Chương 8: Tiên tri

Trong căn phòng khách sạch sẽ không một hạt bụi, Bạch Cập nhìn chằm chằm vào vị trí Tần Thái đứng hồi lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Thú vị."

Đương nhiên Tần Thái chẳng thấy thú vị chút nào, Bạch Cập cài xong cúc áo, bước từng bước lại gần, cô đành phải chầm chậm lùi về sau, trái tim giống như bịt rớt vào vạc dầu: Quên không hỏi, đang nằm mơ mà muốn tỉnh dậy thì làm thế nào?

"Sao thế?" lúc này vợ của Lý Ngọc Sơn cũng từ phòng ngủ đi ra, chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng voan mỏng, chiếc váy quả thật quá ngắn, theo mỗi bước chân còn nhìn thấy khoảng "chân không" phía dưới.

Cô ta đã nhận thấy vẻ mặt khác thường của Bạch Cập, đột nhiên sợ hãi: "Không phải là lão quỷ đó chứ?" (ở đây muốn ám chỉ hồn ma Lương Sơn Ngọc)

Bạch Cập như cười như không, đáp: "Là một tiểu quỷ."

Tần Thái chẳng nghĩ ngợi nhiều: Không biết cô có thể đi xuyên qua kính không nhỉ? cô quay người nhảy ra ngoài cửa sổ, sau lưng đột nhiên có một lục hút phóng đến, Tần Thái bỗng nhẹ bẫng như người không trọng lượng, nhẹ nhàng bị hút vào một không gian tối đen.

Vợ Lý Ngọc Sơn đứng bên ngoài vẫn chưa hết kinh hãi: "Anh.....phải đi thật sao? Em thấy hơi sợ."

Cô ta níu cánh tay Bạch Cập, cả người dính chặt lấy hắn, lần này thì thật lòng muốn hắn ở lại qua đêm cùng mình: "Đáng ghét, trời sáng hãy đi được không, anh muốn thế nào....người ta nghe anh hết."

Bạch Cập khéo léo đẩy cô ta ra: "Giao dịch của chúng ta đã kết thúc, muốn anh ở lại qua đêm cũng được nhưng sẽ thu phí, giá của anh em biết đấy, vì là công việc part time nên sẽ tính phí theo giờ."

Người phụ nữ kia ngượng quá hóa giận, dùng lực đẩy hắn một cái, nhưng hắn vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, chỉ khẽ cười một tiếng.

Đàn bà muốn giữ một người đàn ông, chỉ cần người đàn ông ấy không phải chồng cô ta, thì thường đều rất dễ dàng. Bạch Cập đương nhiên hiểu điều đó, vì vậy hắn gấp lá bùa màu vàng trong tay lại, tiện thể nhét vào túi áo trước ngực. Thế là cả đêm đó Tần Thái vô cùng xui xẻo: được nghe hoạt xuân cung miễn phí.

Hoạt xuân cung: cảnh sinh hoạt tình ái nam nữ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Cập cùng người phụ nữa kia lại quấn lấy nhau một hồi, đến hơn chín giờ anh ta mới lái xe ra về. Nơi ở của hắn sang trọng hơn chỗ Bạch Hà rất nhiều, căn hộ rộng một trăm hai mươi mét vuông, chỉ riêng tivi đã to bằng nửa bức tường, lại còn mỏng như tờ giấy.

Hắn thả Tần Thái khỏi lá bùa, Tần Thái đã bao giờ được nhìn thấy tủ lạnh ba cánh, máy giặt hoàn toàn tự động đâu, nên cô cứ trợn tròn mắt mà nhìn quanh nhìn quất, đột nhiên tính tò mò trỗi dậy: "Sự phụ nói, người trong huyền môn, thường phải chịu một trong ba sự thiệt thòi: Bần, yểu, cô. Mệnh anh lẽ nào là mệnh cô độc."

