Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)

“Đã chết?” Hách Liên Dung chợt không biết nên phản ứng như thế nào, sau một lúc lâu đột ngột đứng dậy: “Đã chết?”
Nha hoàn kia gật đầu liên tục: “Đại phu nhân, đại thiếu phu nhân mời người nhanh…”
Nói chưa dứt lời Hách Liên Dung đã lao nhanh ra khỏi cửa.
Bích Đào đã chết? Vì sao mà chết? Chết
như thế nào? Chết trong phủ hay ngoài phủ? Trước khi chết ở cùng một chỗ với ai? Ai phát hiện ra?
Hách Liên Dung vội vàng chạy đi, không
chú ý dưới chân bị vấp một cái, Bích Liễu bước lên phía trước đỡ lấy
nàng: “Thiếu phu nhân cẩn thận.”
Hách Liên Dung dừng bước hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Bích Liễu, không tự chủ được nắm lấy tay nàng để ổn định thần trí.
Tuy rằng nàng cùng Bích Đào quan hệ
không tốt đẹp gì, thậm chí còn nảy sinh hiềm khích nhưng, một người hoạt bát bỗng dưng hai ngày không thấy, khi có tin tức lại thành đã chết,
Hách Liên Dung có chút không thể tiếp nhận.
Trong đại sảnh chỉ có mấy người Ngô thị cùng Vị Đông Tuyết, Nghiêm Yên, nhìn thấy Hách Liên Dung tiến vào đều
đứng lên. Sắc mặt Ngô thị cực kì khó coi, ra ý bảo Hách Liên Dung cùng
nàng đi vào một căn phòng, bên trong là một mặt phản đơn độc được che
vải trắng.
Chỉ nhìn tấm vải trắng hơi hé ra đôi
chút Hách Liên Dung chợt cảm thấy không khí xung quanh như hạ xuống dưới không độ khiến nàng rùng mình một cái.
“Buổi sáng Tam nương đi thăm tứ đệ, lúc trở về đi qua hồ phát hiện dưới hồ có cái gì đó, sai người vớt lên mới
biết là Bích Đào.” Ngô thị do dự hít một hơi: “Đệ muội muốn nhìn sao?”
Hách Liên Dung hơi run run, chưa tới
gần hai chân đã mềm nhũn, nhưng nàng vẫn ra ý bảo gia đinh trong phònh
xốc tấm vải trắng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bích Đào bị phù
nước nên có chút biến dạng, toàn thân ướt sũng, không có chút dương khí
nằm cứng đơ trên cáng. Đôi mắt không nhắm hoàn toàn vẫn giống như đang
nhìn thế giới này khiến người ta sinh một loại ảo giác nàng ta dường như có thể đột nhiên nhảy dựng lên.
Khi vải trắng được hạ xuống, Hách Liên
Dung rùng mình một cái nhưng vẫn không rời đi. Quay đi…nhưng vẫn không
đành lòng nhìn lại, cảm giác trong dạ dày có thứ gì đó đang dâng lên,
càng lúc càng không kiềm chế được. Thất tha thất thểu bước ra khỏi
phòng, dựa vào một người, cũng không kịp nhìn đó là ai, cúi mình ngay
cạnh cửa nôn khan. Nàng không biết là do ghê sợ hay cảm thấy khủng bố,
cứ nghĩ đến hình ảnh Bích Đào mở trừng trừng mắt như đang bất bình, Hách Liên Dung không nhịn được phát run cả người.
“Nhị tẩu không sao chứ?”
Giọng nói ôn nhuận, ấm áp giúp Hách
Liên Dung an lòng hơn, lấy tay lau khóe miệng, quay đầu lại lắc đầu với
Vị Thiếu Dương. Vị Thiếu Dương nhìn thoáng vào đại sảnh, trong đầu có ý
nghĩ không muốn đi vào, ra ý bảo Bích Liễu đỡ Hách Liên Dung: “Quay lại
đại sảnh nói chuyện.” , còn bản thân hắn ở lại cửa căn phòng này, chờ
Ngô thị đi ra hỏi: “Đã tìm được ngọc như ý chưa?”
Ngô thị lắc đầu: “Tẩu đã phái người mò dưới hồ xem có tìm được hay không.”
Lúc trở về đại sảnh mới thấy mọi người
đến tương đối đông đủ, Dương thị cũng từ sau cửa đại sảnh tiến vào: “Lão phu nhân hơi đau đầu nên không tới, đợi sau khi có kết quả để đại phu
nhân đến nói chuyện, nhị tỷ cũng ở bên đó.”
Ngô thị vẫn cau mày: “Tam nương, sao
người lại nói với bà nội chuyện này? Bà nội vốn phiền lòng vì chuyện
ngọc như ý, người không nên phóng đại chuyện này hù dọa bà.”
Dương thị ngượng ngùng hé môi: “ Ta chỉ nói sự thật, có điều Bích Đào do lão phu nhân nuôi lớn từ nhỏ, đương
nhiên cảm tình sâu sắc, nhất thời khó chấp nhận được nên mới đau đầu.”
Ngô thị không nói nữa, ngồi ở vị trí
chính giữa không ngừng trầm tư, Nghiêm thị liếc nhìn Dương thị: “Thiếu
Trinh, nghe nói là muội phát hiện xác Bích Đào?”
Dương thị vội nói: “Buổi sáng muội pha
chút trà muốn mang đến cho Tứ thiếu uống, đại tỷ cũng biết Tứ thiếu từ
nhỏ thân thể suy nhược, lúc nào cũng cần tẩm bổ…”
“Tam nương!” Vị Thủy Liên không kiên
nhẫn quát lên một tiếng: “Nương hỏi người chuyện Bích Đào, người nói
chuyện Tứ đệ làm cái gì!”
Dương thị liếm liếm đôi môi: “Lúc từ
chỗ Tứ thiếu trở về phải qua chỗ hồ, xa xa liền thấy lập lờ trên mặt
nước cái gì đó đen tuyền, nhìn không ra là cái gì, ta vốn nghĩ là con
vật gì đó, lấy đá ném vài lần cũng không động. Sau đó liền tìm nhánh cây chọc thử…”
Ngay đến Hách Liên Dung cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng. Cách kể chuyện của Dương thị cũng thật khiến cho người ta sốt ruột, nói nửa ngày cũng chưa đến trọng điểm.
“…Thế nhưng sau đó ta liền nhìn thấy rõ ràng, dập dờn trên mặt nước dĩ nhiên là tóc, nhìn kĩ thêm, chìm ở dưới đúng là người.”
“Tam nương.” Vị Thiếu Dương ngắt lời Dương thị: “Lúc nương sai người vớt Bích Đào lên có phát hiện được gì không?”
Không đợi Dương thị nói tiếp, Ngô thị
đã nổi giận: “Thiếu Dương, đệ có ý gì? Chẳng lẽ đệ nghĩ rằng ta và nô
bộc lừa đệ sao? Tìm được ngọc như ý rồi cất đi làm của riêng sao?”. Vị
Thiếu Dương hơi có chút kinh ngạc: “Thiếu Dương không có ý này, chỉ muốn hỏi rằng có tìm được manh mối gì khác không thôi.”
Ngô thị đại khái cũng hiểu được phản ứng của mình có hơi thái quá, chậm rãi hít thở, lông mày cũng giãn ra.
Nếu không tìm thấy ngọc như ý, tội danh ăn trộm rồi bỏ trốn của Bích Đào cũng không thành, vậy chuyện ngọc như ý sẽ thành án chưa có lời giải, trong phủ liên tiếp mất trộm, Ngô thị
thân là đương gia có muốn trốn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Dương thị bị Ngô thi ảnh hưởng vội la
lên: “Không có phát hiện ngọc như ý, thật sự không có, nếu ta phát hiện
nhất định sẽ giao cho lão phu nhân ngay lập tức.”
“Có nhìn thấy ai khác ở cạnh hồ không?” Vị Thiếu Dương hỏi chuyện không có gì đột phá nên Vị Thủy Liên lại đột
nhiên đặt ra câu hỏi.
“Người khác?” Dương thị có chút bất an: “Ta, ta không để ý…”
Nghiêm thị thản nhiên nói: “Vừa mới nói Bích Đào trộm đồ rồi bỏ trốn, nay Bích Đào đã chết, việc này có chỗ kì
quái, là tự sát hay bị ám hại, dù sao cũng phải giải quyết thích đáng.”
“Chẳng lẽ sau khi nó trộm ngọc như ý
xong thấy hổ thẹn với lão phu nhân nên mới nhảy hồ tự sát?” Dương thị mở to mắt nói ra suy luận của mình.
Vị Thủy Liên trợn mắt lườm nàng một
cái: “Nếu thấy hối hận thì đã sớm đem ngọc như ý trở về chẳng phải tốt
hơn không? Hơn nữa hiện tại cũng không thấy tăm hơi ngọc như ý đâu.”
“Vậy…thì phải có người sai Bích Đào
trộm ngọc như ý, sau khi Bích Đào giao ngọc như ý ra mới thấy hối hận
rồi nhảy hồ…A!” Dương thị bất chợt cả kinh: “Không đúng, nhất định còn
có đồng phạm, hạ thủ hại chết Bích Đào rồi độc chiếm ngọc như ý. Đúng
rồi, lúc vớt Bích Đào lên còn thấy Bích Đào mở to miệng, mắt trợn trừng, đó là chết oan nên không nhám mắt a, dọa chết người !”
Hách Liên Dung nghe lời này lại rung
mình một cái, Vị Thiếu Dương vội hỏi: “Tam nương, đừng nói những chuyện
đó, người đến chỗ bà nội trấn an bà đi, đừng để bà sinh bệnh vì việc
này.”
Tú tài trinh thám Dương thị vừa trổ tài đột nhiên bị vùi dập nên có hơi bất bình, vùng vằng đứng dậy bỏ đi.
Vị Thiếu Dương lại nói: “Không biết Bích Đào chết lúc nào?”
Ngô thị đang mải suy nghĩ việc khác
nghe Thiếu Dương hỏi vậy mới đáp lại: “Vị quản gia nói người chết trong
nước từ ba đến năm ngày mới nổi lên. Thời điểm Tam nương phát hiện ra
xác Bích Đào thân thể nó vẫn chìm trong nước, chỉ có đầu hơi nổi lên,
thân mình cũng trướng. Cho dù hiện tại trời nóng, nửa ngày hay một ngày
cũng không thể được như vậy, cho nên có khả năng nhất chính là hôm
trước. Buổi sáng hôm trước Bích Đào còn sống, sau đó không phải là mất
tích sao? Nhị đệ muội còn cho người đi tìm nữa đúng không?”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Nghiêm thị
đột nhiên hỏi: “Nghe nói buổi sáng ngày hôm đó Bích Đào vẫn luôn ngăn
đón con là có chuyện gì?”
“Con không biết, ngày đó con có việc
gấp nên vội vàng xuất môn định lúc trở về mới lại nói đến.” Nhắc đến
việc này, trong lòng Hách Liên Dung khó chịu vạn phần. Kết quả sự việc
là từ đủ loại lựa chọn tổ hợp tạo thành. Nếu nàng lúc đó dừng lại một
lúc, lựa chọn nghe Bích Đào nói, không biết có tạo ra kết cục khác hay
không?
“Nương?” Ngô thị xuất thần nhìn Nghiêm thị: “Chính là nhớ tới cái gì?”
Nghiêm thị khoát tay đứng dậy: “ Thục
Cần, việc này con cần tra xét cẩn thận, Bích Đào tuy chỉ là một nha hoàn nhưng cũng không thể để nó chết không minh bạch. Lời Tam nương nói cũng không phải đều vô lý, có lẽ…còn có đồng phạm cũng không chừng.”
