Chương 63: – Mộ Thiên đáng thương

Lão giả ngồi ở trên ghế sô pha một mực hiền lành nhìn Mộ Kiệt cười. Kỳ thật theo Mộ Kiệt vừa tiến đến, hắn cũng đã đem nàng toàn thân cao thấp dò xét mấy lần. Nữ hài hơn 20 tuổi này tại lúc đối mặt với chính mình, còn có thẻ biểu hiện ra vẻ thong dong cùng trấn định.Nhưng chỉ bằng vào điểm này, đã chứng minh nàng không giống người thường.
Người này, có can đảm mà người khác không có, chỉ bằng vào việc nàng dám uống trà trên bàn là có thể nhìn ra. Thử hỏi có mấy người dám ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không chút do dự mà uống trà của sát thủ giết người không chớp mắt ? Lão giả ra hiệu mấy người Bạch Phong ngồi xuống, lúc này mới chậm chạp mở miệng :
"Mộ tiểu thư, cô vẫn khỏe"
Mộ Kiệt nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, đối với việc cực không muốn tiếp xúc với người lạ của nàng, không thể nghi ngờ la một nan đề. Nhưng là đối phương so với mình lớn tuổi hơn rất nhiều, hơn nữa tạm thời không biết hắn thân phận gì, vì vậy dù nàng không muốn, cũng chỉ cho có vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm thoáng một cáí.
Đang ngồi cũng không phải bình thường người, tất cả mọi người đều nhìn ra khi Mộ Kiệt bắt tay, lông mày có chút nhíu chặt. Đối với lần đầu tiên bắt tay đối phương mà nói, đích thật là một hành động thập phần không lễ phép. Thậm chí có vài hắc y nam tử đã chạm đến súng vắt bên hông, đối với bọn họ mà nói, vũ nhục người đang ngồi trên ghế sofa, chẳng khác nào đánh vào mặt bọn hắn.
Lão giả cũng nhìn ra phản ứng của Mộ Kiệt chính là cùng những người khác bất đồng. Hắn cũng không thấy Mộ Kiệt thất lễ, trái lại càng thêm thưởng thức tiểu cô nương hơn 20 tuổi này. Tiểu Vân a ? Ngươi như thế nào lại sinh ra một người con gái như thế này ? Lão giả nhìn xem khuôn mặt của Mộ Kiệt cùng Lý Vân có chút tương tự, lại phảng phất nhớ tới năm đó. Cái kia quãng thời gian vô tư vô lự, đối với mình hiện giờ, có lẽ là một loại hy vọng xa vời ?
Cảm giác chính mình thất thố, lão giả lập tức điều chỉnh trở lại, hắn vung tay lên, để những người không có phận sự đều lui ra ngoài, mới mở miệng nói lên chính sự:
"Mộ tiểu thư, có lẽ cô đã biết rõ ta tìm cô là muốn nói đến việc gì? " Lão giả chậm rãi nói, ngữ khí trở nên nghiêm túc. Mô Kiệt đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gật đầu " Ân".
"Mộ tiểu thư đã minh bạch, ta đây cũng không nói thêm lời, mục đích của cô và ta giống nhau, lại có chung kẻ thù, ta thật cao hứng khi có thể cùng cô hợp tác. Ta tin tưởng, mẹ cô tại đại hạ biết được cũng sẽ thật cao hứng đây"
Mộ Kiệt nghe người đối diện nhắc đến mẹ của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ
"Ông...nhận thức mẫu thân của tôi ?"
"Ha ha" lão giả nghe xong lời Mộ Kiệt, thoải mái cười cười "Đâu chỉ là nhận thức, hai người chúng tôi còn là bằng hữu thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau". Người đang ngồi, ngoại trừ lão nhân đang nói chuyện, cũng không lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao "thanh mai trúc mã" bốn chữ này cũng dễ dẫn người ta liên tưởng. Không đợi Mộ Kiệt đặt câu hỏi, lão giả lại mở miệng nói "Mộ tiểu thư, cô không biết thủ đô lâm thời có quy cũ, hắc đạo tự nhiên cũng như thế. Cứ 10 năm một lần, các lãnh đạo hắc đạo lại mờ một lần hôi nghị. Đến lúc đó, trong nước, thậm chí những hắc bang có uy tín ở nước ngoài cũng đến tham gia. "Giản" tự nhiên cũng có mặt trong đó, cho nên...".
Chủ đề trải qua Lý Vân lại một lần nữa trờ lại chính sự, Mộ Kiệt biết rõ, người này là cố ý muốn tránh cái đề tài kia, nàng cũng không tiện nhắc đến nữa, hỏi "Cho nên, ông là muốn tôi thay thế "Giản" dự họp đúng không ? "
Lão giả cười cười , biểu tình thừa nhận "Hoàn toàn chính xác, cùng người thông minh nói chuyện, chính là so với đứa ngốc nói chuyện thuận tiện hơn nhiều lắm"
"Thế nhưng mà, tôi tại sao lại phải tin tưởng theo lời ông nói, ông là ai ? . "Giản" với tư cách là một tổ chức khổng lồ như thế, vì cái gì lại không chịu xuất đầu lộ diện đây ? " Mộ Kiệt một phát đập vỡ vấn đề nói ra những lời này. Nàng sớm đã giấu ở trong lòng thật lâu, trực giác nói cho nàng biết người đang ngồi trước mặt sẽ cho nàng một lời giải thích hợp lí.
"Ha ha ha, tốt ! Tốt ! Thật can đảm ! " Lão nhân vất vả che dấu đối Mộ Kiệt khen ngợi, vỗ tay tán thành đối với Mộ Kiệt gan dạ sáng suốt "Cô này tiểu nữ hài tử, thật là can đảm. Trên đời này, trừ cô ra, có lẽ cũng không còn ai dám cùng Giang Khôn ta nói chuyện như vậy"
Mộ Kiệt nghe được cái tên Giang Khôn, thân thể rõ ràng cứng đờ. Cái tên này, có thể nói là một loại cấm kị. Rất nhiều người biết rõ Giang Khôn sự tích, danh hào, lại rất ít người biết rõ bộ dạng thật của hắn. Giang Khôn giống như một điều bí ẩn, đến nay vẫn không ai dám tìm đến mở ra chìa khóa đáp án. Mà Mộ Kiệt cũng chỉ nghe trưởng bối hoặc cha mẹ mình từng nói qua nhân vật này.
Giang Khôn sống ở một sơn thôn cùng khổ, trong nhà tuy nghèo, nhưng lại chỉ có hắn là con. Cha mẹ đối với hắn bảo vệ hết mực. Cho dù nhà không có cơm ăn. cũng liều mạng kiếm tiền đưa hắn đi học. Cũng chính lúc đó, Giang Khôn nhận thức Lý Vân. Về sau, phụ thân của Giang Khôn bời vì mệt nhọc quá độ, mắc bệnh ung thư, phải cấp bách phẫu thuật.Thế nhưng phí phẫu thuật hơn mười vạn, làm sao một người nghèo khổ như Giang Khôn có thể gánh chịu nổi ? Cuối cùng, phụ thân Giang Khôn bời vì tri liệu chậm trễ, đã nằm chết trong nhà. Giang Khôn hận, hận sự nhận thức của mình về thế giới này, càng hận những con người kia ra vẻ giả nhân giả nghĩa.
Trong nhà thiếu đi Giang Khôn phụ thân trụ cột, mẹ của hắn không thể không càng thêm ăn mặc tiết kiệm, hơn nữa mỗi ngày gánh rất nhiều việc, mới có thể miễn cưỡng duy trì tiền đến trường cùng sinh hoạt phí của hắn. Lời đồn đãi thường là truyền bá nhanh nhất, lại là vũ khí có lực sát thương nhất. Chỉ trong vòng một ngày mà hầu như khắp trường đều biết việc phụ thân Giang Khôn vì không trả nồi tiền phí chữa bệnh mà nằm chết trong nhà. Không ít người biết đến Giang Khôn cái này người rầu rĩ, nhất là một nam sinh trong trường học. Phụ thân của nam sinh kia, là một người rất có thế lực trong hắc bang, nam sinh kia ỷ vào phụ thân có tiền có thế, trong trường học cho dù là đi ngang qua, mỗi người thấy hắn đều kính hắn ba thước, ngoại trừ Giang Khôn. Từ đó, nam sinh kia bắt đầu không ngừng gây phiền toái đến Giang Khôn.
Một ngày tan học, Giang Khôn im im lặng lặng đi về nhà, bỗng nhiên bị mấy nam tử cao lớn chặn đường, sau đó Giang Khôn liền thấy được cái người làm cho mình chán ghét. Nam sinh kia không ngừng dùng ngôn ngữ vũ nhục Giang Khôn, thậm chí để cho một đám người hướng Giang Khôn đánh đập. Nhưng là Giang Khôn vẫn không chịu khuất phục, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Ngay tại lúc Giang Khôn sắp mất đi ý thức, trên một chiếc xe bước xuống mười mấy người mặc trang phục màu đen. Trong đó cầm đầu là một nam nhân, đi đến trước mặt Giang Khôn nhẹ nhàng nâng hắn dậy. Sau đó Giang Khôn bỗng cảm thấy được trong tay mình là một đồ vật nặng trịch, đó là một thanh súng, một thanh súng chân chân chính chính. Nam nhân nói "Hận sao ? Hận những người này khi dễ ngươi ? Nếu như ngươi không muốn tiếp tục bị khi dễ thì cầm lấy thanh súng này, bảo vệ chính mình, bảo hộ người trọng yếu của ngươi.
Vốn cửa trường học yên bình, lại chồng chất hơn mười cỗ thi thể, trên mỗi thi thể đều có hằng hà vết thương do súng. Trong số đó có một nam sinh trên người có nhiều vết thương nhất, thân thể hắn chồng chất vô số lỗ đơn, bị đánh đến rách rưới. Từ đó về sau, Giang Khôn gia nhập tổ chức của người nam nhân đã trao súng cho hắn, hơn nữa từng bước một đạt tới địa vị bây giờ. Những việc Mộ Kiệt biết được, đều là sự tình mà rất nhiều người biết đến. Mà nàng lại không biết, Giang Khôn là người sáng lập ra "Giản" , là boss mớn nhất của "Giản".
Giang Khôn nhìn bộ dáng thất thần của Mộ Kiệt, cười nói "Làm sao vậy, tiểu oa nhi nghe xong tên của ta nên sợ sao ?"
Mộ Kiệt nghe ngữ khí hơi cười nhạo của Giang Khôn liền hoàn thần "Thẹn thùng, Giang tiên sinh, tôi chỉ là nhất thời thất thần, không phải là sợ hãi. Mặc kệ tôi và ông phải hay không không đứng cùng một đầu trên đường, cho dù ông và tôi là đối địch quan hệ, tôi cũng không sợ hãi, đại hội hắc đạo hôm đó, tôi sẽ như hẹn dự họp. Hy vọng ngày đó, chúng ta có thể đứng cùng một chỗ đạt thành mục đích của ông và tôi".
Mộ Kiệt nói xong đứng lên hướng Giang Khôn cúi đầu, liền xoay người rời khỏi, Giang Khôn thất thần nhìn bóng lưng Mộ Kiệt thật lâu. Tiểu Vân, con của em cùng em đều như nhau vô cùng xuất sắc a. Lão già ta, cũng là đến thời điểm nên nghỉ ngơi rồi. [Trong một gian yên tĩnh trong rạp]
Một nữ nhân loạng choạng giơ lên chén rượu trong tay, nụ cười như có như không ẩn hiện trên hóe môi, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện. Mộ Thiên cười cười, mở miệng nhằm giảm bớt không khí ngượng nghịu "Thẩm tiểu thư, hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì quan trọng ? "
Thẩm Diệp Mân nhìn bộ dạng chân chó của Mộ Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường "Mộ Thiên, ông đến cùng đã gạt ta cái gì ?" Thẩm Diệp Mân lạnh lùng nói. Mộ Thiên nghe xong lời Thẩm Diệp Mân, biểu lộ trầm xuống "Thẩm tiểu thư, ta không rõ ý tứ của cô. Thẩm Diệp Mân ra hiệu cho trợ thủ lấy ra một xấp tư liệu cùng ảnh chụp, hung hăng ném lên bàn.
Mộ Thiên lật những thứ kia ảnh chụp cùng tư liệu, kì thật bên trên cũng không có gì quan trọng, chỉ là ghi chép một thứ gọi là thành phần hóa học dược phẩm AD trí tuệ cùng với nguyên tố hợp thành. Mộ Thiên nhìn những ảnh chụp cùng tư liệu này, sắc mặt càng ngày càng kém, cơ hồ run rẩy nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Diệp Mân.
Thẩm Diệp Mân nhìn bộ dạng toàn thân rung rẩy của Mộ Thiên do mình dọa, trên mặt vui vẻ càng đậm "Mộ Thiên, đừng cho là tôi không biết ông đánh chủ ý gì. Ông phải hiểu được mấy năm qua, là ai cấp cho ông xây dựng quan hệ ? Ai là người đứng sau ông ? Là ai chu cấp cho ông tiền tài, của cải vô hạn, ông mới có được tình trạng hiện nay. Nêu như không có tôi, ông, ngay cả Mặc Long Bang thậm chí một con kiến cũng không bằng. Tôi chỉ cần một ngón tay, cũng có thể nghiền chết ông".
"Vâng, Thẩm tiểu thư nói rất đúng, ta biết là ta làm không đúng, hy vọng Thẩm tiểu thư có thể một lần nữa cho ta cơ hội". Mộ Thiên đem đầu ép tới thấp nhất, loại tư thế hèn mọn này, cơ hồ hướng Thẩm Diệp Mân câu xin tha thứ. Thẩm Diệp Mân đứng lên, nàng hiện tại chỉ muốn về nhà hảo hảo tắm rửa, tẩy đi hương vị buồn nôn tại đây.
"Mộ Thiên, tôi cho ông biết, đừng có lại làm cho tôi cái gì người biến dị các loại gì đó, ông không phải nhà khoa học, ông cũng không phải chúa cứu thế, ông chỉ là rác rưởi. Rác rưởi chỉ nên làm chuyện của rác rưởi, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của ông là cái gì, tôi hy vọng ông hết sức hiểu rõ". Thẩm Diệp Mân nói xong, liền đẩy cửa ly khai.
Trong phòng chỉ còn lại Mộ Thiên cùng mấy trợ thủ của hắn, đám trợ thủ đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Bất luận là ai, bình thường chứng kiến đại lão bản tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), nhưng bây giờ lại như con tôm nhỏ núp trên ghế salon, ai cũng sẽ như thế không biết làm sao.
"Phanh!". Trong rạp bỗng nhiên truyền đến tiếng súng, bảo tiêu thủ ở bên ngoài không một chút sứt mẻ, tựa hồ đối với chuyện như vậy tập mãi đã thành thói quen. Mộ Thiên nổ súng bắn chết mấy trợ thủ trong rạp, ánh mắt trở nên âm lãnh đáng sợ "Thẩm Diệp Mân, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cô chết trong tay ta!".

Chapter
1 Chương 1: - Chiến tranh
2 Chương 2: - Nguyên nhân
3 Chương 3: - Hoa tỷ
4 Chương 4: - Mới gặp gỡ
5 Chương 5: - Mộ Kiệt
6 Chương 6: - Huấn luyện
7 Chương 7: - Gặp lại
8 Chương 8: - Cùng quỷ hút máu ở chung ? OH NO !
9 Chương 9: - Đêm đầu tiên
10 Chương 10: - Quái vật nát rượu
11 Chương 11: - Khi tình yêu của mẹ lan tỏa thì bắt cóc là điều kiện tiên quyết?
12 Chương 12: - Chớm yêu
13 Chương 13: - Tại đứa trẻ mang bộ mặt si ngốc
14 Chương 14: - Hôn
15 Chương 15: - Hoan hỉ ? Yêu ?
16 Chương 16: - Nguy cơ tới gần
17 Chương 17: - Vũ hội
18 Chương 18: - Ác chiến
19 Chương 19: - Thổ lộ
20 Chương 20: - Take Me Away
21 Chương 21: - Đi theo ngươi có thịt ăn
22 Chương 22: - Dã hợp các ngươi dám sao?
23 Chương 23: - Ăn không được, tưởng tượng thì được
24 Chương 24: - Khiêu khích
25 Chương 25: - Cãi nhau? Phúc hay họa?
26 Chương 26: - Dịu dàng! Phát triển! Cùng nhau tiến!(H)
27 Chương 27: - Truy đuổi
28 Chương 28: - Ngươi truy ta đuổi
29 Chương 29
30 Chương 30: - Nếu như
31 Chương 31: - Còn sống
32 Chương 32: - Thiên sứ
33 Chương 33
34 Chương 34: - Nước mắt
35 Chương 35: - Ích kỷ
36 Chương 36: - Vuột mất
37 Chương 37: - Em rất nhớ chị
38 Chương 38: (H)
39 Chương 39: - Nhìn không đúng lúc
40 Chương 40: - Bát quái
41 Chương 41: - Ghen, ghen ghét, hận
42 Chương 42: - Không ngủ
43 Chương 43: - Thẩm Diệp Mân
44 Chương 44: - Khai mạc triển lãm tranh
45 Chương 45: - Chúng ta yêu nhau đi!
46 Chương 46: - Dựa vào cái gì
47 Chương 47: - Nghi vấn
48 Chương 48
49 Chương 49: - Is it enough to die?
50 Chương 50: - J phụ Y phụ
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: - Vết rạn
55 Chương 55: (H)
56 Chương 56: - Tôi không sao
57 Chương 57: - Về tôi
58 Chương 58: - Ánh mặt trời
59 Chương 59: - Cuộc chiến đầu tiên
60 Chương 60: - JQ lan tràn
61 Chương 61: - Rung động
62 Chương 62: - Gặp
63 Chương 63: - Mộ Thiên đáng thương
64 Chương 64: - Chết đều muốn yêu
65 Chương 65: - Trước khi chiến đấu
66 Chương 66: - Ngài mai
67 Chương 67: - Không hợp nhau
68 Chương 68: - Màu trắng
69 Chương 69: - Lòng không yên
70 Chương 70: - Thương yêu (H)
71 Chương 71: - Ảo tưởng tan vỡ
72 Chương 72: - Lạc hoa (Hoa rơi)
73 Chương 73: - Ân đoạn
74 Chương 74: - Nghĩa tuyệt
75 Chương 75: - Không thể làm gì
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: - Kinh biến
80 Chương 80: - Cuộc chiến lúc sáng sớm
81 Chương 81: - Thời điểm
82 Chương 82: - Tình chi thương
83 Chương 83: - Yêu, chỉ cần ta và ngươi (Hoàn)
84 Chương 84: - Phiên ngoại 1: Nhiễm & Hoa
85 Chương 85: - Phiên ngoại 2: Kỳ & Mị
86 Chương 86: - Phiên ngoại 3: Bạch & Lam
87 Chương 87: - Phiên ngoại 4: Diệp & Vi
88 Chương 88: - Phiên ngoại 5: Kiệt & Thiên (Hoàn)
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: - Chiến tranh
2
Chương 2: - Nguyên nhân
3
Chương 3: - Hoa tỷ
4
Chương 4: - Mới gặp gỡ
5
Chương 5: - Mộ Kiệt
6
Chương 6: - Huấn luyện
7
Chương 7: - Gặp lại
8
Chương 8: - Cùng quỷ hút máu ở chung ? OH NO !
9
Chương 9: - Đêm đầu tiên
10
Chương 10: - Quái vật nát rượu
11
Chương 11: - Khi tình yêu của mẹ lan tỏa thì bắt cóc là điều kiện tiên quyết?
12
Chương 12: - Chớm yêu
13
Chương 13: - Tại đứa trẻ mang bộ mặt si ngốc
14
Chương 14: - Hôn
15
Chương 15: - Hoan hỉ ? Yêu ?
16
Chương 16: - Nguy cơ tới gần
17
Chương 17: - Vũ hội
18
Chương 18: - Ác chiến
19
Chương 19: - Thổ lộ
20
Chương 20: - Take Me Away
21
Chương 21: - Đi theo ngươi có thịt ăn
22
Chương 22: - Dã hợp các ngươi dám sao?
23
Chương 23: - Ăn không được, tưởng tượng thì được
24
Chương 24: - Khiêu khích
25
Chương 25: - Cãi nhau? Phúc hay họa?
26
Chương 26: - Dịu dàng! Phát triển! Cùng nhau tiến!(H)
27
Chương 27: - Truy đuổi
28
Chương 28: - Ngươi truy ta đuổi
29
Chương 29
30
Chương 30: - Nếu như
31
Chương 31: - Còn sống
32
Chương 32: - Thiên sứ
33
Chương 33
34
Chương 34: - Nước mắt
35
Chương 35: - Ích kỷ
36
Chương 36: - Vuột mất
37
Chương 37: - Em rất nhớ chị
38
Chương 38: (H)
39
Chương 39: - Nhìn không đúng lúc
40
Chương 40: - Bát quái
41
Chương 41: - Ghen, ghen ghét, hận
42
Chương 42: - Không ngủ
43
Chương 43: - Thẩm Diệp Mân
44
Chương 44: - Khai mạc triển lãm tranh
45
Chương 45: - Chúng ta yêu nhau đi!
46
Chương 46: - Dựa vào cái gì
47
Chương 47: - Nghi vấn
48
Chương 48
49
Chương 49: - Is it enough to die?
50
Chương 50: - J phụ Y phụ
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: - Vết rạn
55
Chương 55: (H)
56
Chương 56: - Tôi không sao
57
Chương 57: - Về tôi
58
Chương 58: - Ánh mặt trời
59
Chương 59: - Cuộc chiến đầu tiên
60
Chương 60: - JQ lan tràn
61
Chương 61: - Rung động
62
Chương 62: - Gặp
63
Chương 63: - Mộ Thiên đáng thương
64
Chương 64: - Chết đều muốn yêu
65
Chương 65: - Trước khi chiến đấu
66
Chương 66: - Ngài mai
67
Chương 67: - Không hợp nhau
68
Chương 68: - Màu trắng
69
Chương 69: - Lòng không yên
70
Chương 70: - Thương yêu (H)
71
Chương 71: - Ảo tưởng tan vỡ
72
Chương 72: - Lạc hoa (Hoa rơi)
73
Chương 73: - Ân đoạn
74
Chương 74: - Nghĩa tuyệt
75
Chương 75: - Không thể làm gì
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: - Kinh biến
80
Chương 80: - Cuộc chiến lúc sáng sớm
81
Chương 81: - Thời điểm
82
Chương 82: - Tình chi thương
83
Chương 83: - Yêu, chỉ cần ta và ngươi (Hoàn)
84
Chương 84: - Phiên ngoại 1: Nhiễm & Hoa
85
Chương 85: - Phiên ngoại 2: Kỳ & Mị
86
Chương 86: - Phiên ngoại 3: Bạch & Lam
87
Chương 87: - Phiên ngoại 4: Diệp & Vi
88
Chương 88: - Phiên ngoại 5: Kiệt & Thiên (Hoàn)