Chương 74: Truy tìm

Thị vệ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ trả lời:

-Hồi bầm Vương gia, năm ngày trước có một hắc y nhân võ công cao cường đã cướp ngục, cứu Vương phi đi!

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên bỗng trở nên âm trầm đáng sợ, như bầu trời sắp có bão táp, hiện lên vẻ lo lắng, nắm chặt hai tay, phẫn nộ không kiềm chế được đấm thật mạnh vào tường, vách tường bị lõm, mà trên tay hắn chảy máu đầm đìa.

Cả người thị vệ ngẩn ra, kiên trì đến cùng, nói:

-Bởi vì Vương gia hôn mê mấy ngày chưa tỉnh nên không cách nào bẩm báo cho người được! Mấy ngày nay, trưởng thị vệ Vương vẫn đang dốc toàn lực tìm kiếm xem Vương phi đang ở đâu nhưng đáng tiếc không thu được kết quả gì!

Đột nhiên như có một trận cuồng phong mưa rào mang tất cả đi, khuôn mặt Tiêu Thần Hiên tức giận, ném tất cả mọi vật trong đại lao, quát lạnh:

-Cái gì gọi là không có kết quả gì? Lập tức gọi Vương Kỳ tới gặp Bổn Vương!

-Vâng, Vương gia! Thuộc hạ lập tức đi ngay!

Thị vệ bị dọa đến mức hồn phi phách tán, lập tức đứng lên, hoảng sợ thất thố chạy ra ngoài.

-Ghê tởm!

Tiêu Thần Hiên thầm rủa, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, hai tay nắm thật chặt chống lên trên tường, là ai cứu nàng? Duẫn Mặc Băng, hay là người của Tuyệt Sát cung?!?

***********************

Vô Ưu y quán.

Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm lãnh làm cho người ta sợ hãi,, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Duẫn Mặc Băng, lạnh giọng quát:

-Duẫn Mặc Băng, chỉ dựa vào ngân châm mà có thể đả thương thị vệ trong phủ ta, chuyện này, chỉ có thể là ngươi!

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng thản nhiên, lạnh lùng nói:

-Là ta đấy, thì sao? Ngươi còn nhớ rõ lời nói ngày ấy của ta khi mang Khinh Vân Nhiễm đi, ta đã nhắc nhở ngươi gì không?

Tiêu Thần Hiên sửng sốt, bình tĩnh nhìn hắn, câu nói kia quanh quẩn trong đầu.

“…………..Tiêu Thần Hiên, nếu ngươi đối với nàng không tốt, cho dù phải đối địch với ngươi, ta cũng sẽ mang nàng đi!”

Tiêu Thần Hiên tàn nhẫn nheo mắt lại, chớp động, trong mắt như có hàn băng và ngọn lửa giận dữ, lạnh giọng nói:

-Duẫn Mặc Băng, ta bị nàng đầu độc vốn là sự thật, mà nàng lại có liên quan đến Tuyệt Sát cung, ta chỉ giam nàng vào đại lao đã là nhượng bộ lắm rồi!

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng run run, lạnh lùng nói:

-Vân Nhiễm nếu tiếp tục ở lại đại lao thì sợ rằng bây giờ ngươi phải chuẩn bị hậu sự cho nàng rồi!

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối đen lại, khuôn mặt trở nên âm trầm, ngữ khí lạnh lùng:

-Lời này của ngươi là có ý gì?

Trong mắt Duẫn Mặc Băng tích tụ lại sát khí băng hàn, lạnh lùng nói:

-Ngươi giam nàng vào đại lao có nghĩ là có người lén dùng hình với nàng? Ngươi có biết không?

Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt đầy khiếp sợ cùng đau lòng, ngữ khí lạnh lùng, tức giận nói:

-Ta không ra lệnh dùng hình!

Trong mắt Duẫn Mặc Băng lạnh lẽo, trầm giọng nói:

-Mặc kệ ngươi có hạ lệnh hay không thì nàng bị người khác hành hạ cũng là sự thật!

Nghĩ đến tình cảnh thảm hại của nàng, hốc mắt hắn không khỏi đỏ lên, nếu lúc đó mình có thể đến sớm một chút thì nàng đã không phải chịu cực khổ này!

Tiêu Thần Hiên vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt, nếu hắn biết là ai lén dùng hình với nàng, hắn nhất định làm cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng lạnh như nước biển, lạnh lùng nói:

-Một tên cai ngục quèn làm sao có thể có lá gan dùng hình, nhất định là có người…

Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đau đớn, lạnh giọng tiếp lời:

-Sai khiến.

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng trầm lại, cúi đầu nói:

-Có chuyện này ta muốn nói với ngươi, mặc ngươi có quan tâm hay không, trước khi ngươi vào phòng, Vân Nhiễm đã bị người ta đánh ngất xỉu, sau đó có chuyện gì xảy ra nàng cũng không biết!

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

-Chuyện này là nàng nói cho ngươi?

Chuyện này nàng chưa từng nói với hắn, mà có nói thì đã sao, với tình cảnh lúc đó thì hắn cũng không tin, cho dù là bây giờ hắn cũng mang theo hoài nghi.

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng, thản nhiên nói:

-Bởi vì Minh Nguyệt, ngươi căm hận nàng, đối với nàng vẫn còn thành kiến, không thể tin tưởng! Nhưng nàng vào Vương phủ đã gần nửa năm, chịu quá nhiều thương tổn, trong tâm ngươi cũng rõ ràng, vì báo thù cho Minh Nguyệt mà đã oan uổng nàng, hành hạ nàng. Vậy đủ rồi! bản tính nàng thiện lương, không tranh với ai, nếu là người âm hiểm xảo trá thì tuyệt đối không để mình chịu khổ nhiều như vậy! Thần Hiên, tại sao ngươi không trả tự do cho nàng, để cả hai sống thoải mái?

Từ đầu tới cuối giọng điệu hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng từng câu từng chữ lại sắc bén, băng hàn.

Hô hấp Tiêu Thần Hiên cứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt, mím môi không nói gì, hắn không nghĩ sẽ buông tay, không nghĩ sẽ trả tự do cho nàng, bởi vì, bởi vì hắn… đối với nàng…

Thấy phản ứng của hắn, Duẫn Mặc Băng không khỏi lắc đầu, xoay người, trầm giọng nói:

-Không có sự đồng ý của nàng, ta sẽ không nói cho ngươi nàng ở nơi nào! Nếu ngươi cố tình ép hỏi, đừng trách ta không nể tình xưa!

***********************

Minh Nguyệt lâu.

Tô Thiên Tuyết nằm ở trên giường, Duẫn Mặc Băng đích xác có chút bản lĩnh, liên tiếp mấy ngày, bọn họ không điều tra được Khinh Vân Nhiễm đang ở nơi nào.

Nhìn ra cửa sổ, khóe miệng vẽ ra một điệu cười quỷ dị, nàng ta đứng dậy đi tới bàn ngọc cạnh cửa sổ, bỏ xuống một cái lồng, trong cái lồng có một loại chim kỳ lạ màu trắng, bay nhảy trong cái lồng nhỏ hẹp, đây là một con chim mới nở, được gọi là Truy hương điệp.

Nàng ta đắc ý, lãnh đạm cười nói:

-Ưu Nhã, tới lúc rồi!

Ưu Nhã đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, thấp giọng hỏi:

-Chủ tử, Truy hương điệp này có thật kỳ diệu như vậy không?

Trong lời nói của Ưu Nhã mang theo nghi ngờ.

Đôi mắt Tô Thiên Tuyết vụt sáng, cười lạnh:

-Thử rồi chẳng phải sẽ biết sao?!

Để có được thứ này nàng ta đã phải tốn bao công sức.

Loại Truy hương điệp này không chỉ có tốc độ bay rất nhanh, so với tốc độ bình thường nhanh hơn mấy lần, hơn nữa đối với một loại hương phấn còn đặc biệt nhạy cảm, kể cả cách xa ngàn dặm cũng có thể dễ dàng tìm được, nàng ta đã rắc lên trên người Khinh Vân Nhiễm loại hương phấn này, cho dù Duẫn Mặc Băng giấu kỹ nàng ở đâu cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.

Ưu Nhã trầm mặc không nói, kinh ngạc nhìn nàng ta cười lạnh, không hiểu tại sao cả người bỗng thấy ớn lạnh.

Tô Thiên Tuyết đưa lồng chim cho Ưu Nhã, lạnh giọng nói:

-Phái một người có khả năng ẩn thân tốt, nhanh nhẹn đi theo Truy hương điệp, sau khi tìm được chỗ Khinh Vân Nhiễm ở thì lập tức báo cho ta biết!

Ưu Nhã gục đầu tiếp nhận, vội vàng khom người lui ra ngoài.

***********************

Song nhi bưng bát đĩa từ trong phòng đi ra, đột nhiên ánh mắt nàng lạnh lẽo, hét lớn:

-Người nào, đi ra?!

Ném cái bát trong tay về phía nàng nghi ngờ, tay phải giơ lên, một loạt những mũi tên nhỏ từ cổ tay bắn ra, mũi tên bị đánh bật lại, cắm vào thành gỗ ở hành lang, thân hình Song nhi uyển chuyển tránh né được công kích, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thân thủ của đối phương không thấp.

Trong phòng truyền đến giọng nói của Khinh Vân Nhiễm:

-Song nhi, xảy ra chuyện gì vậy?

Tâm Song nhi trấn định lại, lập tức an ủi:

-Khinh cô nương, không có chuyện gì, cô nương nghỉ ngơi tốt đi!

Một người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện tấn công về phía Song nhi, phóng ra ám khí, ánh mắt Song nhi run run, muốn trở về để bảo vệ Khinh Vân Nhiễm.

Người mặc đồ đen đưa kiếm về phía Song nhi, đầu Song nhi ngửa về sau, lập tức rút kiếm giắt ở thắt lưng sườn ứng phó với địch, nhưng lại bị hắn vây chặt, không thoát thân được.

Lúc này ở trong phòng, Khinh Vân Nhiễm buông quyển sách ở trên tay, đột nhiên một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ, đôi mắt của người mặc đồ đen đó lạnh lùng nhìn nàng, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa về phía người Khinh Vân Nhiễm.

