Chương 77-78: Rời đi

Chương 77

Buổi tối, một mình trong nhà chính, dưới ánh đèn dầu leo lét, Hiểu Linh nhìn một lượt quanh căn phòng. Nơi này đã không còn sự ấm áp dành cho cô. Tất cả giờ chỉ còn một chữ lạnh. Cảnh lạnh, người lạnh và tâm cô cũng lạnh. Cô biết phải cho họ thời gian để thích ứng và thử chấp nhận cô. Nhưng sự lảnh tránh, sự im lặng của tất cả như dòng nước lạnh chảy chầm chậm qua tim cô, làm nguội dần thứ tình cảm vừa mới dấy lên không lâu ấy. Lấy từ trong tủ mấy bộ quần áo, trải dài trên giường, vốn là muốn gấp chúng để ngày mai mang đi, nhưng cô dừng lại. Những bộ quần áo này đều do Tiểu Đông khâu cho thê chủ của hắn, cô có quyền gì mà mang theo. Ngay cả bộ đồ trên người cô cũng vậy. Thôi. Để lại hết đi. Lần khác cô sẽ trả lại luôn bộ quần áo này. Gạt hết mọi thứ lại, Hiểu Linh trở về chiếc giường tạm chế của mình, nặng nề ngủ.

*0*

Lại một lần nữa thức giấc từ cơn ác mộng. Vẫn giấc mơ đó, nhưng không phải cái cảm giác đau triệt nội tâm khiến cô tỉnh dậy, mà chỉ là ham muốn còn sống khi bị dìm sông khiến cô dãy dụa bừng tỉnh. Nhếch miệng cười cợt chính mình yếu đuối. Phạm Hiểu Linh cô khi nào lại bị chuyện tình cảm quấn chặt không buông như vậy. Dứt khoát vùng dậy, mở cửa đi ra ngoài làm vệ sinh cá nhân. Nhìn sắc trời vẫn còn mịt mờ như ngày hôm qua, Hiểu Linh đoán đoán cũng chỉ tầm 3 h sáng. Nếu bây giờ cô lên trấn, tầm 5h đến nơi cũng không quá sớm. Hít một hơi thật sâu, cô xoay người vào nhà, cầm đi số tiền cô vẫn cất giữ và mấy đồng lẻ hai ngày trước vừa bán nấm, đặt cẩn thận vào trong túi rồi bước ra ngoài. Vốn tối qua còn định chờ Phạm gia dậy chào từ biệt bọn họ rồi mới ra đi. Nhưng giờ nghĩ lại, cần thiết sao? Đừng tự mình đa tình rằng họ sẽ giữ mình lại nữa, nếu không cái chờ đón ngươi lại là một lưỡi dao bén ngọt xuyên vào tận tim đấy. Lý trí trấn áp trái tim cô như vậy. Hiểu Linh cứ thế bước đi, không quay đầu nhìn lại.

*0*

Lại một lần nữa nhìn thấy cánh cửa khép hờ. Nàng đã dậy rồi ư? Tiểu Đông nhìn đăm đăm lên nhà như muốn xuyên thấu vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng người ấy. Nhưng lâu như vậy, vẫn không thấy có người bước ra. Hắn rũ mắt đi vào bếp làm ăn sáng. 

Lập Hạ vừa rửa mặt, vừa thỉnh thoảng liếc trộm lên nhà trên xem động tĩnh. Hôm nay, Tiểu Hàn đứng bên cạnh hắn thành thật rửa mặt, súc miệng, cũng không dám hỏi hắn câu nào. Nhưng là, Lập Hạ cảm thấy cả người đều không tốt. Nhanh chóng xong phần của mình, hắn lại vào bếp lấy dao đi cắt rau lang. Nhưng lần này, Lập Hạ không thấy bóng dáng tỷ ấy ngoài vườn nữa. Hắn cúi đầu, làm nhanh những thứ trong tay. Hắn cảm thấy càng ngày càng bất an.

Lập Hạ nghe tiếng tỷ phu gọi vọng từ dưới bếp chuẩn bị ăn sáng thì cũng vừa lúc cho đàn gà ăn xong. Hắn ra giếng rửa lại tay rồi cùng Tiểu Hàn đi lên nhà. Cánh cửa nhà chính rộng mở. Bữa ăn sáng được đặt trên bàn. Còn Đông ca thì ngơ ngác cầm trên tay chiếc áo của tỷ tỷ, ánh mắt hoang mang đảo khắp gian phòng tìm kiếm bóng dáng ấy. Lập Hạ lại gần, nhẹ giọng hỏi:

-     Đông ca.. huynh làm sao?

-     Không thấy nàng… từ sáng đến giờ đều không hề thấy. Thê… Hiểu Linh đi rồi sao?

Tiểu Đông thất lạc hồn phách lắp bắp hỏi. Hắn bưng mâm ăn sáng lên nhà. Vốn rằng vì từ sáng không thấy người, hắn cứ tưởng Hiểu Linh quanh quẩn trong vườn làm gì đó, nên lớn tiếng gọi cả nhà vào ăn sáng. Nhưng là, khi hắn đặt mâm cơm lên bàn liền nhìn thấy mớ quần áo lộn xộn trên giường. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Nàng bỏ đi rồi. Sau đó, hắn lại tự phản đối bản thân: còn không có đâu, quần áo nàng ấy mới đưa ra đây, hẳn là chưa đi đâu. Nếu đi, cũng phải dọn quần áo cùng đi chứ. Hắn đứng đó, cầm lên chiếc áo hắn vừa khâu cho nàng không bao lâu. Rồi Lập Hạ, Tiểu Hàn bước vào, sau đó phụ thân hắn cũng đi vào, nhưng là người ấy vẫn không xuất hiện.

Lưu thị nhìn thấy Tiểu Đông hồn phách lên mây, đau lòng an ủi:

-     Hẳn là Hiểu Linh chưa đi đâu. Quần áo, giày ngay cả khăn mặt của con bé còn ở đây. Làm sao người đi lại không mang chúng đi cùng chứ. Con không đành lòng để Hiểu Linh đi, thì hãy giữ nó lại rồi từ từ tính tiếp. Dù sao như Hiểu Linh nói, thế giới này con bé cũng tứ cố vô thân.

Cả Phạm gia rơi vào im lặng. Họ chờ và chờ như vậy một buổi sáng. Bữa sáng dọn lên nhưng chẳng ai có tâm tình gì ăn. Tất cả đều quây quần lên nhà trên, im lặng chờ. Nhưng họ đang chờ gì đây. Cả một buổi sáng, đều không nhìn thấy bóng dáng ấy. Nàng đã bỏ đi thật rồi. Ngay cả những vật dụng tùy thân, nàng ấy cũng không cầm đi, cứ như vậy dứt bỏ mọi liên quan với căn nhà này. 

*0*

Hiểu Linh đi thong thả trên con đường quen thuộc lên trấn. Bước chân cô đi càng lúc càng nhẹ nhàng như thể mọi tình cảm kia theo từng bước chân cô mà rời đi. Cô lên trấn vừa lúc bắt đầu họp chợ. Nhưng cái cô cần lúc này là một chỗ ở. Cô nghĩ kỹ rồi. Thời gian này cô sẽ trụ lại ở trấn trên, học chữ và bán cháo ở bến tàu, tiện bề quan sát Phạm gia thêm nửa năm nữa. Khi mọi thứ đã ổn định, cô sẽ đi du lịch, những nơi cô hướng tới sẽ là nơi chùa chiền, đạo quán nổi tiếng để tìm cách trở về. Con người một khi đã có định hướng sống thì rất nhanh khôi phục tâm trạng của mình.

Đi dần về phía bến tàu ồn ã, rẽ qua mấy lối khu nhà thấp bé gần đó. Chốn bến tàu long ngư hỗn tạp, nhưng lại cũng là nơi buôn bán cho tầng lớp nghèo dễ nhất và giá phòng thuê cũng rẻ nhất. 

Nhìn một lượt quanh nhà và ghi nhớ những thứ cần phải mua: quần áo, chăn mềm, bát đũa, gia vị các loại. Rất nhiều thứ cần sắm mới. Hiểu Linh cầm tiền bắt đầu đi càn quét khắp gian hàng, cửa hiệu trên trấn. Mua sắm, dọn dẹp, sắp đặt mọi thứ khiến cô lu bu từ sáng đến tận tối muộn mới thấy tạm ổn. Quá bận rộn và mệt mỏi khiến Hiểu Linh đặt lưng xuống liền ngủ mất. Một cuộc sống mới đang đợi cô ngày mai.

Chương 78:

Tiểu Hàn ngồi xổm bên cạnh ba chú chó con đanh chơi đùa. Ánh mắt lại không chút nào vui vẻ. Nhóc thở dài, buồn buồn đưa tay vuốt đầu chú chó gần nhất:

Bấc Bấc, ngươi nói xem. Liệu đại tỷ có trở lại không... không phải là tỷ tỷ... không biết có trở lại không.. haizzz. Ngươi biết ta đang nói ai đúng không. Tỷ ấy... không biết có khỏe không, có ăn được ngủ được không... haizzz. Còn cả cái nhà này chẳng ai ăn ngon ngủ yên cả... Ta nhớ tỷ tỷ rồi. Làm sao bây giờ, Bấc Bấc.

Lập Hạ ngồi trong nhà dưới nhưng nghe rõ mồn một lời thầm thì to nhỏ của Tiểu Hàn. Hắn cũng nhớ tỷ tỷ rồi. Ở đâu trong căn nhà này, hắn đều nhìn thấy hình ảnh tỷ tỷ. Bất tri bất giác mấy tháng ngắn ngủi ở chung, tỷ ấy đã làm rất nhiều cho cái nhà này. Hắn hối hận. Mấy ngày trước tại sao lại tránh né tỷ ấy... khiến tỷ tỷ thương thấu tâm mà rời đi. Lập Hạ hắn đi tìm tỷ tỷ về được không.

Tiểu Đông đưa ngón tay bị kim đâm lên mút cho cầm máu. Lần thứ mấy trong ngày rồi, hắn cũng không biết nữa. Chỉ là... mọi thứ trống rỗng: chiếc giường trống rỗng, căn nhà trống rỗng, đầu hắn trống rỗng và tim hắn cũng trống rỗng... kể từ khi nàng rời đi. Mấy ngày này Tiểu Đông mất hồn mất vía. Chỉ cần ngoài cổng có tiếng động thì lập tức chạy ra vì ngỡ nàng trở lại. Trong vườn có tiếng lạo xạo, tâm thần cũng không yên mà ngó cửa sổ tìm kiếm một bóng hình. Nhưng lần nào hi vọng cũng thất vọng.

Lưu thị nhìn không nổi nữa, răn dạy:

Con rốt cuộc đang chờ gì hả. Con không giữ nàng, để nàng rời đi. Bây giờ lại ngóng trông. Nhưng giả như Hiểu Linh trở về thật thì con sẽ thế nào. Lại tiếp tục trốn tránh khiến nó thương thấu tâm sao.

Tiểu Đông cúi đầu:

Nhưng con có tư cách gì mà giữ lại nàng. Con lại không phải được gả cho nàng làm phu lang... con... con....

Nhưng tâm con thì đã giao cho con bé rồi, không phải sao. Phạm Hiểu Linh khi trước đã chết hoặc rời khỏi thân xác kia. Giờ người đó là con bé. Dù cả thiên hạ có nhìn vào thì người con gả cho là con bé- Phạm Hiểu Linh. Con còn lo sợ cái gì.

Lưu thị nắm lấy hai vai con trai mà lắc:

 

Con nghĩ cho kỹ rồi trả lời cho chính con. Nếu Phạm Hiểu Linh kia thực sự quay về trong thân xác khác, thì con sẽ chọn nàng ta hay con bé. Nếu câu trả lời của con là con bé thì đứng dậy mà tìm, mà níu kéo nó trở lại. Còn nếu con chọn người kia, thì quên nó đi.

Nói xong, ông chậm chạp ra ngoài sân quét dọn chút rồi cho gà ăn. Ông không thể thay con trai quyết định thứ gì. Ông chỉ giúp nó được đến đây thôi.

****

Hiểu Linh ngồi ăn cơm một mình trong phòng trọ nhỏ. Một tuần trôi qua, kế hoạch bán cháo, học chữ của cô đã dần có chút khởi đầu. Buổi sáng, cô đẩy xe cháo ra bến tàu bán. Thu nhập cũng khá đều. Vì cô mỗi ngày thay đổi một vị cháo: cháo cá, cháo lươn, cháo trai.... khiến cho lượng khách ổn định. Chiều, cô tới nhà một tú tài học vỡ lòng. Cô là học sinh lớn tuổi nhất ở đây đâu. Rồi chiều tối lại chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau.

Rõ ràng rất bận rộn, rất mệt, nhưng hai hôm nay đã quen với lượng công việc, cô lại không muốn ăn uống. Ngồi thừ người, nhìn bâng quơ lên bầu trời. Muộn thế này bọn họ chắc đã xong xuôi mọi chuyện, giờ đang ngồi tán gẫu vui vẻ đâu. Cả nhà trải chiếu, ngồi quây quần ngoài sân hóng gió, uống nước chè. Nhạc phụ chắc sẽ cầm chiếc quạt mo phe phẩy, thỉnh thoảng đập đập một chút xuống chân đuổi muỗi. Tiểu Đông, Lập Hạ sẽ to nhỏ chuyện nhà, vườn, ruộng lúa, đồ thêu này nọ. Còn Tiểu Hàn sẽ vui chơi, chạy xung quanh, chọc người này, trêu người kia một chút.....

Hiểu Linh ngẩn người tưởng tượng. Bọn họ vẫn ổn chứ? Cô đi rồi vẫn sẽ ăn uống tốt chứ? Sẽ không vì tiết kiệm mà nhịn ăn nhịn mặc như trước chứ? Cô.... về thăm họ một chút, đứng xa xa theo dõi họ một chút, sẽ không làm phiền họ đâu nhỉ. Hiểu Linh dùng dằng vừa muốn đi, lại không dám đi.

Phải rồi... cô từng hứa: cho dù cô có dời đi cũng sẽ thường đáo qua nhà một chút. Để làng xóm thấy nhà này vẫn có nữ nhân mà không dám làm gì xằng bậy. Cô còn chưa trả lại bộ quần áo cô mặc khi rời đi đâu.

Lấy xong lý do để có thêm dũng khí, Hiểu Linh quyết định sáng ngày kia trở về. Đi tầm đó người làng đi chợ, đi ruộng sẽ thấy cô.... đi tầm đó.... có lẽ.... Tiểu Đông đã đi chợ, Lập Hạ ra ruộng, còn Tiểu Hàn đã đi chơi rồi. Nhà chỉ còn lại Lưu thị mắt kém. Có lẽ sẽ không ai nhận ra cô trở về cho tới khi cô đã đi, chỉ để lại bộ quần áo.

