Chương 70: Trói Chồng

Vết máu đỏ thẫm ấy tượng trưng cho sự trinh nguyên của cô đã bị Khánh cướp đoạt. Bất chợt nhìn lại thân thể đầy rẫy những ấn ký màu đỏ in trên làn da trắng muốt trong lòng cô như có những chiếc gai đang đâm vào. Tàn dư của một trận hoan ái kịch liệt bây giờ đang xuất hiện rõ ràng trên người cô. Lần đầu tiên của đời con gái cứ thế mà mất đi lại không phải cho người mình yêu.

Lặng thinh nhìn lại chiếc giường nơi cô và hắn vừa trải qua lần mây mưa triền miên ấy. Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Nỗi đau thể xác khi bị hắn hành hạ đùa giỡn khiến cô không nhúc nhích nổi. Cả người rã rời chân tay bủn rủn khi hắn thô bạo không chút lưu tình đến cảm xúc của cô. Càng hận hơn khi mọi chuyện đã kết thúc hắn lại có thể ngủ ngon được đến như vậy.

Hắn ta không biết mình đã làm một chuyện điên rồ hay sao?

Rối bời, đau đớn nước mắt không ngừng rơi. Bên dưới tê đau như đang thức tỉnh cô rằng chuyện hai người vừa phát sinh không phải là mơ. Đó là một chuyện rất kinh khủng đối với cô. Quân cố bấu víu vào chiếc bàn để đứng lên nhưng không thể. Đôi chân đang run một cách lợi hại khiến cô khuỵu xuống. Bất lực cô liền buông thả bản thân ngồi im đấy.

Những câu hỏi liền hiện ra trước mắt khiến Quân đau đầu. Nếu hắn ta biết chuyện này thì sao? Cô cũng không muốn dây dưa gì thêm nếu lỡ mang thai lúc đấy lại càng khó ly hôn nữa. Bản thân nghĩ tốt nhất chuyện này cứ để một mình cô biết một mình giữ kín bí mật này rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà họ Phan thôi.

Gục mặt xuống đầu gối những tiếng thút thít nhỏ lại vang lên trong căn phòng phủ ngập tràn dư vị tình ái.

Chuông báo điểm 2 giờ sáng lúc này lấy lại được tinh thần Quân liền bật người dậy cố gắng đi tới chiếc giường rồi thu dọn những gì còn sót lại trên đó. Mái tóc rối bời, áo đã bị xé rách cô liền tìm một cái gì đó để che lại. Lật người Phan Quân Khánh lại mắt cô trở nên đỏ rực. Vật nam tính kia vẫn còn bên ngoài trên đấy còn dính máu của cô. Quân bây giờ chỉ muốn đua tay lên bóp nghẹt cổ Khánh đến chết. Nhớ lại những gì vừa xảy ra cô chỉ muốn cho một mồi lửa để thiêu rụi hắn.

Chấp nhận tủi nhục Quân giúp anh lau chùi chỉnh sửa lại trang phục. Đưa tay của Khánh xuống hạ bộ của anh rồi cầm nhét người anh em vào bên trong. Nhìn thì cũng đã nhìn rồi lại còn bị ăn sạch không bỏ sót nên bây giờ không còn tâm trí mà để ngại ngùng xấu hổ nữa. Sự căm phẫn chợt trào dâng cô dùng tay bấu mạnh vào cánh tay Khánh in hằn từng vết móng lên. Muốn trả đũa cô liền tìm mọi ngóc ngách xem có dây hay băng keo nào không. Không có cô liền dùng chiếc cravat buộc chặt lấy hai tay Khánh. Còn hai chân cô lấy luôn chiếc áo sơ mi đang móc trên tường kia quấn chặt rồi thắt lại.

“Đồ khốn.”

Vừa siết chặt vòng buộc Quân vừa chửi rủa thậm tệ. Xong cô liền gỡ 2 góc ga trải giường ra rồi đẩy hắn lên phía trên. Nhanh chóng Quân đã lột chiếc ga giường ra rồi đi ra ngoài. Phan Quân Khánh đã quá say và ngủ như chết nên chẳng biết gì. Chỉ thấy trên môi đang nở một nụ cười rất chi là mãn nguyện.

Bỏ chiếc ga trải giường vào máy giặt để xoá sạch vết tích. Muốn gột rửa mùi vị của Khánh và cả chất dính nhờn của cơ thể tiết ra Quân vội lao vào phòng tắm. Cởi bỏ toàn bộ áo quần trên người xuống cô lẳng lặng nhìn vào trong gương. Làn da trắng ngần đầy vết đỏ, dấu răng do Phan Quân Khánh tạo ra. Vùng hông còn in đậm dấu tay mà anh niết lên trong vô cùng đáng sợ. Hắn ta mới làm có một lần mà cô đã suýt bị nghiền nát như bột rồi. Nếu còn bị ăn thêm lần nữa chắc mất nửa cái mạng luôn rồi. Lòng thầm nhủ sau khi đi công tác về sẽ tẩn cho hắn một trận nhừ tử mới hả giận được.

Mở vòi hoa sen cô dùng sữa tắm và chà mạnh để gột trôi đi những gì của Phan Quân Khánh lưu lại trên cơ thể cô. Cô chà xát thật mạnh để có thể xoá sạch các vết tích hoan ái kia. Đang ốm nên Quân không dám ngâm mình lâu trong nước. Choàng áo tắm vào Quân quyết định đi nghỉ một lát. Lòng thầm cầu trời nhanh sáng để còn ra tiệm thuốc mua thuốc tránh thai. Đang trong thời kỳ không an toàn nên cô không làm liều mà bỏ qua việc uống thuốc được.

Nằm xuống giường những hình ảnh kích tình vừa rồi lại hiện ra. Quân cố nhắm chặt mắt để không phải thấy chúng nữa. Mệt mỏi cô liền thiếp đi đến khi chuông đồng hồ báo thức báo bây giờ đã 7 giờ sáng. Quân bật dậy làm công tác vệ sinh rồi xuống nhà. Nhìn thấy má Năm ở đấy cô liền lại gần và nói nhỏ:

“Má Năm con có chuyện muốn nói với má.”

“Mợ chủ cứ nói.”

“Chuyện tối hôm qua phiền má hãy giữ kín giùm con. Không được cho người nào biết.”

Má Năm nhìn vẻ không hiểu:

“Mợ chủ sao lại làm thế?”

“Xin má hãy giúp con. Vợ chồng con chưa sẵn sàng làm chuyện này. Nó chỉ là ngoài ý muốn.” Quân cầu khẩn.

“Tôi hiểu rồi.”

Lúc đưa canh giải rượu lên, gần đến cửa thì má Năm liền nghe thấy những tiếng động ám muội phát ra. Biết đây mới chính thức là đêm tân hôn của hai vợ chồng cậu chủ bà liền chủ động đi xuống không làm phiền đến họ. Cứ ngỡ hai vợ chồng đã thật sự đến với nhau nhưng giờ nghe Quân nói như vậy liền hiểu ra rằng họ vẫn còn chưa chấp nhận đối phương.

Quân liền ra ngoài mua thuốc để uống. Cô không thể mang thai con của Phan Quân Khánh được. Khi má Năm hỏi đấy là thuốc gì Quân chỉ lấp liếm là thuốc cảm thông thường rồi lên lầu kéo vali xuống. Giả vờ hỏi như vậy nhưng bà Năm biết rõ vỉ thuốc Quân đang cầm trên tay là loại thuốc gì. Lắc đầu ngán ngẩm không biết rồi hai vợ chồng cậu chủ sẽ đi đến đâu.

Tuy đầu buổi chiều mới checkin và lên máy bay nhưng Quân đã rời khỏi nhà từ sớm. Muốn trốn tránh thực tại nên cô đến sân bay rồi lựa một cái khách sạn để nghỉ ngơi. Trợ lý Linh nghe cô đang ở khách sạn thế là cũng tức tốc kéo vali đến ở cùng.

Trong khi đó Khánh còn đang ngủ say như chết. Phải đến khi tiếng chuông reo liên tục anh mới mở mắt. Bây giờ hơn 9 giờ mà Tổng giám đốc chưa tới thư ký Phương đương nhiên là sốt sắng tìm người rồi.

Nghe tiếng chuông Khánh mắt nhắm mắt mở trở người rồi tìm điện thoại. Đang còn mơ hồ bật người dậy đặt chân xuống giường để đến chỗ treo áo khoác thì ngã dúi dụi về phía trước. Cả người đổ ập xuống khiến Khánh đau và tỉnh hẳn, cảm thấy tay mình không nhúc nhích được. Khánh mở to mắt xem cái gì đang vướng vào tay mà không gỡ được. Anh gào lên:

“Cái quái gì thế này?”

Hai tay bị buộc chặt vào nhau bởi cravat, trên cổ tay đã xuất hiện vết lằn màu đỏ. Không chỉ vậy ngay đến chân cũng buộc chặt bởi chiếc áo sơ mi của mình.

“Ai làm chuyện này?”

Khánh giãy giụa một hồi tìm cách thoát ra nhưng nút thắt quá chặt anh không thể rút ra được. Càng giẫy càng đau Khánh gào lớn hơn:

“Má Năm, quản gia Lâm.”

Phải mất rất nhiều hơi để gào to để cho người dưới lầu nghe thấy. Khánh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bản thân cũng chẳng nhớ nổi đã về nhà bằng cách nào. Đúng là say rượu làm mình quên sạch mọi thứ.

Một lúc sau má Năm cùng người làm mới chạy lên xem. Mở cửa phòng là cảnh tượng cậu chủ đang nằm sóng soài trên sàn nhà, tay chân bị buộc chặt, co ro nhưng một con sâu. Nhìn vậy những người giúp việc không khỏi bật cười nhưng họ không dám cười lớn. Giải thoát được rồi Khánh mới điên tiết chửi thề không ngớt. Anh biết là ai làm rồi chính là Khánh Quân. Trong cái biệt thự này ngoài Khánh Quân ra chẳng có ai dám ngang tàn xuống tay trói anh cả.

Hỏi rõ má Năm hôm qua là ai đưa anh về thì nhận được câu trả lời là Quân. Thiết nghĩ chắc chắc bản thân đã làm gì quá trớn nên Quân mới trói mình lại như thế. Uể oải Khánh liền đi vào phòng tắm để xối nước tắm cho tỉnh táo. Đầu luôn cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra nhưng chẳng có gì. Nhìn vào gương thì thấy dưới cổ đang có những vệt màu đỏ còn đang rướm máu. Khánh tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì mà cô ấy lại làm mình bị thương nhỉ? Đầu có chút đau anh quyết định không nghĩ nữa và thay áo quần đi làm.

Sân bay quốc tế Đà Nẵng, nhà ga quốc tế.

Tại khu Departure, Quân và Linh liền tìm đến quầy hãng hàng không mình đã mua vé để checkin. Trong lúc chờ đợi hai cô gái liền nhí nhảnh tự sướng những bức ảnh rồi đăng lên mạng xã hội. Hôm nay ra nước ngoài mà không có một ai tiễn nhưng Quân chẳng thấy gì lạ. Thường xuyên đến sân bay một mình nên cô chẳng còn biết cảm giác lạc lõng cô đơn là gì. Trợ lý Linh liên tục hỏi cô sao Phan Quân Khánh không ra sân bay tiễn nhưng Quân chỉ cười trừ và nói rằng cô không muốn Khánh ra tiễn. Dù gì đi có 3 tháng nên chẳng có gì phải tiễn đưa cả. Trong lòng dâng lên một nỗi buồn và ganh tị. Người ta có chỉ mới có bạn trai đã được đưa đón các kiểu còn cô đã làm vợ hắn rồi nhưng chẳng được một phúc lợi gì cả. Có chăng chỉ là những trận cãi nhau kịch liệt mắng mỏ miệt thị nhau. Càng nghĩ càng chán.

Ra cổng an ninh rồi di chuyển từ phòng chờ lên máy bay. Bây giờ Quân đã an vị ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ để nhìn xuống mọi thứ dưới kia. Máy bay đã cất cánh Quân tranh thủ chợp mắt một lát trước khi hạ cánh. Dù sao chặng bay mất khá nhiều thời gian nên cứ nghỉ ngơi lại sức đã.

“Cô ấy đã lên máy bay rồi à?” Khánh ôn tồn hỏi.

Anh đã gọi cho cô cả chục cuộc nhưng Quân không nghe máy. Muốn hỏi rõ vì sao Quân lại trói mình lại như thế nhưng cô chẳng chịu nhận cuộc gọi khiến Khánh hậm hực. Sáng ngày ra đã bị mất mặt với những người làm ở nhà rồi. Muốn tạm biệt cô ấy một câu cũng không có cơ hội. Tức giận Khánh liền mang vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu đến công ty khiến những người trong cái WL này kinh sợ và không dám lại gần.

“Vâng. 1 giờ chiều thiếu phu nhân đã ra sân bay rồi thưa sếp.”

“Được rồi. Cô ra ngoài đi.”

Nói xong Khánh liền lao đầu vào công việc.

Nhìn thấy vết cào rõ ràng trên cổ Khánh thư ký Phương liền bụm miệng cười.

Hai vợ chồng nhà này luôn chí choé với nhau thế nhưng sắp rời xa nhau lại mãnh liệt gớm.

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)