Chương 61: Bảy số cuối là 5211314

Về đến cơ quan là bận ngay lập tức. Vì Tiểu Lý chạy đi Hàn Quốc, đồng nghiệp thay ca thì xin nghỉ bệnh, tôi đành phải làm việc một mình. Sự đời lúc nào cũng vậy. Càng ít người đi làm thì khách lại càng đông. Tất cả những người làm ngân hàng trực tuyến, mở thẻ liên kết, chi hộ lương đều chạy đến góp vui. Thậm chí vài ca còn phải xử lý một số nghiệp vụ chuyển khoản. Ba ngày liền, quầy hiện kim chỉ có một mình tôi. Tôi ngồi ở quầy cả ngày từ sáng sớm đi làm đến buổi chiều tan ca. Đến thời gian ăn cơm uống nước cũng không có. Dù tôi có trẻ tuổi khỏe mạnh cũng có chút không kham nổi. Chủ yếu là công việc của chúng tôi tuy làm nhiều là quen, nhưng qua tay đều là tiền tươi tiền thật. Khi thực hiện mỗi một nghiệp vụ, tôi đều phải đảm bảo đầu óc tỉnh táo và tập trung tinh thần, không được để xảy ra sai sót. Dư tiền thì phải tìm khách hàng trả lại cho người ta, không tìm được khách thì phải giao nộp lên trên. Thiếu tiền thì tự bù vào, còn bị sếp mắng. Tôi không sợ sếp mắng, dù gì mặt tôi cũng dày. Tôi sợ đền tiền. Thật đấy. Tôi có thể tự phá gia đốt tiền một cách có chủ đích, có kế hoạch. Nhưng tôi thực sự không thể chịu được những khoản chi do sơ suất trong công việc gây ra. Đấy khác gì róc thịt của tôi. Thế nên, rất nhiều người nghĩ trực quầy ngân hàng có gì đâu, chỉ là đếm tiền thôi mà! Thú thật thì vốn cũng không có gì, nhưng phải duy trì sự tập trung, không chút sai sót trong vòng tám tiếng đi làm cộng thêm hai tiếng trực ca trưa, thực sự cũng rất mệt.

Tất nhiên bận cũng tốt. Bận thì tôi có thể bớt chút tâm tư nhớ đến Mộ Vũ. -Tôi cứ tưởng là vậy. 

Thực ra hoàn toàn không có chuyện đó. Nhớ nhung là một thứ rất ảo, như hình với bóng. Cái đó hoàn toàn không thể kiểm soát hay né tránh. Dù tôi có bận đến đâu, có tập trung tinh thần đến đâu thì vẫn sẽ nhớ. Thậm chí cứ nhấn một phím số lại nhớ hắn một lần, cứ hoàn thành xong một giao dịch lại nhớ hắn một lần. Mỗi lần hít thở, mỗi lần chớp mắt, đều sẽ nhớ và rồi mỉm cười một cách khó hiểu, cảm thán một cách khó hiểu. Như rơi vào một chiếc lưới vô hình, càng vùng vẫy nó càng bủa chặt, càng cố không nhớ thì lại càng nhớ đến tận xương tủy. 

Đến chị Tào cũng nhận ra sự khác thường của tôi: “An Nhiên, sao đi du lịch về em ít nói thế?”

“Chị, chị không thấy em bận à? Đến thời gian thở còn khó có, làm gì có thời gian nói chuyện ạ? Cứ bắt em phải trông hàng một mình thế này. Đến gia súc còn không bị bóc lột như vậy.” -Tôi than vãn với chị.

“Đứa thì đang có ngày nghỉ, đứa thì xin nghỉ phép, đứa thì đổ bệnh. Chị thực sự không sắp xếp được ai. Em ráng kiên trì một khoảng thời gian. Chút việc này, một mình em làm được hết mà. Các sếp tin em.” -Chị Tào cũng rất bất lực. 

“Các sếp khôn thật. Lúc trừ tiền em, sao không tin em? Giờ gặp khó khăn là đẩy em ra tiền tuyến “xả thân cứu nước”. Sếp có trả cho em thêm một đồng nào hay bớt trừ em một đồng nào không? Còn nói là tin em, tin cái gì chứ?” 

Chị Tào bị tôi cự lại, tôi tưởng chị sẽ tức tối chửi tôi khó bảo. Nào ngờ, chị không chửi, chị chỉ thoáng im lặng, sau đó nói: “Sếp tin là mức độ áp bức bóc lột của ông ấy nhỏ hơn sức hấp dẫn của lợi ích mà ông ấy đem lại cho em rất nhiều. Em sẽ không vì thế mà bỏ việc. Cho dù có mạnh tay hơn nữa, em cũng sẽ nhịn. Ông ấy có niềm tin như vậy! Thử nghiệm bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng đúng.”

“Vẫn là câu châm ngôn đó: có chiêu xuất chiêu, không có chiêu thì phắn! Thanh niên đừng so đo quá.” Anh Cao ở bàn giám sát viên bật ra một câu như vậy. 

Từ lâu, tôi đã hiểu rất rõ những điều này và đã chấp nhận rồi. Tôi cảm thấy mình cũng không có bản lĩnh gì quá lớn, điều kiện bây giờ cũng không tệ, có không vừa ý thế nào thì chí ít nó cũng đảm bảo cho tôi ăn no mặc ấm. Tôi không so đo, vì không so đo nổi. Tôi chỉ tùy miệng than thở vài câu, để cho mọi người thấy tôi vẫn là một An Nhiên “nghèo” và “hèn” đó. 

Tôi ngậm miếng ngọc đậu giác trên cổ vào miệng, không muốn tham gia vào chủ đề này nữa. Đây không phải là một chủ đề vui. Nó chỉ không ngừng nhắc nhở tôi và tất cả những người khác rằng: chúng tôi đều đang thỏa hiệp vì sinh tồn, đôi khi do bất lực, đôi khi do ù lì. Hiển nhiên tôi thuộc vế sau. Thậm chí tôi cảm thấy không gì có thể phá vỡ sự ù lì này của mình. 

Vẫn là Mộ Vũ tốt. Ít nhất hắn đang cố gắng mưu cầu thứ cuộc sống mà hắn muốn. 

Mọi chủ đề đều có thể khiến tôi nghĩ về hắn, hết lần này đến lần khác, mãi không biết chán. 

Vì nghỉ một tuần, ca tối đều được người khác làm thế, nên buổi sáng bận rộn cả ngày xong, tối tôi vẫn phải trực ca đêm. Từ khi đi du lịch về, tôi chưa gặp hắn lần nào. Tính ra cũng mới ba ngày thôi. Nhưng thời gian của những kẻ đang yêu không tính bằng ngày, mà tính bằng giây. Trước kia tôi không hề biết thời gian trôi lâu như vậy. 

Nhân lúc đi vệ sinh, tôi gọi đến số điện thoại của Mộ Vũ. Thường thì tôi không gọi hắn trong lúc hắn đi làm, vì hắn làm ở công trường, không biết đang ở trên cao hay trên mặt đất, và không biết đang làm gì. Công việc của họ đôi khi cũng rất nguy hiểm. Toàn là máy móc cỡ lớn, lỡ mà lơ là đập vào đâu, va vào đâu, ngã xuống đâu, đều không phải chuyện nhỏ. Về cơ bản thì lúc tôi đang làm việc hắn cũng không liên lạc với tôi, vì hắn biết công việc trong tay tôi tuy không nguy hiểm đến gân cốt nhưng lỡ run tay một cái là có thể gây ra món tổn thất mà tôi không gánh nổi.

Nhưng tôi thực sự nhớ hắn quá. 

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Hai chữ “An Nhiên” lọt vào tai, lẫn trong tiếng máy móc rầm vang. Qua sóng điện thoại, sự dịu dàng say đắm lòng người đó lan đến đầu ngón tay, tôi bất giác cười ngu.

“Ừa.” -Nói gì bây giờ? Tối qua vừa ôm điện thoại tám lâu như vậy. 

“Hôm nay không bận hả?” -Tông giọng trầm thấp trong trẻo như mưa phùn lẫn với gió nhẹ,  vừa mát vừa ngọt. 

Một cách rất vô sỉ, tôi quyết định nhây với hắn một lúc. Tôi cố ý kéo dài âm điệu ra: “Bậnnn…”

“…Hôm nay còn trực ca không?”

“Cònnn…” -Nhây tiếp.

“Thế trưa nay tôi sang thăm anh.” -Giọng bên kia nói. 

“Thật hả!” -Tôi tươi tỉnh ngay lập tức. Tôi muốn gặp hắn đến phát điên rồi. Thế nhưng: “Cậu có thời gian sao?”

“Có.” -Lời nói của hắn như một bàn tay lướt nhẹ qua tim tôi.

Thế là từ khi bước từ nhà vệ sinh ra, tôi phấn khởi như vừa tiêm máu gà. 

Áp bức hay không áp bức? Bóc lột hay không bóc lột? Có là cái rắm gì? Có một sự vui sướng có thể lấn át tất cả những sự không vừa ý, khiến người ta cảm thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống có thể trung hòa mọi gian khổ, khiến người ta tràn đầy hy vọng với mỗi một ngày mới. 

Yêu một người, cả thế giới đều trở thành phụ họa.

Mộ Vũ sang đúng lúc một đống người đang chờ giao dịch. Tôi liếc thấy hắn bước vào, quy củ đi lấy số, sau đó tìm một vị trí có thể nhìn thấy tôi để ngồi xuống. Trên người hắn vẫn đang mặc bộ đồ thi công màu xám, trên cổ lấm tấm mồ hôi, ở góc ngược sáng xuất hiện những màu sáng lấp lánh.

Khi hắn nhìn tôi, tôi không khỏi cúi đầu xuống, mang theo một sự nhút nhát mà chính mình cũng không giải thích được. 

Chính vì mong đợi dữ quá, nên đến lúc xảy ra thật thì lúng ta lúng túng. 

“Mời khách hàng số 1153 đến quầy số 7 giao dịch!”

“Mời khách hàng số 1154 đến quầy số 7 giao dịch!”

“Mời khách hàng số 1155 đến quầy số 7 giao dịch!”

Máy gọi số tiếp tục gọi từng người một theo thứ tự, mãi đến khi…

“An Nhiên.” -Tiếng của Mộ Vũ. 

Tôi ngẩng đầu lên, cười ngu, buông ra một câu ngớ ngẩn: “Xin chào!”

Ngày xưa khi chưa nói gì với nhau thì nhí nha nhí nhố, không hề câu nệ. Giờ nói rõ rồi, lại mất tự nhiên. Đến câu xã giao như “xin chào” mà tôi cũng nói ra được. Từ đó có thể thấy tôi mới hốt hoảng làm sao. 

Mộ Vũ buồn cười, nhìn tôi một cái, đưa tiền và thẻ cho tôi. Hắn hỏi tôi: “Ăn trưa chưa?”

Tôi tự thấy mình lỡ lời, ái ngại quay đầu đi, vừa gửi tiết kiệm cho hắn vừa trả lời: “Chưa, chưa có thời gian. Cậu thì sao?”

“Tôi cũng chưa ăn.”

Tôi nghĩ cũng phải. Buổi trưa, họ có tầm một tiếng rưỡi để ăn uống nghỉ ngơi. Hắn phải chạy qua thăm tôi, chắc chắn là không có thời gian ăn cơm. Tôi có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy rất vui. 

In đơn gửi tiết kiệm ra, tôi viết ba chữ “Nhớ tôi không?” lên hóa đơn, sau đó đưa ra cho Mộ Vũ ký tên như không có chuyện gì xảy ra. 

Né tránh ánh nhìn về hướng này của hắn, trong lòng tôi cảm thán: Mộ Vũ, cậu phải làm quen đi, tôi ấu trĩ như thế đấy. 

Một lát sau, tờ đơn được đưa vào trở lại. Nhìn bốn chữ Mộ Vũ viết sau dòng “Nhớ tôi không?”, tôi bỗng hết cười nổi, đưa tay đỡ trán. Một dòng chảy nóng chảy qua tim tôi một cách chua xót. Phải, khi nỗi nhớ thành nghiện thì đúng như hắn viết: “từng giờ từng phút”.

Tôi xé phần hóa đơn ra, lẳng lặng nhét vào túi áo sơ mi. 

Mộ Vũ không nói gì, chỉ ngấm ngầm cho phép tôi làm thế. 