Chapter
1 Chương 1: Đêm đại hôn
2 Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3 Chương 3: Người ngoài tham gia
4 Chương 4: Một ngày một đêm
5 Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6 Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7 Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8 Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9 Chương 9: Không màng tranh sủng
10 Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11 Chương 11: Cố tình vu oan
12 Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13 Chương 13: Nằm trong dự liệu
14 Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15 Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16 Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17 Chương 17: Tâm cứng như thép
18 Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19 Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20 Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21 Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22 Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23 Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24 Chương 24: Tức giận đùng đùng
25 Chương 25: Hận tới thấu xương
26 Chương 26: Quyết không hối hận
27 Chương 27: Không bằng cầm thú
28 Chương 28: Sống không bằng chết
29 Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30 Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31 Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32 Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33 Chương 33: Bị đánh gãy chân
34 Chương 34: Sủng ái người
35 Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36 Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37 Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38 Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39 Chương 39: Là địch hay là bạn
40 Chương 40: Ai vô tội?
41 Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42 Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43 Chương 43: Thập nhật thực tâm
44 Chương 44: Có thâm ý
45 Chương 45: Như có sương mù
46 Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47 Chương 47: Hắn không tin
48 Chương 48: Mập mờ
49 Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50 Chương 50: Bắt được chủ mưu
51 Chương 51: Đá hắn xuống giường
52 Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53 Chương 53: Có bầu
54 Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55 Chương 55: Thai nhi đã chết
56 Chương 56: Trong cơn giận dữ
57 Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58 Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59 Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60 Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61 Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62 Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63 Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64 Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65 Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66 Chương 66: Ở chung ấm áp
67 Chương 67: Dừng ở đây
68 Chương 68: Trở lại Vương phủ
69 Chương 69: Khinh người quá đáng
70 Chương 70: Ác độc đến vậy
71 Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72 Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73 Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74 Chương 74: Truy tìm
75 Chương 75: Không oán không hận
76 Chương 76
77 Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78 Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82 Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83 Chương 83: Hàn độc phát tác
84 Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85 Chương 85: Không chịu thừa nhận
86 Chương 86: Bắt cóc
87 Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88 Chương 88: Mai phục họa căn
89 Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90 Chương 90: Dây dưa đến chết
91 Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92 Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93 Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94 Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95 Chương 95: Ấm áp
96 Chương 96: Không thể phụ lòng
97 Chương 97: Núi tuyết lở
98 Chương 98: Thâm tình như thế
99 Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100 Chương 100: Mất trí nhớ
101 Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102 Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103 Chương 103: Tương tư thành ma
104 Chương 104: Không ai nợ ai
105 Chương 105: Phương thức mới
106 Chương 106: Không hẹn gặp lại
107 Chương 107: Không cách nào thoát được
108 Chương 108: Tâm ý đã quyết
109 Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110 Chương 110: Khó được ấm áp
111 Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112 Chương 112: Đừng lừa ta
113 Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114 Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115 Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116 Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117 Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118 Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119 Chương 119: Đả kích chí mạng
120 Chương 120: Ngày thành thân
121 Chương 121: Một đêm tóc bạc
122 Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123 Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124 Chương 124: Hắc y tóc trắng
125 Chương 125: Mục đích là gì?
126 Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127 Chương 127: Đau đớn thấu tim
128 Chương 128: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Đêm đại hôn
2
Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3
Chương 3: Người ngoài tham gia
4
Chương 4: Một ngày một đêm
5
Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6
Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7
Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8
Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9
Chương 9: Không màng tranh sủng
10
Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11
Chương 11: Cố tình vu oan
12
Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13
Chương 13: Nằm trong dự liệu
14
Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15
Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16
Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17
Chương 17: Tâm cứng như thép
18
Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19
Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20
Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21
Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22
Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23
Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24
Chương 24: Tức giận đùng đùng
25
Chương 25: Hận tới thấu xương
26
Chương 26: Quyết không hối hận
27
Chương 27: Không bằng cầm thú
28
Chương 28: Sống không bằng chết
29
Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30
Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31
Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32
Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33
Chương 33: Bị đánh gãy chân
34
Chương 34: Sủng ái người
35
Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36
Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37
Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38
Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39
Chương 39: Là địch hay là bạn
40
Chương 40: Ai vô tội?
41
Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42
Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43
Chương 43: Thập nhật thực tâm
44
Chương 44: Có thâm ý
45
Chương 45: Như có sương mù
46
Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47
Chương 47: Hắn không tin
48
Chương 48: Mập mờ
49
Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50
Chương 50: Bắt được chủ mưu
51
Chương 51: Đá hắn xuống giường
52
Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53
Chương 53: Có bầu
54
Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55
Chương 55: Thai nhi đã chết
56
Chương 56: Trong cơn giận dữ
57
Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58
Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59
Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60
Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61
Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62
Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63
Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64
Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65
Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66
Chương 66: Ở chung ấm áp
67
Chương 67: Dừng ở đây
68
Chương 68: Trở lại Vương phủ
69
Chương 69: Khinh người quá đáng
70
Chương 70: Ác độc đến vậy
71
Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72
Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73
Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74
Chương 74: Truy tìm
75
Chương 75: Không oán không hận
76
Chương 76
77
Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78
Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82
Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83
Chương 83: Hàn độc phát tác
84
Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85
Chương 85: Không chịu thừa nhận
86
Chương 86: Bắt cóc
87
Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88
Chương 88: Mai phục họa căn
89
Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90
Chương 90: Dây dưa đến chết
91
Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92
Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93
Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94
Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95
Chương 95: Ấm áp
96
Chương 96: Không thể phụ lòng
97
Chương 97: Núi tuyết lở
98
Chương 98: Thâm tình như thế
99
Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100
Chương 100: Mất trí nhớ
101
Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102
Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103
Chương 103: Tương tư thành ma
104
Chương 104: Không ai nợ ai
105
Chương 105: Phương thức mới
106
Chương 106: Không hẹn gặp lại
107
Chương 107: Không cách nào thoát được
108
Chương 108: Tâm ý đã quyết
109
Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110
Chương 110: Khó được ấm áp
111
Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112
Chương 112: Đừng lừa ta
113
Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114
Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115
Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116
Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117
Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118
Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119
Chương 119: Đả kích chí mạng
120
Chương 120: Ngày thành thân
121
Chương 121: Một đêm tóc bạc
122
Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123
Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124
Chương 124: Hắc y tóc trắng
125
Chương 125: Mục đích là gì?
126
Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127
Chương 127: Đau đớn thấu tim
128
Chương 128: Đại kết cục