Chương 66: Ăn giấm

Lương công công không ngồi ngốc ở Tô phủ quá lâu, ăn vài miếng cơm liền nhanh chóng cáo từ. Trước khi đi còn cố ý nhìn Hô Linh Tiêu thêm vài lần, lấy nụ cười che giấu sự thất thố của hắn, vội vàng rời khỏi Tô phủ. "Dọn hết những thức ăn này đi." Tô Vận Hàm vung vung tay, nhớ tới vừa nãy lúc ăn cơm ánh mắt Lương công công nhìn Hồ Linh Tiêu, nàng hận không thể móc mắt hắn ra phỉ nhổ giẫm đạp. Trong lòng không đâu mà phiền chán, Tô Vận Hàm có chút thô lỗ lôi Hồ Linh Tiêu qua một bên, lần đầu dùng thân phận phu quân ra lệnh: "Đi tắm, chỗ nào chỗ nào đều phải tẩy thật sạch vào, bằng không chớ có cùng giường với ta!"

"Ngốc tử, sao vậy? Chẳng lẽ ăn giấm rồi?" Hồ Linh Tiêu không có nửa điểm ý tứ trách nàng, trái lại nhuyễn nhuyễn ngã vào lòng nàng, mị nhãn như tơ: "Còn trách người ta không nghe lời ngươi nha! Người ta bất quá là nhớ ngươi mới không nhịn được ra đây nhìn xem mà!"

"Đi tắm!" Tô Vận Hàm đẩy Hồ Linh Tiêu ra, càng thấy nàng gặp ai liền quăng mị nhãn lại càng giận, dứt khoát về thẳng phòng, cởi hết y sam trên người ra, mặc trung y chui vào trong chăn lăn qua lộn lại.

Đến nửa ngày, thân thể mang theo hương vị nhu nhuyễn vén cẩm bị lên chủ động nằm tiến vào lòng ngực Tô Vận Hàm. Hồ Linh Tiêu ngước đầu, hai tay luồn vào trung y của nàng ma sát sau eo nàng, dò hỏi: "Còn sinh khí nha! Người ta nghe lời ngươi tắm xong rồi đó! Ngươi ngửi thử, hồn thân đều hương hương (thơm thơm) đây!" Chưa từng thấy Tô Vận Hàm sinh khí lớn như vậy, Hồ Linh Tiêu chỉ đành đối đãi cẩn thận từng chút một, chỉ lo càng chọc nàng cáu.

"Hồ ly tinh!" Gặp người liền câu! Tô Vận Hàm không tốt tính trở mình đưa lưng về phía Hồ Linh Tiêu, cho dù nàng không cùng Lương công công có chi thể* tiếp xúc, cũng đã bị Lương công công dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát cả người. Cho nên nàng muốn Hồ Linh Tiêu tẩy rửa, tẩy sạch sạch sẽ sẽ, chí ít có thể tẩy đi ánh mắt vừa nãy của Lương công công.

[các chi + thân thể]

"Người ta vốn là hồ ly tinh mà!" Hồ Linh Tiêu thấy nàng đưa lưng về phía mình, chỉ đành lại tới gần, hai nơi nhu nhuyễn chống lưng nàng, hai tay lại vòng tới trước mở y khâm của nàng ra: "Ngốc tử ngoan, không cần sinh khí nữa đi mà! Sau này người ta đều nghe lời ngươi được không? Ngươi bảo ta làm gì ta làm giống vậy, có được chưa nha! Ngươi biết rõ người ta không có cố ý mà, chỉ là hiếu kỳ cái Lương công công kia là nhân vật thế nào, lúc đó mới..." Nghĩ nửa ngày, Hồ Linh Tiêu rốt cuộc chủ động thừa nhận sai trái, mà không phải lấy nhớ nàng làm lý do phu diễn cho qua. Nàng xác thực hiếu kỳ Lương công công, hiếu kỳ nhân vật thế nào sẽ khiến Tô Vận Hàm cam tâm đưa trân châu danh quý như vậy cho hắn.

"Ngươi mỗi lần đều nói nghe ta, nhưng mỗi lần đều là nuốt lời. Ngươi đã nói an phận thủ thường làm nương tử ta không chỉ một lần, một mực..." Tô Vận Hàm vùi mặt vào gối đầu, phẩy đi tay nàng làm loạn y khâm mình: "Ta không thích ánh mắt người khác nhìn ngươi, ngươi là nương tử của ta! Bọn họ, ai cũng không cho phép nhìn ngươi như vậy!"

"Được rồi được rồi! Nhìn ngươi bình thường với ai đều rộng lượng, lại cứ vô cùng hẹp hòi với ta." Hồ Linh Tiêu che miệng cười trộm, ngốc tử của nàng cũng thật là khả ái, lại vì ánh mắt người khác mà sinh khí. Nhớ tới lúc ở Tuý Hoa lâu, những nam nhân kia tên nào không dùng ánh mắt cực kỳ bỉ ổi nhìn nàng? Nếu hiện tại mình còn ở Tuý Hoa lâu lên đài hiến vũ, chỉ sợ ngốc tử của nàng sẽ lật ngược Tuý Hoa lâu đó!

"Thế này sao gọi là hẹp hòi!" Tô Vận Hàm xoay người, dùng sức trừng đôi mắt: "Ngươi là nương tử của ta! Sao để bị người khác dùng ánh mắt khinh bạc! Nếu không phải ta muốn dựa vào Lương công công, ta đã sớm!" Tô Vận Hàm làm động tác chọc vào mắt, sau đó lại cảm thấy ý tứ thật quá không tốt, chỉ đành xoay người quay lưng với Hồ Linh Tiêu, mím môi không nói.

"Ngốc tử, ngươi ta biết rồi. Sau này ngoài ngươi ra, người ta đều dùng hồng sa che mặt được không?" Hồ Linh Tiêu nắm chặt thân thể nàng, nghiêng người ngồi ở eo nàng, nhanh nhẹn cởi trung y nàng ra, ôn nhu nói: "Thế gian này tuấn nam mỹ nữ vô số, nhưng ta nhìn tới độc nhất chỉ mình ngươi ngốc tử này. Lẽ nào ngươi lại không hiểu chứ? Ngoài ngươi ra, lại không ai có thể khiến ta yêu cùng cực như vậy." Cúi người hôn môi Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu chủ động kéo tay nàng đặt ở lưng eo mình, theo Tô Vận Hàm nghênh hợp thời khắc đó ý cười nơi đáy mắt bắt đầu thêm sâu sắc không giảm.

"Đây là nàng nói đó! Sau này ngoài ta ra, không cho phép bất kỳ ai thấy dung mạo nàng, chỉ có thể là ta!" Tô Vận Hàm thở gấp, lật người đặt Hồ Linh Tiêu dưới thân, đổi bị động thành chủ động, đối diện với đôi mắt hàm ý cười kia của nàng, hết sức yêu thương: "Ta biết vừa nãy không nên sinh khí với nàng, chỉ là nghĩ tới ánh mắt Lương công công nhìn nàng ta liền nhịn không được ghen lên. Linh Tiêu, ta... ta không biết mình làm sao nữa! Ta, ta đêm nay muốn cùng nàng..."

"Cơm tối chỉ ăn chút ít như vậy, người ta cũng thực quá đói đi! Ngốc tử, người ta biết ngươi ghen, chỉ là ngươi không nên khí ta như vậy. Được rồi, ngươi muốn gì làm gì người ta đều tuỳ ngươi đó. Đêm nay, chúng ta không ngủ đi!" Hồ linh Tiêu thuận tay che cẩm bị lên người cả hai, dùng cẩm bị che chắn cùng người yêu làm chuyện cực nhạc như vậy, cả đêm không ngủ.

Đêm đó không cần nghi ngờ dằn vặt quá lâu quá điên cuồng, mãi tới khi mặt trời lên cao rốt cuộc các nàng mới ôm nhau cùng chỗ tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi. Canh giờ lên triều tính ra đã qua, Tô Vận Hàm cảm thấy ảo não với triền miên không tiết chế đêm qua, chỉ là mỹ nhân trong lòng ngực bộ dạng no đủ như vậy, lòng nàng cũng theo tràn ngập ấm áp. Lần đầu tiên không đi quan tâm chính vụ lộn xộn, ôm Hồ Linh Tiêu hưởng thụ an dật khó có được.

Từ lúc trước đã sớm nói Tô Vận Hàm không quen dậy trễ, nằm trên giường lâu nàng liền cả người không thoải mái. Cẩn thận lấy cánh tay từ dưới thân Hồ Linh Tiêu ra, Tô Vận Hàm quyết định đi trù phòng làm chút gì đó cho nàng ăn. Đi vào trù phòng, Tô Vận Hàm đi vòng quanh trù phòng vài vòng tựa như kiểm tra đột xuất, thịt cùng rau toàn bộ không trong phạm vi nàng sẽ làm. Không dễ gì tìm được hai củ khoai lang trong góc tồi tàn, Tô Vận Hàm ném chúng vào lò, ngồi xổm xuống nhóm hoả, một bên thêm rơm một bên quạt gió lên hoả.

Đợi nàng nướng khoai lang chín, vội vàng dùng củi gỗ thô khảy chúng từ trong lò ra, dùng mâm bày lên bưng về phòng. Bởi vì không có kính tử (gương), Tô vận Hàm tự nhiên không biết mặt cười vốn bạch tích của nàng bị lò huân khói bốc lên đến nửa hắc nửa bạch. Chỉ là lúc qua bên cạnh nha hoàn sẽ nghe thấy thanh âm các nàng che miệng cười trộm, cũng không biết rốt cuộc đang cười cái gì.

Trở về phòng, Hồ Linh Tiêu thân thể trần truồng đôi mắt mông lung nửa tựa ở đầu giường, tóc dài có chút rối loạn thả xuống khoát lên trước ngực, vừa vặn che khuất nơi phong quang lộ ra ngoài. Thấy Tô Vận Hàm bưng hai củ khoai lang về, lại thấy mặt nàng bị huân thành bộ dạng như vậy, lúc này phì cười thành tiếng: "Ngốc tử, đi bắt hao tử (chuột) hay sao vậy? Mặt đều thành hoa miêu rồi!"

"Ha ha, ta đi nướng hai củ khoai lang... Mấy món khác ta lại không biết làm." Tô Vận Hàm toét miệng cười lên, nụ cười này mang theo chút ngốc nghếch thuần chân rạng rỡ, thêm vào bộ dạng đầu tro mặt đất này thật giống hài tử từ trong đống tro đất chạy ra. Nàng ngồi ở mép giường đặt mâm lên đùi chọn cái lớn bẻ nó ra, lại cẩn thận bóc vỏ ngoài làm lộ nhân khoai lang ở trong kim xán xán* (vàng rực rỡ), cầm một khối đưa đến bên miệng Hồ Linh Tiêu: "Ăn đi, lúc nhỏ ta thích ăn nhất chính là khoai lang nướng, đại thúc trong phủ thấy ta thích ăn, còn dạy ta nướng qua đó!"

"Ngô, rất hương ăn ngon lắm." Hồ Linh Tiêu nhai khoai lang trong miệng, tìm tới ti quyên lau sạch mặt cho nàng, biếng nhác như tiểu miêu dựa sát vào nàng, tát kiều nói: "Vận Hàm, giờ đây đã qua canh giờ vào triều, không phải là ngươi có thể lưu trong phủ bồi người ta đó chứ?"

"Gần đây cũng chẳng có đại sự gì, Lương công công bên kia chỉ sợ phải đợi ít ngày, liền ngay cả vị trí đại học sĩ Điện các kia của lão sư cũng phải đợi thêm mấy hôm. Đã vậy, ta liền dẫn nàng xuất ngoại du ngoạn mấy ngày được chứ? Cũng coi như bồi thường những ngày qua lơ là nàng, còn chuyện vào triều cùng Hộ bộ liền để Lý Hạo thay ta thỉnh sự giả (nghỉ việc riêng) đi." Trên mặt Tô Vận Hàm mang ý cười nhàn nhạt, lại cầm khối một khối khoai lang đưa vào miệng Hồ Linh Tiêu, ôn nhu nơi đáy mắt theo nàng nhai mà từ từ tản ra.

"Thật a? Ngốc tử ngươi tốt lắm! Thích ngươi nhất đó!" Hồ Linh Tiêu hớn hở ôm cổ nàng từ phía sau, gò má không ngừng cọ lỗ tai nàng: "Ngốc tử này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu chơi đây?"

"Đi Lê sơn." Vận hàm đặt cái mâm qua một bên, hai tay phủ lên cánh tay nàng, nói: "Trên Lê sơn có ôn tuyền, chúng ta liền đi tới đó bào ôn tuyền (tắm suối nước nóng) được rồi. Nơi đó cách huyện thành rất xa, là địa phương an tĩnh."

"Bào ôn tuyền? Liền bào ôn tuyền được thôi! Người ta còn chưa từng bào qua ôn tuyền đó! Vậy lúc nào chúng ta xuất phát nha?" Hồ Linh Tiêu tiếp tục cọ nàng, định ngồi ngốc chút rồi xuống giường mặc y phục cùng nàng đi Lê sơn.

"Ha ha, hiện tại chúng ta liền xuất phát!" Đáy mắt Tô Vận Hàm loé qua một tia giảo hoạt, xoay người ôm lấy Hồ Linh Tiêu cũng không cho nàng có cơ hội mặc y phục nhờ công phu trong chớp mắt liền cùng nàng xuất hiện cạnh ôn tuyền tại đỉnh Lê sơn to lớn.

"A!" Ré lên một tiếng, Hồ Linh Tiêu được Tô Vận Hàm ôm nhảy xuống từng trận ôn lưu trong ôn tuyền, xung quanh đều là đại thụ che trời, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thỏ rừng chạy băng băng tới, thấy người lại vội vàng quay đầu nhảy vào rừng cây. Y sam thấm ướt, Tô Vận Hàm dứt khoát cởi hết y phục trên người ra, cả vấn tóc trên đầu cũng theo cởi ra, tuỳ ý tóc dài tới eo thả vào trong ôn tuyến. . Đam Mỹ Hài

"Ngốc tử, ngươi xấu xa lắm!!!" Ngay cả thời gian mặc y phục cũng không cho!!! Hồ Linh Tiêu thoải mái ngâm đầu trong ôn tuyền, lười lười đưa chân ma sát cẳng chân Tô Vận Hàm, bộ dạng khiêu gợi như vậy, thật thật dụ hoặc hết thảy xung quanh đều tới.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau