Chương 79: Liễu ám hoa minh

Uyển Uyển bị sảy thai, mang thân phận cống nữ tiến cung, còn phải làm nô tài trong hoán y cục. Sau khi cung biến thì không rõ nàng còn sống hay đã chết. Tất cả những điều này hắn không hề hay biết. Những người ngày trước đối xử hà khắc với nàng lại được sống trong nhung lụa.

Nàng mong manh thế sao có thể chịu được những chuyện như vậy? Mỗi lần nghĩ tới, hắn lại đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, lọc thịt róc xương.

Khi nói những lời này, hai mắt Thôi Quý Lăng đỏ hồng, thần sắc trên mặt dữ tợn, nào còn vẻ thư sinh như hằng ngày. Thôi lão thái thái bị dọa lùi về sau hai bước, ánh mắt ngây dại nhìn hắn.

Sau một lát bà mới phản ứng lại, cơn tức giận ghê gớm trào dâng trong lồ ng ngực, bà lớn tiếng trách cứ Thôi Quý Lăng: "Ngươi dám nói chuyện với mẫu thân như vậy? Đúng là quá ngỗ nghịch. Ngày xưa đều là phụ mẫu mắng con nhưng giờ đây ngươi chỉ vì một nữ nhân mà quát cả mẫu thân mình. Không phải ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi sao? Nàng ta là nữ nhi của thương nhân, sao xứng được với dòng dõi thư hương nhà chúng ta? Còn vô liêm sỉ bỏ trốn tới đây vào nửa đêm, sao có thể là cô nương đứng đắn được? Ba năm làm thê tử, nó cũng chẳng sinh nổi một đứa con. Ta vì ngươi nên định nạp Ánh Huyên làm thiếp, thế mà nó lại ngăn cản đủ đường, hết cáu gắt rồi lại không để ý ngươi. Nữ nhân không hiền lương, thích đố kị như vậy mà ngươi còn..."

Bà chưa nói hết câu đã bị Thôi Quý Lăng chen ngang.

"Hài tử?" Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm. Trên mặt nở nụ cười kỳ lạ, trong giây lát lòng hắn lại quặn đau, ngay cả đứng thẳng lưng cũng không được chỉ có thể cong người xuống.

"Người có biết không, ta cũng từng có hài tử. Nếu đứa nhỏ còn sống, chắc giờ cũng được chín tuổi. Nó sẽ kêu ta là phụ thân, gọi người là tổ mẫu."

Khi nói lời này, giọng hắn nhỏ như người mộng du. Sau khi nói xong, mặt hắn đã đầy nước mắt.

Hắn không muốn nhìn thấy Thôi lão thái thái, cũng biết bà sẽ kiên quyết giữ quan điểm của mình nên đành khàn giọng phân phó Trần Bình: "Đưa lão thái thái trở về."

Trần Bình lo lắng nhìn hắn, sau đó đi qua mời Thôi lão thái thái trở về.

Thôi lão thái thái bị câu nói kia của Thôi Quý Lăng làm cho ngơ ngẩn cả người. Đến khi lấy lại tinh thần bà mới hỏi: "Những lời này là sao? Hài tử nào? Hài tử của ai?"

Đúng là nằm mơ bà cũng muốn có một tôn nhi để Thôi gia tránh khỏi tuyệt hậu. Nên hiện tại nghe Thôi Quý Lăng nhắc đến chuyện hài tử, bà lập tức truy hỏi.

Thôi Quý Lăng không muốn nói chuyện. Một tay hắn che mặt, một tay phất phất ra hiệu cho Trần Bình.

Trần Bình hiểu ý, nói một tiếng xin đắc tội rồi ép Thôi lão thái thái ra ngoài.

Cuối cùng trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh của tiếng nước trên mái hiên nhỏ xuống mặt đất.

Thôi Quý Lăng cảm thấy trong lòng trống rỗng, thống khổ vô cùng, nỗi bi thương như thủy triều lên, chôn vùi hắn. Hắn không kìm nén được, hai tay che mặt, đau đớn khóc thành tiếng.

Tiếng gào thét xé tâm can như một con dã thú khiến người nghe cũng thấy đau lòng.