“Tôi đổi thẻ cho cậu nhé?” -Tôi nói. Hắn đã xếp hàng hai mươi phút, đâu thể chỉ ở chưa đầy hai phút rồi về. Hiển nhiên Mộ Vũ cũng muốn ở lâu hơn một tí. Hắn nói: Ừa.

Trên tay tôi có mấy tấm thẻ, số khá đẹp với số đuôi là bốn số 8, bốn số 6 và bốn số 9. Nhưng tấm tôi đổi cho Mộ vũ không nằm trong đống này, mà là một tấm khác, có bảy số cuối là 5211314. 

Trong văn hóa Trung Quốc, số 8 tượng trưng cho sự phát đạt, số 6 tượng trưng cho sự suôn sẻ, số 9 tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Còn 521 nghĩa là I love you, 1314 là một đời một kiếp. Tóm lại 5211314 nghĩa là tôi yêu cậu một đời một kiếp.***

Trước khi gặp Mộ Vũ, tôi đã có tấm thẻ này rồi. Lúc đó có đồng nghiệp xin tôi, tôi sống chết không cho. Tôi bảo tôi chừa cái này cho vợ tôi. Giờ cho Mộ Vũ là vừa đẹp. 

Đổi thẻ xong, tôi bèn định lấy tờ đơn mà Mộ Vũ mới ký. Vừa đưa tay ra, ngón tay đã bị nhẹ nhàng kéo lại, tôi ngớ ra. Vết chai trên ngón tay cái của Mộ Vũ nhẹ nhàng lướt qua phần trong của mỗi ngón tay tôi. Hắn hỏi: “Có cái nào bốn số cuối là 3344 không?”. Ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm túc. Tôi thoáng mất hồn, mặt nóng lên một cách dở hơi: “Để tôi đi hỏi nhân viên quản lý chứng từ trống quan trọng.”

Trong văn hóa Trung Quốc, 3344 nghĩa là đời đời kiếp kiếp.***

Mộ Vũ “ừa” một tiếng nhưng không buông tay. Hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của tôi, nhẫn nại nhưng rất đòi hỏi. Lực đạo dịu dàng đủ để tôi mê mẩn. Cảm giác tê rân rõ rệt trên đầu ngón tay lan ra khắp người, khiến tôi nhớ đén cảm giác bàn tay đó di chuyển trên người mình. Sức lực như bị rút cạn. Tôi không thể, cũng không muốn rút tay lại, dù việc đó hoàn toàn không tốn sức. 

Giữa chốn đông người, trước ống quay giám sát, động tác ấy không hề lộ liễu nhưng mờ ám đến cùng cực. Tôi thấp thỏm lo sợ nhưng lại không kìm nén được sự sung sướng. Tuy chỉ là một cái kéo tay nhưng lại như vừa trải qua một cuộc thân mật đặc sắc sôi động.

“Hay là…” -Tôi mở miệng, giọng nói mang theo chút khản đặc đáng nghi: “Tôi mở thêm ngân hàng trực tuyến cho cậu nhé!”

Mộ Vũ gật đầu, rồi mới quyến luyến khôn nguôi buông đầu ngón tay của tôi ra. 

Có thể hắn nghĩ tôi làm vậy là để ở với hắn lâu hơn một tí. Tất nhiên, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là hai ngày nữa quà sinh nhật tôi đặt cho hắn sẽ về hàng. Tuy lúc sinh nhật, hắn chỉ xin một câu nói của tôi, nhưng tôi không thể thực sự chỉ cho hắn một câu rồi xong việc được.  Tôi dùng điện thoại đặt mua trực tuyến Lepad của Lenovo. Lúc đầu định mua Ipad của Apple cơ, nhưng vì lên mạng bằng wifi ở chỗ chúng tôi không quá tiện, nên tôi chọn mua hàng trong nước với hỗ trợ 3G. Bình thường Mộ Vũ cũng không có tiết mục gì để giải trí, nên tôi mua luôn máy tính bảng cho hắn chơi. Cái này không cồng kềnh như máy tính xách tay, mang theo cũng tiện. 

Lúc giao dịch, Mộ Vũ gần như không nói gì. Thực ra cũng không cần nói gì. Hắn nhìn tôi, tôi đã thấy đặc biệt thỏa mãn rồi. Tôi tưởng Mộ Vũ mới đến chưa bao lâu, mãi đến khi nhận ra có một đống người đang ngồi trong khu chờ, thậm chí có mấy khách VIP chạy lên hỏi khi nào thì giao dịch cho họ được, tôi mới ý thức được rằng hóa ra mình với Mộ Vũ đã rề rà được hai mươi phút rồi. Lúc đầu, tôi còn định làm thêm thẻ liên kết cho hắn, nghĩ lại thấy thôi, cũng không nên lộ liễu quá. 

Lúc đứng dậy, Mộ Vũ làm động tác gọi điện với tôi. 

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tối mai không phải trực ca đêm nữa.


*** là phần chú thích của mình thêm vào.

Chapter
1 Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2 Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3 Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4 Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5 Chương 5: Ly giữ nhiệt
6 Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7 Chương 7: Một sở thích rất có ích
8 Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9 Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10 Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11 Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12 Chương 12: Về quê (1/2)
13 Chương 13: Về quê (2/2)
14 Chương 14: Đá không ngọt!
15 Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16 Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17 Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18 Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19 Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20 Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21 Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22 Chương 22: Chỉ cần tôi có
23 Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24 Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25 Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26 Chương 26
27 Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28 Chương 28: Bạn bè bình thường
29 Chương 29: Chiến tranh lạnh
30 Chương 30
31 Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32 Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33 Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34 Chương 34: Lại bị khoá
35 Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36 Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37 Chương 37: Ỷ y
38 Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39 Chương 39: Là anh thì không sao
40 Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41 Chương 41: Không có gì để trả ơn
42 Chương 42: “Anh nói xem!”
43 Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44 Chương 44: Ngọc đậu giác
45 Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46 Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47 Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48 Chương 48: Du lịch (1)
49 Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50 Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51 Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52 Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53 Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54 Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Leo Trường Thành
58 Chương 58: Du lịch (2/2)
59 Chương 59: Khóa vì 18+
60 Chương 60: Khóa vì 18+
61 Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62 Chương 62
63 Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64 Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65 Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66 Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67 Chương 67
68 Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69 Chương 69: Hạnh phúc có thật
70 Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74 Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75 Chương 75
76 Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77 Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78 Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79 Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80 Chương 80: H trong xe
81 Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82 Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83 Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84 Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85 Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86 Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87 Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88 Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89 Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90 Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91 Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92 Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93 Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94 Chương 94
95 Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96 Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97 Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98 Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99 Chương 99: Những người thăm bệnh
100 Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101 Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102 Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103 Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107 Chương 107
108 Chương 108: Khóa và dài cực
109 Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110 Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111 Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112 Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113 Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116 Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117 Chương 117
118 Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119 Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120 Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2
Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3
Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4
Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5
Chương 5: Ly giữ nhiệt
6
Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7
Chương 7: Một sở thích rất có ích
8
Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9
Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10
Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11
Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12
Chương 12: Về quê (1/2)
13
Chương 13: Về quê (2/2)
14
Chương 14: Đá không ngọt!
15
Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16
Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17
Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18
Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20
Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21
Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22
Chương 22: Chỉ cần tôi có
23
Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24
Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25
Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26
Chương 26
27
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28
Chương 28: Bạn bè bình thường
29
Chương 29: Chiến tranh lạnh
30
Chương 30
31
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32
Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34
Chương 34: Lại bị khoá
35
Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36
Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37
Chương 37: Ỷ y
38
Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39
Chương 39: Là anh thì không sao
40
Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41
Chương 41: Không có gì để trả ơn
42
Chương 42: “Anh nói xem!”
43
Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44
Chương 44: Ngọc đậu giác
45
Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46
Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47
Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48
Chương 48: Du lịch (1)
49
Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50
Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51
Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52
Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53
Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54
Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Leo Trường Thành
58
Chương 58: Du lịch (2/2)
59
Chương 59: Khóa vì 18+
60
Chương 60: Khóa vì 18+
61
Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62
Chương 62
63
Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64
Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67
Chương 67
68
Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69
Chương 69: Hạnh phúc có thật
70
Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74
Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75
Chương 75
76
Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77
Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78
Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79
Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80
Chương 80: H trong xe
81
Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82
Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83
Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84
Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85
Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86
Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87
Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88
Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89
Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90
Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91
Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92
Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93
Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94
Chương 94
95
Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96
Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97
Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98
Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99
Chương 99: Những người thăm bệnh
100
Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101
Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102
Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103
Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107
Chương 107
108
Chương 108: Khóa và dài cực
109
Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110
Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111
Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112
Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113
Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117
Chương 117
118
Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120
Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)