Chương 8: Không đánh nhau không quen biết

Tên mập rên rỉ, hai tay bụm lấy đũng quần té ngửa xuống. Nét mặt trên khuôn mặt hắn rất đặc sắc, một phần kinh ngạc hai phần giải thoát bảy phần thống khổ. Cường Tử cười khúc khích nói, máu đầy cả miệng.

Hắn thu tay về, chỉ vào tên to lớn nói:
- Mày, qua đây.

Tên to lớn lông mày chau sát lại, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi. Nếu như dựa theo điều kiện thân thể, tối thiểu nhất trông vẻ bên ngoài một tên to lớn chỉ cần đem ra bảy tám phần sức lực cũng có thể tùy tiện làm ngã hai gã Cương Tử. Quả đấm của gã lớn bằng cỡ cái chén. Quả thật Cường Tử vẫn luôn cho rằng mình có một đôi nắm tay to cỡ cái chén, chỉ chẳng qua chén của tên to lớn và cái chén của hắn hẳn không phải cùng một loại.

Tên to lớn nhìn Cường Tử, vẻ mặt kẻ kia kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, nheo mắt khiêu khích mình. Ánh mắt đó thật con mẹ nó khiến người ta căm tức, cho dù lúc Holyfield chế nhạo Tyson cũng không kiêu ngạo như vậy, Tyson còn cắn hắn được. Tuy nhiên trước đó Holyfield cũng không bị Tyson đánh thành bộ dạng như cái bánh maxima (một loại bánh như bánh cốm ở Việt Nam) bây giờ của Cường Tử. Nhớ năm đó Kinh Kha đâm Tần Vương, Tạp Khai Thối cũng là có ý này, cho dù tôi làm chẳng bằng anh, tôi cũng không chơi điểu anh. Quả thật tên to lớn cũng bị đánh giống như một cái màn thầu mới ra nồi, hắn không híp mắt còn có thể như thế nào được?

Tên to lớn mặc dù lửa giận bốc lên, nhưng vẫn còn khống chế được, nếu như năm đó Mike Tyson có tố chất giống như gã bây giờ cũng sẽ không khiến cho võ đài thế giới sôi trào nhiều năm như vậy. Gã nhìn Cường Tử, tuy rằng trong lòng thật sự hoảng hốt, có lo sợ, nhưng với thân phận cường giả đánh nhau vô số còn chưa bao giờ nếm mùi thất bại, gã phần nhiều vẫn là khinh bỉ đối với Cường Tử. Vừa ra tay đã nắm đũng quần, dù sao không thể coi là quang minh chính đại. Nếu như là dùng chân đá có thể còn nguyên vẹn, dùng tay… không thể nói rõ được.

- Tiểu tử, mày đừng tìm đường chết, không cần khiêu khích tao cũng có thể đánh chết mày.

Tên to lớn lạnh lùng nói.

Cường Tử cười khúc khích nói:
- Gia gia thích tìm đường chết thì thế nào? Đến đây, cháu nội tiễn gia gia con một đoạn nào.
Hắn tuy rằng tướng mạo vô lại, nhưng trong lòng ngược lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn khiêu khích như vậy không phải là để giả vờ thúc ép gì. Ở trước nắm đấm của kẻ địch, giả vờ thúc ép như thế cho dù không bị sét đánh tan hồn phách cũng sẽ bị đánh thành đá vụn, vẫn phải cười toe toét.

Cường Tử không phải kẻ ngu ngốc, hắn mạnh miệng hô hào nhưng đồng thời trong lòng cũng tính toán thế nào mới có thể đánh thắng trận này. Xem xét tỉ mỉ tương phản thực lực hai bên địch ta, Cương Tử rút ra một kết luận chính là mình thật đang đi vào chỗ chết. Chiêu thức đánh nhau chết tiệt trong đầu kia lúc linh lúc không lình, lúc không muốn nhớ đến thì xua đi không được, đợi đến lúc muốn dùng lại nghĩ không ra, còn không thực tế bằng so với mua bán cổ phiếu dầu mỏ.

Chỗ dựa duy nhất chính là bộ dạng thân thể của mình bây giờ, chính Cường Tử cũng cảm thấy quỷ dị. Dựa theo lý thuyết nếu như là một người bình thường, đã trúng một quyền kia ở trên mặt thì đã nghẽo rồi, cho dù không chết may mắn cũng là liệt nửa người. Hắn không biết thực sự cổ chưa gãy hay cổ gãy rồi mới tính liệt nửa người. Cường Tử muốn bây giờ mình vẫn có thể nhảy đổng lên chửi má nó, không thể không thừa nhận cơ thể của mình quả thật biến thái. Về sau thiếu tiền thì ra đứng ở đường cái, một đấm một xu để cho người ta đánh chơi, không cần dùng đến ba năm nửa tháng gì cũng thành kẻ giàu có khấm khá rồi.

Nếu như, Cường Tử thầm nghĩ, nếu như có thể đánh ngã tên to lớn kia, thắng lợi này sẽ không xa. Ngoại trừ tên to lớn kia, ba tên còn lại về cơ bản không có ý muốn đánh nhau.

Hai tên trên chiếc xe máy thứ nhất, một tên nhuộm tóc vàng, một tên nhuộm tóc xanh. Hai người một trái một phải giống như hộ pháp đứng ở sau lưng tên to lớn, nhìn chăm chăm Cường Tử. Hai người quả thật không nhìn thấy rõ tên mập ngã xuống như thế nào, cho nên bây giờ khá cố kỵ Cường Tử, cũng không ngốc đến mức xông thẳng tới. Tuy nhiên bọn chúng thật sự sai lầm rồi, nếu như bọn chúng xông thẳng tới, Cường Tử bây giờ đã nằm xuống rồi.

Tóc vàng kéo áo tên to lớn nói:
- Vạn Thanh, làm sao đây?

Tên to lớn thở mạnh một tiếng không nói gì, tóc vàng lại nhìn tóc xanh, tóc xanh cũng đang nhìn gã, hai người mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, thấy thế nào cũng không thuận mắt.

Bỗng nhiên Cường Tử trước mặt ngoắc ngón tay nói với tên to lớn:
- Cháu nội, đừng đợi nữa lên cùng nhau đi. Gia gia ta chơi với ba thằng bây, đừng có lên từng thằng gia gia ta phải phí sức.

Tóc xanh mắng một câu:
- Mẹ nó nói ai là cháu nội.

Cường Tử ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thật xin lỗi, không nói mày đầu.

Tóc xanh ngây ra một lúc, không thể tưởng tượng nổi hỏi Cường Tử:
- Mày nói cái gì?

Cường Tử nghiêm trang nói:
- Tao nói mày không phải cháu của tao, về mặt di truyền, cho dù con tao kết hôn với phụ nữ ngoại quốc cũng không sinh ra con trai tóc xanh được. Về lại biển đi nhé, tuổi tác của mày cũng không nhỏ nữa rồi.

Cơ mặt Tên to lớn vốn đã kéo căng co giật mấy cái, cuối cùng nhịn không được nữa cười to lên. Gã cúi đầu nhìn tóc xanh, dùng ánh mắt vô cùng an ủi. Tóc xanh vừa muốn mở miệng mắng, chợt tóc vàng cười ha hả. Gã chỉ vào tóc xanh nói:
- Lão nhị, hắn nói anh là con rùa!
Tóc xanh giận dữ, vừa muốn xông lên đã bị tên to lớn một tay giữ chặt, tên to lớn vỗ bờ vai của gã nói:
- Hắn đang muốn chọc giận các anh, chúng ta đi thôi, hắn đánh không lại chúng ta.

Tóc vàng nói:
- Cùng lên đi, đi vội mà làm gì lãng phí lắm nha, chúng ta thế nào nhặt lại được mặt mũi đây, chia ra làm.

Cường Tử nói bóng gió một câu:
- Xem kìa, tóc vàng vẫn là giống cháu của ta hơn, nghe lời.

Tên to lớn giữ chặt tên cháu nội rùa đen rụt cổ, sải bước đi nhanh về phía Cường Tử. Gã nói với hai người bị Cường Tử trêu chọc.
- Tự tao tới, không đánh hắn thành cháu nội tao không mang họ Lý.

Cường Tử nghe hắn nói xong sửng sốt một thoáng, vươn ngón tay ngoắc tên to lớn. Tên to lớn cách Cường Tử ba bốn mét đứng lại, không rõ bộ dạng Cường Tử lại muốn trêu chọc cái gì nữa.

- Tao đánh với mày, mày thắng tao, tao bồi thường cặp sách cho mày. Mày thua gọi tao ba tiếng cha khấu đầu ba cái.

Cường Tử bỗng nhiên cười hỏi tên to lớn:
- Anh gọi là Lý Vạn Thanh?

Tên to lớn quay đầu trừng mắt liếc hai tên tóc nhuộm, tự nhủ không việc gì mày gọi tên tao làm cái gì, bây giờ đã giấu không được. Tuy nhiên tính tình gã khá tự cao tự đại, tự nhủ cho dù biết được tên mình có thể thế nào đây. Cùng lắm là thường tiền xong việc, coi như bán lỗ vốn vài chiếc xe đạp.

- Tao chính là Lý Vạn Thanh!

Câu trả lời này sáng như áng mây hồng, rất có vài phần khí khách nam nhi. Giống như anh hùng trong suy nghĩ tên to lớn này, ở trong vòng vây của ngàn người uống chén rượu lớn khí thế ngập trời ngạo nghễ nhìn trời đất.
- Ta chính là tiên phong! Hôm nay uống cạn chén rượu này, tất cả đem hết sức đánh một trận sảng khoái nha!

Cường Tử kêu lên một tiếng, híp mắt nói với tên to lớn:
- Mẹ anh sai tôi nhắn lại với anh.

Lý Vạn Thanh do dự một thoáng, khí thế chợt suy giảm ba phần.

- Anh quen biết mẹ tôi à? Bà nói cái gì?

- Bà nói bảo anh về nhà ăn cơm.

Lý Vạn Thanh nổi giận, xông gấp tới, vung quyền đánh vào đầu Cường Tử. Cường Tử khẽ cong eo né qua, năm ngón tay phải thành cái móc, rất có vài phần hao hao giống Ưng trảo công. Một tay chộp xuống vùng cấm của Lý Vạn Thanh, động tác đanh đá chua ngoa chiêu số không biết xấu hổ nhưng đã đến mức đăng phong tạo cực.

Một tiếng va chạm, một tay Cường Tử nắm được một con quái vật khổng lồ to lớn thô ráp, vật kia thô to như cánh tay. Quả thật Cường Tử bình sinh bắt chỗ đó của vô số người lần đầu mới gặp phải. Cường Tử hốt hoảng, tự nhủ thiên hạ còn có vật hung ác to lớn thế này sao? Trong lòng không tránh khỏi sinh ra vài phần tự ti. Hắn cúi đầu liếc nhìn, không khỏi mắng một câu, hóa ra vật hắn bắt được trong tay quả thật là cánh tay. Chỉ nghe Lý Vạn Thanh cười khúc khích nói vài lời:
- Tiểu tử, tao đã sớm đề phòng cái tiểu xảo này của mày… A!

Cường Tử một chiêu đắc thủ, nhảy ra ngoài vòng tròn. Lạnh lùng quan sát chăm chú Lý Vạn Thanh ôm chân nhảy như nhạc rap, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Anh cho rằng gia gia tôi chỉ biết hầu tử thâu đào sao? Giẫm ngón chân chiêu này quả nhiên vẫn là trăm lần thử không sai lệch nha.
Lý Vạn Thanh ôm chân nhìn hắn chửi thề.

Gã dùng sức xoa, nổi giận gầm lên lần nữa xông tới. Lần này tức giận phát hết ra ngoài, uy thế bức người. Cường Tử biết rõ bây giờ Lý Vạn Thanh đã nổi giận, một khi bị gã bắt được tuyệt đối không ngừng kêu một tiếng gia gia đơn giản như vậy có thể xong việc. Nếu như quả thật đơn giản như vậy… lão tử cũng không gọi!

Cường Tử lách mình tránh né khỏi nắm tay của Lý Vạn Thanh thay nhau đánh tới, nắm đấm to như cái chén kia uy vũ sinh gió. Cường Tử dựa vào thân thể linh hoạt miễn cưỡng còn có thể trụ vững được, nhưng lại không có một chút cơ hội hoàn thủ, có thể bảo đảm rằng không bị đánh đã rất khó khăn rồi.

Dù Cường Tử chay lì với tư thế tiêu sái, ra chiêu nổi tiếng sắc bén. Trước kia ở chợ đánh nhau cũng coi như là một tên hảo hán tiếng tăm vang dội thấy ai cũng mắng được. Tuy nhiên đối phó Lý Vạn Thanh vẫn là cố gắng hết sức. Sau khi tránh khỏi vài quyền bị một tay của Lý Vạn Thanh nắm được quần áo trước ngực, một quyền đánh từ dưới lên vào bụng Cường Tử. Cường Tử đau đớn ngũ quan cũng vặn vẹo vào nhau.

Lý Vạn Thanh thừa dịp Cường Tử gập người lại vì đau đớn, khuỷu tay nện ở trên lưng Cường Tử. Lần này Cường Tử ngã sấp nằm thẳng đơ ở trên mặt đất không ngừng run rẩy. Lý Vạn Thanh cũng không thu tay lại, mà là theo sát một chân đá Cường Tử trên mặt đất ra xa hai mét. Cường Tử lăn lật đi, sau đó không nhúc nhích nữa.

Lý Vạn Thành tiến lên hai bước, một chân đạp ở trên người Cường Tử cúi đầu nói:
- Cháu nội, gọi gia gia đi!

Cố sức vùng vẫy vài lần cũng không thể giãy thoát ra được, chỉ thấy vẻ mặt dứt khoát kiên quyết Cường Tử đang nhìn gã, ánh mắt kiên định không dời lạnh lẽo bất khuất. Thật giống như một nghĩa sĩ sắp đi đến pháp trường khiến cho người ta trông thấy mà sợ hãi.

- Muốn bảo tôi gọi gia gia? Hừ… Anh gọi vài tiếng được không?

Lý Vạn Thanh mơ hồ thoáng chốc, gã tự nhủ điều này tính ra làm sao? Trong lúc do dự chỉ thấy một mảnh sương mù hơi mỏng bay thẳng đến trước mặt mình, rốt cuộc tránh né không kịp. Cường Tử nắm một nắm cát trên đường tự nhủ cảm tạ cục bảo vệ môi trường, cảm ơn các cô các ngài sáng sớm đã dậy quét dọn đường lớn, nếu như không phải các ngài hôm nay lười biến tôi thật sự bại rồi.

Lý Vạn Thanh bị che mờ con mắt, theo bản năng đưa tay dụi, dưới chân buông lỏng đã bị Cường Tử giãy thoát ra được. Hay cho một tên Cường Tử, một con cá chép giỡn nước lại ngã lăn ra đất. Hắn lật người đứng lên một cước đá vào vùng cấm của Lý Vạn Thanh… Tiếp theo đó, Lý Vạn Thanh rên la thảm thiết bụm lấy đũng quần ngồi trên mặt đất, Cường Tử chùi con mắt đã bị máu làm cho nhòa đi, nở một nụ cười hung ác.

Hắn một chân đạp trên mặt Lý Vạn Thành, một dấu chân lớn vừa vặn để một đường dài trên mặt Lý Vạn Thành, trán đến cằm lập tức đen lại. Sau khi Cường Tử một chân đá trúng thì muốn thừa cơ đánh tiếp, chân nâng lên ngược lại không đá ra được. Hắn nhìn chân của mình, giầy bung keo, vớ thủng một lỗ lò ngón chân cái từ trong mũi giầy và đế giày ra. Cường Tử rên rỉ, mẹ nó ép phải bồi thường cho lão tử một đôi giày!

Một chân nhắm kỹ đá xuống, Lý Vạn Thanh hét lên ngã lăn ra. Cường Tử đáp xuống nhẹ nhàng, đặt mông ngồi ở trên người Lý Vạn Thanh đầu tiên là làm cho hai má của gã to ra.

- Đầu tiên thay mẹ của mày đánh mày, bà khổ cực không biết sao kể xiết kiếm tiền nuôi mày tạo điều kiện cho mày đến trường. Mày con mẹ nó trốn học ra ngoài đánh nhau!

- Thứ hai thay ba của mày đánh mày! Ông ta không dám ăn koong dám mặc hút thuốc cũng hút thuốc thối của đứa cháu nội này của mày, mày là một con chó sói không có lương tâm.

Sau hai điều đó Cường Tử dừng một lát, ngẩng đầu liếc nhìn tóc vàng và tóc xanh. Cả hai đã hoàn toàn ngây ngốc, cục diện này thật kích thích, kích thích đến mức khiến cho người ta không biết phải làm sao. Cường Tử hung hăng trừng mắt với cả hai, hai tên kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ai cũng không biết nên làm cái gì. Cuối cùng vẫn là tóc xanh có nghĩa khí, gã xoắn ống tay áo nhảy lên chiếc xe mô tô ba chạy mất.

- Thằng oắt con đợi đấy, dám đánh huynh đệ của tao, gia gia tao sẽ gọi người đến.

Tóc vàng nhìn thấy tóc xanh chạy mất rồi, không ngờ ngồi khóc trên đất. Khóc phải gọi là thê thảm buồn khổ. Đó được gọi là lê hoa đái vũ. Ặc… Được rồi cũng là hoa nhưng là hoa hướng dương.

Cường Tử ngây ra một lúc hỏi:
- Anh kia khóc cái gì đó?

Tóc vàng liếc nhìn Cường Tử, âm thanh réo rắt thảm thiết vô cùng nói:
- Tôi không biết lái xe mô tô.

Cường Tử mắng một câu biến, tóc vàng đứng lên bỏ chạy, vừa chạy vừa hô:
- Vạn Thanh anh chờ đấy, tôi đi báo cảnh sát, bảo cảnh sát giáo huấn nó!

Cường Tử thoáng chốc bị chọc cười rộ lên, vỗ đầu Lý Vạn Thanh một cái nói:
- Huynh đệ anh đều có nghĩa khí như vậy à?
Lý Vạn Thanh xoa vùng cấm… Theo đó trả lời một cách đau khổ:
- Vậy là đúng rồi.
Cường Tử đưa tay muốn tiếp tục vả miệng gã, nghĩ ngợi cởi giày ra cái này bao lên cái kia.

- Đầu tiên thay mẹ mày đánh mày…

- Anh đánh xong rồi…

- Đồ phá hoại đừng nói chuyện, lý do không giống nhau. Thay mẹ anh đánh anh, bà vừa bán giá gốc một chiếc xe đạp cho tao để cho mày cán dẹp rồi, cái này vẫn phải đền một chiếc cho tao.

- Thứ hai thay ba của mày đánh mày, ông ta hút một điếu thuốc của tao cũng không nói cảm ơn.

- Thứ ba thay ba của mày đánh mày, nếu như ông ta hút sạch đầu thuốc có thể không nếm ra được thuốc kia của tao là giả hay sao?

Lý Vạn Thanh:…

Đợi Cường Tử đánh mệt mỏi từ trên người Lý Vạn Thanh bỏ đi, ngồi ở trên mặt đất thở hồng hộc. Lý Vạn Thanh gối lên cánh tay nằm trên mặt đất. Gã chuyển đầu nhìn thoáng qua Cường Tử, sau đó cười ha hả, nụ cười này cười Cường Tử. Hắn cho rằng Lý Vạn Thanh bị hắn đánh điên rồi. Nghe nói đánh người tàn tật thời hạn phạt tù ít nhất mười lăm năm, không biết đánh người đầu ốc ngu ngốc phải phán tội thế nào.

Lúc này tên mập cũng xiên xiên vẹo vẹo ngồi dậy, nhìn thấy Cường Tử xoay đầu nhìn gã vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đánh, đừng đánh, tôi là con nhà ba đời con một, đánh nữ nhà chúng tôi không còn ai nói dõi nữa.

Lý Vạn Thanh còn đang cười ha ha, cười đủ rồi ngồi lên hét một tiếng:
- Sướng!

Cường Tử sửng sốt một thoáng tự nhủ thật khờ khạo, nào có kẻ để cho người ta cầm giầy vả vào miệng đứng dậy còn hét sướng hay không? Ngẫm lại cha mẹ Lý Vạn Thành, Cường Tử thật cắn rứt.

