Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly

Diệp Cô Thành từ từ khép cửa sổ rồi lại mở ra.

Ngoài cửa sổ vẫn còn vầng trăng tỏ như cũ.

Diệp Cô Thành vẫn không quay đầu lại tựa hồ hắn không muốn để Lục Tiểu

Phụng ngó thấy vẻ mặt của hắn.

Sau một lúc lâu đột nhiên hắn hỏi :

-Công tử biết y có con rồi chứ ?

Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên la thất thanh :

-Diệp huynh bảo sao ?

Diệp Cô Thành không nhắc lại vì hắn biết Lục Tiểu Phụng nghe rõ rồi.

Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng đã nghe rõ nhưng chàng không thể tin được, chàng lại

hỏi :

-Diệp huynh bảo Tây Môn Xuy Tuyết có con rồi ư ?

Diệp Cô Thành gật đầu.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi :

-Tôn Tú Chân mang thai hay sao ?

Diệp Cô Thành gật đầu.

Lục Tiểu Phụng kinh dị khôn tả.

Người đàn ông trước khi quyết dấu sinh tử mà biết người yêu mang thai trong

bụng đứa con mình dĩ nhiên phải thu xếp.

Lục Tiểu Phụng tỉnh ngộ nói :

-Té ra y yêu cầu Diệp huynh thay đổi kỳ hẹn vì y cần sắp đặt cuộc sống cho Tôn

Tú Chân, y không nắm chắc được phần thắng.

Diệp Cô Thành đáp :

-Y là nam nhân có trách nhiệm, lại biết rất nhiều người thù nghịch mình.

Lục Tiểu Phụng nói :

-Nếu y chết về tay Diệp huynh, dĩ nhiên những kẻ thù của y chẳng để nữ nhân

và hài nhi được sống yên lành.

Diệp Cô Thành đáp :

-Suốt đời y không yêu cầu ai chuyện gì, dù y chết cũng không muốn năn nỉ

người bảo vệ thê tử cho mình.

Lục Tiểu Phụng nói :

-Vì thế y xin Diệp huynh hoãn lại một tháng để y sắp đặt xong hậu sự của mình.

Diệp Cô Thành hỏi :

-Nếu công tử là ta, công tử có ưng thuận không ?

Lục Tiểu Phụng thở dài. Bây giờ chàng mới hiểu vì lẽ gì Tây Môn Xuy Tuyết

đột nhiên mất biến. Dĩ nhiên y cần tìm một nơi tuyệt đối bí mật để an trí vợ con,

nhất là cho Tôn Tú Chân được bình yên lúc sinh ra nó.

Nơi đó dĩ nhiên không một người nào biết được.

Diệp Cô Thành ngửng đầu trông chiều trời lẩm nhẩm :

-Nguyệt viên chi dạ, Tử kim chi điên.

Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :

-Nguyệt viên chi dạ đổi sang đêm hôm khác cũng trăng tròn còn Tử kim chi điên

thì đổi đi đâu.

Diệp Cô Thành lại trầm ngâm hồi lâu mới đáp :

-Đổi làm Tử Cấm Chi Điên.

Lục Tiểu Phụng động dung hỏi :

-Tử Cấm Chi Điên ư ? Cũng là Tử Kim Thành chứ gì ?

Diệp Cô Thành đáp :

-Đúng thế.

Lục Tiểu Phụng biến sắc nói :

-Các vị vào Tử Cấm Thành lên nóc Thái Hòa điện quyết chiến chăng ?

Điện Thái Hòa tức Kim Loan Điện cũng ở trong Tử Cấm Thành là một tòa đại

điện cao nhất.

Tử Cấm Chi Điên dĩ nhiên là trên nóc điện Thái Hòa. Điện này cao mấy chục

trượng. Trên nóc nhà lợp ngói pha lê nhẵn bóng. Người lên đó khó như lên trời.

Huống chi đó là nơi Hoàng đế để bách quan vào triều kiến. Cách phòng vệ rất

thâm nghiêm có thể nói khắp thiên hạ không nơi nào bì kịp.

Hai người lại lựa nơi khó khăn này để quyết chiến khiến Lục Tiểu Phụng không

nhịn được thở dài nói :

-Các vị thật là lớn mật !

Diệp Cô Thành hững hờ đáp :

-Nếu công tử kinh hãi thì bất tất phải đi làm chi.

Lục Tiểu Phụng tỉnh ngộ hỏi :

-Các vị chọn nơi này vì mục đích không muốn cho người ta vào coi chăng ?

Diệp Cô Thành đáp :

-ít ra cuộc chiến này không phải vì mục đích để người ta coi.

Lục Tiểu Phụng lại không nhịn được hỏi :

-Vậy thì vì mục đích gì ?

Diệp Cô Thành đáp :

-Vì y là Tây Môn Xuy Tuyết và ta là Diệp Cô Thành.

Dây không phải là câu trả lời nhưng cũng đủ thuyết minh tất cả. Tây Môn Xuy

Tuyết và Diệp Cô Thành trong số mạng đã thua sẵn phải có một phen so tài cao

thấp thì không cần đến lý do nào khác nữa.

Hai tên kiếm khách cao ngạo nhất đời khác nào hai ngôi sao sa khi đụng nhau

tất tóe lửa kinh thiên động địa mà tia lửa này tuy chỉ chớp mắt đã tan biến nhưng

còn sáng tỏ muôn đời.

Trăng tỏ sao thưa, đêm khuya càng lạnh.

Diệp Cô Thành thủng thẳng hỏi :

-Những cái gì công tử muốn biết bây giờ biết hết rồi sao còn chưa đi ?

Lục Tiểu Phụng chưa chịu đi ngay hỏi lại :

-Ngoài tại hạ còn người nào khác biết nơi quyết chiến của hai vị chưa ?

Diệp Cô Thành lạnh lùng đáp :

-Ta chưa nói với ai và không bạn hữu nào khác.

Thanh âm hắn tuy lạnh lẽo nhưng câu nói này lại nóng như lửa.

Diệp Cô Thành đã thừa nhận Lục Tiểu Phụng là bạn. lại là người bạn duy nhất.

***

Trước lúc bình minh. Lúc này vũ trụ vừa tối vừa giá lạnh hơn lúc nào hết.

Lục Tiểu Phụng hứng gió chạy về phía trước, ngực chàng vẫn nóng bừng.

Chàng thích bạn, quý bạn và hiểu giá trị của bạn không ai bằng.

Chàng nhất định nghĩ cách giải cứu Diệp Cô Thành lại nghĩ cách giải cứ ¢u

Dương Tình. Nhưng hiện giờ chàng chưa có cách nào.

Sáng sớm ngày mười bốn tháng chín, Lý Yến Bắc ở trong công quán thứ mười

ba đó ra. Hắn rảo bước chạy trên đường sương mù mờ mịt.

Bước chân hắn tuy rất dài nhưng lộ vẻ trầm trọng. Lưng hắn vẫn thắng thắn

nhưng mặt hắn ra chiều mỏi mệt.

Suốt đêm qua Lý Yến Bắc không ngủ.

Mười một năm nay sáng nào cũng vậy, lúc tinh sương hắn đã đi tản bộ, theo sau

là một đoàn người rất đông. Nhưng bữa nay không có một ai theo hắn.

Vừng thái dương chưa mọc. Những hạt sương động trên lá cây bữa nay lạnh hơn

mọi ngày, tưởng chừng trời sắp xuống tuyết.

ở miền Bắc mùa đông bao giờ cũng đến sớm hơn.

Đối với Lý Yến Bắc, mùa đông đã đến trong lòng hắn rồi.

Giữa lớp sương mù buổi sớm, phái đối diện cũng có người đang thượng lộ đi tới.

Lý Yến Bắc chưa nhìn rõ mặt, mắt đã sáng lên hỏi :

-Lục Tiểu Phụng đấy ư ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Chính là tại hạ.

Chàng dừng bước dưới gốc cây vừa chờ hắn lại gần vừa nói :

-Ngày nào mỗi sáng đều dậy sớm ra ngoài chạy một vòng nhất định sẽ sống lâu

hơn.

Chàng vừa nói vừa cười nhưng tiếng cười không dòn dã.

Lý Yến Bắc hỏi :

-Công tử đi bên ngoài đã lâu chưa ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Mới chừng nửa giờ.

Lý Yến Bắc hỏi :

-Sao lại không tiến nữa ?

Lục Tiểu Phụng lại cười gượng đáp :

-Tại hạ sợ rồi.

Lý Yến Bắc kinh ngạc nhìn chàng hỏi :

-Công tử sợ ư ? Công tử mà cũng có lúc sợ hãi là nghĩa làm sao ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Có chứ. Thường thường có luôn.

Lý Yến Bắc hỏi :

-Công tử sợ gì ?

Hắn không chờ Lục Tiểu Phụng trả lời lại nói tiếp :

-Công tử không dám đi gặp ¢u Dương Tình ư ?

Lục Tiểu Phụng gật đầu.

Lý Yến Bắc vỗ vai chàng nói :

-¢u Dương Tình còn sống. Coi bề ngoài y trúng độc nặng nhưng không có gì

nghiêm trọng.

Lục Tiểu Phụng thở phào một cái hỏi :

-Bữa nay Lý gia đi có một mình thôi ư ?

Lý Yến Bắc gật đầu, ra chiều mỏi mệt uể oải đáp :

-Bữa nay người ta đều có việc riêng phải làm.

Lục Tiểu Phụng nói :

-Như vậy Lý gia cũng không nên đi.

Lý Yến Bắc gượng cười không nói gì.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

-Hôm qua đã xẩy chuyện, bữa nay Lý gia nên thận trọng.

Lý Yến Bắc lẳng lặng sóng vai Lục Tiểu Phụng mà đi.

Hắn đi được một đoạn đường bỗng lên tiếng :

-Mười một năm nay sáng sớm nào Lý mỗ cũng chạy một vòng quanh khu này.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bất luận trời mưa to gió lớn hay nắng ráo

khô khan ngày nào Lý mỗ cũng không gián đoạn.

Khu đất này là của hắn.

Lý Yến Bắc đi trên đường phố rộng rãi mà cổ kính, trong lòng đầy kiêu ngạo

cùng thỏa mãn, chẳng khác viên đại tướng đi duyệt binh hay bậc đế vương đi tuần

du quốc thổ của mình.

Lục Tiểu Phụng đã hiểu cảm giác của hắn, chàng nói :

-Nếu tại hạ là Lý gia chắc mỗi ngày cũng đi một vòng.

Lý Yến Bắc đáp :

-Nhất định là thế.

Lục Tiểu Phụng nói :

-Nhưng bữa nay phải phá lệ một lần.

Lý Yến Bắc nói :

-Công tử tuyệt hông thể bỏ qua được.

Lục Tiểu Phụng nhắc lại :

-Nhừng bữa nay...

Lý Yến Bắc ngắt lời :

-Nhất là bữa nay công tử càng không nên phá lệ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Tại sao vậy ?

Lý Yến Bắc ngần ngừ, hắn liếc nhìn những cửa tiệm hai bên đường phố cổ kính,

trong khóe mắt tựa hồ đầy vẻ bi thương luyến tiếc. Hồi lâu hắn mới thủng thắng

nói :

-Vì bữa nay là ngày tối hậu của Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn hắn hỏi :

-Lần tối hậu ư ? Sao lại tối hậu ?

Lý Yến Bắc không trả lời, đột nhiên hỏi lại :

-Công tử có gặp con Lý mỗ không ?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

Chàng không gặp mà cũng không hiểu tại sao Lý Yến Bắc đột nhiên hỏi chuyện

này.

Lý Yến Bắc chậm rãi hỏi tiếp :

-Lý mỗ sinh mười tám đứa con, đứa nhỏ nhất mới hai tuổi. Bọn chúng đều là con

ruột của Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng toan hỏi thì Lý Yến Bắc lại nói tiếp :

-Năm nay Lý mỗ đã năm mươi. Coi về ngoài tuy còn tráng kiện mà thực ra già

mất rồi.

Lục Tiểu Phụng cười gượng nói :

-Lý gia chưa gì đâu. Người ta nói nam nhân từ nam chục trở đi đời người chân

chính bắt đầu.

Lý Yến Bắc muốn cười gượng cũng không được. Hắn nói :

-Nhưng Lý mỗ thì không được rồi vì Lý mỗ chẳng thể bỏ đói lũ con nhỏ của

mình.

Lục Tiểu Phụng hiểu ý hắn nhưng cũng hỏi :

-Chẳng lẽ Lý gia đã để sản nghiệp cho người ta ?

Lý Yến Bắc cúi đầu buồn rầu đáp :

-Lý mỗ nguyên cũng không muốn làm thế này nhưng bọn họ cho Lý mỗ điều

kiện rất trọng hậu.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Điều kiện gì ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Chẳng những họ nguyện ý thừa nhận cuộc đánh cá ước định với Đỗ Đồng Hiên,

nguyện ý giải quyết vụ này cho Lý mỗ mà còn bảo đảm đưa toàn gia Lý mỗ cả già

lẫn trẻ xuống Giang Nam một cách bình yên.

Hắn nở nụ cười thê lương nói tiếp :

-Lý mỗ biết Giang Nam là nơi rất vui vẻ. Mỗi khi mùa xuân tới, cỏ xanh mọc

dài, oanh hót líu lo, lại chẳng thiếu gì đào hồng liễu biếc. Bọn nhỏ mà sinh trưởng

ở đó tất không thô tục như Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn không nhịn được thở dài nói :

-Lý gia quả là người thô hào.

Lý Yến Bắc nhăn nhó cười nói :

Công tử chưa có con thì chẳng thể hiểu được tâm tình của người cha.

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Tại hạ hiểu lắm.

Lý Yến Bắc nói :

-Công tử đã hiểu tất cũng biết tại sao Lý mỗ lại làm việc thế này.

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Tại hạ biết rồi.

-Nếu cuộc chiến này mà Tây Môn Xuy Tuyết thất bại thì lập tức Lý mỗ bị dồn

vào ngõ bí không còn đường thoát.

Lục Tiểu Phụng hiểu lắm. Bất luận là ai đưa mười chín người con đi không phải

chuyện dễ dàng.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

-Hôm qua sau khi gặp Diệp Cô Thành mình chẳng còn cơ hội nào thắng được.

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Không phải Lý gia thất bại mà là Tây Môn Xuy Tuyết.

Lý Yến Bắc nói :

-Nhưng y thua Lý mỗ còn thảm hại hơn nhiều.

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Tại hạ biết rồi.

Lý Yến Bắc nói :

-Nếu vậy công tử không nên trách Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Tại hạ không trách Lý gia, chỉ tiếc thay cho Lý gia mà thôi.

Lý Yến Bắc hỏi :

-Tại sao vậy ?

Lục Tiểu Phụng không đáp hỏi lại :

-Lý gia đem sản nghiệp nhường cho ai ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Nhường cho Cố Thanh Phong.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Cố Thanh Phong là ai ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Là một đạo sĩ.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :

-Chẳng lẽ bọn môn nhân tử đệ của Lý gia cũng đem nộp cho lão hết.

Lý Yến Bắc đáp :

-Người chân chính khống chế địa khu này không phải ở trong bang hội Lý mỗ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Lý gia cũng không phải là bang chúa ở bang hội này ư ?

Lý Yến Bắc thở dài đáp :

-Bang chúa trong bang hội hiện giờ cũng là lão. Lý mỗ đã giao Long kỳ, lệnh

phù làm bang chúa mười năm qua cho lão trước mặt chứng nhân.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Chứng nhân do ai mời đến ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Tuy lão mời đến nhưng đều là những bậc tiền bối mà Lý mỗ vẫn tôn kính.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Những ai vậy ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Một vị là Mộc đạo nhân ở phái Võ Đương, một vị là Cổ Tùng cư sĩ trên núi

Hoàng Sơn. Còn một vị là nhà sư chất phác.

Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Chàng kinh hãi dừng bước biến sắc nói :

-Thảo nào tại hạ không tìm thấy họ thì ra tại hạ đi rồi bọn họ quay trở lại.

Lý Yến Bắc nói :

-Lý mỗ chưa đề cập tới công tử trước mặt họ.

Lục Tiểu Phụng nói :

-Lý gia đã mời các vị làm chứng thì vụ này hết dường thay đổi rồi.

Lý Yến Bắc đáp :

-Lý mỗ cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi vì bản tâm đã quyết định như vậy.

Hắn nhìn thẳng vào mặt Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Dường như công tử còn có điều muốn nói với Lý mỗ ?

Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu rồi từ từ gật đầu đáp :

-Quả là tại hạ có việc muốn cảnh cáo Lý gia.

Lý Yến Bắc hỏi :

-Việc gì ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Giang Nam chẳng những là nơi thích thú mà còn là tổ người đẹp. Lý gia tới đó

rồi hay hơn hết là thành thực một chút.

Chàng mỉm cười nói tiếp :

-Một tháng ba chục ngày nếu Lý gia lại lấy ba chục cô vợ là bị đánh bể đầu.

Lý Yến Bắc cũng cười rộ, vỗ vai Lục Tiểu Phụng đáp :

-Công tử cứ yên dạ. Dù công tử chẳng nói thì nững mỹ nhân ở đó Lý mỗ cũng

dành lại cho công tử.

Lục Tiểu Phụng cười lớn nói ;:

-Nếu vậy tại hạ nhất định phải tìm tới Lý gia cho lẹ, không thì Lý gia lại biến

đổi chủ ý.

Chàng đã định nói chuyện Diệp Cô Thành mấy lần nhưng chàng lại nhẫn nại

không nhắc tới.

Lý Yến Bắc là bạn Lục Tiểu Phụng, lúc bạn sắp chia tay chàng muốn để y vui

vẻ ra đi. Nguyên tắc của chàng là không làm bạn khó chịu, hối hận lúc lên đường.

Có điều chàng nhất định phân biệt cho rõ ai là thù, ai là bạn.

Chàng hỏi :

-Lý gia định bao giờ thượng lộ ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

-Chắc còn được ở đây đến ngày mai.

Đối với tòa thành thị cổ kính thân thiết này hắn không khỏi bịn rịn khi phải từ

giã nó. Mối lưu luyến và thương cảm khôn tả lộ ra khóe mắt. Hắn nói tiếp :

-Tuy Lý mỗ đã thành người ngoài cuộc nhưng cũng muốn biết kết quả cuộc

chiến này.

Lục Tiểu Phụng từ từ gật đầu. Chàng hiểu tâm tình của Lý Yến Bắc lúc này, liền

đáp :

-Lúc Lý gia lên đường tại hạ không tiễn chân nhưng Lý gia trở lại thì bất luận

trời mưa to gió lớn, tại hạ cũng nhất định đi đón tiếp.

Chàng gượng cười nói tiếp :

-Trước nay tại hạ vốn không thích tiễn biệt.

Ly biệt khiến người ta thương cảm. Lục Tiểu Phụng tuy coi nhẹ bề sinh tử mà lại

nặng lòng trước cảnh phân ly.

Lý Yến Bắc cũng cười gượng đáp :

-Lý mỗ hiểu lầm. Lý mỗ đi chuyến này dù vĩnh viễn không trở lại nhưng công tử

có dịp tới Giang Nam, Lý mỗ nhất định đón tiếp nồng hậu.

Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chàng đi với hắn một đoạn đường, đột nhiên

cất tiếng hỏi :

-Có phải bọn Mộc đạo nhân cùng ra đi với Cố Thanh Phong ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Đúng thế.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Bọn họ đi đâu ?

Lý Yến Bắc đáp :

-Họ đến Bạch Vân Quán. Cơm chay và rượu ở đó rất nổi tiếng.

Chùa Bạch Vân phảng phất như ở giữa từng mây trắng là một tòa kinh bích huy

hoàng, quy mô rộng lớn đầy vẻ mỹ quan.

Sương mai chưa tan hết, Bạch Vân Quán ở phía xa xa coi chẳng khác tòa cung

khuyết trên trời lơ lửng giữa tâng mây trắng.

Cổng lớn sơn đen có gắn vòng đồng đã mở rộng nhưng không ngìn thất bóng

người.

Ngọn gió sớm đem theo tiếng niệm kinh đưa ra ngoài. Hiển nhiên các đạo nhân

đang cúng lễ buổi sớm.

Nhưng trong tòa đại điện không mnột bóng người. Mấy mảnh lá vàng vừa rụng

xuống theo gió nhảy múa trong đình viện.

Lục Tiểu Phụng xuyên qua sân đi vào đại điện khói hương nghi ngút.

Dĩ nhiên chàng phát giác một đạo nhân áo xanh mũ vàng từ khuôn cửa sau đi ra.

đạo nhân đứng dưới cây ngô đồng lạnh lùng nhìn chàng.

Cây ngô đồng chẳng còn lá rụng, cảnh thu trong hậu viện càng sâu đậm.

Lục Tiểu Phụng lên tiếng ướm hỏi :

-Cố Thanh Phong chân nhân có ở đây không ?

Đạo nhân không đáp, cặp mắt lão sáng ngời giữa làn bạch vụ coi sắc như đao.

Ngọn gió thổi qua. Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác sợi giây thao vàng buộc

chuôi kiếm cài ở sau lưng bay phất phơ trên vai đạo nhân.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Đạo trưởng phải chăng là Cố chân nhân ?

Đạo nhân vẫn không mở miệng, nét mặt thản nhiên chẳng lộ vẻ gì.

Lục Tiểu Phụng cười hì hì, miệng lẩm bẩm :

-Té ra lão đạo này tai điếc. Ta hỏi lầm người rồi.

Đạo nhân không điếc, đột nhiên cười lạt nói :

-Thí chủ không hỏi lầm người đâu nhưng đến không đúng chỗ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

-Đây không phải Bạch Vân Quán ư ?

Đạo nhân đáp :

-Phải rồi.

Chapter
1 Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2 Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3 Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4 Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5 Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6 Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7 Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8 Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9 Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10 Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11 Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12 Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13 Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14 Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15 Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16 Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17 Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18 Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19 Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20 Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21 Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22 Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23 Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24 Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25 Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26 Chương 26: bày ra nghi trận
27 Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28 Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29 Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30 Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31 Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32 Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33 Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34 Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35 Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36 Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37 Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38 Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39 Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40 Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41 Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42 Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43 Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44 Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45 Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46 Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47 Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48 Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49 Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50 Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51 Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52 Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53 Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54 Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55 Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56 Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57 Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58 Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59 Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60 Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61 Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62 Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63 Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64 Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65 Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66 Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67 Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68 Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69 Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70 Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71 Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72 Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73 Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74 Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75 Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76 Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77 Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78 Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79 Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80 Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81 Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82 Chương 82: Căn hầm bí mật
83 Chương 83: Diễm phúc trời ban
84 Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85 Chương 85: Thảm biến
86 Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87 Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88 Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89 Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90 Chương 90: Địch thủ lợi hại
91 Chương 91: Thật giả khó phân
92 Chương 92: Kế trung chi kế
93 Chương 93: chạy trốn
94 Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95 Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96 Chương 96: Thế giới của người chết
97 Chương 97: Khổ nói không hết lời
98 Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99 Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100 Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101 Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102 Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103 Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104 Chương 104: Nhà quỷ
105 Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106 Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107 Chương 107: Người trên rường nhà
108 Chương 108: Mặt nạ da người
109 Chương 109: Một nước cờ cao
110 Chương 110: Chảo dầu
111 Chương 111: Kết cuộc
112 Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113 Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114 Chương 114: Bỗng bị ám toán
115 Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116 Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117 Chương 117: Địa huyệt thần bí
118 Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119 Chương 119: Bặt vô tin tức !
120 Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121 Chương 121: Uyên ương ly tán
122 Chương 122: Chạy trốn truy nã
123 Chương 123: Hòa thượng giở trò
124 Chương 124: Đánh một ván bài
125 Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126 Chương 126: Về lại hòn đảo
127 Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128 Chương 128: Mèo bắt chuột
129 Chương 129: Phương pháp thoát thân
130 Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131 Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132 Chương 132: Người ẩn hình
133 Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134 Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135 Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136 Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137 Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138 Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139 Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140 Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141 Chương 141: Đao nhanh làm sao
142 Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143 Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144 Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145 Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146 Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147 Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148 Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149 Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150 Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151 Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152 Chương 152: Kiếm thần mỉm cười
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2
Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3
Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4
Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5
Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6
Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7
Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8
Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9
Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10
Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11
Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12
Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13
Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14
Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15
Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16
Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17
Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18
Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19
Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20
Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21
Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22
Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23
Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24
Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25
Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26
Chương 26: bày ra nghi trận
27
Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28
Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29
Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30
Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31
Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32
Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33
Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34
Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35
Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36
Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37
Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38
Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39
Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40
Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41
Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42
Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43
Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44
Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45
Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46
Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47
Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48
Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49
Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50
Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51
Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52
Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53
Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54
Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55
Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56
Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57
Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58
Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59
Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60
Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61
Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62
Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63
Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64
Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65
Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66
Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67
Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68
Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69
Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70
Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71
Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72
Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73
Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74
Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75
Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76
Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77
Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78
Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79
Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80
Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81
Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82
Chương 82: Căn hầm bí mật
83
Chương 83: Diễm phúc trời ban
84
Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85
Chương 85: Thảm biến
86
Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87
Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88
Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89
Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90
Chương 90: Địch thủ lợi hại
91
Chương 91: Thật giả khó phân
92
Chương 92: Kế trung chi kế
93
Chương 93: chạy trốn
94
Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95
Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96
Chương 96: Thế giới của người chết
97
Chương 97: Khổ nói không hết lời
98
Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99
Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100
Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101
Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102
Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103
Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104
Chương 104: Nhà quỷ
105
Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106
Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107
Chương 107: Người trên rường nhà
108
Chương 108: Mặt nạ da người
109
Chương 109: Một nước cờ cao
110
Chương 110: Chảo dầu
111
Chương 111: Kết cuộc
112
Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113
Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114
Chương 114: Bỗng bị ám toán
115
Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116
Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117
Chương 117: Địa huyệt thần bí
118
Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119
Chương 119: Bặt vô tin tức !
120
Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121
Chương 121: Uyên ương ly tán
122
Chương 122: Chạy trốn truy nã
123
Chương 123: Hòa thượng giở trò
124
Chương 124: Đánh một ván bài
125
Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126
Chương 126: Về lại hòn đảo
127
Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128
Chương 128: Mèo bắt chuột
129
Chương 129: Phương pháp thoát thân
130
Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131
Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132
Chương 132: Người ẩn hình
133
Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134
Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135
Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136
Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137
Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138
Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139
Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140
Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141
Chương 141: Đao nhanh làm sao
142
Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143
Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144
Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145
Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146
Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147
Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148
Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149
Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150
Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151
Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152
Chương 152: Kiếm thần mỉm cười