Chương 8: Về đến nhà thì nhắn tin cho anh

Cố Kiều nhìn cây bút ba nghìn tệ trong tay, đột nhiên cảm thấy dường như nó có thể phát sáng, từ nắp bút đến thân bút, tất cả đều lấp lánh ánh tiền. Suýt chút nữa khiến cô lóa cả mắt.

Trình Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái đang đứng trước lan can kim loại màu bạc, cả người bất động như mất hồn, hai mắt mở to, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong đôi con ngươi vẫn còn chút kinh ngạc.

Trình Chu cau mày, cô đã chịu sự đả kích gì vậy? Sau đó anh lại thấy cô cầm cây bút trên tay, từ từ đưa lên môi liếm một cái. Mẹ nó, có chút gớm ghiếc. Trình Chu nhanh chóng bịt mắt lại, đây là hành động chết tiệt gì thế này? Rốt cuộc cô đã bị điều gì đả kích đến mức như vậy?

Mà trên bút bi đều là vi khuẩn, liếm như vậy sẽ bị tiêu chảy đó. Một đứa trẻ chẳng quan tâm đến vấn đề vệ sinh như vậy quả thật không giống với cô nhóc nhà anh.

Cố Kiều từ bên ngoài trở lại lớp học, khi đi qua người Trình Chu lại bị anh kéo lại. Anh cầm lấy cây bút trong tay cô, ném lên bàn của cô, rồi dạy bảo: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, giữ gìn vệ sinh, giữ gìn vệ sinh. Một thứ ngày nào cũng cầm để viết chữ, vậy mà lại mang ra cắn, em đói quá rồi phải không?”

Đói cũng không đến mức đi liếm bút máy, đây là tật xấu gì thế này?

Cố Kiều nhìn cây bút Parker trị giá ba nghìn tệ bị Trình Chu ném lên bàn, ồ, không đúng, đây là cục vàng mà. Con mẹ nó, đây là cục vàng đó.

Cố Kiều dứt khoát hất tay Trình Chu ra và ngồi lại chỗ, sau đó ôm cục vàng của mình trong lòng. Nếu đổi thành tiền, ba nghìn tệ có thể mua rất nhiều, rất nhiều đồ, có thể mua một trăm cái áo sơ mi hai mươi chín tệ chín, đủ mặc cả đời, có thể mua 500kg táo giảm giá, đủ ăn vài năm…

Cô sẽ không bao giờ dùng cây bút này nữa, cô cảm thấy đổ mực vào nó lại một hành động phạm thượng, loại bút này không thích hợp dùng để viết, chỉ thích hợp mang về nhà cưng nựng mà thôi. Sau đó truyền lại cho thế hệ sau, từ đời này sang đời khác. Mà bây giờ, Trình Chu đang cầm trên tay một chiếc bút anh chị em khác mà Cố Kiều muốn truyền lại cho đời sau.

Anh lại không cần thận, khiến chiếc bút rơi xuống đất, trượt đến bân chân Cố Kiều. Một lòng muốn tiết kiệm của cô đã cuốn theo ngòi bút vừa rơi xuống, cuối cùng tan thành tro bụi.

Cố Kiều cúi xuống, cẩn thận nhặt chiếc bút của Trình Chu lên, vẽ vài cái lên giấy nhưng không thấy ra mực. Cô lại vẽ lại vài cái, nhưng kết quả là vẫn không ra mực.

Cố Kiều tức giận quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn Trình Chu chằm chằm, đúng là đồ phá nhà.

Trình Chu lộ rõ vẻ kinh ngạc khi thấy gương mặt tràn đầy tức giận của Cố Kiều. Cô đang tức giận điều gì thế? Rõ ràng người không giữ vệ sinh, đi liếm cây bút là cô, vậy mà cô còn tức giận cái gì? Một cô gái không mặc quần thu đông thì lấy tư cách gì để tức giận cơ chứ?

Trình Chu cầm một cây bút mực khác trên bàn, giơ tay chọc chọc vào cằm Cố Kiều, hỏi: “Em vừa nói chuyện gì với Triệu Hà ở bên ngoài thế?”

Bút kim loại chạm vào cằm có cảm giác hơi mát, giống như ánh mắt lạnh lùng của anh lúc này vậy, Cố Kiều nghiêng đầu: “Không nói cho anh.” Nếu không đến ngày sinh nhật sẽ chẳng còn bất ngờ nữa rồi.

Từ nhỏ đến lớn, mười mấy năm nay, có bí mật nhỏ nào cô cũng sẽ nói với anh đầu tiên. Anh mới là người đầu tiên cũng là người duy nhất có thể chia sẻ bí mật cùng cô. Trình Chu có chút cáu kỉnh, tiện tay với lấy cuốn từ điển tiếng Anh trên bàn mở ra xem.

Cố Kiều nằm bò trên mặt bàn tính toán tài khoản của mình, cô đã bắt đầu tiết kiệm trong vài năm nay, tính cả tiền tiêu vặt, tổng cộng có năm trăm tệ. Trong đó có ba trăm tệ là vào dịp Tết Nguyên Đán Trình Chu cho cô để mua kẹo ăn, cuối cùng cô đã mua ba tệ tiền kẹp cầu vồng và ăn trong ba tháng.

Mỗi tháng Giang Cầm chỉ cho cô năm mươi tệ tiền tiêu vặt, năm mươi tệ đó bao gồm cả tiền mua giày, mua quần áo rồi cả tiền mua đồ ăn khuya sau giờ học buổi tối nếu đói. Đồ dùng học tập thì không cần tự mua, mà cứ dùng đồ Giang Cầm mang về từ nhà máy sản xuất văn phòng phẩm là được.

Nếu không phải vì giúp mọi người sửa chữa đồng hồ báo thức, thì e rằng đến tiền quỹ lớp cô cũng không có để nộp. Không phải là cô keo kiệt, nhưng nếu không keo kiệt thì cô thực sự không thể sống nổi.

Trình Chu luôn bí mật trợ cấp cho cô, thậm chí còn cố ý đánh rơi tiền dưới đất để cho cô nhặt, Cố Kiều vui mừng rạo rực nhặt đến mấy lần sau đó mới biết là do Trình Chu làm. Cô gái bé nhỏ, với lòng tự trọng cao đến tận trời xanh, đã tức giận tới mức không thèm nói chuyện với Trình Chu suốt một tháng liền.

Cô muốn tặng Trình Chu một món quà sinh nhật cho ra dáng là một món quà, một thứ xứng đáng để anh trân trọng, một món quà có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Cố Kiều hung hăng nghiến răng nghiến lợi, thôi thì mua cái bút máy P-A-R-K-E-R này vậy. Ba nghìn tệ thì thôi không nghĩ đến nữa, cô có thể mua loại nào đó rẻ hơn. Triệu Hà đã nói, loại bút máy này được chia thành nhiều dòng sản phẩm khác nhau, từ vài trăm tệ cho đến trên một nghìn tệ trên mạng đều có bán.

Buổi chiều là giờ sinh hoạt chung của toàn khối, chủ nhiệm khối, chính là “vô lương tâm”, lôi theo 125kg thịt trên cơ thể đến bục phát thanh trên sân vận động, tay cầm micro hò hét vào đó.

“Gần đây có một số học sinh thường xuyên trốn học đến quán internet bên cạnh để chơi game, ba mẹ khó khăn vất vả lắm mới có thể cho các em được đến trường, chứ có phải để các em chơi game thâu đêm suốt sáng đâu? Tổ giáo viên đã phân chia sắp xếp từng nhóm trực ban, đứng ở cổng quán internet, hễ bắt được người nào nhất định sẽ phạt người đó thật nặng.”

“Còn cả vấn đề yêu đương sớm nữa, nhà trường đã năm lần bảy lượt khuyến cáo không được yêu đương sớm, nhưng vẫn có một số học sinh chẳng biết xấu hổ, không chịu khó học tập, chỉ biết chơi bời yêu đương. Thậm chí còn có một vài bạn nữ vô cùng khoa trương, ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy lòe loẹt, thông đồng cấu kết với bọn côn đồ bên ngoài, những bạn này nếu để nhà trường bắt được, tất cả đều sẽ bị đuổi học.”

Bla bla bla…

Cố Kiều đứng bên dưới không chăm chú lắng nghe, kể từ khi cô bắt gặp “vô lương tâm” play cùng ai đó trong văn phòng, cô đã không còn có thể nghe lọt tai những gì ông ấy nói nữa. Cô cảm thấy bất kể người đó nói gì đi chăng nữa, thì đểu là đạo đức giả.

Một vài bạn học sinh bên cạnh đang buôn chuyện về việc “Vô lương tâm” được thăng chức làm phó hiệu trưởng: “Quan mới lên chức thường gõ mõ khua chiêng, đây còn chưa lên chức đã bắt đầu gõ rồi.”

“Sau này liệu có khi nào đến cả điện thoại cũng không được mang đi học nữa không?”

“Vốn dĩ quy định của trường học là không được mang điện thoại đến trường mà, nhưng chỉ cần đừng làm quá, như vậy các thầy cô giáo sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”

“Yêu đương cũng nghiêm cấm kịch liệt vậy sao, tớ còn chưa bắt đầu với Trình Chu mà, ngọn lửa tình yêu còn chưa cháy đã bị “vô lương tâm” dập tắt mất rồi.”

“Giữ lại chút liêm sỉ có được không hả?”

  ……

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Trình Chu chọc chọc Cố Kiều: “Anh đưa Thôi Cửu về nhà, em đừng đi theo, khi nào đến nhà thì nhắn tin cho anh.”

Cố Kiều đang thu dọn sách vở vào balo, quay đầu lại liếc nhìn Thôi Cửu bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh và Thôi Cửu, hai người hẹn hò rồi sao?”

Trình Chu giơ tay vò vò mái tóc chó gặm của Cố Kiều một cái, rồi ấn đầu cô xuống: “Cái đầu nhỏ này có thể nghĩ chuyện gì trong sáng một chút được không hả?” Vừa nói anh vừa khoác balo lên một bên vai: “Vậy ngày nào tan học anh cũng về nhà cùng em, là bởi vì hẹn hò với em rồi à, hay là đôi vợ chồng già luôn rồi?”

Ngay khi lời nói ra khỏi miệng, anh lại thấy có gì đó không đúng.

Trong khi Cố Kiều không trả lời, Trình Chu đã đi ra đến cửa sau tụ tập với đám Thôi Cửu và Triệu Hà.

“Trình Chu, con mẹ nó có phải cậu yêu thầm tôi rồi không, cậu trừng mắt nhìn tôi làm cái mẹ gì, diễn vở kịch oan gia hoan hỉ đấy à?” Triệu Hà nghĩ đến việc Trình Chu khiến nhân vật trong game của mình chết tức chết tưởi: “Tôi còn không oán hận thì thôi, cậu lại oán với hận cái nỗi gì?”

“Tôi và Kiều muội, thanh mai trúc mã, hai người vô tư, chia sẻ chút bí mật nhỏ không muốn để người khác biết thì đã làm sao? Ồ, dùng sai thành ngữ rồi, phải là không muốn thấy người khác có bí mật riêng mới đúng.” Triệu Hà vừa chạy vừa nói.

Thực ra cậu ấy cũng đang vô cùng oán hận, những mười mấy điểm kinh nghiệm trong game đó!

Trình Chu đuổi kịp, hai người xô đi xô lại, suýt chút nữa thì ngã ra đất, Thôi Cửu đứng bên cạnh chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hoàn cảnh của Thôi Cửu Cố Kiều hiểu rất rõ. Ông nội cậu ấy mắc nợ bọn vay nặng lãi không thể trả, cứ một thời gian Thôi Cửu lại bị đám giang hồ đòi nợ thuê chặn ở cổng trường gây sự, mục đích đòi tiền là giả, Thôi Cửu là học sinh thì lấy đâu ra tiền. Nhưng áp lực chúng gây ra cho gia đình Thôi Cửu là thật, nếu còn không trả tiền, chúng sẽ ra tay với con cháu trong gia đình họ.

Trước đây cũng không phải là chưa từng bảo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại chẳng thể ngày nào cũng dõi theo sau mông Thôi Cửu được.

Cố Kiều nhặt cặp sách của mình lên, chạy đuổi theo, nói: “Em cũng đi.”

Trình Chu buông Triệu Hà ra, đi tới bên cạnh Cố Kiều, cúi xuống giơ tay búng vào mũi cô, giọng điệu không cho người khác có cơ hội phản bác: “Em về nhà.”

Cố Kiều ngẫm nghĩ một chút, nếu thực sự gặp phải đám đòi nợ thuê kia, thì quả thực là cô chẳng thể giúp được gì, có khi còn khiến mọi người vướng tay vướng chân, nên đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.” Trình Chu nói xong liền cùng Triệu Hà và Thôi Cửu rời đi.

Cố Kiều bước ra khỏi cổng trường, đi theo con đường quen thuộc về nhà. Khi đi ngang qua một tiệm internet nhỏ ven đường, cô lại thấy có một tấm bảng thông báo tuyển dụng dán trên cánh cổng sắt lớn.

Giấy trắng mực đen, vô cùng bắt mắt. Tuyển nhân viên làm ca đêm tại tiệm internet, một trăm tệ một đêm. Điện thoại liên hệ: 135xxxxxxxx.

Bên cạnh còn dán thêm vài tấm danh thiếp. Cố kiều bước tới, tiện tay xé một tờ rồi nhét vào túi.

Chapter
1 Chương 1: Thanh mai trúc mã
2 Chương 2: Chính cái nghèo đã khiến họ trở nên ngốc nghếch
3 Chương 3: Mắt anh mù
4 Chương 4: Trên đời này, chỉ có anh được phép ức hiếp cô
5 Chương 5: Có phải em đang hẹn hò không?
6 Chương 6: Ghét bỏ anh?
7 Chương 7: Tính chiếm hữu của anh
8 Chương 8: Về đến nhà thì nhắn tin cho anh
9 Chương 9: Một cái ôm nhẹ nhàng
10 Chương 10: Anh hoảng loạn bỏ chạy
11 Chương 11: Có chút hoảng loạn
12 Chương 12: Cô nhất định không thể để bị bắt
13 Chương 13: Thực ra anh rất dễ dỗ dành
14 Chương 14: Buổi tối trong phòng không có người, cô không ở nhà
15 Chương 15: Trừng phạt cô
16 Chương 16: Đến nhìn cô một cái cũng không cho, có bệnh, chắc chắn là có bệnh
17 Chương 17: Bị chặn trên đường đi học
18 Chương 18: Đồ phản nghịch suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương
19 Chương 19: Cô khóc gọi tên anh: Anh tiểu Chu
20 Chương 20: “Có phải cậu thích Cố Kiều không?”
21 Chương 21: Có phải cô đã nhìn trúng nam sinh mới chuyển tới kia rồi không?
22 Chương 22: Sinh nhật vui vẻ, anh tiểu Chu
23 Chương 23: Qua cửa kính ô tô, anh nhìn thấy cô và cậu ấy
24 Chương 24: Những đứa trẻ tuổi niên thiếu thật khó ưa
25 Chương 25: Thả thính rồi bỏ chạy
26 Chương 26: Ước mơ của anh ấy hả, ước mơ của anh chính là biến ước mơ của em thành hiện thực
27 Chương 27: Ghen rồi, hiểu không?
28 Chương 28: Tranh sủng
29 Chương 29: Cô gái của con
30 Chương 30: Ảnh đại diện cặp đôi hay anh em
31 Chương 31: Hứa Mạn cũng phải bó tay với con trai của mình
32 Chương 32: Các học bá cùng yêu tôi
33 Chương 33: Cô gái một tay anh chăm sóc, thì đương nhiên là của anh rồi
34 Chương 34: Có cậu ở bên là được rồi
35 Chương 35: Có phải anh thích em không?
36 Chương 36: Mẹ kiếp, ai thèm hôn em?
37 Chương 37: Ghen tuông khiến người ta mất đi lý trí
38 Chương 38: Không gả được cho ai thì đã làm sao, tôi cưới
39 Chương 39: Anh trông như kẻ ngốc khi theo đuổi cô
40 Chương 40: Cô nói cô đã có người mình thích
41 Chương 41: Vậy đây có được tính là hẹn hò không?
42 Chương 42: Yêu đơn phương
43 Chương 43: Bị chó cắn?
44 Chương 44: Muôn kiểu tình địch
45 Chương 45: Không thể ở một mình với cô một cách đàng hoàng tử tế nữa rồi
46 Chương 46: Thổ lộ: Cố Kiều, em là của anh
47 Chương 47: Kiềm chế một chút, đừng bắt nạt người ta
48 Chương 48: Tình yêu trên sân trượt băng
49 Chương 49: Cô là mạng sống của anh, cô không thể xảy ra chuyện
50 Chương 50: Giải cứu kịp thời
51 Chương 51: Phòng lửa, phòng trộm, phòng anh tiểu Chu
52 Chương 52: Sinh nhật mười tám tuổi của Cố Kiều và mái tóc xinh đẹp của cô
53 Chương 53: Tiếng Piano trong đêm
54 Chương 54: Khoảnh khắc mong đợi đã lâu
55 Chương 55: Mau hoàn thành rồi lượn đi
56 Chương 56: Không được chạy theo người khác
57 Chương 57: Tạm biệt nhé, cô gái thời niên thiếu mà tôi thích
58 Chương 58: Tất cả mọi người đều đang thèm muốn bạn trai của cô
59 Chương 59: Cái ôm ấm áp
60 Chương 60: Thật biết cách chơi
61 Chương 61: Phương thức đàm phán đặc biệt của cô với anh
62 Chương 62: Hận không thể đem cô nhập vào máu thịt
63 Chương 63: Sắp nhớ anh chết mất rồi
64 Chương 64: Một sinh viên năm ba như anh sao lại muốn làm ba đến thế?
65 Chương 65: Cô đang tự tìm cái chết
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Đăng ký
68 Chương 68: Kiều Kiều, anh yêu em
69 Chương 69: Ngoại truyện: Cuộc sống hạnh phúc
Chapter

Updated 69 Episodes

1
Chương 1: Thanh mai trúc mã
2
Chương 2: Chính cái nghèo đã khiến họ trở nên ngốc nghếch
3
Chương 3: Mắt anh mù
4
Chương 4: Trên đời này, chỉ có anh được phép ức hiếp cô
5
Chương 5: Có phải em đang hẹn hò không?
6
Chương 6: Ghét bỏ anh?
7
Chương 7: Tính chiếm hữu của anh
8
Chương 8: Về đến nhà thì nhắn tin cho anh
9
Chương 9: Một cái ôm nhẹ nhàng
10
Chương 10: Anh hoảng loạn bỏ chạy
11
Chương 11: Có chút hoảng loạn
12
Chương 12: Cô nhất định không thể để bị bắt
13
Chương 13: Thực ra anh rất dễ dỗ dành
14
Chương 14: Buổi tối trong phòng không có người, cô không ở nhà
15
Chương 15: Trừng phạt cô
16
Chương 16: Đến nhìn cô một cái cũng không cho, có bệnh, chắc chắn là có bệnh
17
Chương 17: Bị chặn trên đường đi học
18
Chương 18: Đồ phản nghịch suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương
19
Chương 19: Cô khóc gọi tên anh: Anh tiểu Chu
20
Chương 20: “Có phải cậu thích Cố Kiều không?”
21
Chương 21: Có phải cô đã nhìn trúng nam sinh mới chuyển tới kia rồi không?
22
Chương 22: Sinh nhật vui vẻ, anh tiểu Chu
23
Chương 23: Qua cửa kính ô tô, anh nhìn thấy cô và cậu ấy
24
Chương 24: Những đứa trẻ tuổi niên thiếu thật khó ưa
25
Chương 25: Thả thính rồi bỏ chạy
26
Chương 26: Ước mơ của anh ấy hả, ước mơ của anh chính là biến ước mơ của em thành hiện thực
27
Chương 27: Ghen rồi, hiểu không?
28
Chương 28: Tranh sủng
29
Chương 29: Cô gái của con
30
Chương 30: Ảnh đại diện cặp đôi hay anh em
31
Chương 31: Hứa Mạn cũng phải bó tay với con trai của mình
32
Chương 32: Các học bá cùng yêu tôi
33
Chương 33: Cô gái một tay anh chăm sóc, thì đương nhiên là của anh rồi
34
Chương 34: Có cậu ở bên là được rồi
35
Chương 35: Có phải anh thích em không?
36
Chương 36: Mẹ kiếp, ai thèm hôn em?
37
Chương 37: Ghen tuông khiến người ta mất đi lý trí
38
Chương 38: Không gả được cho ai thì đã làm sao, tôi cưới
39
Chương 39: Anh trông như kẻ ngốc khi theo đuổi cô
40
Chương 40: Cô nói cô đã có người mình thích
41
Chương 41: Vậy đây có được tính là hẹn hò không?
42
Chương 42: Yêu đơn phương
43
Chương 43: Bị chó cắn?
44
Chương 44: Muôn kiểu tình địch
45
Chương 45: Không thể ở một mình với cô một cách đàng hoàng tử tế nữa rồi
46
Chương 46: Thổ lộ: Cố Kiều, em là của anh
47
Chương 47: Kiềm chế một chút, đừng bắt nạt người ta
48
Chương 48: Tình yêu trên sân trượt băng
49
Chương 49: Cô là mạng sống của anh, cô không thể xảy ra chuyện
50
Chương 50: Giải cứu kịp thời
51
Chương 51: Phòng lửa, phòng trộm, phòng anh tiểu Chu
52
Chương 52: Sinh nhật mười tám tuổi của Cố Kiều và mái tóc xinh đẹp của cô
53
Chương 53: Tiếng Piano trong đêm
54
Chương 54: Khoảnh khắc mong đợi đã lâu
55
Chương 55: Mau hoàn thành rồi lượn đi
56
Chương 56: Không được chạy theo người khác
57
Chương 57: Tạm biệt nhé, cô gái thời niên thiếu mà tôi thích
58
Chương 58: Tất cả mọi người đều đang thèm muốn bạn trai của cô
59
Chương 59: Cái ôm ấm áp
60
Chương 60: Thật biết cách chơi
61
Chương 61: Phương thức đàm phán đặc biệt của cô với anh
62
Chương 62: Hận không thể đem cô nhập vào máu thịt
63
Chương 63: Sắp nhớ anh chết mất rồi
64
Chương 64: Một sinh viên năm ba như anh sao lại muốn làm ba đến thế?
65
Chương 65: Cô đang tự tìm cái chết
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Đăng ký
68
Chương 68: Kiều Kiều, anh yêu em
69
Chương 69: Ngoại truyện: Cuộc sống hạnh phúc