Chương 67

Hơi thở ấm áp tỏa ra bốn phía, trên người bị vật nặng đè tới làm Tạ Phi tỉnh hẳn. Chỉ là toàn bộ cơ thể cậu lúc này đang bị một người khác ôm chặt, cậu mới tỉnh ngủ lên cả người đều lười biếng, động cũng không muốn động.

Là La Khanh đã trở lại.

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Tạ Phi hơi nghiêng đầu qua, chỉ thấy La Khanh đem đầu vùi vào cổ cậu dụi nhẹ. Cả người hơi nhích dựa gần về phía cậu, trên khuôn mặt là sự mệt mỏi ủ rũ.

Động tác thân mật như vậy đối với Tạ Phi mà nói vẫn có chút không quá quen thuộc, nhưng La Khanh trở lại làm Tạ Phi thực sự kích động, cậu vươn tay ôm lấy anh, "Sao mới sáng sớm đã đi về rồi?"

"Bởi vì quá nhớ em." La đại nhân thích nhất dùng lời yêu thương tán tỉnh nói ra lời thật lòng, sau đó nhìn khuôn mặt hồng thấu của phu nhân nhà mình.

"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi đã, em đi làm chút đồ ăn sáng cho anh." Tạ Phi vỗ vỗ lưng La Khanh, ý bảo anh nhanh buông cậu ra.

La Khanh ngồi thẳng người dậy, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười xấu xa nhìn về phía Tạ Phi, "Đúng vậy, vi phu đói rồi, phu nhân em phải chịu trách nhiệm bao anh ăn no nha?"

Hử? Tạ Phi chớp chớp mắt không hiểu nhìn qua. Bao ăn no? ăn no à, bữa sáng làm nhiều thêm một chút là được chứ gì?

"Được rồi, anh muốn ăn cái gì, em làm cho..... " Tạ Phi còn chưa nói xong, La Khanh liền kéo chăn ra, vươn người áp qua. Không kịp đề phòng, lớp phòng tuyến duy nhất là chiếc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng manh cũng bị ma trảo của La Khanh kéo rách.

"La Khanh! hiện tại đang là ban ngày ban mặt!" Tạ Phi lườm La Khanh một cái, giữa cơn thịnh nộ cũng mang theo phong tình lưu chuyển. Hai mắt La Khanh khẽ nheo lại, khóe mắt cong cong, một tay giữ chặt cái tay không an phận của Tạ Phi ghìm chặt trên gối, một tay khác vuốt nhẹ chiếc cằm nhẵn nhụi của Tạ Phi.

"Phu nhân, sáng sớm em mặc áo ngủ của tôi nằm trên giường ngủ của tôi còn dùng đôi mắt long lanh đó nhìn tôi, lẽ nào không phải là đang muốn câu dẫn tôi sao?" Biểu cảm xấu xa kết hợp với nụ cười nhẹ đặc hữu của La đại nhân, nhìn sao cũng không giống người tốt.

"Ai thèm câu dẫn anh chứ.... ngô...." Tạ Phi thực muốn một cước đạp cái tên này bay tới Thái bình dương, mất công mình còn ngốc nghếch ở đây đợi anh ta trở lại, trong đầu toàn nghĩ mấy cái chuyện không đâu! Nhưng khi đôi môi La Khanh ép xuống, nhanh chóng che lấp cái miệng không nghe lời của Tạ Phi; bàn tay thon dài không ngừng di chuyển trên người cậu, câu dẫn nhiệt hỏa, không bao lâu Tạ Phi cũng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, nức nở phun ra tiếng rêи ɾỉ. Trong đầu cậu lúc này cũng bị hình bóng anh lấp đầy, không còn nghĩ tới chuyện bản thân cần phải đi làm với đi học nữa.

Mới sáng sớm đã bị giày vò ba lần, cả người cậu mệt tới sắp biến thành bãi nước. Đến khi bị La Khanh ôm vào nhà tắm thì Tạ Phi mới có thời gian dựa vào bồn tắm nhẹ nhành thở dốc. Tạ Phi ơi là Tạ Phi, kiếp trước mi thiếu nợ anh ta à.

Tạ Phi vừa nghĩ tới chuyện gì đó, xoay đầu lườm La Khanh ở phía sau một cái. La đại nhân ăn no uống đủ tâm trạng đặc biết tốt, hết cả muộn phiền ngột ngạt, trên người đã không còn cảm giác mệt mỏi tàn tạ, đang ôn nhu ôm lấy Tạ Phi giúp cậu tẩy rửa thân thể, bộ dáng thực sủng ái nghe lời, kêu anh ta đi về phía Đông tuyệt đối không đi về phía Tây.

"Anh... với ông ngoại mình nói chuyện ra sao rồi?" Tạ Phi hỏi.

La Khanh ôm lấy cậu từ phía sau, đem cằm gác lên đầu Tạ Phi, "Mặc dù ông không thể lập tức tiếp nhận chuyện này, nhưng ít nhất hiện tại ông cụ không còn phản đối nữa, nếu không cũng không có chuyện đồng ý thả cho anh trở lại, em có thể yên tâm."

"Không phải ông ngoại anh rất cố chấp sao, sao có thể nhanh vậy đã đã không phản đối nữa rồi?"

"Ông cụ à....." La Khanh nghĩ nghĩ, cười nói, "Đúng là cố chấp, cố chấp tới không có giới hạn. Em biết không, trên bàn sách của ông cụ hiện tại vẫn còn để một tấm ảnh cũ, đó là ảnh ông cùng một vị chiến hữu nào đó. Đã mấy mươi năm rồi, ngày ngày đối mặt với nó, tấm ảnh cũng đã ố vàng cũ kĩ đến nỗi người trong ảnh đã mơ hồ không nhìn rõ nữa mà ông cụ cũng không nỡ vứt bỏ."

"Anh là nói...." Tạ Phi bỗng có một suy đoán, kinh ngạc vạn phần.

"À, chuyện này ai cũng khó nói, mẹ anh ngay cả một chữ cũng không dám nói tới." La Khanh nói: "Người cũng đã qua đời mười mấy năm rồi, nghe nói năm đó người ấy vì bảo vệ ông ngoại nên mới bị nổ chết."

Nghe vậy Tạ Phi trầm mặc một hồi, mới nghe thấy La Khanh cười nhẹ nói: "Có điều ông cụ cũng thật là, cho rằng tôi yêu thích đàn ông là do gen của ông cụ di chuyền cho, còn tự sinh bực tức với chính mình đâu, càng tức giận lại càng tìm anh gây phiền phức, anh chỉ có thể chạy tới dỗ dành a."

Tạ Phi nghe tới đây thực sự vừa thấy tức lại vừa buồn cười, người một nhà La Khanh cũng thực là... mỗi người đều có đặc sắc riêng a. Cảm nhận bàn tay đặt trên eo mình của La Khanh bắt đầu không an phận, Tạ Phi nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, tóm lấy bàn tay anh ta, "Đã không còn sớm nữa, em còn phải đi học. Lần trước anh đã hại em phải nghỉ làm một ngày, hôm nay tuyệt đối không được bỏ học nữa."

Phu nhân đã nói, La Khanh chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh. Để Tạ Phi nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một lúc, sau khi ăn sáng xong lại đưa cậu đến cổng trường. Vốn La Khanh muốn tiễn cậu đến cửa lớp học nhưng bị Tạ Phi không chịu, cậu lạnh mặt đuổi La Khanh đi xem tình trạng của Ninh Hàn.

Nói đùa, nếu La Khanh đưa cậu đến cửa lớp học, hậu quả sẽ ra sao? Hậu quả chỉ có một -- Bị vây xem đến chết.

Hôm nay Tô trung nhị quân mặt mày hớn hở, hiển nhiên là đang gặp được chuyện tốt gì đó. Cái miệng cậu ta cười toe toét, cười đến không thể dừng lại. Tạ Phi quen biết Tô Lê cũng đã lâu, tự nhiên hiểu rõ con người của Tô Lê, không cần tự mình đi hỏi, lúc cậu ta vui vẻ mi không hỏi cậu ta cũng sẽ tự động nói với mi tại sao cậu ta vui vẻ đến vậy.

"Tạ Phi ơi Tạ Phi à, tôi có chuyện này muốn nói với cậu nhá!" Hai mắt như gắn sao trời của Tô Lê nhìn về phía Tạ Phi: Mau tới hỏi tôi đi ~ nhanh tới hỏi a~ mau hỏi đi mà ~

"Cái gì?" nể mặt cậu thành tâm thành ý cầu xin, vậy tôi đây cũng đại phát từ bi hỏi một câu vậy.

Tô Lê hai tay chống eo, một chân đạp trên mặt ghế, tay nắm thành quyền, "Ha ha ha hành tung của ông chủ Ninh đã bị tôi phát hiện! tất cả nắm trong lòng bàn tay!"

Bị phát hiện rồi! Tạ Phi cực kì kinh ngạc, lẽ nào Ninh Hàn chủ động đi tìm cậu ta? Tạ Phi hoài nghi, mà lời tiếp theo của Tô Lê cũng giải thích được nghi hoặc trong lòng cậu, thì ra vấn đề ở cái tên "Phù Ly" này mà ra. Bởi vậy Tạ Phi âm thầm đốt nến cho Ninh Hàn, lại tự mình cảm thán sự trở lại ngoạn mục của 2Q (IQ+EQ) của Tô Lê.

Thời gian chậm rãi trôi tới giờ nghỉ trưa, Tạ Phi vốn cần về công ty một chuyến, nhưng sau khi đi qua cửa một lớp học lại nghe thấy có tiếng bạo động truyền tới.

"Nhanh! mau đi xem, đánh rồi!"

"Thực sự đánh rồi!"

Có đánh nhau? Tạ Phi hơi cau mày, tiến lại gần nhìn liền thấy có không ít người vây quanh phòng học, mà trung tâm là hai người ngồi cách nhau vài cái bàn, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt mình. Một trong hai người thần tình đã bắt đầu nôn nóng, người còn lại vẫn là bộ dáng mặt than không biểu cảm.

Tạ Phi nghe lời bàn tán của những người xung quanh, lại suy nghĩ một hồi lập tức hiểu được cái gọi là "đánh rồi" là có ý gì, chỉ là hai người pk trong game mà thôi, không phải kiểu đánh đấm bạo lực mà cậu vừa nghĩ tới. Mà cái game này trùng hợp chính là Cổ Vực.

Cổ Vực là một trong những game nổi nhất trong hai năm gần đây, người chơi nhiều, ở trong trường gặp được người cùng chơi game này cũng là chuyện bình thường. Mà đúng lúc Tạ Phi chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một cái id quen thuộc làm cậu bất giác dừng bước.

"Ấy, này không phải Đản thần vừa gia nhập Tiện nhân cốc hay sao? Sao lại ở đây a?"

"Đản thần? Đạm thị kê đản đích đản a, mẹ ơi cái tên này nói ra sao có cảm giác xoắn hết cả lưỡi vậy."

"Nhìn thao tác của tên này khá là sắc bén ha, người đang pk với cậu ta thế nhưng xếp hạng trên 50 trên bảng xếp hạng pk đâu."

"Thao tác có sắc bén hơn nữa cũng là người của bà cô Cúc hoa a.... về sau cô ta với Yêu nghiệt khán tiện xuất đầu lộ diện thu hút cừu hận cũng không cần gào thét " Đóng cửa thả Văn tử" nữa rồi, thét một tiếng xem Đản là được!"

"......"

Được, thì ra đều là người quen.

Tạ Phi nhìn về phía cậu chàng mặt than kia, vị này có lẽ chính là vị Đạm thị kê đản đích đản lúc nào cũng ở trạng thái người qua đường kia. Thế giới đúng là quá nhỏ a.

"Tạ Phi Tạ Phi phát sinh chuyện gì rồi?" Tô Lê ồn ào sáp lại gần hỏi.

"pk game."

Vừa nghe tới game, Tô Lê lập tức hứng thú dâng trào, đẩy ra quần chúng xông vào, ai yoh, phát hiện thì ra là người quen Kê đản quân nhất thời như xa nhà gặp được bạn tri kỉ, lệ nóng tuôn trào. Cậu cũng là lần đầu tiên phát hiện người quen trong game ở hiện thực.

"Kê đản kê đản cậu có biết tôi là ai không? Tôi cùng một công hội với cậu nha!" Tô Lê phất tay hướng về phía Kê đản, lúc này trận pk cũng đã kết thúc, Kê đản huynh thuận lợi ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái, "Ai?"

"Trung nhị, tôi là Trung nhị bất thị bệnh!" Tô Lê hưng phấn xông qua nhận người quen, id vừa được báo ra, lập tức có người kinh hãi, "Mẹ nó, đây không phải một trong tổ hợp ba người đội ngũ heo gồm cậu ta, Tiểu nguyệt bạch và Định định đại nhân sao?"

Nghe vậy, Tạ Phi cảm thấy hành động lý trí nhất của mình bây giờ là giả vờ như hoàn toàn không quen biết với nhóm người bên kia, sau đó nhấc chân liền rời đi. Mà lúc này, anh trai thua trận pk vừa nãy đứng lên, mặt nghẹn tới đỏ hồng xông về phía Kê đản quân tức giận nói: "Dù tôi đã thua, tôi cũng sẽ không nhường cô ấy cho cậu!"

Tạ Phi chuẩn bị bước đi liền đứng sững lại, bởi vì tình tiết điện ảnh 8 giờ tối đến rồi.

"Tôi nói rồi tôi chỉ là người qua đường." Kê đản thản nhiên trả lời.

"Shit! Chỉ là qua đường cậu liền có thể qua đường tới cùng một chỗ với cô ấy?! Tôi rõ ràng nhìn thấy cậu kéo lấy tay cô ấy không buông!"

Kê đản quân chân mày không thèm nhíu lấy một cái, mặt vô biểu cảm chính là vô biểu cảm, lại thêm đôi mắt cá chết, lúc nhìn người giống như đang nhìn thi thể. Người vây xem chờ mong tình tiết câu chuyện có thể diễn biễn gay cấn tới đâu, lại nghĩ tới bà cô Cúc hoa kia, âm thầm nghĩ đây có lẽ là một màn đa giác luyến ngược tâm ngược thân. Sau đó một câu của Kê đản quân phá vỡ tất cả mộng tưởng của người ở đây, "Tôi là anh trai nó."

Quần chúng xung quanh nhanh chóng mất đi hứng thú, một chút cũng không vui. Mà vị nhân huynh kia, hoảng loạn đơn độc rời đi rồi.

Tạ Phi vây xem một hồi cũng coi như hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện -- Kê đản quân đến trường thăm em gái, kết quả đυ.ng phải em rể tương lai, em rể tương lai cho rằng cậu ta là tình địch của mình, giận muốn điên lên, lại thấy trong túi áo Kê đản quân lộ ra một góc của thẻ game liền đưa ra lời quyết đấu. Dùng phương thức quyết đấu vừa cổ điển lại vừa hiện đại hóa bảo hộ tình yêu của chính mình.

Mà bi thương ở chỗ, cậu ta không chỉ thua trận quyết chiến, sau khi thua mới phát hiện trận quyết đấu này cực kì không có ý nghĩa gì.

Mà đối với Kê đản quân vừa có thể vun vυ"t quất roi sắt nhỏ vừa hát "Tôi có một chiếc roi sắt nhỏ, biến lớn biến nhỏ biển mỹ lệ......" mà nói, đứa em rể ngu ngốc kia vẫn có thể thúc đẩy.

Cuối cùng người tạo bậc thang cho mọi người bước xuống lại là Trung nhị quân Tô Lê. Tên nhóc này nóng lòng không chờ đợi thêm được nữa, móc ra cái thẻ game của mình kêu gào ngứa tay cũng phải đến một trận, để cho đám người địa cầu ngu xuẩn các ngươi được mở mang tầm nhìn. Mà em rể tương lai vì có đại ca ở đây nên không tiện rời đi, bởi vậy một đoàn quần chúng vây xem lập tức bổ xung qua, quây quần đại chiến ba trăm hiệp.

Tạ Phi vây xem toàn bộ quá trình Tô Lê bị ngược thảm, sau khi nhìn xong chỉ có thể cảm khái một câu -- mẹ nó sao mấy người có thể tùy thân mang theo thẻ game như thế chứ!

Trong game, Tô Lê càng đánh càng dũng mãnh, ngã xuống hết lần này đến lần khác, làm cho đối thủ của cậu ta không nguyện ý đánh cậu ta nữa, đây rõ ràng là đang ngược gà, không chút cảm giác thành tựu có được không. Mặc dù đem Tô Lê ngược chết, mà một loạt những hành vi ngu xuẩn ẩm ương của Tô Lê có thể làm người thắng muốn hộc máu chết theo.

Mà trống lui quân không phải người muốn đánh liền có thể đánh.

Bọn Tô Lê không phải đang pk ngoài dã ngoại, cũng không phải trong khu an toàn ở chủ thành,mà là ở chỗ Trung nhị bất thị bệnh ngã xuống lần gần nhất, đúng lúc này có người đến tìm cậu ta, cũng chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ta úp sấp.

Đó là một Dược sư tên Phù Ly, còn chưa full cấp, nhưng người này vừa tới không nói một lời liền mở cừu sát, từ đầu tới cuối không nói một lời, trực tiếp đem đám người trước mặt Trung nhị bất thị bệnh bất kể địch ta toàn bộ đâm tới chết!

Quần chúng kinh hoảng: Em gái mi, từ đâu ra thêm cái vυ" em bạo lực nữa vậy?! không cần nghịch thiên như vậy a!

Lại nhìn Tô Lê, bộ dáng si mê say đắm nhìn vào màn hình máy tính, tay đánh chữ không ngừng!

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ đồ đệ sư phụ ở chỗ này ~~~~~

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: (Phất tay áo) Đồ đệ nhìn thấy ta chưa ~~~~~~

Người dịch: Hana_Nguyen

Chapter
1 Chương 1: 1: Trở Lại
2 Chương 2: 2: Diệp Thần Tôi Gả
3 Chương 3: 3: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
4 Chương 4: 4: ,tranh Đấu Sm
5 Chương 5: 5: Ảnh Nãi
6 Chương 6: 6: Bang Hội Bạo S Đứng Đầu Cổ Vực
7 Chương 7: 7: Duyên Tại Nhược Thủy
8 Chương 8: 8: Cô Nương Uy Vũ Khí Phách
9 Chương 9: 9: Lần Đầu Gặp Gỡ Không Biết Người Trước Mắt
10 Chương 10: 10: Tôi Là Vô Địch Tiểu Nguyệt Bạch
11 Chương 11: 11: Cái Gọi Là Bắt Đầu
12 Chương 12: 12: Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
13 Chương 13: 13: Khung Cảnh Hai Người
14 Chương 14: 14: Nằm Ngửa Ra Mặc Người Đùa Giỡn
15 Chương 15: 15: Xin Mời Mập Mờ Tới Chết Đi
16 Chương 16: 16: Thả Dây Dài Bắt Cá Lớn
17 Chương 17: 17: Hẹn Đánh
18 Chương 18: 18: Nhiều Năm Sau Ai Còn Ghi Nhớ
19 Chương 19: 19: Thập Sát
20 Chương 20: 20: Hận Sao Gặp Nhau Quá Muộn
21 Chương 21: 21: Chân Tướng Bị Thời Gian Vùi Lấp
22 Chương 22: 22: Công Chúa Ô Nha Cùng Ba Ngàn Chú Lùn
23 Chương 23: 23: Phu Nhân Nhà Tôi Không Thể Nào Đáng Yêu Như Vậy
24 Chương 24: 24: Chị Em Kì Quái Nhà Kế Bên
25 Chương 25: 25: Ai Động Tới Thuốc Biến Thân Của Tôi
26 Chương 26: 26: ,năm Ấy Có Ai Còn Nhớ
27 Chương 27: 27: Đoán Xem
28 Chương 28: 28: Ly Hận Thiên
29 Chương 29: 29: Combo Ba Chiêu Liên Hoàn Công Kích Trên Không
30 Chương 30: 30: Yên Tâm Đã Tra Baidu
31 Chương 31: 31: Đóng Cửa Thả Văn Tử
32 Chương 32: 32: Trùng Hợp Ghê Tôi Cũng Vậy
33 Chương 33: 33: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên Ở Nhà Hàng
34 Chương 34: 34: Phu Nhân Tôi Muốn Thấy Cậu
35 Chương 35: 35: Phu Nhân Ơi Phần Thưởng Của Tôi Đâu
36 Chương 36: 36: Thi Nhân Ba Câu Rưỡi
37 Chương 37: 37: Lệnh Truy Sát
38 Chương 38: 38: Người Quý Bang Làm Ra
39 Chương 39: 39: Ba Người Đàn Ông Một Màn Kịch
40 Chương 40: 40: Loạn Chiến Toàn Sever
41 Chương 41: 41: Đáng Mừng Đáng Mừng
42 Chương 42: 42: Đám Ngu Dân Run Rẩy Đi
43 Chương 43: 43: Chiến Đấu Từ Mọi Hướng
44 Chương 44: 44: Ngo Ngoe Muốn Động
45 Chương 45: 45: Tâm Cổ
46 Chương 46: 46: Đại Thần Nói Xem 36 Kế Của Ta Đây
47 Chương 47: 47: Câu Chuyện Giữa Thanh Hoa Và Thu Cúc
48 Chương 48: 48: Tôi Đau Lòng
49 Chương 49: 49: Trung Nhị Bệnh Cũng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
50 Chương 50: 50: Lão Gay Ngược Ta Trăm Ngàn Lần
51 Chương 51: 51: Ủy Ban Tình Yêu Và Hòa Bình
52 Chương 52: 52: Hẹn Gặp Lại Hẹn Không Gặp Lại
53 Chương 53: 53: Gả Cho Gà Theo Gà Gả Cho Chó Theo Chó
54 Chương 54: 54: Cuộc Sống Vui Vẻ Của Chân Chạy Vặt
55 Chương 55-56
56 Chương 57: 57: Diệp Đại Thần Tổ Đội Tất Diệt
57 Chương 58-59
58 Chương 60: 60: Không Ngừng Cố Gắng Nha Thiếu Niên
59 Chương 61
60 Chương 62
61 Chương 63
62 Chương 64
63 Chương 65
64 Chương 66
65 Chương 67
66 Chương 68
67 Chương 69
68 Chương 70
69 Chương 71
70 Chương 72
71 Chương 73
72 Chương 74
73 Chương 75
74 Chương 76
75 Chương 77
76 Chương 78
77 Chương 79
78 Chương 80
79 Chương 81: Ngoại truyện: 81, Ninh Hàn, đừng quá nhiệt tình
80 Chương 82: Ngoại truyện: 82, Ngày thường của thiếu gia
81 Chương 83: Ngoại truyện: 83, Trung nhị hành động
82 Chương 84: Ngoại truyện: 84, Trung nhị quân vọng phu
83 Chương 85: Ngoại truyện: 85, Tiểu lang quân thành thực thiện lương
84 Chương 86: Ngoại truyện: 86, Quyết định
85 Chương 87: Ngoại truyện: 87, Thiếu gia nhà tôi không có ở đây
86 Chương 88: Ngoại truyện: 88, Đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh
87 Chương 89: Ngoại truyện: 89, Ông chủ Ninh là đồ xấu xa
88 Chương 90: Ngoại truyện: 90, Giai nhân phương Bắc (Hết " Ninh Hàn - Tô Lê")
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: 1: Trở Lại
2
Chương 2: 2: Diệp Thần Tôi Gả
3
Chương 3: 3: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
4
Chương 4: 4: ,tranh Đấu Sm
5
Chương 5: 5: Ảnh Nãi
6
Chương 6: 6: Bang Hội Bạo S Đứng Đầu Cổ Vực
7
Chương 7: 7: Duyên Tại Nhược Thủy
8
Chương 8: 8: Cô Nương Uy Vũ Khí Phách
9
Chương 9: 9: Lần Đầu Gặp Gỡ Không Biết Người Trước Mắt
10
Chương 10: 10: Tôi Là Vô Địch Tiểu Nguyệt Bạch
11
Chương 11: 11: Cái Gọi Là Bắt Đầu
12
Chương 12: 12: Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
13
Chương 13: 13: Khung Cảnh Hai Người
14
Chương 14: 14: Nằm Ngửa Ra Mặc Người Đùa Giỡn
15
Chương 15: 15: Xin Mời Mập Mờ Tới Chết Đi
16
Chương 16: 16: Thả Dây Dài Bắt Cá Lớn
17
Chương 17: 17: Hẹn Đánh
18
Chương 18: 18: Nhiều Năm Sau Ai Còn Ghi Nhớ
19
Chương 19: 19: Thập Sát
20
Chương 20: 20: Hận Sao Gặp Nhau Quá Muộn
21
Chương 21: 21: Chân Tướng Bị Thời Gian Vùi Lấp
22
Chương 22: 22: Công Chúa Ô Nha Cùng Ba Ngàn Chú Lùn
23
Chương 23: 23: Phu Nhân Nhà Tôi Không Thể Nào Đáng Yêu Như Vậy
24
Chương 24: 24: Chị Em Kì Quái Nhà Kế Bên
25
Chương 25: 25: Ai Động Tới Thuốc Biến Thân Của Tôi
26
Chương 26: 26: ,năm Ấy Có Ai Còn Nhớ
27
Chương 27: 27: Đoán Xem
28
Chương 28: 28: Ly Hận Thiên
29
Chương 29: 29: Combo Ba Chiêu Liên Hoàn Công Kích Trên Không
30
Chương 30: 30: Yên Tâm Đã Tra Baidu
31
Chương 31: 31: Đóng Cửa Thả Văn Tử
32
Chương 32: 32: Trùng Hợp Ghê Tôi Cũng Vậy
33
Chương 33: 33: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên Ở Nhà Hàng
34
Chương 34: 34: Phu Nhân Tôi Muốn Thấy Cậu
35
Chương 35: 35: Phu Nhân Ơi Phần Thưởng Của Tôi Đâu
36
Chương 36: 36: Thi Nhân Ba Câu Rưỡi
37
Chương 37: 37: Lệnh Truy Sát
38
Chương 38: 38: Người Quý Bang Làm Ra
39
Chương 39: 39: Ba Người Đàn Ông Một Màn Kịch
40
Chương 40: 40: Loạn Chiến Toàn Sever
41
Chương 41: 41: Đáng Mừng Đáng Mừng
42
Chương 42: 42: Đám Ngu Dân Run Rẩy Đi
43
Chương 43: 43: Chiến Đấu Từ Mọi Hướng
44
Chương 44: 44: Ngo Ngoe Muốn Động
45
Chương 45: 45: Tâm Cổ
46
Chương 46: 46: Đại Thần Nói Xem 36 Kế Của Ta Đây
47
Chương 47: 47: Câu Chuyện Giữa Thanh Hoa Và Thu Cúc
48
Chương 48: 48: Tôi Đau Lòng
49
Chương 49: 49: Trung Nhị Bệnh Cũng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
50
Chương 50: 50: Lão Gay Ngược Ta Trăm Ngàn Lần
51
Chương 51: 51: Ủy Ban Tình Yêu Và Hòa Bình
52
Chương 52: 52: Hẹn Gặp Lại Hẹn Không Gặp Lại
53
Chương 53: 53: Gả Cho Gà Theo Gà Gả Cho Chó Theo Chó
54
Chương 54: 54: Cuộc Sống Vui Vẻ Của Chân Chạy Vặt
55
Chương 55-56
56
Chương 57: 57: Diệp Đại Thần Tổ Đội Tất Diệt
57
Chương 58-59
58
Chương 60: 60: Không Ngừng Cố Gắng Nha Thiếu Niên
59
Chương 61
60
Chương 62
61
Chương 63
62
Chương 64
63
Chương 65
64
Chương 66
65
Chương 67
66
Chương 68
67
Chương 69
68
Chương 70
69
Chương 71
70
Chương 72
71
Chương 73
72
Chương 74
73
Chương 75
74
Chương 76
75
Chương 77
76
Chương 78
77
Chương 79
78
Chương 80
79
Chương 81: Ngoại truyện: 81, Ninh Hàn, đừng quá nhiệt tình
80
Chương 82: Ngoại truyện: 82, Ngày thường của thiếu gia
81
Chương 83: Ngoại truyện: 83, Trung nhị hành động
82
Chương 84: Ngoại truyện: 84, Trung nhị quân vọng phu
83
Chương 85: Ngoại truyện: 85, Tiểu lang quân thành thực thiện lương
84
Chương 86: Ngoại truyện: 86, Quyết định
85
Chương 87: Ngoại truyện: 87, Thiếu gia nhà tôi không có ở đây
86
Chương 88: Ngoại truyện: 88, Đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh
87
Chương 89: Ngoại truyện: 89, Ông chủ Ninh là đồ xấu xa
88
Chương 90: Ngoại truyện: 90, Giai nhân phương Bắc (Hết " Ninh Hàn - Tô Lê")