Quyết định xong một việc khó khăn khiến tâm Hiểu Linh yên tâm không ít. Cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, lên giường chút xíu là đi vào giấc ngủ. Không giống như mấy hôm trước, cứ trằn trọc thao thức tới giờ Tý mới có thể thiếp đi.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Nàng thay đổi
3 Chương 3: Ra ruộng
4 Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi xuyên qua
5 Chương 5: Bắt cá
6 Chương 6: Bắt cá (2)
7 Chương 7: Nhà có thêm người
8 Chương 8: Vào bếp
9 Chương 9: Xem bệnh
10 Chương 10: Cháo cá
11 Chương 11: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm
12 Chương 12: Đi chợ
13 Chương 13: Đi chợ 2
14 Chương 14: Cái này thực sự ăn được?
15 Chương 15: Gặp người quen cũ
16 Chương 16: Chuyện vào bếp
17 Chương 17: Thêm món ăn
18 Chương 18: Nhà mình còn có núi?
19 Chương 19: Cô không phải chị tôi
20 Chương 20: Bữa cơm tối ảm đạm
21 Chương 21: Vào rừng
22 Chương 22: Mỹ nam trong rừng vắng, không lẽ là yêu quái?
23 Chương 23: Một mối nhân duyên
24 Chương 24: Xuống núi
25 Chương 25: Bữa cơm nhà có khách
26 Chương 26: Mỗi người một tâm tư
27 Chương 27: Một buổi sáng
28 Chương 28: Muối măng
29 Chương 29: Ý tưởng làm giàu
30 Chương 30: Bước đi đầu tiên
31 Chương 31: Lương thực mới
32 Chương 32: Bán măng
33 Chương 33: Trần Văn Sương
34 Chương 34: Mua vải
35 Chương 35: Mua gà
36 Chương 36: Phương pháp nuôi gà con kỳ lạ
37 Chương 37: Chuẩn bị nguyên liệu
38 Chương 38: Chuyện sinh hoạt phí
39 Chương 39: Sắn mỳ
40 Chương 40: Chuyện lễ giáo
41 Chương 41: Bữa cơm với sắn mì
42 Chương 42: Buôn bán nhỏ
43 Chương 43: Chợ quê
44 Chương 44: Quán bánh
45 Chương 45: Măng chua
46 Chương 46: Tỷ đệ cùng vào bếp
47 Chương 47: Một cái cốc đầu
48 Chương 48: Lên trấn
49 Chương 49: Ta cũng không phải thương nhân
50 Chương 50: Lại món cháo mới
51 Chương 51: Rốt cuộc cũng có nhà kho
52 Chương 52: Biến chuyển
53 Chương 53: Bữa tiệc thịnh soạn
54 Chương 54: Tại sao?
55 Chương 55: Tặng quà
56 Chương 56: Thật đúng lúc
57 Chương 57: Mối làm ăn lớn
58 Chương 58: Ta không phải cái gì cũng bán
59 Chương 59: Khách không mời
60 Chương 60: Đánh người 1
61 Chương 61: Đánh người 2
62 Chương 62: Cơn mưa mùa hạ
63 Chương 63: Muốn!
64 Chương 64: Trái cấm
65 Chương 65: Quyết định
66 Chương 66: Góp ý
67 Chương 67: Tính toán
68 Chương 68: Trù bị
69 Chương 69: Bán nấm
70 Chương 70: Hà phủ
71 Chương 71: Ăn tiệc
72 Chương 72: Dạo chợ
73 Chương 73: Chuyện bát quái
74 Chương 74: Bữa tối
75 Chương 75: Nói chuyện
76 Chương 76: Lên núi
77 Chương 77-78: Rời đi
78 Chương 79: Chương 79
79 Chương 80: Chương 80
80 Chương 81: Chương 81
81 Chương 82: Chương 82
82 Chương 83: Chương 83
83 Chương 84: Chương 84
84 Chương 85: Chương 85
85 Chương 86: Chương 86
86 Chương 87: Chương 87
87 Chương 88: Chương 88
88 Chương 89: Chương 89
89 Chương 90: Chương 90
90 Chương 91: Chương 91
91 Chương 92: Chương 92
92 Chương 93: Chương 93
93 Chương 94: Chương 94
94 Chương 95: Chương 95
95 Chương 96: Chương 96
96 Chương 97-98: Chương 97
97 Chương 99: Chương 99
98 Chương 100: Chương 100
99 Chương 101: Chương 101
100 Chương 102: Chương 102
101 Chương 103: Chương 103
102 Chương 104: Chương 104
103 Chương 105: Chương 105
104 Chương 106: Chương 106
105 Chương 107: Chương 107
106 Chương 108: Chương 108
107 Chương 109: Chương 109
108 Chương 110: Chương 110
109 Chương 111: Chương 111
110 Chương 112: Chương 112
111 Chương 113: Chương 113
112 Chương 114: Chương 114
113 Chương 115: Chương 115
114 Chương 116: Chương 116
115 Chương 117: Chương 117
116 Chương 118: Chương 118
117 Chương 119: Chương 119
118 Chương 120: Chương 120
119 Chương 121: Chương 121
120 Chương 122: Chương 122
121 Chương 123: Chương 123
122 Chương 124: Chương 124
123 Chương 125: Chương 125
124 Chương 126: Chương 126
125 Chương 127: Chương 127
126 Chương 128: Chương 128
127 Chương 129: Chương 129
128 Chương 130: Chương 130
129 Chương 131: Chương 131
130 Chương 132: Chương 132
131 Chương 133: Chương 133
132 Chương 134: Chương 134
133 Chương 135: Chương 135
134 Chương 136: Chương 136
135 Chương 137: Chương 137
136 Chương 138: Chương 138
137 Chương 139-140: Chương 139
138 Chương 141: Chương 141
139 Chương 142: Chương 142
140 Chương 143: Chương 143
141 Chương 144: Chương 144
142 Chương 145: Chương 145
143 Chương 146: Chương 146
144 Chương 147: Chương 147
145 Chương 148: Chương 148
146 Chương 149: Chương 149
147 Chương 150: Chương 150
148 Chương 151: Chương 151
149 Chương 152: Chương 152
150 Chương 153: Chương 153
151 Chương 154: Chương 154
152 Chương 155: Chương 155
153 Chương 156: Chương 156
154 Chương 157: Chương 157
155 Chương 158: Chương 158
156 Chương 159: Chương 159
157 Chương 160: Chương 160
158 Chương 161: Chương 161
159 Chương 162: Chương 162
160 Chương 163: Chương 163
161 Chương 164: Chương 164
162 Chương 165: Chương 165
163 Chương 166: Chương 166
164 Chương 167: Chương 167
165 Chương 168: Chương 168
166 Chương 169-170: Chương 169
167 Chương 171: Chương 171
168 Chương 172
169 Chương 173
170 Chương 174
171 Chương 175
172 Chương 176
173 Chương 177
174 Chương 178
175 Chương 179
176 Chương 180
177 Chương 181
178 Chương 182
179 Chương 183
180 Chương 184
181 Chương 185
182 Chương 186
183 Chương 187
184 Chương 188
185 Chương 189
186 Chương 190
187 Chương 191
188 Chương 192
189 Chương 193
190 Chương 194
191 Chương 195
192 Chương 196
193 Chương 197
194 Chương 198
195 Chương 199
196 Chương 200
197 Chương 201
198 Chương 202
199 Chương 203
200 Chương 204
201 Chương 205
202 Chương 206
203 Chương 207
204 Chương 208
205 Chương 209
206 Chương 210
207 Chương 211
208 Chương 212
209 Chương 213
210 Chương 214
211 Chương 215
212 Chương 216
213 Chương 217
214 Chương 218
215 Chương 219
216 Chương 220
Chapter

Updated 216 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Nàng thay đổi
3
Chương 3: Ra ruộng
4
Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi xuyên qua
5
Chương 5: Bắt cá
6
Chương 6: Bắt cá (2)
7
Chương 7: Nhà có thêm người
8
Chương 8: Vào bếp
9
Chương 9: Xem bệnh
10
Chương 10: Cháo cá
11
Chương 11: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm
12
Chương 12: Đi chợ
13
Chương 13: Đi chợ 2
14
Chương 14: Cái này thực sự ăn được?
15
Chương 15: Gặp người quen cũ
16
Chương 16: Chuyện vào bếp
17
Chương 17: Thêm món ăn
18
Chương 18: Nhà mình còn có núi?
19
Chương 19: Cô không phải chị tôi
20
Chương 20: Bữa cơm tối ảm đạm
21
Chương 21: Vào rừng
22
Chương 22: Mỹ nam trong rừng vắng, không lẽ là yêu quái?
23
Chương 23: Một mối nhân duyên
24
Chương 24: Xuống núi
25
Chương 25: Bữa cơm nhà có khách
26
Chương 26: Mỗi người một tâm tư
27
Chương 27: Một buổi sáng
28
Chương 28: Muối măng
29
Chương 29: Ý tưởng làm giàu
30
Chương 30: Bước đi đầu tiên
31
Chương 31: Lương thực mới
32
Chương 32: Bán măng
33
Chương 33: Trần Văn Sương
34
Chương 34: Mua vải
35
Chương 35: Mua gà
36
Chương 36: Phương pháp nuôi gà con kỳ lạ
37
Chương 37: Chuẩn bị nguyên liệu
38
Chương 38: Chuyện sinh hoạt phí
39
Chương 39: Sắn mỳ
40
Chương 40: Chuyện lễ giáo
41
Chương 41: Bữa cơm với sắn mì
42
Chương 42: Buôn bán nhỏ
43
Chương 43: Chợ quê
44
Chương 44: Quán bánh
45
Chương 45: Măng chua
46
Chương 46: Tỷ đệ cùng vào bếp
47
Chương 47: Một cái cốc đầu
48
Chương 48: Lên trấn
49
Chương 49: Ta cũng không phải thương nhân
50
Chương 50: Lại món cháo mới
51
Chương 51: Rốt cuộc cũng có nhà kho
52
Chương 52: Biến chuyển
53
Chương 53: Bữa tiệc thịnh soạn
54
Chương 54: Tại sao?
55
Chương 55: Tặng quà
56
Chương 56: Thật đúng lúc
57
Chương 57: Mối làm ăn lớn
58
Chương 58: Ta không phải cái gì cũng bán
59
Chương 59: Khách không mời
60
Chương 60: Đánh người 1
61
Chương 61: Đánh người 2
62
Chương 62: Cơn mưa mùa hạ
63
Chương 63: Muốn!
64
Chương 64: Trái cấm
65
Chương 65: Quyết định
66
Chương 66: Góp ý
67
Chương 67: Tính toán
68
Chương 68: Trù bị
69
Chương 69: Bán nấm
70
Chương 70: Hà phủ
71
Chương 71: Ăn tiệc
72
Chương 72: Dạo chợ
73
Chương 73: Chuyện bát quái
74
Chương 74: Bữa tối
75
Chương 75: Nói chuyện
76
Chương 76: Lên núi
77
Chương 77-78: Rời đi
78
Chương 79: Chương 79
79
Chương 80: Chương 80
80
Chương 81: Chương 81
81
Chương 82: Chương 82
82
Chương 83: Chương 83
83
Chương 84: Chương 84
84
Chương 85: Chương 85
85
Chương 86: Chương 86
86
Chương 87: Chương 87
87
Chương 88: Chương 88
88
Chương 89: Chương 89
89
Chương 90: Chương 90
90
Chương 91: Chương 91
91
Chương 92: Chương 92
92
Chương 93: Chương 93
93
Chương 94: Chương 94
94
Chương 95: Chương 95
95
Chương 96: Chương 96
96
Chương 97-98: Chương 97
97
Chương 99: Chương 99
98
Chương 100: Chương 100
99
Chương 101: Chương 101
100
Chương 102: Chương 102
101
Chương 103: Chương 103
102
Chương 104: Chương 104
103
Chương 105: Chương 105
104
Chương 106: Chương 106
105
Chương 107: Chương 107
106
Chương 108: Chương 108
107
Chương 109: Chương 109
108
Chương 110: Chương 110
109
Chương 111: Chương 111
110
Chương 112: Chương 112
111
Chương 113: Chương 113
112
Chương 114: Chương 114
113
Chương 115: Chương 115
114
Chương 116: Chương 116
115
Chương 117: Chương 117
116
Chương 118: Chương 118
117
Chương 119: Chương 119
118
Chương 120: Chương 120
119
Chương 121: Chương 121
120
Chương 122: Chương 122
121
Chương 123: Chương 123
122
Chương 124: Chương 124
123
Chương 125: Chương 125
124
Chương 126: Chương 126
125
Chương 127: Chương 127
126
Chương 128: Chương 128
127
Chương 129: Chương 129
128
Chương 130: Chương 130
129
Chương 131: Chương 131
130
Chương 132: Chương 132
131
Chương 133: Chương 133
132
Chương 134: Chương 134
133
Chương 135: Chương 135
134
Chương 136: Chương 136
135
Chương 137: Chương 137
136
Chương 138: Chương 138
137
Chương 139-140: Chương 139
138
Chương 141: Chương 141
139
Chương 142: Chương 142
140
Chương 143: Chương 143
141
Chương 144: Chương 144
142
Chương 145: Chương 145
143
Chương 146: Chương 146
144
Chương 147: Chương 147
145
Chương 148: Chương 148
146
Chương 149: Chương 149
147
Chương 150: Chương 150
148
Chương 151: Chương 151
149
Chương 152: Chương 152
150
Chương 153: Chương 153
151
Chương 154: Chương 154
152
Chương 155: Chương 155
153
Chương 156: Chương 156
154
Chương 157: Chương 157
155
Chương 158: Chương 158
156
Chương 159: Chương 159
157
Chương 160: Chương 160
158
Chương 161: Chương 161
159
Chương 162: Chương 162
160
Chương 163: Chương 163
161
Chương 164: Chương 164
162
Chương 165: Chương 165
163
Chương 166: Chương 166
164
Chương 167: Chương 167
165
Chương 168: Chương 168
166
Chương 169-170: Chương 169
167
Chương 171: Chương 171
168
Chương 172
169
Chương 173
170
Chương 174
171
Chương 175
172
Chương 176
173
Chương 177
174
Chương 178
175
Chương 179
176
Chương 180
177
Chương 181
178
Chương 182
179
Chương 183
180
Chương 184
181
Chương 185
182
Chương 186
183
Chương 187
184
Chương 188
185
Chương 189
186
Chương 190
187
Chương 191
188
Chương 192
189
Chương 193
190
Chương 194
191
Chương 195
192
Chương 196
193
Chương 197
194
Chương 198
195
Chương 199
196
Chương 200
197
Chương 201
198
Chương 202
199
Chương 203
200
Chương 204
201
Chương 205
202
Chương 206
203
Chương 207
204
Chương 208
205
Chương 209
206
Chương 210
207
Chương 211
208
Chương 212
209
Chương 213
210
Chương 214
211
Chương 215
212
Chương 216
213
Chương 217
214
Chương 218
215
Chương 219
216
Chương 220