Chương 79: Váy bẩn

Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đề nghị đến đây trắng bệch, bước chân Vân Dương công chúa vẫn tiếp tục bước đi, khi đi vào trong rừng, quả nhiên liền gặp được một đám thiếu niên đang ngồi hoặc đứng nói chuyện trên trời dưới đất.

Thậm chí trên bàn bên cạnh còn bày một bàn cờ vây, hai thiếu niên đang ngồi đối diện với nhau, đang tập trung chơi cờ.

Phó Minh Hoa nhận ra hai thiếu niên đang chơi cờ, trong đó có một người là Lý Hoán Chi, con trai của đồng trung thư môn hạ bình chương sự [1] Lý đại nhân Lý Phụ Lâm, mà ngồi đối diện với hắn, thiếu niên đang mặc hồ phục, có đôi lông mày thanh tú, mắt đẹp, mũi ưng là phu quân tương lai của Đan Dương Quận chúa ở trong giấc mơ, Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc.

[1] Đồng trung thư môn hạ bình chương sự (gọi tắt là Đồng bình chương sự): là Tòng nhất phẩm, là chức quan tương đương Tể tướng.

Hắn năm nay mười bảy tuổi, mặc dù lão hầu gia mất sớm, nhưng hắn thiếu niên đã nắm quyền hành, nên khí thế trên người hắn cũng không thể đánh đồng với đám lang quân tôn quý được nuôi dưỡng trong thành Lạc Dương, cả ngày chỉ biết đùa gió trêu trăng này.

Giản gia từ trước đến nay trấn thủ Hưng Nguyên phủ [2], tay cầm trọng binh.

[2] Phủ: Thời nhà Đường bắt đầu đổi nhiều châu ra thành phủ, nên phủ này là 1 khu vực cai trị chứ không phải là nhà ở của quan lại. Sau này còn hình thành 3 cấp hành chính: đạo, châu (phủ), huyện. (Trích wikipedia)

Để ngăn chặn các chư hầu trấn thủ một phương này làm phản, Thái Tổ quy định, cách mỗi ba năm một lần, những chư hầu này nhất định phải tự mình đi đến Lạc Dương để tỏ lòng tôn kính với Hoàng đế.

Tính toán thời gian, lần này Giản Thúc Ngọc đến Lạc Dương, có lẽ thứ nhất là để làm an lòng Gia An Đế, tỏ lòng trung thành, thứ hai là có ý muốn đến Lạc Dương tìm thê tử.

Vị trí nữ chủ nhân của Quân Tập Hầu phủ đến nay vẫn để trống, tuổi Giản Thúc Ngọc cũng không còn nhỏ, tuy nói có An Quốc phu nhân chống đỡ môn đình, nhưng cũng không phải là biện pháp.

Gia An Đế phòng hắn có ý đồ không tốt, đối với Giản Thúc Ngọc có chút cảnh giác, hắn chọn thê thất cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thân phận quá thấp thì không xứng với hắn, nếu như thân phận cao thì lại khiến Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ.

Thấy một đám tiểu cô nương đi tới, Quân Tập hầu ngẩng đầu lên, nhanh chóng đảo mắt qua nhóm tiểu cô nương, trong lòng âm thầm đối chiếu xuất thân gia đình của những tiểu cô nương này với tình huống của bản thân mình.

Nhìn thấy Phó Minh Hoa, trong mắt Giản Thúc Ngọc hiện lên vẻ tiếc nuối.

Lúc này trong thành Lạc Dương có rất nhiều người xem Phó Minh Hoa là xương gà, nhưng với hắn mà nói thì nàng là một đối tượng rất tốt.

Đáng tiếc tuổi quá nhỏ.

Trong một đống văn tự bức họa mà mẫu thân An Quốc phu nhân gửi cho hắn, thì Phó Minh Hoa cũng có trong danh sách đấy, tiếc là năm nay chỉ mới mười tuổi, lại đang chịu tang, cho dù mãn tang xuất giá thì tuổi cũng quá nhỏ.

Hắn đợi không được, Quân Tập Hầu phủ cần một nữ chủ nhân có thể chống đỡ Hầu phủ.

Trong lòng Giản Thúc Ngọc bỏ qua Phó Minh Hoa, ánh mắt lại rơi xuống người Đan Dương Quận chúa.

An Quốc phu nhân nhắm trúng Tiết Ấu Quân, tuổi của nàng gần bằng mình, khí chất cũng đoan trang.

Tuy nói xuất thân Tiết gia kém hơn Giản gia, nhưng thắng ở chỗ Định Quốc công phủ là gia tộc thế tập võng thế, nói không chừng sau này có thể thành trợ lực của hắn.

Hắn cong khóe miệng cười, Vân Dương công chúa thấy thế thì ngẩn người, thì thào hỏi: "Hắn là ai?"

Ma ma sau lưng Yến Vĩ ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Đây là Quân Tập hầu."

"Thần, Giản Thúc Ngọc ở Hưng Nguyên phủ, gặp qua Tam công chúa." Quân Tập hầu đứng lên hành lễ với Yến Vĩ.

Thiếu niên xung quanh cũng đứng lên, Yến Vĩ có chút tò mò: "Trước đó các ngươi đang làm gì?"

Lúc nàng đến nghe được hai thiếu niên đang đối câu đối, còn làm thơ, lúc này cũng có chút hứng thú.

Trong nhóm lang quân này, ngoại trừ Hạ Nguyên Thận là Phó Minh Hoa đã gặp ra, còn có người mà lần trước mời nàng ra đề mục, sau lại bị nàng dùng sự thông minh của mình mà thắng hắn, Cố Dụ Cẩn biểu huynh của Ngụy thị.

Đôi mắt Phó Minh Hoa bỗng nhiên híp lại.

Trong mấy thiếu niên có mặt ở đây, cũng có thiếu niên trạc tuổi với nàng, thân thế cũng tương đương, nàng quan sát vài lần, ánh mắt chạm với ánh mắt Cố Dụ Cẩn, đôi má thiếu niên lập tức đỏ bừng, dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Hiển nhiên hắn ta cũng nhớ tới chuyện lần trước bị nàng hỏi ở trên họa phường, vẻ mặt xấu hổ.

Mấy lang quân thiếu niên nghe được câu hỏi của Vân Dương công chúa, cũng không dám thất lễ, những người đang ngồi cũng đều đứng dậy, một đám thiếu nữ đi theo sau lưng Yến Vĩ đi tới, Vân Dương công chúa ngồi trước, các quý nữ còn lại thì theo thứ tự ngồi xuống.

Lúc Phó Minh Hoa ngồi xuống, Giang ma ma đã dùng tay áo lau ghế đá hai cái, nàng mới ngồi xuống. Đến Phó Minh Hà, Bích Hoàn cũng học theo cách Giang ma ma lau ghế đá, Phó Minh Hà còn chưa ngồi xuống, thì cổ tay của Bích Vân đang đứng ở phía bên trái sau lưng cách nàng ta không xa bỗng run lên, từ ống tay áo trượt ra bình sứ nho nhỏ, bên trong có thứ gì đó nhỏ xuống, rơi xuống hai giọt, cổ tay nàng vừa nhấc thì chiếc bình này lại dựng đứng lên, Phó Minh Hà ngồi xuống.

Đối với động tác phía sau, Phó Minh Hà vốn không phát hiện ra, ánh mắt của nàng ta khi đang nhìn ngọc lang của Hạ gia, thì không cách nào rời được.

Các thứ nữ đi cùng thì ngồi vây quanh ở xa xa, có chút hâm mộ nhìn chằm chằm sang bên này, nhưng cũng không dám tới đây.

Các thiếu niên nói có sách, mách có chứng, có ý muốn biểu hiện tốt trước mặt Vân Dương công chúa một chút.

Yến Vĩ đã mười ba tuổi, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa chọn phò mã cho nàng ta, hiển nhiên cũng có ý muốn chọn một người có nhân phẩm, tài mạo xuất chúng trong đám con em nhà quyền quý.

Trong lúc nhất thời sâu trong rừng trúc vô cùng náo nhiệt, giọng các thiếu niên ngâm thơ làm một đám tiểu cô nương che miệng cười trộm, nhưng ánh mắt Phó Minh Hoa lại rơi vào trên người Quân Tập hầu, so sánh với những người có mặt ở chỗ này, hiển nhiên trông hắn lão luyện thành thục hơn rất nhiều.

Lần này Quân Tập hầu đến Lạc Dương làm chuyện gì, Phó Minh Hoa biết rõ.

Hắn đã mười bảy tuổi lại chưa cưới vợ. Lần này vào Lạc Dương, ngoài gặp mặt Gia An Đế ra, có lẽ là muốn định ra hôn sự.

Phó Minh Hoa mỉm cười nghe các thiếu niên đàm luận sôi nổi, nhìn Đan Dương Quận chúa đang ngồi một bên, mặt đỏ bừng, đôi mắt liền híp lại.

Trong rừng trúc đùa giỡn cả buổi, có người đề nghị đi vòng quanh hồ một chút, Vân Dương công chúa vui vẻ đáp ứng, Phó Minh Hoa lại không muốn đi.

Nàng đã có sẵn cớ.

Khi nãy không ai chú ý tới hành động của Bích Vân, nhưng nàng lại thấy được. Phó Minh Hà không biết nội tình, đứng dậy đi theo mọi người, Bích Hoàn ở sau lưng nàng ta lập tức liền nhìn thấy vết đỏ thẩm dễ làm người khác chú ý ở trên váy Phó Minh Hà.

Bích Hoàn mặt liền biến sắc, Phó Minh Hà còn chưa kịp cử động đã bị nàng ta ấn xuống, nhỏ giọng nói: "Cô nương, váy người bị dơ."

Hôm nay, Phó Minh Hà mặc váy màu tím nhạt, nhìn rất xinh đẹp, màu sắc cũng nhẹ nhàng, nhưng chỉ có một điểm không tốt, chính là một khi dính bẩn thì rất dễ làm người khác chú ý.

Vết đỏ cũng không quá nhiều, chỉ có hai dấu, nhưng váy nàng ta mặc có màu quá nhạt, nên chỉ cần liếc mắt liền thấy được.

Phó Minh Hà ngẩn ngơ, kéo váy quay đầu nhìn xem, quả nhiên liền thấy.

Cũng không biết ngồi chỗ nào mà bị bẩn.

Sắc mặt nàng ta trắng nhợt, lập tức liền siết chặt khăn trong tay.

"Làm sao bây giờ?" Khó khắn lắm mới được ra ngoài một chuyến, vất vả lắm mới gặp được Vân Dương công chúa, còn có thể cùng nhau chơi đùa, nhất là còn có Hạ Nguyên Thận dung mạo xuất chúng kia, nàng ta gấp đến độ suýt nữa đã khóc lên.

Váy bị bẩn lại không thể thay, hiển nhiên là nàng ta không thể đi chơi nữa rồi.

Nói không chừng một buổi chiều này nàng ta phải ở trong phòng của các nhà sư Bạch Mã tự, hôm nay nàng ta ăn mặc long trọng như thế, chẳng lẽ lại qua quýt kết thúc như vậy?

Phó Minh Hà gấp đến độ muốn khóc lên, bên kia đám người Vân Dương công chúa đang muốn rời đi. Phó Minh Hoa vừa lúc đi lên cáo lễ, cùng Phó Minh Hà trở về.

Nàng rất bình tĩnh, nhưng Thất cô nương Phó Minh Nguyệt lại có vẻ mặt oán trách: "Lần tới nhị tỷ ra ngoài, tốt hơn là nên đi một mình, miễn cho mỗi lần đều liên lụy đến chúng ta."

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị