Chương 67: Bức bách quỳ xuống

Mặc dù Khương lão thái thái cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không quan tâm đ ến nội tình sự việc.

Chỉ cần chuyện này không liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ là được rồi. Còn chuyện khác, bà không muốn để ý đến.

Nên bà đáp lời Tôn phu nhân: "Việc tôn phu bất hạnh qua đời sau tiệc rượu của phủ ta vào đêm qua có thể đã khiến cho lệnh ái bi thương. Nàng đến hỏi chuyện cũng là lẽ thương. Tôn phu nhân cũng không cần làm khó lệnh ái."

Như vậy liền phủi sạch mọi liên quan.

Tôn phu nhân không muốn nhiều lời. Bà uốn gối cảm tạ rồi định đưa tỷ đệ Tôn Ánh Huyên trở về.

Nhưng bỗng nhiên Khương Thanh Uyển mở miệng nói: "Chậm đã."

Cả Tôn phu nhân và Tôn Ánh Huyên đều đơ ngươi, quay đầu nhìn nàng. Khương lão thái thái nhíu mày, không cao hứng quát nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Khương lão thái thái cho rằng sự việc này giải quyết như vậy là tốt nhất. Bà không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa.

Khương Thanh Uyển đứng lên, đối mặt với Tôn Ánh Huyên, sau đó không nhanh không chậm nói: "Khi nãy Tôn cô nương hùng hổ dọa người, ta và phụ thân cũng nói nếu như cái chết của Tôn trấn phủ có quan hệ với Vĩnh Xương bá phủ, chúng ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Đồng thời cũng đã nói, thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ không thể để bất kỳ ai bôi nhọ. Nếu như chứng minh được cái chết của Tôn trấn phủ không liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ, Tôn cô nương nên quỳ xuống ở trước cửa Vĩnh Xương bá phủ xin lỗi tất cả mọi người ở đây. Bây giờ chính miệng Tôn phu nhân nói Tôn trấn phủ mất là do say rượu rồi ngã, như vậy cái chết của ông đương nhiên không liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ. Sự tình đã sáng tỏ, chẳng lẽ Tôn cô nương muốn bỏ đi ngay ư?"

Thần sắc trên mặt nàng bình tĩnh nhưng ánh mắt nhìn Tôn Ánh Huyên lại sắc bén, lạnh lùng.

Tôn Ánh Huyên hẳn phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với nàng. Đây là do đời trước nàng ta thiếu nàng. Dù sau đó Khương lão thái thái có thể sẽ trách phạt nhưng hiện tại nàng muốn để Tôn Ánh Huyên phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi.

Khương lão thái thái không biết họ đã nói như vậy nên bà không lên tiếng. Hiển nhiên bà ngầm thừa nhận lời nói của Khương Thanh Uyển là đúng.

Mặt mũi và thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ rất quan trọng, không thể tùy ý để cho một nhi nữ của trấn phủ nho nhỏ hồ nháo, bôi đen.

Khương Thiên Hữu cũng ở bên cạnh nói đệm: "Lời này của Uyển nhi rất đúng. Nếu là ngươi sai thì đúng là nên xin lỗi."

Tôn Ánh Huyên cảm thấy không cam tâm.

Mục đích hôm nay nàng ta đến là muốn mượn cớ sinh sự, nhưng cuối cùng không đạt được lợi ích gì mà còn phải quỳ xuống xin lỗi.

Ả không muốn quỳ trước những người này, đặc biệt là xin lỗi Khương Thanh Uyển.

Danh tự là Khương Thanh Uyển thì cũng đáng ghét như người kia. Ả ta hận không thể khiến Khương Thanh Uyển này chết ngay lập tức.

Khương Thanh Uyển thấy ả vẫn đứng bất động, liền mở miệng chậm rãi hỏi: "Làm sao vậy, xem ý tứ của Tôn cô nương, hẳn vẫn còn cảm thấy cái chết của phụ thân ngươi có liên quan đến Vĩnh Xương bá phủ hay sao? Nếu quả thật ngươi nghĩ như vậy, chúng ta cũng không ngại đi báo quan để quan phủ tra rõ một phen?"

Mặc dù Khương lão thái thái đã nghe chính miệng Tôn phu nhân trần thuật qua nguyên nhân cái chết của Tôn Hưng Bình nhưng lúc này Khương Thanh Uyển nói ý định đi báo quan, trong lòng bà bỗng giật thót.

Ánh mắt bà nhìn về phía nàng. Chỉ thấy lưng nàng ưỡn thẳng tắp. Thần sắc trên mặt kiên định, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bách.

Trong lòng bà cảm thán. Đáng tiếc lại là thân nữ nhi. Nếu là nam nhi, không biết chừng sẽ có một sự nghiệp lừng lẫy. Cũng đỡ cho bà từng này tuổi rồi mà vẫn phải quan tâm đ ến tiền đồ Vĩnh Xương bá phủ.

Mười ngón tay của Tôn Ánh Huyên nắm chặt, ánh mắt ả nhìn Khương Thanh Uyển như muốn phun lửa. Khương Thanh Uyển vẫn nhìn ả không chút sợ hãi.

Hôm nay nàng phải bức Tôn Ánh Huyên quỳ xuống xin lỗi.

Từ đầu Tôn phu nhân đứng ở bên cạnh không lên tiếng nhưng bây giờ cũng cất lời: "Quỳ xuống."

Bà uy nghiêm trầm tĩnh khác hẳn sự ôn nhu ngày thường.

Chịu nhiều bức bách, hơn nữa Tôn Ánh Huyên cũng lo lắng Vĩnh Xương bá phủ sẽ đi báo quan để tra rõ nguyên nhân cái chết của Tôn Hưng Bình. Vì vậy dù không cam chiu ả ta cũng buộc phải quỳ xuống.

Đầu cúi thấp xuống nhưng không chạm vào mặt đất. Tuy không cam lòng, nhưng nàng ta cũng đành phải nói: "Cũng do tiểu nữ lỗ m ãng, vô tri đã quấy rầy các vị. Mong các vị quý nhân không chấp nhặt với ta."

Nói xong ả ta dập đầu lạy ba cái rồi đứng lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Khương Thanh Uyển vẫn nhìn nàng: "Đáng lẽ ta muốn ngươi quỳ xuống trước cửa Vĩnh Xương bá phủ dập đầu xin lỗi, nhưng mẫu thân ngươi đã nói giúp, để ngươi chỉ cần quỳ xuống ở tiền thính xin lỗi chúng ta mà thôi. Nếu ngày sau ngươi lại làm loạn chạy đến Vĩnh Xương bá phủ thì chúng ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như này đâu."

Trong lòng Tôn Ánh Huyên cảm thấy nghẹn khuất không chịu nổi. Nhưng thế cục đã bày trước mắt, nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể liếc Khương Thanh Uyển bằng ánh mắt oán độc.

Khương Thanh Uyển không sợ hãi chút nào.

Đời trước là nàng ngu ngốc mới cảm thấy Tôn Ánh Huyên yếu đuối đáng thương. Ai có thể ngờ được bộ dạng nhu nhược, thỏ trắng ngây thơ của nàng ta trước kia chỉ là giả dối để lừa nàng? Chẳng lẽ ánh mắt như rắn độc bây giờ mới đúng là bản chất thật sự của nàng ta sao?

Nhưng hiện tại nàng là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ, có thể dùng thân phận này bức bách Tôn Ánh Huyên. Dù trong nội tâm nàng ta không phục nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.

Cằm nàng hơi giương lên, ánh mắt nhìn Tôn Ánh Huyên chứa đầy khinh thường.

Tôn Ánh Huyên giận dữ. Trong lòng ả ta như có ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, hai tay nắm chắc thành quyền.

Nhưng đến cùng ả ta vẫn không dám đối đầu chính diện với đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ. Chỉ có thể hung tợn khoét Khương Thanh Uyển một chút, sau đó tức giận xoay người ra bên ngoài liền đi.

Tôn phu nhân nói vài câu hỏi thăm xã giao với Khương lão thái thái rồi cũng mang những người khác đuổi theo Tôn Ánh Huyên.

Khương Thanh Uyển nhìn bóng lưng Tôn Ánh Huyên dần biến mất, trong lòng thoải mái không thôi.

Đến cùng nàng vẫn không thể tâm lặng như nước, vạn sự cần nghĩ thoáng như lời khuyên của Tôn cô cô. Không chỉ đối với những chuyện của đời trước mà những người có liên quan, nàng vẫn khó có thể bình tĩnh.

"Lần này ngươi hài lòng?" Sau lưng bỗng truyền đến tiếng của Khương lão thái thái.

Khương Thanh Uyển giật mình. Nàng nhanh chóng thu lại thần sắc oán giận trên mặt, xoay người, quỳ xuống trước mặt Khương lão thái thái.

Nàng nhẹ giọng hồi đáp: "Là tôn nữ làm không đúng. Thỉnh tổ mẫu trách phạt."

Ngay khi mở miệng bức bách Tôn Ánh Huyên quỳ xuống nhận lỗi, nội tâm nàng biết Khương lão thái thái có thể sẽ trách phạt nàng. Nhưng nàng không muốn nhịn xuống. Bây giờ Khương Thanh Uyển không cảm thấy hối hận, trong lòng rất bình tĩnh.

Trải qua việc vừa rồi, Khương Thiên Hữu đã nhìn nữ nhi mình bằng con mắt khác xưa. Trong lòng ông khá tán thưởng nàng. Hiện tại thấy Khương lão thái thái muốn trách cứ Khương Thanh Uyển, ông vội vàng mở miệng nói: "Mẫu thân, chuyện này cũng không thể trách Uyển nhi. Mời tỷ đệ Tôn gia vào phòng tra hỏi là chủ ý của nhi tử, người đừng..."

Khương lão thái thái đưa tay ra hiệu hắn không cần phải nói nữa. Bà trừng mắt nhìn nhi tử mình: "Tính tình của ngươi cũng quá nóng vội, lỗ m ãng rồi. Ngươi là phụ thân, vậy mà còn không trấn định bằng nữ nhi của mình."

Khương Thiên Hữu nghe vậy ngây người.

Sao hắn nghe ý tứ của mẫu thân cứ giống khen ngợi Uyển nhi?

Khương lão thái thái mặc kệ suy nghĩ của hắn, quay đầu nhìn Khương Thanh Uyển.

"Ngươi là người thông minh nên ta cũng không cần phải nói thêm điều gì. Chuyện ngày hôm nay, có phần ngươi đã làm đúng nhưng cũng vẫn còn nhiều chỗ sai sót. Việc nên thưởng thì phải thưởng còn sai thì đương nhiên phải chịu phạt."

Bà phân phó Đào Chi đứng ở bên cạnh: "Đi đến nói với Mạnh di nương một tiếng, đem vải vóc tốt qua cho tam tiểu thư lựa chọn. Nếu không có thì đến cửa hàng mua. Còn nữa, để hai người đến may thêm y phục cho tam tiểu thư. Đồng thời, trang sức của tam tiểu thư cũng nên mua thêm một chút."

Đào Chi vâng lời, quay người rời khỏi phòng.

Khương lão thái thái lại nhìn về phía Khương Thanh Uyển: "Trở về thì đến phòng ta lấy một bản kinh Phật. Ngươi hãy tĩnh tâm mà chép một lần.

Khương Thanh Uyển cụp mi hạ mắt đồng ý. Trong lòng nàng thầm than một tiếng.

Việc nàng phải tiến cung làm thư đồng cho công chúa chỉ sợ là không thể tùy tiện thay đổi được.

Khương lão thái thái lại nói Khương Thiên Hữu vài câu song không để hắn phải quá lúng túng, cũng không đả động đến chuyện phạt, nói thêm vài câu rồi bà cho hắn và Khương Thanh Uyển đứng lên. Bà cũng vịn tay Diêu thị về Tùng Hạc đường nghỉ ngơi.

Lúc trước, dù Mạnh di nương bị Khương lão thái thái đuổi ra khỏi phòng nhưng trong lòng bà ta cũng rất lo lắng về thế cục của sự việc. Vì vậy bà không dám đi xa, đứng ngay phía ngoài. Chốt lát lại kêu nha hoàn vào thám thính tình hình trong phòng.

Sau khi nhìn thấy đám người Tôn Ánh Huyên mặt mày xám như tro rời đi và nghe Đào Chi thuật lại lời của Khương lão thái thái, Mạnh di nương cười lạnh.

Bà biết Khương lão thái thái là người ngang ngược, không thích những người chống đối mình nên mới cố ý đưa Khương lão thái thái tới. Bà ta muốn Khương lão thái thái trách phạt Khương Thanh Uyển và không thích nàng nữa. Nhưng không nghĩ được rằng như vậy lại càng khiến Khương Thanh Uyển trở nên nổi bật.

Chắc hẳn hiện tại trong lòng Khương lão thái thái rất đắc ý đâu, nếu không sao bà ta lại muốn mua thêm y phục và đồ trang sức cho Khương Thanh Uyển? Nhất định là muốn đưa nàng ta vào cung. Tính tình nàng ta trấn định, kín đáo, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.

Nhưng Mạnh di nương không muốn người được chọn làm thư đồng vào cung là Khương Thanh Uyển. Trong nội tâm bà ta vẫn muốn để Khương Thanh Ngọc tiến cung. Bà ta nghĩ thầm phải tìm biện pháp để Khương Thanh Uyển xảy ra chuyện gì đó.

****

Tôn Ánh Huyên vừa ra khỏi đại môn của Vĩnh Xương bá phủ đã không còn giữ nổi kiên nhẫn. Nàng ta không khách khí nói: "Mẫu thân chạy tới đây làm gì?"

Trong lòng nàng đến bây giờ còn cho rằng nếu Tôn phu nhân không chạy tới nói phụ thân chết là do ngã vì say rượu thì sau cục diện chưa chắc đã phát triển thành như vậy. Nàng ta cũng không cần chịu bức bách của Khương Thanh Uyển, còn lại phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi?

Tất cả đều do Tôn phu nhân, đều là lỗi của bà.

Tôn phu nhân nhìn nàng nhưng không nói gì. Bà chỉ dùng tay kéo Tôn Ánh Huyên lên xe ngựa.

Trời sinh Tôn phu nhân có thể chất yếu ớt, một chút gió lớn cũng không chịu được. Vậy mà hiện tại cánh tay bà kéo Tôn Ánh Huyên lại có lực rất lớn nên nàng ta không thể bỏ ra được.

Nàng ta chỉ có thể bị bà kéo lên xe, nghe bà kêu xa phu đánh xe ngựa.

Trên đường đi, nàng ta không tránh khỏi oán trách Tôn phu nhân. Nhưng Tôn phu nhân lại giống như không nghe thấy, hai mắt nhắm chặt, tay cầm hạt tràng.

Chờ xe ngựa dừng trước nhà, Tôn phu nhân lại kéo Tôn Ánh Huyên xuống xe ngựa. Bà sai nha hoàn mang theo nhị cô nương và tam công tử về phòng, sau đó kéo Tôn Ánh Huyên đến linh đường.

Linh đường đã sáng choang từ bao giờ. Phía trước, có gã sai vặt đang đốt vàng mã, nha hoàn, gã hầu ai cũng đều bận rộn. Khi họ nhìn thấy Tôn phu nhân và Tôn Ánh Huyên bước vào thì vội vàng hành lễ.

Tôn phu nhân cho tất cả lui xuống rồi mới quay đầu nhìn thẳng vào Tôn Ánh Huyên, hạ giọng quát: "Quỳ xuống."

Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2 Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3 Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4 Chương 4: Gặp lại cố nhân
5 Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6 Chương 6: Nút thắt ân oán
7 Chương 7: Cha con gặp lại
8 Chương 8: Tới bá phủ
9 Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10 Chương 10: Gõ Đám Người
11 Chương 11: Lòng Kính Sợ
12 Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13 Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14 Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15 Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16 Chương 16: Trong Bông Có Kim
17 Chương 17: Lòng Ghen Tị
18 Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19 Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20 Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21 Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22 Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23 Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24 Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25 Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26 Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27 Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28 Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29 Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30 Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31 Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32 Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33 Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34 Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35 Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36 Chương 36: Đe Dọa
37 Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38 Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39 Chương 39: Biết Người Không Rõ
40 Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41 Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42 Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44 Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45 Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46 Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47 Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48 Chương 48: Cảm Kích Người
49 Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50 Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51 Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52 Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53 Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54 Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55 Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56 Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57 Chương 57: Bị đánh
58 Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59 Chương 59: Gặp lại cố nhân
60 Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61 Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62 Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63 Chương 63: Việc lớn không tốt
64 Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65 Chương 65: Trợ giúp
66 Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67 Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68 Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69 Chương 69: Cố ý tác hợp
70 Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71 Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72 Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73 Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74 Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75 Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76 Chương 76: Huyết thứ ba
77 Chương 77: Cái tát thứ ba
78 Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79 Chương 79: Liễu ám hoa minh
80 Chương 80: Mua dây buộc mình
81 Chương 81: Báo ứng
82 Chương 82: Tự ăn quả đắng
83 Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84 Chương 84: Công tử phú quý
85 Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86 Chương 86: Đau thương
87 Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88 Chương 88: Có chút thích
89 Chương 89: Có chút thích (2)
90 Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91 Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92 Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93 Chương 93: Mở lòng
94 Chương 94: Lòng mang hận thù
95 Chương 95: Muội muội kết thúc
96 Chương 96: Ba người gặp gỡ
97 Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98 Chương 98: Sinh lòng tức giận
99 Chương 99: Thanh toán nợ nần
100 Chương 100: Mong được tái kiến
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2
Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3
Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4
Chương 4: Gặp lại cố nhân
5
Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6
Chương 6: Nút thắt ân oán
7
Chương 7: Cha con gặp lại
8
Chương 8: Tới bá phủ
9
Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10
Chương 10: Gõ Đám Người
11
Chương 11: Lòng Kính Sợ
12
Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13
Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14
Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15
Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16
Chương 16: Trong Bông Có Kim
17
Chương 17: Lòng Ghen Tị
18
Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19
Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20
Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21
Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22
Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23
Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24
Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25
Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26
Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27
Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28
Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29
Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30
Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32
Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33
Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34
Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35
Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36
Chương 36: Đe Dọa
37
Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38
Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39
Chương 39: Biết Người Không Rõ
40
Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41
Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42
Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44
Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46
Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47
Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48
Chương 48: Cảm Kích Người
49
Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50
Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51
Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52
Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53
Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54
Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55
Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56
Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57
Chương 57: Bị đánh
58
Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59
Chương 59: Gặp lại cố nhân
60
Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61
Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62
Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63
Chương 63: Việc lớn không tốt
64
Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65
Chương 65: Trợ giúp
66
Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67
Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68
Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69
Chương 69: Cố ý tác hợp
70
Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71
Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72
Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73
Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74
Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75
Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76
Chương 76: Huyết thứ ba
77
Chương 77: Cái tát thứ ba
78
Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79
Chương 79: Liễu ám hoa minh
80
Chương 80: Mua dây buộc mình
81
Chương 81: Báo ứng
82
Chương 82: Tự ăn quả đắng
83
Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84
Chương 84: Công tử phú quý
85
Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86
Chương 86: Đau thương
87
Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88
Chương 88: Có chút thích
89
Chương 89: Có chút thích (2)
90
Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91
Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92
Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93
Chương 93: Mở lòng
94
Chương 94: Lòng mang hận thù
95
Chương 95: Muội muội kết thúc
96
Chương 96: Ba người gặp gỡ
97
Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98
Chương 98: Sinh lòng tức giận
99
Chương 99: Thanh toán nợ nần
100
Chương 100: Mong được tái kiến