Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]

Em quen Tưởng Ly phải không?

Chửi chó mắng mèo.

Những người có mặt ở đó không ai là kẻ ngốc, đều là những kẻ tinh ranh đến vắt được ra nước, thế nên tất cả đều nghe ra ngụ ý đằng sau câu nói của Tưởng Ly.

Trần Du tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Thành thật xin lỗi ông Thai, loại thuốc diệt côn trùng đó của khách sạn Skyline do tôi chịu trách nhiệm pha chế. Tại tôi sơ suất nên mới khiến ông hôn mê bất tỉnh, tôi chấp nhận gánh chịu mọi tổn thất, còn nữa…”.

Cô ta quay đầu sang Tưởng Ly: “Lần này cũng may nhờ có cô Tưởng, gặp được cô Tưởng, tôi mới biết những gì mình cần học hỏi còn rất nhiều”.

Tưởng Ly thu dọn túi đeo xong xuôi, cười nhạt: “Tiếng cô Tưởng này cô không cần gọi đâu. Nếu thật sự kính trọng tôi, thì cứ nhập gia tùy tục gọi tôi một tiếng Tưởng gia, còn nếu ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng nghĩ một kiểu thì cứ gọi thẳng tên tôi Tưởng Ly tôi cũng không để tâm. Nhưng, sau này cô Trần về làm dâu nhà họ Lục rồi, từ một nhà điều chế hương nhỏ mọn thoắt cái biến thành thiếu phu nhân của Lục gia, lúc đó dù cô có gọi tôi là ‘con họ Tưởng’ kia tôi cũng xin nhận”.

Trần Du nghe xong sắc mặt có phần gượng gạo, cô ta miễn cưỡng cười: “Tưởng… Tưởng gia chê cười rồi”.

Thai Tử Tân đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy. Tuy rằng cô ấy không rõ vì sao hai người họ lại nảy lửa đến mức ấy, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái trong lòng vì có Tưởng Ly dập Trần Du. Dẫu sau thì năm xưa cũng chỉ vì cô Trần Du này mà cô ấy phải tha phương nơi đất khách quê người. Nhưng dù gì ở trước mặt mọi người, những lời khách sáo vẫn cứ phải nói, cô ấy không thể giống như Tưởng Ly, nghĩ gì nói nấy được.

Cô ấy hắng giọng, lên tiếng, mang đầy đủ phong thái của một người đứng trên nhiều người: “Cô Trần, giờ thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói về chuyện bồi thường đi chăng nữa cũng chẳng ích gì. Nếu bố tôi đã không truy cứu nữa thì tôi cũng cho qua. Tôi biết cô Trần nghe tin mấy hôm trước đã vội vã ngàn dặm xa xôi tới Thương Lăng. Tấm lòng này của cô tôi xin ghi nhận, chỉ mong rằng lần sau cô Trần chú ý một chút là được”.

“Rất xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý.” Trần Du lại nhìn về phía Lục Đông Thâm, dịu dàng như nước: “Em xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi”.

Khóe miệng Lục Đông Thâm khẽ rướn lên, anh nhìn về phía Thai Quốc Cường: “Nhờ có ông Thai rộng lượng bỏ qua”.

Tưởng Tiểu Thiên đẩy cửa bước vào, trông sắc mặt có phần gấp gáp. Cậu gọi một tiếng “Tưởng gia”, sau đó rảo bước đi tới bên cạnh cô. Cậu thì thầm nói câu gì đó bên tai cô, Tưởng Ly nghe xong sắc mặt thoáng đổi khác. Lát sau cô gật đầu, rồi nói thêm một câu: “Chị biết rồi”.

Trong lúc ấy, cô đã cầm túi lên, không nói câu nào cứ thế đi luôn. Thai Quốc Cường gọi giật cô lại: “Pháp sư vất vả rồi, khi nào ra viện, tôi sẽ đích thân tới nhà cảm tạ”.

Tưởng Ly không ngờ ông ấy lại nói vậy, cô sững người giây lát rồi bỗng bật cười: “Được thôi”. Nụ cười ấy hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, nụ cười của cô giống như ánh nắng ngày xuân xua tan mọi băng giá đêm đông, trong phút chốc ngược lại cũng khiến Thai Quốc Cường ngẩn ngơ.

Ánh nắng nghiêng nghiêng hắt xuống hành lang.

Tưởng Ly còn chưa đi tới thang máy, đã nghe thấy sau lưng có một giọng nói vang lên: “Tưởng Ly”.

Cô quay đầu lại.

Chính là Lục Đông Thâm đi theo cô ra đây, cô hơi khựng lại. Anh từ từ đi tới trước mặt cô và hỏi: “Có phải Thai Quốc Cường vẫn còn tình hình gì khác không?”.

“Anh Lục nghĩ còn có chuyện gì?” Vẫn là một tiếng “anh Lục”, lần này, khẩu khí của Tưởng Ly có phần xa cách hơn.

Lục Đông Thâm cũng nhận ra điều ấy: “Ban nãy ở trong phòng bệnh, cô ngập ngừng chuyện gì?”.

Chút sửng sốt lướt nhanh qua đáy lòng Tưởng Ly. Chỉ là cảm xúc trong vòng một, hai giây, vậy mà anh cũng chú ý thấy, ánh mắt phải độc đến mức nào, tâm tư phải chi tiết đến mức nào. Cô ngẫm nghĩ một chút, “Ông ấy…”. Lời đã đến bên miệng, cô vẫn đổi ý: “Tình hình của ông ấy, anh có thể hỏi Trần Du của anh mà, cô ấy chẳng phải là nhà điều chế hương sao?”.

Lục Đông Thâm nhìn xuống cô, lẳng lặng không nói một câu. Tưởng Ly cũng không biết vì sao cô lại cứ muốn nói câu này. Cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, lồng ngực bí bách rất khó chịu.

Anh chợt từ từ cúi người sát lại gần cô, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Bản lĩnh của cô, người khác không có”.

Hơi thở của người đàn ông cũng ập tới ngay sau đó. Hô hấp đan xen cùng hô hấp. Cô hơi lùi về sau một bước, như vậy mới né tránh được phạm vi của anh. Cô cười nhạt: “Thế ư? Anh Lục đề cao tôi rồi”.

Lục Đông Thâm đứng thẳng lưng lên.

Đầu kia, Tưởng Tiểu Thiên đang gọi cô. Cô không muốn dây dưa quá nhiều với anh, đang định quay người bỏ đi thì anh lại thấp giọng hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tưởng Ly khựng lại, há hốc miệng, rất muốn nói: Anh còn quan tâm đến chuyện của tôi làm gì?Hoặc nói rằng: Anh có tư cách gì hỏi han chuyện của tôi? Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi vừa rồi, bụng cô chất chứa vô vàn khó chịu. Chúng lại trở thành những sợi tơ mảnh quấn chặt lấy lý trí, đan từng vòng từng vòng khiến cô không sao thở nổi.

Nhưng, cô cứ nhìn anh như thế. Khuôn mặt anh nhòe đi giữa quầng nắng, đôi mắt lại khắc rất sâu, ẩn giấu một thứ gì đó như đang khơi gợi nỗi đau tâm hồn của cô lên. Cô ghét cái cảm giác này, nhưng lại không thể từ chối nó. Giống như nó đã thấm sâu vào cốt tủy của cô, cho dù không có anh ở bên cạnh, cô vẫn sẽ nhớ tới nó.

“Không có gì, là chuyện nhỏ thôi.” Nói xong câu ấy, cô bỗng cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.

Lục Đông Thâm nhìn cô, cô không nhìn thẳng vào anh, đôi mắt nghiêng nghiêng như long lanh một giọt nước. Anh sững người, chẳng hiểu sao trong lòng lại đau nhói lên. Khi lên tiếng, giọng anh cũng khẽ và dịu dàng hơn: “Là chuyện nhỏ gì mà phải khiến cô vội vã bỏ đi như vậy?”.

Tưởng Ly cuộn chặt ngón tay lại, bấm chặt vào lòng bàn tay có chút đau đớn. Khi ngước lên nhìn anh, cô lại nhìn thấy một cái bóng ở phía sau lưng anh, ánh mắt chợt chuyển lạnh, ngữ khí lãnh đạm: “Chuyện của tôi có to đến mấy cũng có Đàm gia chống lưng. Thế nên, chỉ cần có Đàm gia, mọi chuyện đối với tôi mà nói đều là chuyện nhỏ?”.

Khi cô nói câu này Trần Du đã đi tới, kịp thời nghe hết toàn bộ.

Lục Đông Thâm nghe xong, đôi mày tuấn tú nhíu lại, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng đủ khiến đôi mắt vốn đã sâu không lường được của anh nhuốm lạnh. Có một thứ cảm xúc mơ hồ đang cuộn trào nơi đáy mắt, giống như một cơn sóng ngầm nơi dưới đáy đại dương. Tưởng Ly lại đổi một chất giọng khác: “Anh Lục, nếu người đẹp của anh đã tới đây thì có những chuyện anh cũng không cần lo lắng thêm nữa. Cứ ngày đêm hát ca, ôm ấp người đẹp có phải sung sướng hơn không?”.

Bây giờ nghĩ lại, hôm đó từ trên núi Kỳ Thần xuống, người gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm chính là Trần Du. Chắc là hôm đó cô ta vội vã tới Thương Lăng, hôm nay lại tới bệnh viện làm cô người yêu ngoan ngoãn hiền thục bên cạnh anh. Nghĩ cũng đủ biết, tiểu biệt thắng tân hôn.

Trần Du đứng bên cạnh nghe được câu nói này, lập tức nói: “Đông Thâm, người đó…”.

“Chỉ cần có Đàm gia?” Lục Đông Thâm bất thình lình lên tiếng, ánh mắt vẫn khóa chặt gương mặt Tưởng Ly, anh bỗng cười, nhưng ánh nhìn thì hoàn toàn âm u: “Nếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao?”.

Tưởng Ly đột ngột sững người, cô hỏi lại lập tức một cách cảnh giác: “Anh có ý gì?”.

Trần Du không hiểu họ đang nói gì. Cô ta giơ tay giựt giựt vạt áo của Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm không nhìn Trần Du, cũng không nói thêm gì, chỉ nhếch môi cười hờ hững.

Nụ cười ấy khiến Tưởng Ly vô cùng bất an.

Trần Du đứng giữa phá vỡ cục diện bế tắc, cười nhẹ nhàng: “Tưởng gia phải đi rồi sao? Cô giúp Đông Thâm một việc lớn như vậy, chúng tôi cũng phải có chút thành ý mới phải. Nếu hôm nay cô không có thời gian, hôm khác tôi mời cô một bữa cơm được không? Tiện thể cũng muốn học hỏi Tưởng gia vấn đề của lần điều chế này”.

Cô ta ngang nhiên cắt ngang câu chuyện. Nhưng cũng tốt, một câu của Lục Đông Thâm đã làm dậy lên một cơn sóng dữ, nhưng rõ ràng anh không có ý định nói tiếp. Còn Tưởng Ly chắc chắn cũng chẳng hỏi được gì từ anh. Cô không nhìn anh nữa, quay sang phía Trần Du: “Tôi hoang dã quen rồi, chỉ dùng toàn mấy phương pháp thổ dân, phàm tục, không hợp mắt cô Trần đâu”.

“Làm sao có thể? Hôm nay Tưởng gia đã giúp tôi được mở rộng tầm mắt.”

“Thế ư?” Tưởng Ly cười: “Vậy thì hãy giữ lại coi như kỷ niệm đi. Việc thảo luận chuyên môn không hợp với cô và tôi. Lẽ nào cô Trần không hiểu đạo lý cùng đạo là oan gia sao?”.

Lần này nói xong cô quay đầu đi thẳng.

Lục Đông Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái bóng bị kéo dài của cô khuất sau thang máy, trầm mặc không nói câu nào. Trần Du bị á khẩu vì những lời ban nãy của Tưởng Ly, có phần ngượng ngập. Nhưng cô ta cũng không nổi giận như một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ cười cười: “Cô Tưởng thật là cá tính”.

Thấy tâm trạng của Lục Đông Thâm có phần khác lạ, cô ta khẽ hỏi: “Đàm gia mà cô ấy nói có phải chính là Đàm Diệu Minh không? Nghe nói Đàm gia là nhân tài của đất Thương Lăng, là hạc giữa bầy chim, rồng phượng giữa loài người. Nếu thật sự là như thế, thì cũng xứng đôi vừa lứa với cô Tưởng lắm, anh thấy sao?”.

Lục Đông Thâm thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn cô ta. Cô ta im bặt, trong ánh mắt anh có điều gì đó, cô ta đọc không hiểu nhưng lại có chút sợ hãi. Rất lâu sau anh mới hỏi: “Em quen Tưởng Ly phải không?”.

Trần Du giật mình: “Đương nhiên, chẳng phải hôm nay…”.

“Anh đang nói, là trước kia.” Thanh âm của Lục Đông Thâm rất bình tĩnh, nhưng lại trầm đến mức người ta không dám mạo phạm.

Nụ cười bên môi cô ta cứng đờ lại: “Sao có thể chứ, hôm nay là lần đầu tiên em gặp cô ấy”.

“Chắc chứ?” Anh nhìn cô ta, dường như có thể nhìn thấu vào sâu trong tâm hồn.

Trần Du gật đầu. Lục Đông Thâm cười, nhưng chỉ là một nụ cười thoáng qua, đủ để người ta bỏ lỡ. Trần Du chủ động sát vào lòng anh, thì thầm: “Anh sao thế?”.

Tay anh đặt lên eo cô ta, động tác rất khẽ, như chạm vào lại như chạm vào, như gần lại như rất xa. Anh nói: “Không sao, nếu em nói không quen thì anh tin em”.

Chapter
1 Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2 Chương 1-2: Trúng tà
3 Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4 Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5 Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6 Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7 Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8 Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9 Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10 Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11 Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12 Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13 Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14 Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15 Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16 Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17 Chương 16: Đêm quan trọng
18 Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19 Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20 Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21 Chương 20: Niềm vui là gì?
22 Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23 Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24 Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25 Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26 Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27 Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28 Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29 Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30 Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31 Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32 Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33 Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34 Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35 Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36 Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37 Chương 36: Ôm rất thích
38 Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39 Chương 38: Là người đều biết làm
40 Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41 Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42 Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43 Chương 42: Mạng lớn
44 Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45 Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46 Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47 Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48 Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49 Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50 Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51 Chương 50: Gọi tên của tôi
52 Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53 Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54 Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55 Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56 Chương 55: Quỷ bát tự
57 Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58 Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59 Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60 Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61 Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62 Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63 Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64 Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65 Chương 64: Cưới về nhà là xong
66 Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67 Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68 Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69 Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70 Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71 Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72 Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73 Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74 Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75 Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76 Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77 Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78 Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79 Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1-1: Lời mở đầu: Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu
2
Chương 1-2: Trúng tà
3
Chương 2: Có người tai to mặt lớn đến
4
Chương 3: Sống ở giang hồ Chúng ta nói quy tắc giang hồ
5
Chương 4: Con người Lục Đông Thâm, nguy hiểm
6
Chương 5: Động chạm tới tâm linh là chuyện vừa to vừa nhỏ
7
Chương 6: Nó giống chúng ta nhất, giết người không thấy máu
8
Chương 7: Anh Lục nói, chỉ cần cô Tưởng vui là được
9
Chương 8: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 1)
10
Chương 9: Mùi của cô đơn sẽ giết chết người ta (Phần 2)
11
Chương 10: Cô chắp tay sau lưng đứng trước bức Giang sơn đồ
12
Chương 11: Có người muốn len lỏi vào trái tim anh Lục
13
Chương 12: Cuối cùng em vẫn chỉ một mình, làm bạn với cô đơn
14
Chương 13: Trông cô như bây giờ đẹp hơn
15
Chương 14: Nhảy múa cùng mùi hương
16
Chương 15: Trò này của anh Lục chẳng thú vị gì cả
17
Chương 16: Đêm quan trọng
18
Chương 17: Cô không cần phải đề phòng tôi
19
Chương 18: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?
20
Chương 19: Anh không thể thiên vị như vậy được
21
Chương 20: Niềm vui là gì?
22
Chương 21: Tới phòng tìm anh?
23
Chương 22: Một khi thiếu nghiêm túc thì hoàn toàn không đứng đắn
24
Chương 23: Thời gian bảy ngày có nghĩa là gì?
25
Chương 24: Nữ lừa đảo bụng dạ nham hiểm
26
Chương 25: Câu hỏi cuối cùng
27
Chương 26: Một nỗi sợ hãi như sống ngay trong cốt tủy
28
Chương 27: Lẽ nào anh thật sự có suy nghĩ đen tối với “gia” đây?
29
Chương 28: Đúng là điên mới tin một kẻ lừa đảo giang hồ
30
Chương 29: Một bó hoa thiên điểu
31
Chương 30: Tưởng gia đã gán em ở đây rồi
32
Chương 31: Cậu giúp tôi làm một việc
33
Chương 32: Cậu bảo có trùng hợp không?
34
Chương 33: Nguy hiểm trùng trùng
35
Chương 34: Chửi nhiều thành nghiện
36
Chương 35: Cô đúng là kỳ lạ đấy
37
Chương 36: Ôm rất thích
38
Chương 37: Anh tuyệt đối đừng căng thẳng
39
Chương 38: Là người đều biết làm
40
Chương 39: Người này cung phản xạ quá dài sao?
41
Chương 40: Nguy hiểm lúc nửa đêm
42
Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ
43
Chương 42: Mạng lớn
44
Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì
45
Chương 44: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?
46
Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng
47
Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?
48
Chương 47: Anh giở trò lưu manh với tôi phải không?
49
Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
50
Chương 49: Ở nơi này, anh và tôi ngang tài ngang sức
51
Chương 50: Gọi tên của tôi
52
Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
53
Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn
54
Chương 53: Chúng ta lạc đường rồi
55
Chương 54: Tất cả đều trở nên không bình thường
56
Chương 55: Quỷ bát tự
57
Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà
58
Chương 57: Mầm tương tư của ngươi còn thiếu chút thú vị
59
Chương 58: Anh ta là gì của cô?
60
Chương 59: Cũng còn hơn dối lòng tác thành cho người
61
Chương 60: Thoát khỏi khốn cùng
62
Chương 61: Phụ nữ cũng phải tranh đấu để có một bầu trời
63
Chương 62: Sở thích của cô ấy chính là sở thích của anh
64
Chương 63: Nghe nói cậu ta có hứng thú với cô gái của tôi
65
Chương 64: Cưới về nhà là xong
66
Chương 65: Muốn tôi hầu hạ gia thế nào?
67
Chương 66: Tiếng phụ nữ trong điện thoại
68
Chương 67: Tòa thành dưới hồ Nước tăm tối [2111 chữ]
69
Chương 68: Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời [2058 chữ]
70
Chương 69: Cô có bị thương không? [2141 chữ]
71
Chương 70: Sợ cô gặp chuyện [2216 chữ]
72
Chương 71: Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa là được [2125 chữ]
73
Chương 72: Ếu có một ngày anh ta không còn nữa thì sao? [2524 chữ]
74
Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
75
Chương 74: Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm [2097 chữ]
76
Chương 75: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau [2158 chữ]
77
Chương 76: Anh ấy đang đợi cô qua mời rượu [3197 chữ]
78
Chương 77: Không được sao? [2256 chữ]
79
Chương 78: Định giành giật với Đàm gia [2080 chữ]