Sau khi "đưa" Thôi lão thái thái ra ngoài, Trần Bình quay về thì nghe được tiếng khóc kìm nén trong phòng. Suy đi tính lại, hắn quyết định không đi vào mà đứng ở bên ngoài cửa.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo hơi lạnh sau cơn mưa. Vốn là một đêm hè mát mẻ, dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng tối nay e rằng bọn họ không thể đi ngủ.

Trần Bình không biết đã trôi qua bao lâu nhưng tiếng khóc dằn vặt, đè nén trong phong vẫn chưa biến mất. Tuy nhiên, lúc này ngoài cửa viện lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Hắn vội vàng tiến lên xem xét, hóa ra là Chu Huy đang bước tới. Thấy hắn thì vội hỏi: "Đại đô đốc đang ở đâu?"

Trần Bình quay đầu chỉ vào trong phòng. Hắn nhẹ giọng nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên đi vào. Tạm thời cứ để đại đô đốc được yên tĩnh."

Nhưng Chu Huy không nghe, hắn vẫn bước về phía trước. Trần Bình đành vội vàng đuổi theo.

Chu Huy vừa vào phòng đã gọi một tiếng đại đô đốc. Tuy nhiên thấy rõ bộ dáng của Thôi Quý Lăng thì hắn giật mình kêu lên.

Từ lúc về, Thôi Quý Lăng vẫn chưa thay y phục, hắn vẫn mặc bộ đồ bị ngấm nước mưa kia.

Nhưng theo thời gian, y phục đã bị nhiệt độ cơ thể Thôi Quý Lăng làm khô một nửa. Tóc cũng vậy.

Nhưng vậy mới dễ bị cảm lạnh.

Chu Huy tức giận nói Trần Bình: " Sao ngươi không khuyên giải đại đô đốc tắm rửa thay y phục, uống canh gừng. Nếu đại đô đốc nhiễm phong hàn, ngươi gánh được trách nhiệm sao?"

Trần Bình cúi thấp đầu, không nói gì.

Làm gì có chuyện hắn không khuyên nhủ? Hắn còn đến phòng bếp đem canh gừng và nước nóng tới nhưng đại đô đốc cứ thất hồn lạc phách ngồi đó, ai nói gì cũng không phản ứng. Cuối cùng chỉ có thể bưng canh gừng và nước nóng xuống.

Thôi Quý Lăng nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu Chu Huy không nói nữa. Hắn mở miệng hỏi: "Ngươi tới đây vì chuyện gì?"

Mới khóc xong cho nên giọng hắn thô thô, kỳ cục giống như yết hầu bị cát đá mài qua nhiều lần.

Chu Huy cũng thấy đôi mắt hắn đỏ hồng, trên mặt vẫn vương những vệt nước mắt. Trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó vội vàng nói ra nguyên nhân hắn tới đây: "Lúc về ta có nhắc đến chuyện năm đó, Yến Như chợt nhớ tới một việc. Ngày còn ở hoán y cục, phu nhân có quan hệ rất tốt với một vị cô cô họ Tôn. Tôn cô cô cũng rất quan tâm tới phu nhân. Yến Như nói, thời điểm cung biến, có khi phu nhân và Tôn cô cô rời đi cùng nhau. Hơn nữa, Tôn cô cô cũng có thể là biết tung tích của phu nhân."

"Tôn cô cô là người ở đâu?"

Thôi Quý Lăng vội vàng đứng dậy. Có điều hắn đã ngồi trên ghế gần một đêm, trong lòng quá đau khổ nên không phát hiện được, khi đứng dậy mới cảm giác được hai chân mình tê dại, đau nhói như bị đâm bởi vạn cây kim. Hai chân như đi trên mây, một chút khí lực cũng không có.

Nhưng hắn không hề để tâm, trong lòng có chút hy vọng được nhen nhóm.

Nếu có thể tìm được Tôn cô cô, không biết chừng hắn sẽ lại được thấy Uyển Uyển.

Đến bây giờ, hắn không hy vọng những điều xa vời khác, chỉ cầu mong nàng còn sống. Quãng đời còn lại hắn nhất định dốc hết tâm can, không để nàng phải chịu khổ sở nữa.

"Yến Như nhớ rõ vị Tôn cô cô kia là người ở trấn Dư Diêu tại Chiết Giang, nhưng quê quán cụ thể của Tôn cô cô thì nàng không biết."

Biết đại khái địa điểm là được. Dù phải tới trấn Dư Diêu hỏi từng nhà, thậm chí hỏi những nhà ở gần đó trăm dặm thì nhất định hắn cũng phải tìm ra nàng.

Hắn phân phó Trần Bình chuẩn bị ngựa để lên đường tới tức Chiết Giang.

Chu Huy nghe vậy thì khuyên nhủ: "Ta biết đại đô đốc lo lắng cho an nguy của phu nhân, chỉ muốn sớm tìm được người. Nhưng bây giờ, thế cục trong triều đang bất ổn, ta nghe nói hoàng thượng đang cất nhắc Vệ quốc công lên nắm chức Binh bộ thượng thư. Hơn nữa đem quyền giữ và điều binh tách thành hai, điều binh để Binh bộ quản lý, vậy nên sao đại đô đốc có thể rời kinh lúc này?"

Thấy Thôi Quý Lăng định nói gì đó, Chu Huy sợ hắn phản đối đến nên tiếp tục: "Đưa phu nhân quay về, chắc hẳn đại đô đốc cũng muốn phu nhân được sống cuộc sống an nhàn. Đến lúc Vệ quốc công đắc thế, đại đô đốc sẽ gặp nhiều cản trở, sao ngài có thể cho phu nhân một cuộc sống bình an được? Mong đại đô đốc suy xét lại."

Những lời này đã chạm vào đúng trăn trở, nỗi niềm Thôi Quý Lăng.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể để Uyển Uyển đi theo mình chịu khổ.

Nhưng bây giờ Chu Huy là chỉ huy sứ của kinh vệ, hắn không thể rời kinh.

"Trần Bình." Thôi Quý Lăng quay đầu nhìn Trần Bình, "Ngươi đã bên cạnh ta nhiều năm, ta rất tín nhiệm ngươi. Lần này ngươi hãy thay ta tới trấn Dư Diêu tại Chiết Giang một chuyến. Ngươi phải biết, đối với ta, phu nhân còn quan trọng hơn mạng mình. Nếu tìm được, nhất định phải đưa nàng trở về an toàn."

Trần Bình quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: "Đa tạ đại đô đốc tín nhiệm. Thuộc hạ nhất định sẽ đưa phu nhân an toàn trở về."

Thôi Quý Lăng dặn thêm hắn vài câu rồi sai người chuẩn bị hành trang. Hắn đứng nhìn Trần Bình mang theo một đội quân phi ngựa rời đi trong bóng đen của đêm khuya.

Chu Huy thấy mặt mũi hắn bơ phờ nên khuyên hắn đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến những điều cực khổ tra tấn Uyển Uyển, trái tim hắn đau đến rỉ máu, sao còn ngủ được?

Một đêm không ngủ, trong lòng hắn vô cùng bi ai, khó chịu đồng thời cũng hối hận, tự trách khôn nguôi.

***

Khương Thanh Uyển lại ngủ rất ngon.

Từ lúc vào hè, trời nóng bức khó chịu nhưng đêm qua nhờ một trận mưa to mà không khí đã dịu đi nhiều.

Sáng sớm tỉnh dậy, nàng khẽ đẩy cửa ngắm cảnh thì thấy được hoa tử vi trong viện mình đã nở rộ. Trên đóa hoa còn đọng lại những giọt mưa đêm qua. Ánh nắng chiếu vào khiến chúng trở nên lấp lánh, long lanh.

Lục La và Hồng Dược hầu hạ Khương Thanh Uyển rửa mặt trang điểm.

Áo ngắn màu lam, váy sa trắng, búi tóc được cài một cây châm phượng, điểm trên đó là những bông hoa nhỏ, trông nàng rất dịu dàng, thanh nhã.

Khi trang điểm xong, nàng tới thỉnh an Khương lão thái thái.

Đêm qua Khương lão thái thái cũng ngủ rất ngon.Tinh thần thoải mái ngồi trên giường La Hán thưởng trà hạnh nhân. Thấy Khương Thanh Uyển đến, bà liền gọi nàng tới ngồi cùng mình.

Lão thái thái rất thích trà hạnh nhân, từ khi Khương Thanh Uyển làm tôn nữ của bà thì mỗi sớm đều thấy bà thưởng trà. Mỗi lần uống, biểu cảm của bà như đang được thưởng thức thứ trà ngon nhất trên đời.

Nhưng hôm nay, Khương Thanh Uyển thấy bà chỉ uống hai ngụm đã đặt lên giường không uống tiếp. Bà nhíu mày nói với Đào Chi: "Sao trà hạnh nhân hôm nay lại có vị đắng? Lát nữa ngươi tới phòng bếp nói một tiếng để lần sau họ cho nhiều đường hơn."

Đào Chi vội vàng vâng dạ.

Khương lão thái thái khẽ gật đầu. Bà thấy Khương Thanh Uyển đã ngồi xuống, lại quay sang hỏi Đào Chi: "Sữa bò hôm nay của tam tiểu thư đã được đưa tới chưa?"

Đào Chi trả lời: "Bẩm đã được đem tới. Phòng bếp chắc luôn nóng nên sữa bò được đặt trên nước lạnh để bảo quản. Nhưng tam tiểu thư hơi yếu, đêm qua có mưa nên sang nay trời khá lạnh nên nô tỳ không mang sữa bò lên ngay mà bảo tiểu nha hoàn đem đi hâm cách thủy cho ấm lên. Lúc này chắc cũng được rồi, nô tỳ đi lấy tới."

Nói xong nàng đi về phía nội thất, chỉ chốc lát sau đã bưng một chén sữa bò tới cho Khương Thanh Uyển.

Sữa bò trắng như tuyết được đựng trong chiếc bát sứ trắng có hoạt tiết hoa sen, còn đang bốc hơi. Nàng uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan đều toàn thân.

Đây cũng là lệnh của Khương lão thái thái truyền xuống, nên giờ các tiểu thư và công tử trong phủ ai cũng được uống sữa chứ không riêng gì Khương Thanh Ngọc và Khương Trường Ninh.

Nhưng giờ Khương Thanh Huyên đã vào cung làm thư đồng cho nữ nhi của Khương Huệ phi, vì vậy nàng ấy không được hưởng điều này.

Khương lão thái thái lo lắng nói với Khương Thanh Uyển về chuyện Khương Thanh Huyên.

"Huyên nhi tiến cung cũng được một khoảng thời gian rồi, mà vẫn chưa nghe được tin tức gì truyền đến, không biết nó sống trong cung như thế nào."

Trong lòng bà đã mặc nhiên cho rằng Khương Thanh Huyên là người yếu đuối nhưng vẫn khá hơn một chút so với Khương Huệ phi thời trẻ. Nhưng trong cung là nơi nào? Tính tình của Khương Thanh Huyên chỉ sợ không làm nên được đại sự.

Điều bà lo nhất là tôn nữ mình mắc phải sai lầm. Nếu một mình nàng chịu tội cũng không sao, cùng lắm thì bỏ đi đứa cháu này. Chỉ sợ phiền phức, liên lụy tới toàn bộ Vĩnh Xương bá phủ.

Nhưng không còn cách nào khác, muốn Vĩnh Xương bá phủ đời đời hưng thịnh thì nước cờ này nhất định phải đi

Đành đánh cược một ván.

Có điều Khương Thanh Uyển không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy cuộc sống trong cung của Khương Thanh Huyên có khi khá tốt. Rất có khả năng, nàng ấy sẽ làm nên chuyện.

Theo nàng thấy dù bên ngoài Khương Thanh Huyên có vẻ yếu đuối nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ và cũng khá thông minh. Nàng ấy khi nào cần nhẫn thì nhẫn, khi nào cần hung ác thì sẽ không mềm lòng. Người như vậy, sẽ sống tốt trong cung.

Bởi vì người ta đều đề phòng những người giương nanh múa vuốt chứ có ai phòng bị thỏ con yếu đuối, đơn thuần?

Quả nhiên, hai ngày sau, trong cung bỗng truyền đến một tin vui báo rằng đại hôn của thái tử đã được định. Thái tử phi là nữ nhi của Lại bộ thượng thư, còn lương đệ là nữ nhi của ngự sử, quan trọng hơn là Khương Thanh Huyên được chọn làm lương viện, tiến vào Đông cung.

Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2 Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3 Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4 Chương 4: Gặp lại cố nhân
5 Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6 Chương 6: Nút thắt ân oán
7 Chương 7: Cha con gặp lại
8 Chương 8: Tới bá phủ
9 Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10 Chương 10: Gõ Đám Người
11 Chương 11: Lòng Kính Sợ
12 Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13 Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14 Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15 Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16 Chương 16: Trong Bông Có Kim
17 Chương 17: Lòng Ghen Tị
18 Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19 Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20 Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21 Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22 Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23 Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24 Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25 Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26 Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27 Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28 Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29 Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30 Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31 Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32 Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33 Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34 Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35 Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36 Chương 36: Đe Dọa
37 Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38 Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39 Chương 39: Biết Người Không Rõ
40 Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41 Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42 Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44 Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45 Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46 Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47 Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48 Chương 48: Cảm Kích Người
49 Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50 Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51 Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52 Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53 Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54 Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55 Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56 Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57 Chương 57: Bị đánh
58 Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59 Chương 59: Gặp lại cố nhân
60 Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61 Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62 Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63 Chương 63: Việc lớn không tốt
64 Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65 Chương 65: Trợ giúp
66 Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67 Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68 Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69 Chương 69: Cố ý tác hợp
70 Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71 Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72 Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73 Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74 Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75 Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76 Chương 76: Huyết thứ ba
77 Chương 77: Cái tát thứ ba
78 Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79 Chương 79: Liễu ám hoa minh
80 Chương 80: Mua dây buộc mình
81 Chương 81: Báo ứng
82 Chương 82: Tự ăn quả đắng
83 Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84 Chương 84: Công tử phú quý
85 Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86 Chương 86: Đau thương
87 Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88 Chương 88: Có chút thích
89 Chương 89: Có chút thích (2)
90 Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91 Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92 Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93 Chương 93: Mở lòng
94 Chương 94: Lòng mang hận thù
95 Chương 95: Muội muội kết thúc
96 Chương 96: Ba người gặp gỡ
97 Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98 Chương 98: Sinh lòng tức giận
99 Chương 99: Thanh toán nợ nần
100 Chương 100: Mong được tái kiến
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2
Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3
Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4
Chương 4: Gặp lại cố nhân
5
Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6
Chương 6: Nút thắt ân oán
7
Chương 7: Cha con gặp lại
8
Chương 8: Tới bá phủ
9
Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10
Chương 10: Gõ Đám Người
11
Chương 11: Lòng Kính Sợ
12
Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13
Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14
Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15
Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16
Chương 16: Trong Bông Có Kim
17
Chương 17: Lòng Ghen Tị
18
Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19
Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20
Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21
Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22
Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23
Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24
Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25
Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26
Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27
Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28
Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29
Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30
Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32
Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33
Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34
Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35
Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36
Chương 36: Đe Dọa
37
Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38
Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39
Chương 39: Biết Người Không Rõ
40
Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41
Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42
Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44
Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46
Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47
Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48
Chương 48: Cảm Kích Người
49
Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50
Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51
Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52
Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53
Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54
Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55
Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56
Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57
Chương 57: Bị đánh
58
Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59
Chương 59: Gặp lại cố nhân
60
Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61
Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62
Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63
Chương 63: Việc lớn không tốt
64
Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65
Chương 65: Trợ giúp
66
Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67
Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68
Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69
Chương 69: Cố ý tác hợp
70
Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71
Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72
Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73
Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74
Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75
Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76
Chương 76: Huyết thứ ba
77
Chương 77: Cái tát thứ ba
78
Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79
Chương 79: Liễu ám hoa minh
80
Chương 80: Mua dây buộc mình
81
Chương 81: Báo ứng
82
Chương 82: Tự ăn quả đắng
83
Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84
Chương 84: Công tử phú quý
85
Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86
Chương 86: Đau thương
87
Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88
Chương 88: Có chút thích
89
Chương 89: Có chút thích (2)
90
Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91
Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92
Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93
Chương 93: Mở lòng
94
Chương 94: Lòng mang hận thù
95
Chương 95: Muội muội kết thúc
96
Chương 96: Ba người gặp gỡ
97
Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98
Chương 98: Sinh lòng tức giận
99
Chương 99: Thanh toán nợ nần
100
Chương 100: Mong được tái kiến