Không hiểu sao Hách Liên Dung lại cảm
thấy những lời Nghiêm thị nói đầy ám chỉ, nhưng chưa kịp nghĩ ra Nghiêm
thị đã đi rồi. Vị Thủy Liên theo phía sau, lúc ra khỏi đại sảnh còn cố ý chậm bước lại, quay đầu nói với Hách Liên Dung: “ Việc này giao cho đại tẩu giải quyết đi, Nhị đệ muội không cần phí sức, chỉ cần làm tốt việc
bà ngoại giao phó là được rồi, chuyện từ đường cũng không nên để chậm
trễ.”
Hách Liên Dung đương nhiên biết nàng ta không tốt bụng đến mức nhắc nhở nàng, tuy rằng không biết tại sao Vị
Thủy Liên biết được việc lão phu nhân phó thác cho nàng nhưng nàng ta
nói như vậy hiển nhiên là có dụng ý, chẳng hạn như…nhắc nhở Ngô thị.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể như vậy, nếu không nàng ta có lý do gì nói như vậy?
Trên thực tế Ngô thị cũng đúng lúc lộ
ra chút ngạc nhiên, thế nhưng nàng rất nhanh giấu đi như thể không có
việc gì, đứng dậy bước về phía Thanh cô phân phó mọi việc.
Vị Thiếu Dương đến trước mặt Hách Liên Dung: “Nhị tẩu sớm về nghỉ ngơi đi, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Hách Liên Dung có chút lo lắng trong
lòng, không yên tâm gật đầu, cũng không chào hỏi với Ngô thị mang theo
Bích Liễu dời khỏi đại sảnh.
“Bích Liễu, ngươi thấy thế nào?” Hách Liên Dung cuối cùng không nhịn được hỏi ý kiến Bích Liễu.
Tinh thần Bích Liễu có chút không được
tập trung, Hách Liên Dung hỏi nàng sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, lực chú ý rõ ràng không đặt lên vấn đề này. Hách Liên Dung nghĩ nàng
buồn trước cái chết của Bích Đào nên cũng không hề bắt bẻ, chỉ an ủi:
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ, một ngày nào đó sự việc rồi sẽ sáng tỏ.”
Tuy rằng nói vậy nhưng Hách Liên Dung
cũng không hề tin tưởng, chỉ là đơn thuần an ủi thôi. Bích Đào chỉ là
một nha hoàn, nếu không vì có liên quan đến ngọc như ý đương nhiên sẽ
không ai bận tâm nàng ta vì sao mà chết.
Qua một ngày tìm kiếm quanh hồ, trừ bỏ
một đống tạp vật vẫn là không thấy bóng dáng như ý. Suy đoán của Ngô thị hoàn toàn không chính xác, thế nhưng trong đám hạ nhân lại lặng lẽ lưu
truyền mấy lời bàn tán.
Nghe nói…hình nhân trong phòng Bích Đào căn bản không phải nguyền rủa Nhị thiếu phu nhân mà là lấy ra từ phòng
Nhị thiếu phu nhân. Nghe nói…Bích Đào sở dĩ bị phạt quỳ ngoài Thính Vũ
Hiên vì muốn khuyên bảo Nhị thiếu phu nhân không nên nguyền rủa nữa.
Nghe nói…Bích Đào có tranh chấp với Nhị thiếu phu nhân, rồi thần bí…chết dưới hồ…
Mấy lời đồn thổi này bắt đầu từ lúc nào thì không biết nhưng xét thấy trong phủ khuyết thiếu trí giả, mới hôm
sau, lời đồn đã truyền đi ầm ĩ huyên náo. Lão phu nhân cuối cùng không
thể làm ngơ, triệu tập mọi người, lúc tất cả nghĩ lão phu nhân sẽ giận
dữ với Hách Liên Dung người lại nói: “Tìm ra kẻ rêu rao lời đồn, phạt
nặng, nếu là hạ nhân, đánh chết cho xong việc.”
Lão phu nhân ra lệnh một câu xong liền cùng Hồ thị dời đi, trong đại sảnh còn lại mọi người trơ mắt nhìn nhau.
Hách Liên Dung tuyệt nhiên không đoán
được lão phu nhân lại nói câu này, vẫn hiểu được rằng lão phu nhân không nhất định tin tưởng nàng, chẳng qua còn có việc cần đến nàng, nhưng
mệnh lệnh này vẫn khiến nàng không khỏi có chút xúc động.
Thế nhưng lời đồn từ đâu mà đến? Trong
lời đồn có một phần sự thật, nhưng việc hình nhân nguyền rủa kia không
phải của Bích Đào sao có thể biết được, chỉ có Vị Thiếu Quân và…Bích
Liễu.

Chapter
1 Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2 Chương 2: Gian phu dâm phụ
3 Chương 3: Vị gia
4 Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5 Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6 Chương 6: Tây việt liên dung
7 Chương 7: Phương pháp giải thoát
8 Chương 8: Ai hôn ai
9 Chương 9: Tương lai u ám
10 Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11 Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12 Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13 Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14 Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15 Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16 Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17 Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18 Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19 Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20 Chương 20: Đánh cuộc
21 Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22 Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23 Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24 Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25 Chương 25: Đồ cưới của ta
26 Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27 Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28 Chương 28: Hiệp nghị
29 Chương 29: Vô đề
30 Chương 30: Ai đền tội
31 Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32 Chương 32: Lại gây chuyện
33 Chương 33: Phương án giải quyết
34 Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35 Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36 Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37 Chương 37: Trân nương
38 Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39 Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40 Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41 Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42 Chương 42: Ta không tin
43 Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44 Chương 44: Chuyện “đúng”
45 Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46 Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47 Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48 Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49 Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50 Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51 Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52 Chương 52: Hai huynh đệ
53 Chương 53: Nén hận
54 Chương 54: Đại gia truyền thư
55 Chương 55: Nhà ai vui mừng
56 Chương 56: Giằng co bên đường
57 Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58 Chương 58: Lại mất trộm
59 Chương 59: Vô hạn mịt mù
60 Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61 Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62 Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63 Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64 Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65 Chương 65: Khí phụ Vị gia
66 Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67 Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68 Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69 Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70 Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76 Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77 Chương 77: Hành động một mình (1)
78 Chương 78: Hành động một mình(2)
79 Chương 79: Con đường lên núi (1)
80 Chương 80: Con đường lên núi (2)
81 Chương 81: Con đường lên núi (3)
82 Chương 82: Con đường lên núi (4)
83 Chương 83: Con đường lên núi (5)
84 Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85 Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86 Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87 Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88 Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89 Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90 Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91 Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92 Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93 Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94 Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95 Chương 95: Quan hệ của ba người
96 Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97 Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98 Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99 Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100 Chương 100: Tai nạn thể chất
101 Chương 101: Khách không mời mà đến
102 Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103 Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104 Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105 Chương 105: Có khách tới chơi
106 Chương 106: Trò chơi thần tiên
107 Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108 Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109 Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110 Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111 Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112 Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113 Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114 Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115 Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116 Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117 Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118 Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119 Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120 Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121 Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122 Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123 Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124 Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125 Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126 Chương 126: Làm ra lựa chọn
127 Chương 127: Một chút biến cố (1)
128 Chương 128: Một chút biến cố(2)
129 Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130 Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131 Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132 Chương 132: Lo được lo mất
133 Chương 133: Đương gia khó làm
134 Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135 Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136 Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137 Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138 Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139 Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140 Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141 Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142 Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143 Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144 Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145 Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146 Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147 Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148 Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149 Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150 Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151 Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152 Chương 152: Một chút trưởng thành
153 Chương 153: Lại gặp khó khăn
154 Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155 Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156 Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157 Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158 Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159 Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160 Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161 Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162 Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163 Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164 Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165 Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166 Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167 Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168 Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169 Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170 Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171 Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172 Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173 Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174 Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175 Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176 Chương 176
177 Chương 177: Gặp lại trong núi
178 Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179 Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180 Chương 180: Một lời nói dối
181 Chương 181: Sự thật năm đó
182 Chương 182: Lại có âm mưu
183 Chương 183: Giao dịch mới
184 Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185 Chương 185: Dê vào miệng cọp
186 Chương 186: Ai là người thắng (1)
187 Chương 187: Ai là người thắng (2)
188 Chương 188: Ai là người thắng (3)
189 Chương 189: Ai là người thắng (4)
190 Chương 190: Ai là người thắng (5)
191 Chương 191: Thời buổi rối loạn
192 Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193 Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194 Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195 Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196 Chương 196: Hành trình mới
197 Chương 197: Ngoại truyện
Chapter

Updated 197 Episodes

1
Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2
Chương 2: Gian phu dâm phụ
3
Chương 3: Vị gia
4
Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5
Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6
Chương 6: Tây việt liên dung
7
Chương 7: Phương pháp giải thoát
8
Chương 8: Ai hôn ai
9
Chương 9: Tương lai u ám
10
Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11
Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12
Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13
Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14
Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15
Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16
Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17
Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18
Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19
Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20
Chương 20: Đánh cuộc
21
Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22
Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23
Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24
Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25
Chương 25: Đồ cưới của ta
26
Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27
Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28
Chương 28: Hiệp nghị
29
Chương 29: Vô đề
30
Chương 30: Ai đền tội
31
Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32
Chương 32: Lại gây chuyện
33
Chương 33: Phương án giải quyết
34
Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35
Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36
Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37
Chương 37: Trân nương
38
Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39
Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40
Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41
Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42
Chương 42: Ta không tin
43
Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44
Chương 44: Chuyện “đúng”
45
Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46
Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47
Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48
Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49
Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50
Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51
Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52
Chương 52: Hai huynh đệ
53
Chương 53: Nén hận
54
Chương 54: Đại gia truyền thư
55
Chương 55: Nhà ai vui mừng
56
Chương 56: Giằng co bên đường
57
Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58
Chương 58: Lại mất trộm
59
Chương 59: Vô hạn mịt mù
60
Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61
Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62
Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63
Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64
Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65
Chương 65: Khí phụ Vị gia
66
Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67
Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68
Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69
Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70
Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76
Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77
Chương 77: Hành động một mình (1)
78
Chương 78: Hành động một mình(2)
79
Chương 79: Con đường lên núi (1)
80
Chương 80: Con đường lên núi (2)
81
Chương 81: Con đường lên núi (3)
82
Chương 82: Con đường lên núi (4)
83
Chương 83: Con đường lên núi (5)
84
Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85
Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86
Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87
Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88
Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89
Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90
Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91
Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92
Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93
Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94
Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95
Chương 95: Quan hệ của ba người
96
Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97
Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98
Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99
Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100
Chương 100: Tai nạn thể chất
101
Chương 101: Khách không mời mà đến
102
Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103
Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104
Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105
Chương 105: Có khách tới chơi
106
Chương 106: Trò chơi thần tiên
107
Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108
Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109
Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110
Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111
Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112
Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113
Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114
Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115
Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116
Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117
Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118
Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119
Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120
Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121
Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122
Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123
Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124
Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125
Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126
Chương 126: Làm ra lựa chọn
127
Chương 127: Một chút biến cố (1)
128
Chương 128: Một chút biến cố(2)
129
Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130
Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131
Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132
Chương 132: Lo được lo mất
133
Chương 133: Đương gia khó làm
134
Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135
Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136
Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137
Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138
Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139
Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140
Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141
Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142
Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143
Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144
Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145
Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146
Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147
Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148
Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149
Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150
Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151
Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152
Chương 152: Một chút trưởng thành
153
Chương 153: Lại gặp khó khăn
154
Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155
Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156
Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157
Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158
Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159
Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160
Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161
Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162
Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163
Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164
Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165
Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166
Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167
Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168
Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169
Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170
Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171
Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172
Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173
Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174
Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175
Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176
Chương 176
177
Chương 177: Gặp lại trong núi
178
Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179
Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180
Chương 180: Một lời nói dối
181
Chương 181: Sự thật năm đó
182
Chương 182: Lại có âm mưu
183
Chương 183: Giao dịch mới
184
Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185
Chương 185: Dê vào miệng cọp
186
Chương 186: Ai là người thắng (1)
187
Chương 187: Ai là người thắng (2)
188
Chương 188: Ai là người thắng (3)
189
Chương 189: Ai là người thắng (4)
190
Chương 190: Ai là người thắng (5)
191
Chương 191: Thời buổi rối loạn
192
Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193
Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194
Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195
Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196
Chương 196: Hành trình mới
197
Chương 197: Ngoại truyện