Bạch Cập dựa người vào ghế sô pha, mở lon bia, nghe hỏi thì nhìn Tần Thái: "Cô độc thì đã sao? Còn hơn chán những kẻ phải qua đêm ở đình hóng mát."

Tần Thái tự mình cũng cảm thấy hắn nói đúng: "Thực ra nhiều lúc tôi cũng muốn chọn sự cô độc, cuộc sống nghèo khổ thật vất vả. Ăn thịt vẫn tốt hơn ăn củ cải chứ?"

Bạch Cập khẽ cười, tiện tay ném một lon bia cho cô.

Tần Thái giơ tay đón, lon bia bộp một tiếng xuyên qua tay cô rơi xuống đất. Cô cúi người nhặt, mãi vẫn không nhặt lên được. Bạch Cập lạnh lùng nhìn cô khom lưng nhặt bia, đột nhiên ánh mắt anh ta sững lại.

Tần Thái còn chưa kịp phản ưng đã bị hắn giữ chặt, Bạch Cập nhìn chằm chằm vào trán Tần Thái, lạnh lùng giơ năm ngón tay ra khua khu trước mắt cô: "Đây là mấy?"

Tần Thái bực bội: "Năm, anh không biết đếm à?"

Nụ cười trên môi Bạch Cập tắt ngấm, hắn lại nhốt Tần Thái vào trong lá bùa, Tần Thái không buồn nể mặt anh ta là huynh đệ của Bạch Hà nữa, buột miệng chửi rủa. Bạch Cập vỗ vỗ vào lá bùa vàng đang giam cô, "Đồ quý giá, đương nhiên phải được bảo vệ cẩn thận. Đừng lo, Bạch Hà sẽ chuộc lại với giá cao."

Ngất, Tần Thái ngồi phịch xuống: Từ trên xuống dưới khắp người sư phụ chỉ có hai mươi mấy tệ, đợi sư phụ đến chuộc, nếu tiền chuộc vượt quá ba mươi tệ thì anh có thể giết người chắc....

Trời dần sáng. Bạch Hà càng lúc càng cảm thấy bất thường: Tần Thái mãi không tỉnh dậy. Anh gọi mấy tiếng cô cũng không phản ứng, vội giơ tay sờ vào ngón giữa bàn tay phải của Tần Thái.

Phàm những bệnh âm tính, chỉ có vài phương pháp chuẩn đoán. Những người có khả năng siêu nhiên như Tần Thái, Bạch Hà, chỉ cần tập trung là có thể mơ thấy nguồn cơn căn bệnh. Còn cách chẩn trị bình thường, một là sau khi nghe người bệnh kể lại triệu chứng, quan sát kĩ cử chỉ hành động của bệnh nhân, đặc biệt là đôi mắt. Nếu mắt người bệnh nhấp nháy, lay động, có nghĩa bệnh của họ liên quan tới việc tiếp nhận thông tin từ cõi âm.

Kiểu thứ hai chính là bắt mạch, bắt mạch là hoạt động mang tính kĩ thuật, và thủ pháp của mỗi người mỗi khác, nhưng đa phàn đều nắm ngón tay giữa của bệnh nhân. Theo nguyên lý nam trái nữ phải để phán đoán xem có liên quan gì tới âm giới không.

Bạch Hà dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp vào ngón giữa bàn tay phải của Tần Thái bắt đầu chẩn mạch. Nhưng không thấy có gì bất thường, sắc mặt Bạch Hà càng ngày càng nghiên trọng: Có lẽ lúc hồn chuẩn bị rời đi đã gặp phải chướng ngại gì đó, nên không về được.

Nhưng không thể thế chứ, rõ ràng anh đã phong tỏa âm nhãn của Tần Thái, cô không nhìn thấy gì như thế mà vẫn đi lung tung được?

Bạch Hà suy nghĩ mãi không hiểu, bắt đầu thấy lo lắng. Anh cố gắng trấn tĩnh, rồi phân tích kĩ lưỡng mọi chuyện. Tần Thái ấu trĩ cố chấp, giờ có lẽ chuyện khiến cô vẫn canh cánh trong lòng, là chuyện của Lý Ngọc Sơn.

Vì vậy, việc cô mất tích chắc chắn có liên quan tới chuyện ấy. Hơn nữa, xung quanh đây người có khả năng bắt được hồn cô không nhiều. Người đầu tiên Bạch Hà nghĩ đến, là Bạch Cập.

Do đó Bạch Cập không cần phải đợi lâu, chưa xem xong một tập "Hoàn Châu cách cách" Bạch Hà đã tìm tới. cho tới tận lúc ra mở cửa Bạch Cập mới phát hiện mình đã xem được hơn nửa tập phim rồi.

Hắn lật tay tắt ti vi, quay người ngồi xuống ghế sô pha, gác hai chân lên ghế đợi Bạch Hà lên tiếng. Thấy bộ dạng đó của Bạch Cập, Bạch Hà thoáng yên tâm, xem ra đúng là Tần Thái đang ở trong tay hắn.

Anh mở miệng hỏi luôn: "Phải thế nào mới chịu thả người?"

Bạch Cập châm một điếu thuốc, nhả khói mù mịt, giơ ngón tay lên.

Ánh mắt Bạch Hà lạnh lẽo: "Tôi không trả nổi."

Bạch Cập gật đầu: Bạch Hà nghèo thế nào, hắn là người rõ nhất: "Nhưng anh có thể báo với Trật Tự, tiên tri trong tay tôi, chắc chắn họ sẽ chịu bỏ ra một nghìn vạn."

Bạch Hà lập tức thay đổi sắc mặt: "Cậu nói linh tinh gì thế?"

Bạch Cập mỉm cười: "Tôi nói gì, e rằng trong lòng anh rõ hơn cả nhỉ? Nếu Trật Tự cho rằng một tiên tri không xứng với giá ấy, thì trong Nhân Gian chắc chắn có người chịu trả, thậm chí còn cao hơn thế."

Bạch Hà hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Cô ấy có phải tiên tri hay không, không ai biết."

Bạch Cập chẳng phản ứng gì, giụi giụi đầu thuốc vào gạt tàn: Tâm trạng hắn rất thoải mái: "Muốn kiểm chứng có rất nhiều cách, có điều việc ấy không cần anh lo. Tôi đã nói rồi, nếu Trật Tự không chịu bỏ tiền, trong Nhân Gian có rất nhiều người muốn được bỏ tiền đấy."

Bạch Hà thở dài, đương nhiên anh biết tính nghiêm trọng của sự việc: "Tôi về Bất Ki Các một chuyến, trong vòng năm ngày sẽ có câu trả lời cho cậu."

Bạch Cập khoát tay: "Tự nhiên."

Bạch Hà quay người định đi, nhưng rồi thấy không yên tâm, lại quay lại: "Bất luận cô ấy có phải tiên tri hay không, thì trong vòng năm ngày chờ đợi cậu không được tiết lộ tin này ra ngoài."

Thấy vẻ mặt Bạch Hà hết sức nghiêm trọng, Bạch Cập lại ỡm ờ: "Còn phải xem biểu hiện của anh."

Hay tin này, cả Trật Tự bỗng chốc ồn ào nhốn nháo như ong vỡ tổ.

Trật tự tồn tại là vì bảo vệ Thiên Đạo, và Tôn chủ nhân (Người đứng đầu) của tổ chức này được gọi là Thiên Hành Giả, người duy nhất trên thế gian có khả năng điều chỉnh Thiên Đạo. Mà tiên tri, lại chính là người xác định quỹ đạo vận hành của Thiên Đạo, hỗ trợ cho Thiên Hành Giả.

Nếu nói Thiên Đạo là một đoàn tàu hỏa, thì tiên tri chính là người dự tính quỹ đạo của nó, còn Thiên Hành Giả, là người kịp thời điều chỉnh phương hướng cho đoàn tàu khi nó có biểu hiện đi chệch quỹ đạo đã được sắp đặt trước, giúp nó đi đúng đường.

Do có quá nhiều người nhòm ngó rình mò Thiên Đạo, nên linh lực của tiên tri nhanh chóng tổn hao, mỗi chu kỳ, tức là mỗi sáu mươi năm sẽ phải luân hồi một lần.

Một nghìn vạn để chuộc tiên tri, đối với một tổ chức lớn như Trật Tự thì số tiền này không thành vấn đề. Bạch Cập cũng rất biết giữ chừng mực khi đưa giá. Hắn là kẻ thông minh, số tiền đó Trật Tự không bận tâm, chắc chắn sẽ đồng ý.

Nếu đưa giá cao hơn, trong Trật Tự có người phản đối, chỉ e họ sẽ dùng biện pháp khác để đòi tiên tri về. Mà với khả năng của một mình hắn đòi đấu với Trật Tự, hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tần Thái hoàn toàn không biết tình hình hiện nay, cô được Bạch Hà thả ra khỏi lá bùa màu vàng của Bạch Cập, nghe nói Bạch Hà đã bỏ một nghìn vạn để chuộc cô!!

Số tiền này đối với một cô gái sinh ra ở nông thôn mà nói, chẳng khác gì một con số trên trời.

Bạch Hà lại không nói gì, đi cùng anh tới đây còn có bốn ông lão râu bạc trắng như cước. Nhằm khiến mình bớt kỳ dị, bọn họ đều mặc đồ Trung Sơn, mặc dù râu rất dài,nhưng dáng đứng thẳng tắp, vô cùng uy nghiêm.

Tần Thái nhất thời luống cuống, Bạch Hà cầm tay cô dắt đến trước tổ sư gia, ánh mắt phức tạp: "Vi sư phải đưa cô đến một nơi, tiếp theo sau đây có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Hãy chào tạm biệt sư tổ gia đi."

Tần Thái hoảng loạn: "Sư phụ...."

Bạch Hà giơ tay lên ngăn cô lại: "Đừng hỏi gì cả."

Tần Thái ngủ một đêm trong cửa hàng vàng mã của Bạch Hà, sáng sớm hôm sau, Bạch Hà đưa cô về tạm biệt cha mẹ. Tần Lão Nhị nghe nói Bạch Hà muốn đưa con gái đi xa một thời gian, lập tức cảnh giác hỏi: "Con gái tôi khỏe mạnh xinh đẹp, ngộ nhỡ cậu mang nó đi bán thì sao?"

Có lẽ do tâm trạng Bạch Hà không tốt, nên cũng không giải thích chi tiết: "Sau này ông vẫn được gặp. Tiền công của cô ấy tôi trả trước hai mươi năm."

Tần Lão Nhị mắt sáng rực, nhanh chóng tính nhẩm. Trời ơi, một tháng một nghìn hai trăm tệ, một năm hơn một vạn bốn nghìn tệ, hai mươi năm là hai mươi mấy vạn tệ!

Con số này đối với một gia đình nông thôn, rõ ràng là một con số quá lớn. Nhưng Bạch Hà khảng khái như thế mà ông ta lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi nuôi nó mười mấy năm, nói gì thì nói cũng vẫn có tình cảm, cậu tưởng bỏ ra hai mươi mấy vạn tệ là có thể đưa nó đi sao?"

Mấy ông già râu trắng kia đang định tiến lên thương lượng, Bạch Hà bèn buông tay Tần Thái ra: "Vậy tôi không cần con gái ông nữa, ông mang về đi."

Anh quay người định bỏ đi, Tần Lão Nhị cuống lên, túm chặt tay anh, cười khan: "Hê hê, cậu là sư phụ của nó, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tôi có gì không yên tâm về cậu chứ?"

Tần Lão Nhị cũng là kẻ tính toán lõi đời, con gái ông ta đi theo Bạch Hà lâu như thế, danh tiếng sớm đã không còn. Sau này chắc chắn khó tìm được một gia đình nhà chồng tử tế. Hơn nữa, bây giờ làm gì có nhà nào cưới con dâu mà bỏ ra hai mươi ba mươi vạn để làm sính lễ đâu?

Tính toán ra thì để Bạch Hà đưa Tần Thái đi ông ta vẫn lời hơn.

Bạch Hà cũng không nói nhiều, đặt túi tiền lên bàn ăn giữa nhà Tần Lão Nhị, một chiếc xe lặng lẽ trườn tới, dừng bên đường. Trước khi chuyện này được làm rõ thì không thể công bố rộng rãi, người của Trật Tự cố gắng thu xếp, chỉ sợ Nhân Gian biết chuyện sẽ làm loạn.

Lần đầu tiên Tần Thái rời nhà đi xa, mặc dù là đi cùng Bạch Hà, nhưng cũng vẫn rơi nước mắt, bà Tần thu dọn quần áo cho cô, vô cùng đau lòng: "Ông à, Lão Tứ bằng này tuổi chưa đi xa nhà bao giờ, ít ra chúng ta cũng nên hỏi con đi bao lâu, làm gì chứ...."

Tần Lão Nhị trừng mắt lườm, há miệng quát: "Hỏi gì mà hỏi? Nó mười mấy tuổi rồi, còn sợ bị người ta bán chắc? Đi đi, đi đi."

Thấy Tần Thái khóc, mắt bà Tần cũng đỏ hoe: "Mẹ luộc cho con mấy quả trứng gà mang đi nhé."

Giọng Bạch Hà vang lên rất lạnh: "Không cần."

Hai chị gái của Tần Thái đều đã lấy chồng, anh ba đang trọ trong trường cấp ba, chỉ có Tần Tiểu Quý ở nhà. Bà Tần len lén nhét vào tay Tần Thái hai trăm tệ, Tần Lão Nhị nhìn thấy, bỗng thắc mắc: "Chi phí ăn ở đi lại của con gái tôi...."

Bạch Hà không đợi ông ta nói hết, ngắt lời: "Sẽ có người lo."

Tần Lão Nhị như trút được gánh nặng, giật lại hai trăm tệ trong tay Tần Thái, "Thế được rồi, trẻ con không nên mang nhiều tiền trên người, tránh tiêu pha lãng phí."

Bạch Hà nhìn thẳng vào ông ta, rất lâu sau mới cầm tay nải của Tần Thái lên: "Đi thôi."

Bà Tần đưa Tần Thái ra tận ngoài đường, lúc chuẩn bị lên xe, bà thì thầm vào tai Tần Thái: "Mẹ có để ít tiền trong tay nải, con đến nơi thì gọi điện về nhà nhé. Nếu không chịu được.... cha mẹ sẽ đón con về."

Vừa rồi có mặt Tần Lão Nhị, nên Tần Thái không dám khóc. Giờ chỉ còn mẹ, đột nhiên cô nhào vào lòng mẹ khóc nấc không thành tiếng. Bà Tần cũng không kìm được mà đau lòng rơi nước mắt, quay sang dặn dò Bạch Hà: "Lão Bạch, dù sao cũng từng là hàng xóm láng giềng, xin cậu hay cho tôi biết rút cuộc Lão Tứ nhà tôi phải đi đâu? Làm gì? Để người làm mẹ như tôi được yên tâm....."

Bà khóc không thành tiếng, Bạch Hà thở dài, giọng cũng hòa nhã hơn: "Sẽ tốt hơn bây giờ, bà không cần phải lo."

Tần Thái theo Bạch Hà lên xe, chiếc xe chầm chậm lăn bánh, bà Tần đứng sau không ngừng vẫy tay với con. Khóe mắt Tần Thái vẫn còn đọng nước, con đường, hàng cây vạt cỏ thân thuộc đều đã lùi lại phía sau.

Quê hương, xa dần.

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi