Chương 72: Tâm kế

Sau khi ra khỏi hoàng cung, cô thấy mọi thứ dường như đã trở nên thoải mái hơn. Không biết từ lúc nào, không gian bí bách, lạnh lẽo, cô quạnh kia đã không còn. Thế nhưng cảm giác cô độc vẫn hiện hữu trong cô. Cô sớm hiểu rằng con của cô không thể để cho ai biết được ngay cả cha của nó cũng không được biết. Cô chỉ muốn lúc này có hắn ở bên như vậy sẽ ấm áp nhường nào.

Xe ngựa dừng lại tại một cái phủ rất lớn. Nhũ Văn dìu cô xuống xe ngựa, chậm rãi đi vào bên trong, trong phủ không có nhiều hạ nhân, hơn nữa mọi thứ trong phủ đều rất bình dị hẳn là chủ nhân của căn phủ này là một người có tính cách khá nho nhã, lịch thiệp và ôn hoà. Qua cách bài trí trong phủ này rõ ràng nét thi nhân hiện rõ, cô cảm nhận được một loại tâm tình buồn bã thoáng qua.

- Xin hoàn hậu nương nương thứ tội, tại hạ nghênh đón không kịp - một giọng nói cất lên

Cô quay lại nhìn, là một người đàn ông khoảng ngài bốn mươi. Nét mặt hết sức hiền dịu mang lại cho người ta cảm giác yên bình. Cô lại gần ông ta cười nhẹ nhàng chào hỏi

- Tiên sinh là...? - cô lắc đầu tỏ ý không sao rồi hỏi

- Tại hạ là Bát Vương Gia của Bắc Hán - Bát Vương Gia cười nói

- A... vậy ta thất lễ rồi - cô cười nói

- Không dám... Thái Hậu đã phân phó, tại hạ nhất định sẽ phục vụ tốt hậu hậu - Bát Vương Gia nói

Theo sự phân phó của Bát Vương Gia, cô được tới ở trong một nơi khá yên bình, bên trái là ao cá trong xanh, bên phải là khuôn viên có cây cối, hoa, lá chim chóc thơ mộng. Thực sự đúng là tiên cảnh mà, nơi này rất phù hợp để tĩnh dưỡng thân thể thư thả tâm trí.

Trong căn phòng không được tính là rộng cũng không được coi là nhỏ, có đầy đủ các thứ má cô cần, có đàn tranh, có đàn nhị, có sáo trúc,... Hơn nữa còn có nhiều kệ sách, một vài bức tranh phác hoạ lại cảnh đẹp thế nhân thực sự căn phòng này quả thực đậm chất thi sĩ trong đó. Cô thầm tự hỏi trước đây chủ nhân của nó là ai mà lại có thể bày biện như thế này.

Tại Hoàng Cung Bắc Hán

- Hoàng Hậu nương nương, nay tiện nhân kia đã bị thái hậu đưa ra khỏi cung, thái hậu căn dặn nô tỳ nói với người là thái hậu đã thoả mãn nguyện vọng của người hy vọng người sớm sinh cháu cho thái hậu - Nha hoàn bên cạnh Tử Y nói

- Hahaha đúng là trời giúp ta, sớm biết như thế ta đã nhờ thái hậu giúp từ lâu rồi - nàng cười giảo hoạt nói

Nàng phải nhân cô hội này mà tranh thủ nếu không con tiện nhân kia sớm muộn cũng sẽ về đây vây nên phải sớm mang long chủng ngàn vạn lần không thể để xảy ra sai sót được.

- Người đầu chuẩn bị ít mê hồn hương, giúp ta tắm rửa.... phải rồi sai người bỏ ít xuân dược vào đồ ăn của hoàng thượng... nhớ cho ít thôi nếu không sẽ bị hoàng thượng phát hiện - Tử Y cười nói

- Dạ - tất cả hạ nhân trong cung đều tuân mệnh mà đi làm

Để xem Vương Tuệ Nhi, ta muốn xem khuôn mặt người khi nhìn thấy ta bụng lớn đi bên cạnh hoàng thượng... Hahaha, có phải ngươi nhìn sẽ rất thuận mắt không!? Tuệ Nhi hết lần này tới lần khác ông trời đều giúp ngươi, nhưng lần này chỉ tiếc rằng ta đi sớm hơn ngươi một chút, ta sẽ mang long chủng của hoàng thượng, sau này vị trí mẫu nhi thiên hạ sẽ là của ta. Ngươi sớm nên biết điều cút khỏi vị trí kia đi.... Hahaha

Tại Dưỡng Tâm Điện

- Hoàng Thượng, bọn thuộc hạ đã tra rồi Hoàng Hậu đang ở Bát Vương Phủ - một ám vệ nói

- Được ngươi lui đi - Hắn nhướng mày nói

Mẫu Hậu ngươi đang có ý gì đây? Cho cô ở cạnh Bát Thúc, người rốt cuộc là có ý gì? Chuyện trước đây của mẫu hậu nhi thần đã hiểu thấu từ rất lâu, nhưng đưa cô tới bên cạnh Bát Thúc... Không phải mẫu hậu muốn con bỏ đoạn tình duyên kia giống mẫu hậu chứ?

Tâm tư hắn rối loạn, gánh nặng trên vai là cả một giang sơn, bách tính của mình hắn không lo không được. Nhưng tâm tư hắn, trái tim hắn luôn hướng về một người con gái ghét cuộc sống cung đình này. Cô là một người yêu thích tự do, yêu thích những thảo nguyên thơ mộng, ngày ngày cưỡi ngựa khắp nơi, ban đêm cô sẽ lén đi bắt đom đóm. Cô vốn là người yêu cuộc sống như thế mà hắn lại bị giam ở chốn nơi này.

Mẫu Hậu chắc hắn là hiểu rõ thế cục rối rắm này cho nên mới đưa cô tới Bát Vương Phủ... Để tỏ rõ ý muốn hắn từ bỏ đi đoạn tình này... Nhưng hắn hiểu, hắn đã yêu cô rồi, yêu sâu đậm, yêu tới tê tâm liệt phế, yêu tới lực bất tòng tâm. Vậy nên điều hắn làm được chính là giam cầm cô bên cạnh mình, để cho cô mãi mãi không thể thoát khỏi hắn, để cho cô mãi mãi chỉ là của hắn, chỉ thuộc về hắn. Tuy hắn ích kỷ như vậy, nhưng đó lại là cách duy nhất hắn có thể làm

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Thích ứng
3 Chương 3: Phát hiện mới
4 Chương 4: Chạm mặt - ra tay
5 Chương 5: Tiệc rượu
6 Chương 6: Đêm khuya trêu chọc mỹ nam
7 Chương 7: Kết được tỷ muội mới
8 Chương 8: Nói chuyện
9 Chương 9: Cướp hổ
10 Chương 10: Tiếp đãi
11 Chương 11: Kế hoạch
12 Chương 12: Trả thù
13 Chương 13: Tranh cãi
14 Chương 14: Đụng mặt
15 Chương 15: Ý kiến
16 Chương 16: Bái sư
17 Chương 17: Rối loạn
18 Chương 18: Kết giao
19 Chương 19: Mơ hồ
20 Chương 20: Tâm tư
21 Chương 21: Quyết định cuối cùng
22 Chương 22: Dặn dò
23 Chương 23: Sống chung
24 Chương 24: Hờn dỗi
25 Chương 25: Hôn lễ
26 Chương 26: Ghen
27 Chương 27: Trò chuyện
28 Chương 28: Tới nơi
29 Chương 29: Hạnh phúc
30 Chương 30: Biểu diễn
31 Chương 31: Tình địch mới
32 Chương 32: Khăn tay
33 Chương 33: Si tình
34 Chương 34: Yêu nhiều cũng sẽ đau nhiều
35 Chương 35: Lên ngôi
36 Chương 36: Lần cuối gặp mặt
37 Chương 37: Tạm biệt
38 Chương 38: Yếu đuối
39 Chương 39: Ngất xỉu
40 Chương 40: Có thai
41 Chương 41: Bên nhau
42 Chương 42: Bị hãm hại
43 Chương 43: Kiếm vệ sĩ
44 Chương 44: Dã tâm
45 Chương 45: Tương tư
46 Chương 46: Quay trở về
47 Chương 47: Ban danh phận
48 Chương 48: Thăm mẹ
49 Chương 49: Mẫu hậu qua đời
50 Chương 50: Trở về
51 Chương 51: Yêu em một cách bình lặng nhất
52 Chương 52: Xảy thai
53 Chương 53: Đau khổ
54 Chương 54: Dằn vặt
55 Chương 55: Lạnh lẽo
56 Chương 56: Lo âu
57 Chương 57: Tranh cãi
58 Chương 58: Giải thoát
59 Chương 59: Một ngày vui vẻ
60 Chương 60: Hợp sức
61 Chương 61: Thái hậu đến
62 Chương 62: Mệt mỏi
63 Chương 63: Thừa nhận
64 Chương 64: Âm mưu hãm hại
65 Chương 65: Ngọt ngào hạnh phúc
66 Chương 66: Kỳ Mạc chết ?
67 Chương 67: Cãi nhau
68 Chương 68: Hậu hoạ ập tới
69 Chương 69: Buông tay
70 Chương 70: Tâm tư
71 Chương 71: Xa nhau
72 Chương 72: Tâm kế
73 Chương 73: Lễ nguyền rủa
74 Chương 74: Gặp lại đã là mười năm sau
75 Chương 75: Rõ ràng
76 Chương 76: Nguy nan cứu giúp
77 Chương 77: Thù cũ nợ mới
78 Chương 78: Cơ hội
79 Chương 79: Yến tiệc
80 Chương 80: Tâm đã lạnh
81 Chương 81: Ép buộc
82 Chương 82: Bảo vệ
83 Chương 83: Kiên cường
84 Chương 84: Sinh con
85 Chương 85: Thử máu
86 Chương 86: Hy vọng
87 Chương 87: Ngọt ngào
88 Chương 88: Ôn nhu
89 Chương 89: Chấp nhận - Tiếp nhận
90 Chương 90: Bảo bối phi lễ
91 Chương 91: Tới thăm
92 Chương 92: Đối phó
93 Chương 93: Chuẩn bị rời đi
94 Chương 94: Ác Độc
95 Chương 95: Kế hoạch mới
96 Chương 96: Nhớ nhung
97 Chương 97: Tin động trời
98 Chương 98: Vội vã trở về
99 Chương 99: Cãi nhau
100 Chương 100: Quyết định
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Thích ứng
3
Chương 3: Phát hiện mới
4
Chương 4: Chạm mặt - ra tay
5
Chương 5: Tiệc rượu
6
Chương 6: Đêm khuya trêu chọc mỹ nam
7
Chương 7: Kết được tỷ muội mới
8
Chương 8: Nói chuyện
9
Chương 9: Cướp hổ
10
Chương 10: Tiếp đãi
11
Chương 11: Kế hoạch
12
Chương 12: Trả thù
13
Chương 13: Tranh cãi
14
Chương 14: Đụng mặt
15
Chương 15: Ý kiến
16
Chương 16: Bái sư
17
Chương 17: Rối loạn
18
Chương 18: Kết giao
19
Chương 19: Mơ hồ
20
Chương 20: Tâm tư
21
Chương 21: Quyết định cuối cùng
22
Chương 22: Dặn dò
23
Chương 23: Sống chung
24
Chương 24: Hờn dỗi
25
Chương 25: Hôn lễ
26
Chương 26: Ghen
27
Chương 27: Trò chuyện
28
Chương 28: Tới nơi
29
Chương 29: Hạnh phúc
30
Chương 30: Biểu diễn
31
Chương 31: Tình địch mới
32
Chương 32: Khăn tay
33
Chương 33: Si tình
34
Chương 34: Yêu nhiều cũng sẽ đau nhiều
35
Chương 35: Lên ngôi
36
Chương 36: Lần cuối gặp mặt
37
Chương 37: Tạm biệt
38
Chương 38: Yếu đuối
39
Chương 39: Ngất xỉu
40
Chương 40: Có thai
41
Chương 41: Bên nhau
42
Chương 42: Bị hãm hại
43
Chương 43: Kiếm vệ sĩ
44
Chương 44: Dã tâm
45
Chương 45: Tương tư
46
Chương 46: Quay trở về
47
Chương 47: Ban danh phận
48
Chương 48: Thăm mẹ
49
Chương 49: Mẫu hậu qua đời
50
Chương 50: Trở về
51
Chương 51: Yêu em một cách bình lặng nhất
52
Chương 52: Xảy thai
53
Chương 53: Đau khổ
54
Chương 54: Dằn vặt
55
Chương 55: Lạnh lẽo
56
Chương 56: Lo âu
57
Chương 57: Tranh cãi
58
Chương 58: Giải thoát
59
Chương 59: Một ngày vui vẻ
60
Chương 60: Hợp sức
61
Chương 61: Thái hậu đến
62
Chương 62: Mệt mỏi
63
Chương 63: Thừa nhận
64
Chương 64: Âm mưu hãm hại
65
Chương 65: Ngọt ngào hạnh phúc
66
Chương 66: Kỳ Mạc chết ?
67
Chương 67: Cãi nhau
68
Chương 68: Hậu hoạ ập tới
69
Chương 69: Buông tay
70
Chương 70: Tâm tư
71
Chương 71: Xa nhau
72
Chương 72: Tâm kế
73
Chương 73: Lễ nguyền rủa
74
Chương 74: Gặp lại đã là mười năm sau
75
Chương 75: Rõ ràng
76
Chương 76: Nguy nan cứu giúp
77
Chương 77: Thù cũ nợ mới
78
Chương 78: Cơ hội
79
Chương 79: Yến tiệc
80
Chương 80: Tâm đã lạnh
81
Chương 81: Ép buộc
82
Chương 82: Bảo vệ
83
Chương 83: Kiên cường
84
Chương 84: Sinh con
85
Chương 85: Thử máu
86
Chương 86: Hy vọng
87
Chương 87: Ngọt ngào
88
Chương 88: Ôn nhu
89
Chương 89: Chấp nhận - Tiếp nhận
90
Chương 90: Bảo bối phi lễ
91
Chương 91: Tới thăm
92
Chương 92: Đối phó
93
Chương 93: Chuẩn bị rời đi
94
Chương 94: Ác Độc
95
Chương 95: Kế hoạch mới
96
Chương 96: Nhớ nhung
97
Chương 97: Tin động trời
98
Chương 98: Vội vã trở về
99
Chương 99: Cãi nhau
100
Chương 100: Quyết định