Lý Vạn Thành thoáng chốc đã đứng lên, vỗ bụi đất dính trên người mấy cái. Vươn tay ra nói với Cường Tử:
- Đi thôi.
Cường Tử theo bản năng phòng thủ một thoáng hỏi:
- Làm gì?
Lý Vạn Thanh thấy Cường Tử có bộ dạng khiếp đảm, thu tay về xoa tóc nói:
- Đi về nhà của tôi, chọn chiếc xe mới cho anh.
Gã quay đầu nhìn chiếc xe đạp bị cán thành chiếc ghế gấp của Cường Tử nói:
- Giant, chọn chiếc hàng thật cho anh.

Cường Tử đứng lên hỏi:
- Anh có ý gì đây?

Lý Vạn Thanh nhăn nhó nói:
- Nói thật tôi thật xem thường anh, đánh nhau nào có người như anh không, không phải đá đũng quần thì là ném cát. Thật hèn hạ. Tuy nhiên… Bản lĩnh không chịu thua của anh, tôi thích, là một thằng đàn ông!

Tên mập cũng đứng lên nói:
- Huynh đệ, anh tên là gì? Tôi cho rằng vung tay đánh quyền tôi là thiên hạ đệ nhất, không ngờ anh còn chịu được hơn cả tôi. Thân thể anh phải luyện như thế nào vậy? Tôi chính là do trăm cay nghìn đắng từ chổi lông gà của mẹ tôi mà thành.
Cường tử khinh bỉ liếc nhìn tên mập nói:
- Chổi lông gà tính là cái thối tha gì, sư phụ tôi hằng ngày cầm dao thép luyện tập với tôi!

- Sư phụ anh là người luyện võ à?

- Xào rau.

Tên mập:…

Lý Vạn Thanh nói:
- Trận đánh nhau hôm nay sướng thật, tôi thật chưa có lần nào để cho người ta vả miệng lớn đến thế này. Ngay từ đầu tôi thật tủi nhục, tận đáy lòng tôi muốn giết anh. Về sau anh vừa đánh vừa nói đả kích càng lớn đối với tôi. Bây giờ tôi mới biết được mình nhiều lỗi lầm. Chốc lát nữa trên đường về nhà tôi mua cho ba tôi một hộp thuốc lá ngon, nói một câu xin lỗi với mẹ của tôi, làm cho bà thêm phiền phức nữa mà thôi.

Tên mập thổn thức nói:
- Trong vòng tay mẹ hiền, anh em cũng phải giết…

Lý Vạn Thanh:…

Cường Tử:
- Thơ hay!

Lý Vạn Thanh:
- Người anh em anh tên là gì? Còn đến trường sao?

Cường Tử đỡ xe đạp lên nhìn một chút rồi trả lời:
- Lâm Cường, mấy ngày nữa phải đi Nhất Trung trình diện. Nói không chừng cùng một lớp với anh. Lúc tôi mua xe mẹ anh nói, bảo tôi sau này khuyên bảo anh nhiều hơn.

Sắc mặt tên mập biến đổi cực nhanh, run rẩy nói:
- Tiểu Cường, anh chính là Tiểu Cường đánh không chết trong truyền thuyết!

Cường Tử cả mặt máu biến hết thành đen, giống như trúng độc:
- Thẳng mập anh tên gì?

- Tiểu Cường ca, tôi gọi là Chu Hạo Nhiên. Về sau anh cứ gọi tôi là Háo Tử là được.

- Cường Tử:
- Anh thế này… Cũng có thể gọi Háo Tử (con chuột gầy) hay sao?

Chapter
1 Chương 1: Thuốc trung hoa, thuốc đô bảo
2 Chương 2: Tận hết sức
3 Chương 3: Như mộng như ảo
4 Chương 4: Đến trường
5 Chương 5: Về nhà
6 Chương 6: Hương vị
7 Chương 7: Trúng chiêu
8 Chương 8: Không đánh nhau không quen biết
9 Chương 9: Hình ý quyền
10 Chương 10: Gỉa vờ làm quý ông lịch lãm không xong
11 Chương 11: Nói năng khí phách
12 Chương 12: Dáng vẻ anh thật tốt
13 Chương 13: Bách biến thần hành
14 Chương 14: Kẻ nên tới
15 Chương 15: Phật nói nhân quả
16 Chương 16: Nát
17 Chương 17: Chết không nhắm mắt
18 Chương 18: Chuyện ầm ĩ này
19 Chương 19: Làm giàu cấp tốc phất lên nhanh chóng
20 Chương 20: Thay mặt học sinh mới phát biểu (Thượng)
21 Chương 21: Thay mặt học sinh mới phát biểu (hạ)
22 Chương 22: Để tiền lại đó
23 Chương 23: Liều mạng với mày
24 Chương 24: Vận may như cứt chó
25 Chương 25: Nói chuyện giang hồ trên giường (thượng)
26 Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)
27 Chương 27: Ngô lão gia tử
28 Chương 28: Giao cho em rồi!
29 Chương 29: Đại hồ ly, tiểu hồ ly
30 Chương 30: Khoản học phí này đau đầu a!
31 Chương 31: Văn phòng trinh thám chung cực
32 Chương 32: Là hạnh phúc sao?
33 Chương 33: Lý Nham
34 Chương 34: Đã đến rồi thì hiện thân đi!
35 Chương 35: Phong Đao
36 Chương 36: Hung vật giết người!
37 Chương 37: Không cần chú đỡ
38 Chương 38: Đau buồn đợi chờ
39 Chương 39: Cứu chữa
40 Chương 40: Thiêu thân lao vào lửa
41 Chương 41: Tào phá địch
42 Chương 42: Phích Sơn Kháo
43 Chương 43: So tài với Địa Bảng
44 Chương 44: Hai vị cao thủ Địa Bảng
45 Chương 45: Không quay đầu, không lưu luyến
46 Chương 46: Báo săn mồi
47 Chương 47: Một hổ nhân tốt
48 Chương 48: Đánh đuổi kẻ giàu phân chia ruộng đất
49 Chương 49: Đến đây đi, bảo bối!
50 Chương 50: Đông bắc hổ, kim tiền báo, háo tử
51 Chương 51: Đo thử nông sâu
52 Chương 52: Nhà – xe – tiền
53 Chương 53: Lý bát nhất
54 Chương 54: Chia ra
55 Chương 55: Nói coi, tôi hại ai nào?!
56 Chương 56: Bay giữa không trung
57 Chương 57: Bắn tỉa (thượng)
58 Chương 58: Bắn tỉa (hạ)
59 Chương 59: Trở lại trường
60 Chương 60: Giúp đỡ kẻ nghèo khó
61 Chương 61: Đại thế gia
62 Chương 62: Bạo sát!
63 Chương 63: Sức mạnh của Sở Ly Hoả
64 Chương 64: Trung hoa chấp pháp
65 Chương 65: Chơi đến xương vỡ gân đứt
66 Chương 66: Thiên uy
67 Chương 67: Tự cầu cho mình nhiều phúc
68 Chương 68: Chủ định nơi u minh
69 Chương 69: Thầm than một tiếng nguy hiểm thật!
70 Chương 70: Dạ Xoa đòi mạng
71 Chương 71: Tai vách mạch rừng
72 Chương 72: Danh từ chìm vào quên lãng
73 Chương 73: Đánh lén ban đêm
74 Chương 74: Nhân tình
75 Chương 75: Chân lý
76 Chương 76: Mê muội, đốn ngộ
77 Chương 77: Tờ giấy này cháy rất to
78 Chương 78: Rối loạn
79 Chương 79: Lân tổ
80 Chương 80: Đã tới muộn
81 Chương 81: Xin mời chờ đợi
82 Chương 82: Mày rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người?
83 Chương 83: Trượng nghĩa nha!
84 Chương 84: Sao lại vô sỉ đến thế?
85 Chương 85: Không giải thích
86 Chương 86: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
87 Chương 87: Bị mất
88 Chương 88: Xử trí như thế nào đây?
89 Chương 89: Trung Hoa, cứng rắn!
90 Chương 90: Chim trắng chim đen
91 Chương 91: Ám đấu, minh đấu
92 Chương 92: Không thể chịu tủi nhục
93 Chương 93: Yêu ma
94 Chương 94: Trào phúng
95 Chương 95: Xem kịch
96 Chương 96: Cách hoang phí của người keo kiệt
97 Chương 97: Từ trời rơi xuống
98 Chương 98: Có thể không giết người nữa, nhưng phải giết mày trước
99 Chương 99: Cần gì biết mày là ai!
100 Chương 100: Đỏ thẫm như máu
101 Chương 101: Cơn giận của lân cửu (thượng) !
102 Chương 102: Cơn giận của lân cửu (trung)
103 Chương 103: Cơn giận của Lân Cửu (hạ)
104 Chương 104: Đủ rồi
105 Chương 105: Hoàn cảnh nguy hiểm của Lân Ngũ
106 Chương 106: Sát ý của Trác Thanh Đế
107 Chương 107: Đừng bỏ lỡ kịch hay
108 Chương 108: Thần mã đều là phù vân
109 Chương 109: Lân Tổ đã đến đông đủ
110 Chương 110: Phong cách của Cáp Mô
111 Chương 111: Đào ngũ
112 Chương 112: Muốn chiến thì chiến
113 Chương 113: Muốn chết!
114 Chương 114: Nhìn không thấu
115 Chương 115: Đầu láng
116 Chương 116: Trác thanh chiến
117 Chương 117: Tiểu lão đệ
118 Chương 118: Thà làm ngọc vỡ!
119 Chương 119: Nhật chiếu
120 Chương 120: Cậu gầy đi rồi
121 Chương 121: Đảo yên hà
122 Chương 122: Đổ bộ
123 Chương 123: Lẻn vào
124 Chương 124: Giết!
125 Chương 125: Liên ngân
126 Chương 126: Không đề
127 Chương 127: Bữa tối lần hai
128 Chương 128: Đãi ngộ
129 Chương 129: Phần kiều diễm đó
130 Chương 130: Say tình
131 Chương 131: Em yêu anh
132 Chương 132: Khoe của
133 Chương 133: Áo gấm về quê
134 Chương 134: Đất nước có người giỏi
135 Chương 135: Diễn kịch
136 Chương 136: Quá đáng!
137 Chương 137: Dạo phố
138 Chương 138: Kẻ điên khùng? Hiệp nữ?
139 Chương 139: Mỹ nữ, anh hùng bắt đầu màn kịch chém giết!
140 Chương 140: Không thể chết
141 Chương 141: Sau lưng
142 Chương 142: Hang cọp
143 Chương 143: Tuyệt địa!
144 Chương 144: Đột biến!
145 Chương 145: Tàn sát
146 Chương 146: Phụ nữ tự trói buộc mình
147 Chương 147: Tình cờ gặp mặt
148 Chương 148: Hách liên
149 Chương 149: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (thượng)
150 Chương 150: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (hạ)
151 Chương 151: Bại hoàn toàn
152 Chương 152: Thỏa mãn
153 Chương 153: Cải trang đi chơi
154 Chương 154: Mưa gió nổi lên
155 Chương 155: Chơi cờ không gặp đối thủ
156 Chương 156: Anh có ý kiến gì sao?
157 Chương 157: Thập diện mai phục (1)
158 Chương 158: Thập diện mai phục (2)
159 Chương 159: Thập diện mai phục (3)
160 Chương 160: Thập!
161 Chương 161: Anh ta là ai?(thượng)
162 Chương 162: Anh ta là ai? (hạ)
163 Chương 163: Không chơi (1)
164 Chương 164: Không chơi (2)
165 Chương 165: Đăng môn
166 Chương 166: Hận! (thượng)
167 Chương 167: Hận! (hạ)
168 Chương 168: Truyền kỳ
169 Chương 169: Phía trên
170 Chương 170: Đường về, cũng là đường xuống suối vàng
171 Chương 171: Thỏ khôn có ba hang
172 Chương 172: Không điên (thượng)
173 Chương 173: Không điên (hạ)
174 Chương 174: Doạ lui (thượng)
175 Chương 175: Doạ lui (hạ)
176 Chương 176: Hai người phụ nữ
177 Chương 177: Đơn kiếm phá cửu luân
178 Chương 178: Kỳ huynh như ưng
179 Chương 179: Ly miêu hoán thái tử!
180 Chương 180: Nhập cuộc
181 Chương 181: Tôi không chết, kết quả thành bại ai có thể kết luận được đây?
182 Chương 182: Con người sắt đá
183 Chương 183: Liều chết chém giết!
184 Chương 184: Không giống nhau!
185 Chương 185: Tôi vẫn thích Dạ Xoa
186 Chương 186: Mượn đầu trên cổ dùng một lát
187 Chương 187: Dã chiến
188 Chương 188: Người không biết từ đâu tới
189 Chương 189: Luyện kiếm
190 Chương 190: Thiên tài
191 Chương 191: Biết Hoắc Khứ Bệnh không?
192 Chương 192: Lấy một chọi ba!
193 Chương 193: Lấy mạng đổi mạng!
194 Chương 194: Vỡ tim
195 Chương 195: Chém!
196 Chương 196: Là cái gì, xúc động tận đáy lòng à?
197 Chương 197: Lệch rồi
198 Chương 198: Tình tay ba
199 Chương 199: Hãy tin tôi
200 Chương 200: Lên đường
201 Chương 201: Yến vân thập bát
202 Chương 202: Khi phi công gặp pháo binh
203 Chương 203: Cây hòe
204 Chương 204: Không được ăn
205 Chương 205: Làm hộ vệ
206 Chương 206: Xà chiến
207 Chương 207: Nọc độc
208 Chương 208: Ưng chiến
209 Chương 209: Đổi thuyền
210 Chương 210: Nỗi niềm của Cáp Mô
211 Chương 211: Trầm túy kim
212 Chương 212: Bắn pháo hoa
213 Chương 213: Đột nhập ban đêm
214 Chương 214: Ngươi coi những người ở đây đều là vật trang trí à?
215 Chương 215: Ngô tôn
216 Chương 216: Bị tính kế
217 Chương 217: Đánh vào mật thất
218 Chương 218: Con đường máu tanh
219 Chương 219: Kết thúc nhé, sứ mạng của tôi
220 Chương 220: Khi nào xứng đáng với Thanh Phong ba tấc trong tay!
221 Chương 221: Tới lui như vào chỗ không người
222 Chương 222: Quỳ lạy
223 Chương 223: Bỏ đi
224 Chương 224: Mục dã lăng phong
225 Chương 225: Có thể là sai rồi sao?
226 Chương 226: Con đường trở về
227 Chương 227: Kinh tâm động phách
228 Chương 228: Cuộc chiến binh khí lạnh (1)
229 Chương 229: Nhìn thuộc hạ xem có uy vũ hay không!
230 Chương 230: Bước trên hành trình trở về
231 Chương 231: Lại thấy bím tóc đuôi ngựa
232 Chương 232: Đau khổ
233 Chương 233: Loạn
234 Chương 234: Chỉ sợ chẳng may
235 Chương 235: Ra tay!
236 Chương 236: Tiễn ngươi, không cần cảm ơn
237 Chương 237: Tào liên
238 Chương 238: Một cây số hai đồng
239 Chương 239: Vay tiền chữa bệnh
240 Chương 240: Hi vọng là anh vẫn tốt kể từ khi hai chúng ta chia tay
241 Chương 241: Không chịu thua, cam chịu chết!
242 Chương 242: Tiếu thiết ất
243 Chương 243: Nói dối thì phải chịu trừng phạt
244 Chương 244: Cám ơn tỷ
245 Chương 245: Tôi lớn hơn anh
246 Chương 246: Chó mẹ nuôi con
247 Chương 247: Số lẻ
248 Chương 248: Tôm tép nhãi nhép thì sao?
249 Chương 249: Không đáng để vào trong mắt
250 Chương 250: Tiền anh mang đủ không?
251 Chương 251: Chính là nó!
252 Chương 252: Một tí vấn đề cũng không có
253 Chương 253: Đừng làm con chốt thí
254 Chương 254: Không chịu thua, cam chịu chết
255 Chương 255: Đại công cáo thành!
256 Chương 256: Càn quét đi!
257 Chương 257: Tâm ấy có thể nuốt cả trời
258 Chương 258: Dã tâm - trò cười
259 Chương 259: Không được bắn
260 Chương 260: Không thể không
261 Chương 261: Con đường, đi rồi, không quay đầu lại
262 Chương 262: Tủi nhục
263 Chương 263: Cô muốn tát tai bà ta không?
264 Chương 264: Ăn tát không thiệt
265 Chương 265: Tự bán mình đi
266 Chương 266: Ông chủ, việc này đùa không vui
267 Chương 267: Trụ sở chính Thúy Trúc Hiên!
268 Chương 268: Xong việc rồi
269 Chương 269: Tập trung một nhà
270 Chương 270: Nhảy một điệu múa
271 Chương 271: Trò cười không buồn cười
272 Chương 272: Không muộn
273 Chương 273: Một quân bài tốt
274 Chương 274: Dù thế nào ngài cũng là cha
275 Chương 275: Mười phút
276 Chương 276: Tình người lớn bằng trời
277 Chương 277: Người rưỡi
278 Chương 278: Một chút cũng không ngốc
279 Chương 279: Thiên đàng
280 Chương 280: Núi hạ lan
281 Chương 281: Giao hết cho tôi đi
282 Chương 282: Xảo trá không?
283 Chương 283: Trứng vịt hoang
284 Chương 284: Bạch mao lang vương
285 Chương 285: Bọn săn trộm
286 Chương 286: Lưu lại tiền mua đường
287 Chương 287: Lương tâm
288 Chương 288: Kẻ điên
289 Chương 289: Chùi mông
290 Chương 290: Máy bay
291 Chương 291: Có hứng thú nghe chuyện cũ không
292 Chương 292: Đến người nào tôi hãm hiếp người đó
293 Chương 293: Nơi này?
294 Chương 294: Nói cho hắn biết
295 Chương 295: Gấu Bắc Cực đói khát
296 Chương 296: Chết chung đi!
297 Chương 297: Hoa cách tang
298 Chương 298: So tài... tiểu
299 Chương 299: Tôi hiểu chuyện gì rồi
300 Chương 300: Đào hố
301 Chương 301: Mai phục
302 Chương 302: Đánh cuộc
303 Chương 303: Bẫy sập
304 Chương 304: Ướt rồi
305 Chương 305: Răng Gấu sắp đến
306 Chương 306: Nhập cuộc
307 Chương 307: Biến cố
308 Chương 308: Tao muốn giết mày!
309 Chương 309: Đuổi!
310 Chương 310: Hôn mê
311 Chương 311: Quyền lợi đỉnh cao
312 Chương 312: Kêu gọi viện binh
313 Chương 313: Thập nhị dực thiên sứ
314 Chương 314: Mãi mãi hạnh phúc
Chapter

Updated 314 Episodes

1
Chương 1: Thuốc trung hoa, thuốc đô bảo
2
Chương 2: Tận hết sức
3
Chương 3: Như mộng như ảo
4
Chương 4: Đến trường
5
Chương 5: Về nhà
6
Chương 6: Hương vị
7
Chương 7: Trúng chiêu
8
Chương 8: Không đánh nhau không quen biết
9
Chương 9: Hình ý quyền
10
Chương 10: Gỉa vờ làm quý ông lịch lãm không xong
11
Chương 11: Nói năng khí phách
12
Chương 12: Dáng vẻ anh thật tốt
13
Chương 13: Bách biến thần hành
14
Chương 14: Kẻ nên tới
15
Chương 15: Phật nói nhân quả
16
Chương 16: Nát
17
Chương 17: Chết không nhắm mắt
18
Chương 18: Chuyện ầm ĩ này
19
Chương 19: Làm giàu cấp tốc phất lên nhanh chóng
20
Chương 20: Thay mặt học sinh mới phát biểu (Thượng)
21
Chương 21: Thay mặt học sinh mới phát biểu (hạ)
22
Chương 22: Để tiền lại đó
23
Chương 23: Liều mạng với mày
24
Chương 24: Vận may như cứt chó
25
Chương 25: Nói chuyện giang hồ trên giường (thượng)
26
Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)
27
Chương 27: Ngô lão gia tử
28
Chương 28: Giao cho em rồi!
29
Chương 29: Đại hồ ly, tiểu hồ ly
30
Chương 30: Khoản học phí này đau đầu a!
31
Chương 31: Văn phòng trinh thám chung cực
32
Chương 32: Là hạnh phúc sao?
33
Chương 33: Lý Nham
34
Chương 34: Đã đến rồi thì hiện thân đi!
35
Chương 35: Phong Đao
36
Chương 36: Hung vật giết người!
37
Chương 37: Không cần chú đỡ
38
Chương 38: Đau buồn đợi chờ
39
Chương 39: Cứu chữa
40
Chương 40: Thiêu thân lao vào lửa
41
Chương 41: Tào phá địch
42
Chương 42: Phích Sơn Kháo
43
Chương 43: So tài với Địa Bảng
44
Chương 44: Hai vị cao thủ Địa Bảng
45
Chương 45: Không quay đầu, không lưu luyến
46
Chương 46: Báo săn mồi
47
Chương 47: Một hổ nhân tốt
48
Chương 48: Đánh đuổi kẻ giàu phân chia ruộng đất
49
Chương 49: Đến đây đi, bảo bối!
50
Chương 50: Đông bắc hổ, kim tiền báo, háo tử
51
Chương 51: Đo thử nông sâu
52
Chương 52: Nhà – xe – tiền
53
Chương 53: Lý bát nhất
54
Chương 54: Chia ra
55
Chương 55: Nói coi, tôi hại ai nào?!
56
Chương 56: Bay giữa không trung
57
Chương 57: Bắn tỉa (thượng)
58
Chương 58: Bắn tỉa (hạ)
59
Chương 59: Trở lại trường
60
Chương 60: Giúp đỡ kẻ nghèo khó
61
Chương 61: Đại thế gia
62
Chương 62: Bạo sát!
63
Chương 63: Sức mạnh của Sở Ly Hoả
64
Chương 64: Trung hoa chấp pháp
65
Chương 65: Chơi đến xương vỡ gân đứt
66
Chương 66: Thiên uy
67
Chương 67: Tự cầu cho mình nhiều phúc
68
Chương 68: Chủ định nơi u minh
69
Chương 69: Thầm than một tiếng nguy hiểm thật!
70
Chương 70: Dạ Xoa đòi mạng
71
Chương 71: Tai vách mạch rừng
72
Chương 72: Danh từ chìm vào quên lãng
73
Chương 73: Đánh lén ban đêm
74
Chương 74: Nhân tình
75
Chương 75: Chân lý
76
Chương 76: Mê muội, đốn ngộ
77
Chương 77: Tờ giấy này cháy rất to
78
Chương 78: Rối loạn
79
Chương 79: Lân tổ
80
Chương 80: Đã tới muộn
81
Chương 81: Xin mời chờ đợi
82
Chương 82: Mày rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người?
83
Chương 83: Trượng nghĩa nha!
84
Chương 84: Sao lại vô sỉ đến thế?
85
Chương 85: Không giải thích
86
Chương 86: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
87
Chương 87: Bị mất
88
Chương 88: Xử trí như thế nào đây?
89
Chương 89: Trung Hoa, cứng rắn!
90
Chương 90: Chim trắng chim đen
91
Chương 91: Ám đấu, minh đấu
92
Chương 92: Không thể chịu tủi nhục
93
Chương 93: Yêu ma
94
Chương 94: Trào phúng
95
Chương 95: Xem kịch
96
Chương 96: Cách hoang phí của người keo kiệt
97
Chương 97: Từ trời rơi xuống
98
Chương 98: Có thể không giết người nữa, nhưng phải giết mày trước
99
Chương 99: Cần gì biết mày là ai!
100
Chương 100: Đỏ thẫm như máu
101
Chương 101: Cơn giận của lân cửu (thượng) !
102
Chương 102: Cơn giận của lân cửu (trung)
103
Chương 103: Cơn giận của Lân Cửu (hạ)
104
Chương 104: Đủ rồi
105
Chương 105: Hoàn cảnh nguy hiểm của Lân Ngũ
106
Chương 106: Sát ý của Trác Thanh Đế
107
Chương 107: Đừng bỏ lỡ kịch hay
108
Chương 108: Thần mã đều là phù vân
109
Chương 109: Lân Tổ đã đến đông đủ
110
Chương 110: Phong cách của Cáp Mô
111
Chương 111: Đào ngũ
112
Chương 112: Muốn chiến thì chiến
113
Chương 113: Muốn chết!
114
Chương 114: Nhìn không thấu
115
Chương 115: Đầu láng
116
Chương 116: Trác thanh chiến
117
Chương 117: Tiểu lão đệ
118
Chương 118: Thà làm ngọc vỡ!
119
Chương 119: Nhật chiếu
120
Chương 120: Cậu gầy đi rồi
121
Chương 121: Đảo yên hà
122
Chương 122: Đổ bộ
123
Chương 123: Lẻn vào
124
Chương 124: Giết!
125
Chương 125: Liên ngân
126
Chương 126: Không đề
127
Chương 127: Bữa tối lần hai
128
Chương 128: Đãi ngộ
129
Chương 129: Phần kiều diễm đó
130
Chương 130: Say tình
131
Chương 131: Em yêu anh
132
Chương 132: Khoe của
133
Chương 133: Áo gấm về quê
134
Chương 134: Đất nước có người giỏi
135
Chương 135: Diễn kịch
136
Chương 136: Quá đáng!
137
Chương 137: Dạo phố
138
Chương 138: Kẻ điên khùng? Hiệp nữ?
139
Chương 139: Mỹ nữ, anh hùng bắt đầu màn kịch chém giết!
140
Chương 140: Không thể chết
141
Chương 141: Sau lưng
142
Chương 142: Hang cọp
143
Chương 143: Tuyệt địa!
144
Chương 144: Đột biến!
145
Chương 145: Tàn sát
146
Chương 146: Phụ nữ tự trói buộc mình
147
Chương 147: Tình cờ gặp mặt
148
Chương 148: Hách liên
149
Chương 149: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (thượng)
150
Chương 150: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (hạ)
151
Chương 151: Bại hoàn toàn
152
Chương 152: Thỏa mãn
153
Chương 153: Cải trang đi chơi
154
Chương 154: Mưa gió nổi lên
155
Chương 155: Chơi cờ không gặp đối thủ
156
Chương 156: Anh có ý kiến gì sao?
157
Chương 157: Thập diện mai phục (1)
158
Chương 158: Thập diện mai phục (2)
159
Chương 159: Thập diện mai phục (3)
160
Chương 160: Thập!
161
Chương 161: Anh ta là ai?(thượng)
162
Chương 162: Anh ta là ai? (hạ)
163
Chương 163: Không chơi (1)
164
Chương 164: Không chơi (2)
165
Chương 165: Đăng môn
166
Chương 166: Hận! (thượng)
167
Chương 167: Hận! (hạ)
168
Chương 168: Truyền kỳ
169
Chương 169: Phía trên
170
Chương 170: Đường về, cũng là đường xuống suối vàng
171
Chương 171: Thỏ khôn có ba hang
172
Chương 172: Không điên (thượng)
173
Chương 173: Không điên (hạ)
174
Chương 174: Doạ lui (thượng)
175
Chương 175: Doạ lui (hạ)
176
Chương 176: Hai người phụ nữ
177
Chương 177: Đơn kiếm phá cửu luân
178
Chương 178: Kỳ huynh như ưng
179
Chương 179: Ly miêu hoán thái tử!
180
Chương 180: Nhập cuộc
181
Chương 181: Tôi không chết, kết quả thành bại ai có thể kết luận được đây?
182
Chương 182: Con người sắt đá
183
Chương 183: Liều chết chém giết!
184
Chương 184: Không giống nhau!
185
Chương 185: Tôi vẫn thích Dạ Xoa
186
Chương 186: Mượn đầu trên cổ dùng một lát
187
Chương 187: Dã chiến
188
Chương 188: Người không biết từ đâu tới
189
Chương 189: Luyện kiếm
190
Chương 190: Thiên tài
191
Chương 191: Biết Hoắc Khứ Bệnh không?
192
Chương 192: Lấy một chọi ba!
193
Chương 193: Lấy mạng đổi mạng!
194
Chương 194: Vỡ tim
195
Chương 195: Chém!
196
Chương 196: Là cái gì, xúc động tận đáy lòng à?
197
Chương 197: Lệch rồi
198
Chương 198: Tình tay ba
199
Chương 199: Hãy tin tôi
200
Chương 200: Lên đường
201
Chương 201: Yến vân thập bát
202
Chương 202: Khi phi công gặp pháo binh
203
Chương 203: Cây hòe
204
Chương 204: Không được ăn
205
Chương 205: Làm hộ vệ
206
Chương 206: Xà chiến
207
Chương 207: Nọc độc
208
Chương 208: Ưng chiến
209
Chương 209: Đổi thuyền
210
Chương 210: Nỗi niềm của Cáp Mô
211
Chương 211: Trầm túy kim
212
Chương 212: Bắn pháo hoa
213
Chương 213: Đột nhập ban đêm
214
Chương 214: Ngươi coi những người ở đây đều là vật trang trí à?
215
Chương 215: Ngô tôn
216
Chương 216: Bị tính kế
217
Chương 217: Đánh vào mật thất
218
Chương 218: Con đường máu tanh
219
Chương 219: Kết thúc nhé, sứ mạng của tôi
220
Chương 220: Khi nào xứng đáng với Thanh Phong ba tấc trong tay!
221
Chương 221: Tới lui như vào chỗ không người
222
Chương 222: Quỳ lạy
223
Chương 223: Bỏ đi
224
Chương 224: Mục dã lăng phong
225
Chương 225: Có thể là sai rồi sao?
226
Chương 226: Con đường trở về
227
Chương 227: Kinh tâm động phách
228
Chương 228: Cuộc chiến binh khí lạnh (1)
229
Chương 229: Nhìn thuộc hạ xem có uy vũ hay không!
230
Chương 230: Bước trên hành trình trở về
231
Chương 231: Lại thấy bím tóc đuôi ngựa
232
Chương 232: Đau khổ
233
Chương 233: Loạn
234
Chương 234: Chỉ sợ chẳng may
235
Chương 235: Ra tay!
236
Chương 236: Tiễn ngươi, không cần cảm ơn
237
Chương 237: Tào liên
238
Chương 238: Một cây số hai đồng
239
Chương 239: Vay tiền chữa bệnh
240
Chương 240: Hi vọng là anh vẫn tốt kể từ khi hai chúng ta chia tay
241
Chương 241: Không chịu thua, cam chịu chết!
242
Chương 242: Tiếu thiết ất
243
Chương 243: Nói dối thì phải chịu trừng phạt
244
Chương 244: Cám ơn tỷ
245
Chương 245: Tôi lớn hơn anh
246
Chương 246: Chó mẹ nuôi con
247
Chương 247: Số lẻ
248
Chương 248: Tôm tép nhãi nhép thì sao?
249
Chương 249: Không đáng để vào trong mắt
250
Chương 250: Tiền anh mang đủ không?
251
Chương 251: Chính là nó!
252
Chương 252: Một tí vấn đề cũng không có
253
Chương 253: Đừng làm con chốt thí
254
Chương 254: Không chịu thua, cam chịu chết
255
Chương 255: Đại công cáo thành!
256
Chương 256: Càn quét đi!
257
Chương 257: Tâm ấy có thể nuốt cả trời
258
Chương 258: Dã tâm - trò cười
259
Chương 259: Không được bắn
260
Chương 260: Không thể không
261
Chương 261: Con đường, đi rồi, không quay đầu lại
262
Chương 262: Tủi nhục
263
Chương 263: Cô muốn tát tai bà ta không?
264
Chương 264: Ăn tát không thiệt
265
Chương 265: Tự bán mình đi
266
Chương 266: Ông chủ, việc này đùa không vui
267
Chương 267: Trụ sở chính Thúy Trúc Hiên!
268
Chương 268: Xong việc rồi
269
Chương 269: Tập trung một nhà
270
Chương 270: Nhảy một điệu múa
271
Chương 271: Trò cười không buồn cười
272
Chương 272: Không muộn
273
Chương 273: Một quân bài tốt
274
Chương 274: Dù thế nào ngài cũng là cha
275
Chương 275: Mười phút
276
Chương 276: Tình người lớn bằng trời
277
Chương 277: Người rưỡi
278
Chương 278: Một chút cũng không ngốc
279
Chương 279: Thiên đàng
280
Chương 280: Núi hạ lan
281
Chương 281: Giao hết cho tôi đi
282
Chương 282: Xảo trá không?
283
Chương 283: Trứng vịt hoang
284
Chương 284: Bạch mao lang vương
285
Chương 285: Bọn săn trộm
286
Chương 286: Lưu lại tiền mua đường
287
Chương 287: Lương tâm
288
Chương 288: Kẻ điên
289
Chương 289: Chùi mông
290
Chương 290: Máy bay
291
Chương 291: Có hứng thú nghe chuyện cũ không
292
Chương 292: Đến người nào tôi hãm hiếp người đó
293
Chương 293: Nơi này?
294
Chương 294: Nói cho hắn biết
295
Chương 295: Gấu Bắc Cực đói khát
296
Chương 296: Chết chung đi!
297
Chương 297: Hoa cách tang
298
Chương 298: So tài... tiểu
299
Chương 299: Tôi hiểu chuyện gì rồi
300
Chương 300: Đào hố
301
Chương 301: Mai phục
302
Chương 302: Đánh cuộc
303
Chương 303: Bẫy sập
304
Chương 304: Ướt rồi
305
Chương 305: Răng Gấu sắp đến
306
Chương 306: Nhập cuộc
307
Chương 307: Biến cố
308
Chương 308: Tao muốn giết mày!
309
Chương 309: Đuổi!
310
Chương 310: Hôn mê
311
Chương 311: Quyền lợi đỉnh cao
312
Chương 312: Kêu gọi viện binh
313
Chương 313: Thập nhị dực thiên sứ
314
Chương 314: Mãi mãi hạnh phúc