Chương 80: Con đường lên núi (2)

Hách Liên Dung chớp mắt mấy cái, cảm thấy lời nói của Vị Thiếu Quân cũng có chút hợp lý thế nhưng nghĩ lại một lúc : « Chúng ta với
hắn mới chỉ gặp mặt lần đầu, hắn sao có thể dễ dàng biểu lộ tính cách
thật sự ra, chúng ta cũng không hiểu biết nhiều về hắn, chỉ là bèo nước
gặp nhau, nói vài câu xã giao cũng có sao. »

Hách Liên Dung vừa nói xong, Vị Thiếu Quân cao hứng vô cùng,
nhắc đi nhắc lại bốn chữ ‘bèo nước gặp nhau’, gật gù : « Đúng rồi, đúng
rồi, bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần xã giao nhiều. »

Hách Liên Dung liếc hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, Vị
Thiếu Quân sao khi vặn hỏi xong cũng không nói thêm lời nào. Nàng cảm
thấy Vị Thiếu Quân cũng chính là một kẻ không thành thật thế mà còn đi
chê bai người khác.

Vị Thiếu Quân không nói cho ra nhẽ được cái gì nên cũng không tiếp tục vặn hỏi, chỉ là có chút buồn bực : « Ôi chao, tên của ta nghe
không hay sao ? »

« Tên ? » Hách Liên Dung thoáng nhớ lại vừa rồi mình khen tên của Vệ Vô Hạ rất hay, lại nhìn thấy dáng vẻ thật sự chờ mong của Vị
Thiếu Quân không khỏi có chút kinh ngạc. Cái tên u hồn này bình thường
bộ dạng nhơn nhơn vênh váo, sau khi bị bệnh lại như bị mất trí nhớ,
thoạt nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét.

Hách Liên Dung mải mê cảm thán, Vị Thiếu Quân không nhịn được mà thúc giục nàng, Hách Liên Dung nhếch miệng, giả vờ suy nghĩ : « Tên
của ngươi là thiếu một chút. Quân có nghĩa là ánh mặt trời, thiếu quân
chính là thiếu ánh nắng, cũng chính là ý trời âm u đầy mây, Vị Thiếu
Quân cũng có thể gọi thành Vị Âm Thiên. » (=’’’=)

Hách Liên Dung cố ý nói chữ ‘thiếu’ thanh bốn thành thanh ba, xuyên tạc ý nghĩa tên gọi. (Thiếu thanh bốn là thiếu xót, thiếu thanh
ba ‘Shǎo’ là trong thiếu gia, trong tiếng trung viết giống nhau đều là 少 nhưng thanh điệu khác nhau nên nghĩa khác nhau)

« Hả ? » Vị Thiếu Quân hóa đá khi nghe tên hắn lại có thể giải thích thành như vậy.

Hách Liên Dung cố nén cười đến mức khóe môi run rẩy, đứng dậy nói : « Ta đi ăn đây, lúc sau mang lên cho ngươi. »

Vị Thiếu Quân lại muốn đi cùng Hách Liên Dung, thứ nhất để
chứng tỏ mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, thứ hai là miễn cho Hách Liên Dung lại gặp phải mấy người kỳ kỳ quái quái nào đó, thế nhưng mọi việc vẫn
ổn, một bữa cơm vô cùng yên tĩnh, tên tiểu tử Vệ Vô Hạ kia cũng không
xuất hiện thêm lần nữa.

Thế nhưng tới buổi tối, cái bao tử uống đầy một bụng thuốc
lạnh của Vị Thiếu Quân có chút phiền toái, ôm bụng nằm trên giường. Tuy
rằng hắn nhất quyết nói không có việc gì nhưng sắc mặt tái nhợt, hơn nữa hai ngày lặn lội xa xôi nên đường cằm càng trở nên thanh tú, Hách Liên Dung lắc đầu, cái bộ dạng này mà để các em hủ nữ nhìn thấy nhất định sẽ thét chói tai ghép đôi hắn với một anh công.

Bởi vì Vị Thiếu Quân nhất định không chịu uống trà Dạ Khương
kia nên Hách Liên Dung đành cho hắn uống chút nước ấm, sau đó lại đi sắc ít thuốc. Sắc thuốc đúng là một việc vô cùng phiền toái, đã sắc là phải sắc một canh giờ, đến khi về phòng đã thấy Vị Thiếu Quân đang nằm ngả
ra sàn nghỉ ngơi.

«Ngươi làm gì vậy ? » Hách Liên Dung kinh ngạc hỏi.

Vị Thiếu Quân đứng dậy đón lất bát thuốc trong tay Hách Liên
Dung, thổi nhẹ cho nguội một chút rồi nhíu chặt mày uống một hơi cạn
sạch, nhấp thêm ngụm nước : « Ngủ thôi. »

Hách Liên Dung nhìn chăn đệm dưới đất rồi nhìn nhìn hắn, nhịn không được bật cười : « Ngươi còn ngủ trên mặt đất ? »

Vị Thiếu Quân còn muốn nói móc lại nàng một câu, hất cầm : « Nếu không nàng ngủ trên mặt đất ? »

Hách Liên Dung suýt chút nữa thì nội thương, nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng : « Ngươi ngủ đi, ta ra phòng ngoài ngủ. »

Mặt Vị Thiếu Quân bỗng tái xanh, kiên quyết nói hắn muốn ngủ
dưới sàn, sau đó còn lập tức hành động bằng việc chui ngay vào chăn đệm
dưới đất, chờ Hách Liên Dung ra khỏi phòng mới đá chăn gối lại lên
giường, buồn bực không thôi.

Đúng vậy, bà nội đi rồi, bọn họ cũng không nhất thiết phải ở
chung một phòng, lại phạm thêm một việc ngốc nữa rồi !!! >’’’

Vì buồn bực nên hôm sau Vị Thiếu Quân dậy rất sớm, vội mặc
quần áo rồi đi gõ cửa phòng Hách Liên Dung, hắn muốn đi sớm một chút,
cắt cái đuôi Vệ Vô Hạ kia đi, kết quả là gõ cửa một hồi mới biết Hách
Liên Dung không có trong phòng.

Vị Thiếu Quân lập tức cảnh giác cao độ, nhớ mang máng hôm qua Vệ Vô Hạ vào cửa phòng nào, rón ra rón rén đi đến nghe ngóng xem bên
trong có người không.

« Ngươi làm gì vậy ? »

Thanh âm đột ngột truyền đến từ phía sau khiến Vị Thiếu Quân
ra đầy một thân mồ hôi lạnh, nhìn lại hóa ra là Hách Liên Dung với vẻ
mặt đầy hoài nghi.

Vị Thiếu Quân liền tiến sát cạnh Hách Liên Dung, nhìn chén thuốc trong tay nàng mà vui vẻ ra mặt : « Nàng đi sắc thuốc à ? »

Đúng là vô nghĩa, Hách Liên Dung đưa chén thuốc cho hắn : « Trước khi đi uống lần nữa, chắc cũng khỏi bệnh rồi. »

Vị Thiếu Quân nhận thuốc, cắn khóe môi cười đưa đẩy : « Hai ngày này nàng đối với ta tốt một cách đặc biệt. »

« Chả có gì đặc biệt cả. Ngươi nhanh khỏi bệnh mới không liên lụy đến ta. » Giọng điệu Hách Liên Dung cũng không có ý tốt gì, trời
chưa sáng mà đã phải dậy sắc thuốc đúng là giết người mà.

« Ta biết nàng đang thông cảm cho ta. »

« Cái gì ? » Hách Liên Dung kinh ngạc ngẩng đầu, Vị Thiếu
Quân đứng tại chỗ uống thuốc, lại một hơi cạn sạch, cố nặn cười nói :
« Đắng quá. »

Hách Liên Dung không biết nên nói cái gì, đối với Vị Thiếu
Quân, nàng vốn nên keo kiệt tình cảm, nhưng từ sau khi nhìn thấy nỗi
tuyệt vọng không thể che giấu hết trong đôi mắt hắn, những cảm xúc trong lòng nàng không ngừng lặng lẽ dâng tràn.

« Chúng ta lặng lẽ đi thôi ? » Vị Thiếu Quân thì thầm cắt đứt suy nghĩ của Hách Liên Dung : « Quăng cái tên tiểu tử Vệ Vô Hạ lại. »

Hách Liên Dung thật không hiểu cho dù Vệ Vô Hạ trong ngoài
bất nhất thì Vị Thiếu Quân cũng đâu cần thiết phải nhất nhất phản đối
đồng hành cùng hắn.

« Chậm đã ! »

Lời của Hách Liên Dung khiến Vị Thiếu Quân sửng sốt : « Cái gì ? »

Trong khi Vị Thiếu Quân vẫn còn ngẩn ra đấy thì Vệ Vô Hạ đã
nhanh chóng thuê xe ngựa, sắp xếp hành lý lên xe, không lâu sau đã chạy
lên hỏi Hách Liên Dung cần giúp mang cái gì không ?

Bởi vì có không ít đồ lễ nên những thứ cần mang xuống xe vô
cùng nhiều , Vị Thiếu Quân cũng không khách khí, bắt chéo chân ngồi trên giường, chỉ chỉ trỏ trỏ hết thứ này thứ kia, đã thế lại không cho xong
ngay một lúc khiến Vệ Vô Hạ chạy đi chạy lại vất vả. Hách Liên Dung muốn tới giúp đỡ lại bị Vị Thiếu Quân giữ chặt bên người : « Một người không thích bị sai bảo mà nàng cứ cố sai bảo hắn đương nhiên là không tốt,
nhưng một kẻ thích bị sai bảo nàng lại không sai bảo hắn chính là không
có đạo nghĩa, chúng ta không thể thất lễ với người ta đúng không ? »

Ngụy biện cái kiểu gì vậy, Hách Liên Dung vừa mới ra vẻ xem
thường hắn, Vệ Vô Hạ đã cười nói : « Vị huynh nói rất có đạo lý, Vị
huynh thân mang bệnh, tẩu tử lại là bậc nữ lưu, việc khuân vác đương
nhiên do tại hạ đảm nhận. »

Câu nói này mang đủ tác phong quân tử, Vị Thiếu Quân lại thấy khó nghe vô cùng, miễn cưỡng dựa vào giường cười nói : « Lát nữa cũng
qua giúp đỡ ta đi xuống. »

Vệ Vô Hạ hoảng sợ nói : « Vị huynh không thể cử động sao ?
Tại hạ có một người bà con xa bị cảm mạo mà trở nên tê liệt, đến giờ vẫn chỉ nằm im trên giường, không thể tự lo liệu việc cơm áo. »

Hắn nói xong nhìn Vị Thiếu Quân lắc đầu liên tục, ra vẻ
thương tiếc, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên ra điều ta không phải
kẻ nằm liệt giường.

Hách Liên Dung nhìn hành động của hắn nhưng không nói gì,
tiến lên lấy một ít đồ trong tay Vệ Vô Hạ, Vệ Vô Hạ lại nhất định không
chịu : « Tẩu tử đến giúp Vị huynh, người thân kia nhà ta chính là đột
nhiên phát tác. » Dứt lời cười cợt với Vị Thiếu Quân rồi xoay người đi
ra cửa.

Hách Liên Dung quay đầu lại nhìn Vị Thiếu Quân thấy mặt hắn xầm xì : « Thấy chưa ? Tiểu tử này không phải lương thiện gì đâu. »

« Ngươi tự chuốc lấy. »

Hách Liên Dung tức giận thúc giục hắn nhanh xuống lầu rồi
quay về phòng dùng chút điểm tâm, Vệ Vô Hạ đã sớm sắp xếp xong xuôi chờ
sẵn trong xe. Lúc chuẩn bị xuất phát, xa phu vô cùng niềm nở, Vị Thiếu
Quân chỉ vào Vệ Vô Hạ : « Không cần vuốt mông ngựa, là hắn trả tiền. »

Vệ Vô Hạ cười ha hả cũng không để ý. Lúc lên xe ngửi thấy
hương trà tràn ngập khắp nơi, Hách Liên Dung thấy trong góc xe có một
cái hòm nhỏ có vẻ quý giá, giống như cái hòm thuốc, hương trà đúng là từ nơi đó tỏa ra.

Vệ Vô Hạ thấy Hách Liên Dung tò mò liền mở cái hòm kia ra,
bên trong có gần mười cái ống trúc giống nhau đựng trà : « Tại hạ lần
này tuy là xuất môn du ngoạn nhưng cũng không nỡ rời những trà phẩm này
liền mang một ít đi theo. »

Hách Liên Dung nhìn xem thấy trên các ống trà không đánh dấu
tên : « Không sợ bị lẫn lộn ? » Nói xong nàng tự biết được mình là người thường, người ta là dân buôn trà, chỉ cần dựa vào mùi hương của lá trà
là có thể nhận biết các loại, đương nhiên không giống nàng dùng trà chỉ
để giải khát.

Thấy Hách Liên Dung ngượng ngùng cười, Vệ Vô Hạ lại hăng hái
nói nhận biết lá trà vốn không khó, sau đó mở các ống trà cho Hách Liên
Dung xem rồi giới thiệu tên từng loại, nhìn ống cuối cùng, Hách Liên
Dung bỗng nhiên nở nụ cười : « Loại này ta có biết, là trà Mông Sơn. »

Trà Mông Sơn cũng như huân hương là đặc sản Tây Việt, người
Tây Việt thích vị thanh nhưng đắng cho nên trà Mông Sơn cũng có hương vị này, uống quen thì thấy hương vị cũng ngon, khi Hách Liên Dung còn ở
phủ quận vương thường uống nên đương nhiên nhận biết được.

Vệ Vô Hạ thấy làm lạ : « Đây đúng là Mông Sơn, trà này cũng rất hiếm thấy ở Nam Hạ, không ngờ tẩu tử cũng biết. »

Hách Liên Dung cười cười : « Ta là… »

Nàng vốn định nói mình đến từ Tây Việt nên đương nhiên biết,
Vị Thiếu Quân chen vào cắt ngang : « Có gì mà không nhận ra ? Đây cũng
không phải đồ gì hiếm lạ, mấy quán trà gần nhà ta bán đầy. »

Vệ Vô Hạ mở to hai mắt như là không thể tin được : « Thật sự ? »

« Lừa ngươi để làm gì ? » Vị Thiếu Quân nghiêm túc ngồi ngay
ngắn, cầm một ống trà lên nhìn : « Đây là Hồng Đỉnh, sản vật của Úy
Lĩnh,màu lá nâu đều, hương vị thơm nồng, pha với nước sôi tám phần là
tốt nhất, có đúng không ? »

Vệ Vô Hạ gật gật đầu, Vị Thiếu Quân liên tiếp cầm lên mấy ống trà kể rõ nguồn gốc đặc điểm từng loại, Vệ Vô Hạ càng nghe càng kinh
ngạc, không dám tin hỏi : « Những loại trà này thật sự phổ biến như vậy
sao ? »

Hai mày hắn nhăn chặt lại như đang lo lắng cho việc buôn bán
trà, Hách Liên Dung hơi hoài nghi nhìn Vị Thiếu Quân, hắn ném lại ống
trà về chỗ cũ : « Ta khuyên ngươi đừng đi chơi đó đây nữa, nhanh chạy về nhà cân nhắc xem còn biện pháp kiếm tiền gì nữa không đi. »

Vệ Vô Hạ nghe vậy càng sầu : « Đa tạ Vị huynh, gia đình tại
hạ khởi nghiệp từ nghề bán trà, nghề khác ta quyết không làm…Mạo muội
xin hỏi Vị huynh làm nghề gì ? Nghe cách nói năng và kiến thức của Vị
huynh không giống công tử nhà bình thường ? »

« Ta ư… » Nhắc tới làm nghề gì sắc mặt Vị Thiếu Quân hơi sầm
xuống, hai tay nắm chặt chậm rãi nói : « Ăn, uống, chơi, đùa… » Nói đến
từ cuối thì quay ra liếc Hách Liên Dung đang nhíu mày nhìn hắn đến xuất
thần, tâm tình không hiểu sao lại trở nên phiền muộn, xuy một tiếng :
« Nằm ăn chờ chết. »

Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến Hách Liên Dung có hơi xấu hổ, Vệ Vô Hạ lại tỏ vẻ vô cùng hâm mộ : « Vị huynh đúng thật có phúc, đây
đúng là mục tiêu đệ hằng theo đuổi. »

Vệ Vô Hạ nói chuyện vẫn luôn cười ôn hòa không thể biết đâu
là thật đâu là giả, Vị Thiếu Quân hừ một tiếng : « Đơn giản thôi, bán tổ nghiệp, miệng ăn núi lở, ta chính là làm như thế đó. »

Vệ Vô Hạ trầm tư không nói gì đến nửa ngày rồi than nhẹ :
« Không dối gạt nhị vị, tại hạ thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, phụ thân không để lại sản nghiệp gì, ta tới trà trang học nghề, hai ba năm nay gia
cảnh mới dư dả chút ít. »

Vị Thiếu Quân quan sát hắn, một lúc lâu cũng không nói
chuyện, Hách Liên Dung không khỏi cảm thán : « Công tử dựng nghiệp từ
hai bàn tay trắng thật khiến người ta phải khâm phục. »

Vệ Vô Hạ định đứng lên nhưng ở trong xe không tiện chỉ đành
ngồi lại chỗ : « Hai chữ công tử tẩu đừng gọi nữa, kêu Vô Hạ là được rồi nếu không tại hạ phải gọi ân công mới phải phép. »

Hách Liên Dung bật cười cũng không gọi như cũ : « Vô…Ưm… »

Mới nói một chữ đã bị Vị Thiếu Quân bịt miệng, Vị Thiếu Quân đằng đằng sát khí nhìn Vệ Vô Hạ, quát lớn : « Dừng xe ! »

Xa phu bên ngoài xe nghe thấy tiếng quát to vội càng dừng xe
ngựa, Vị Thiếu Quân lấy hành lý tùy thân của Hách Liên Dung nhét vào
trong người nàng, túm nàng nhảy xuống xe ngựa, Vệ Vô Hạ không hiểu, kinh ngạc đi ra hỏi : « Vị huynh, làm sao vậy ? »

« Say xe ! » Vị Thiếu Quân lôi kéo Hách Liên Dung đi về phía rừng cây, Hách Liên Dung nhìn sắc mặt hắn : « Ngươi muốn nôn à ? »

« Ngồi xuống đây rồi mới biết nôn hay không nôn ! » Vị Thiếu
Quân cũng không buồn nhỏ giọng : « Để cho hắn đi trước, chúng ta nghỉ
ngơi một chút. »

« Mấy đồ của chúng ta… »

« Bỏ đi ! »Nói xong lại tiếp tục kéo nàng đi.

Hách Liên Dung thoát khỏi sự lôi kìm kẹp của hắn, quay đầu đi về phía xe ngựa, sắc mặt Vị Thiếu Quân nhất thời trở nên khó coi đến
cực điểm, bực bội quay đầu tiếp tục đi, không giải thích gì cứ đi thẳng
vào trong rừng, mãi mới nghe Hách Liên Dung ở cách đó không xa lớn tiếng gọi tên hắn. Quay đầu lại thấy Hách Liên Dung giận dữ mắng : « Nguơi
điên à ? Đi nhanh như vậy bây giờ làm sao quay lại ? »

Vị Thiếu Quân hổn hển thở nhìn nàng, trên khuôn mặt đang hầm
hầm nghiêm trọng nhếch lên một nụ cười nhẹ : « Ta còn tưởng nàng cùng
hắn đi rồi cơ. »

Chapter
1 Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2 Chương 2: Gian phu dâm phụ
3 Chương 3: Vị gia
4 Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5 Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6 Chương 6: Tây việt liên dung
7 Chương 7: Phương pháp giải thoát
8 Chương 8: Ai hôn ai
9 Chương 9: Tương lai u ám
10 Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11 Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12 Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13 Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14 Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15 Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16 Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17 Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18 Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19 Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20 Chương 20: Đánh cuộc
21 Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22 Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23 Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24 Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25 Chương 25: Đồ cưới của ta
26 Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27 Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28 Chương 28: Hiệp nghị
29 Chương 29: Vô đề
30 Chương 30: Ai đền tội
31 Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32 Chương 32: Lại gây chuyện
33 Chương 33: Phương án giải quyết
34 Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35 Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36 Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37 Chương 37: Trân nương
38 Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39 Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40 Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41 Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42 Chương 42: Ta không tin
43 Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44 Chương 44: Chuyện “đúng”
45 Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46 Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47 Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48 Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49 Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50 Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51 Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52 Chương 52: Hai huynh đệ
53 Chương 53: Nén hận
54 Chương 54: Đại gia truyền thư
55 Chương 55: Nhà ai vui mừng
56 Chương 56: Giằng co bên đường
57 Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58 Chương 58: Lại mất trộm
59 Chương 59: Vô hạn mịt mù
60 Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61 Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62 Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63 Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64 Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65 Chương 65: Khí phụ Vị gia
66 Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67 Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68 Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69 Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70 Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76 Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77 Chương 77: Hành động một mình (1)
78 Chương 78: Hành động một mình(2)
79 Chương 79: Con đường lên núi (1)
80 Chương 80: Con đường lên núi (2)
81 Chương 81: Con đường lên núi (3)
82 Chương 82: Con đường lên núi (4)
83 Chương 83: Con đường lên núi (5)
84 Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85 Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86 Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87 Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88 Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89 Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90 Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91 Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92 Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93 Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94 Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95 Chương 95: Quan hệ của ba người
96 Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97 Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98 Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99 Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100 Chương 100: Tai nạn thể chất
101 Chương 101: Khách không mời mà đến
102 Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103 Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104 Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105 Chương 105: Có khách tới chơi
106 Chương 106: Trò chơi thần tiên
107 Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108 Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109 Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110 Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111 Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112 Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113 Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114 Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115 Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116 Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117 Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118 Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119 Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120 Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121 Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122 Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123 Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124 Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125 Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126 Chương 126: Làm ra lựa chọn
127 Chương 127: Một chút biến cố (1)
128 Chương 128: Một chút biến cố(2)
129 Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130 Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131 Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132 Chương 132: Lo được lo mất
133 Chương 133: Đương gia khó làm
134 Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135 Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136 Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137 Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138 Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139 Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140 Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141 Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142 Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143 Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144 Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145 Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146 Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147 Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148 Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149 Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150 Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151 Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152 Chương 152: Một chút trưởng thành
153 Chương 153: Lại gặp khó khăn
154 Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155 Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156 Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157 Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158 Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159 Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160 Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161 Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162 Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163 Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164 Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165 Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166 Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167 Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168 Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169 Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170 Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171 Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172 Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173 Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174 Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175 Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176 Chương 176
177 Chương 177: Gặp lại trong núi
178 Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179 Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180 Chương 180: Một lời nói dối
181 Chương 181: Sự thật năm đó
182 Chương 182: Lại có âm mưu
183 Chương 183: Giao dịch mới
184 Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185 Chương 185: Dê vào miệng cọp
186 Chương 186: Ai là người thắng (1)
187 Chương 187: Ai là người thắng (2)
188 Chương 188: Ai là người thắng (3)
189 Chương 189: Ai là người thắng (4)
190 Chương 190: Ai là người thắng (5)
191 Chương 191: Thời buổi rối loạn
192 Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193 Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194 Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195 Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196 Chương 196: Hành trình mới
197 Chương 197: Ngoại truyện
Chapter

Updated 197 Episodes

1
Chương 1: Chính văn thứ nhất: Hòa thân
2
Chương 2: Gian phu dâm phụ
3
Chương 3: Vị gia
4
Chương 4: Lần đầu gặp mặt
5
Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
6
Chương 6: Tây việt liên dung
7
Chương 7: Phương pháp giải thoát
8
Chương 8: Ai hôn ai
9
Chương 9: Tương lai u ám
10
Chương 10: Nha hoàn thông phòng
11
Chương 11: Người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết
12
Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá
13
Chương 13: Bản sắc người đàn bà chanh chua
14
Chương 14: Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)
15
Chương 15: Chó cùng dứt dậu, người cũng phát điên (2)
16
Chương 16: Chiến tranh bắt đầu
17
Chương 17: Minh hữu tháo bỏ
18
Chương 18: Đương gia tiểu thư (1)
19
Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)
20
Chương 20: Đánh cuộc
21
Chương 21: Thắng ngươi một khắc
22
Chương 22: Quà hồi môn tặng kèm
23
Chương 23: Tổ huấn? Cần phải học?
24
Chương 24: Lấy bỉ làm đạo
25
Chương 25: Đồ cưới của ta
26
Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
27
Chương 27: Đề nghị của tam thiếu
28
Chương 28: Hiệp nghị
29
Chương 29: Vô đề
30
Chương 30: Ai đền tội
31
Chương 31: Điều kiện của Vị Thiếu Dương
32
Chương 32: Lại gây chuyện
33
Chương 33: Phương án giải quyết
34
Chương 34: Ai cũng có bí mật (1)
35
Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)
36
Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết
37
Chương 37: Trân nương
38
Chương 38: Cha mẹ tạm thời (1)
39
Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)
40
Chương 40: Đều là ngoài ý muốn
41
Chương 41: Ngân phiếu biến mất
42
Chương 42: Ta không tin
43
Chương 43: Nơi lấy tiền cờ bạc
44
Chương 44: Chuyện “đúng”
45
Chương 45: Ước hẹn bốn người (1)
46
Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)
47
Chương 47: Tranh chấp Từ đường (1)
48
Chương 48: Tranh chấp Từ đường (2)
49
Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)
50
Chương 50: Tranh chấp Từ đường (4)
51
Chương 51: Cái gọi là thánh mệnh
52
Chương 52: Hai huynh đệ
53
Chương 53: Nén hận
54
Chương 54: Đại gia truyền thư
55
Chương 55: Nhà ai vui mừng
56
Chương 56: Giằng co bên đường
57
Chương 57: Vị nhị tiểu thư
58
Chương 58: Lại mất trộm
59
Chương 59: Vô hạn mịt mù
60
Chương 60: Nghe thấy kinh biến
61
Chương 61: Nhân chứng ngoài ý muốn (1)
62
Chương 62: Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
63
Chương 63: Nhân chứng ngoài ý muốn (3)
64
Chương 64: Tan rã trong buồn bực
65
Chương 65: Khí phụ Vị gia
66
Chương 66: Một chút thay đổi (1)
67
Chương 67: Một chút thay đổi (2)
68
Chương 68: Một chút thay đổi (3)
69
Chương 69: Một chút thay đổi (4)
70
Chương 70: Một chút thay đổi (5)
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
76
Chương 76: Im lặng nhất thời (2)
77
Chương 77: Hành động một mình (1)
78
Chương 78: Hành động một mình(2)
79
Chương 79: Con đường lên núi (1)
80
Chương 80: Con đường lên núi (2)
81
Chương 81: Con đường lên núi (3)
82
Chương 82: Con đường lên núi (4)
83
Chương 83: Con đường lên núi (5)
84
Chương 84: Tuyên Pháp tự (1)
85
Chương 85: Tuyên Pháp tự (2)
86
Chương 86: Cô bé bán diêm (1)
87
Chương 87: Cô bé bán diêm (2)
88
Chương 88: Cô bé bán diêm (3)
89
Chương 89: Cô bé bán diêm (4)
90
Chương 90: Cô bé bán diêm (5)
91
Chương 91: Cô bé bán diêm (6)
92
Chương 92: Cô bé bán diêm (7)
93
Chương 93: Cô bé bán diêm (8)
94
Chương 94: Lễ vật ngoài ý muốn
95
Chương 95: Quan hệ của ba người
96
Chương 96: Danh kỹ đơn thuần
97
Chương 97: Sự thay đổi của Vị phủ (1)
98
Chương 98: Sự thay đổi của Vị phủ (2)
99
Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)
100
Chương 100: Tai nạn thể chất
101
Chương 101: Khách không mời mà đến
102
Chương 102: Thư từ trong cung (1)
103
Chương 103: Thư từ trong cung (2)
104
Chương 104: Thư từ trong cung (3)
105
Chương 105: Có khách tới chơi
106
Chương 106: Trò chơi thần tiên
107
Chương 107: Bí tịch “gây họa”
108
Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
109
Chương 109: Đại hội hoa khôi (2)
110
Chương 110: Đại hội hoa khôi (3)
111
Chương 111: Cuộc thi hoa khôi(4)
112
Chương 112: Đại hội hoa khôi (5)
113
Chương 113: Đại hội hoa khôi (6)
114
Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)
115
Chương 115: Đại hội hoa khôi(8)
116
Chương 116: Đại hội hoa khôi (9)
117
Chương 117: Đại hội hoa khôi (10)
118
Chương 118: Đại hội hoa khôi (11)
119
Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)
120
Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)
121
Chương 121: Đưa ra lựa chọn (2)
122
Chương 122: Đưa ra lựa chọn (3)
123
Chương 123: Đưa ra lựa chọn (4)
124
Chương 124: Đưa ra lựa chọn (5)
125
Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)
126
Chương 126: Làm ra lựa chọn
127
Chương 127: Một chút biến cố (1)
128
Chương 128: Một chút biến cố(2)
129
Chương 129: Đương gia Liên Dung (1)
130
Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)
131
Chương 131: Đương gia Liên Dung (3)
132
Chương 132: Lo được lo mất
133
Chương 133: Đương gia khó làm
134
Chương 134: Đại tiểu thư Vị phủ (1)
135
Chương 135: Đại tiểu thư Vị phủ (2)
136
Chương 136: Mộ dung phiêu phiêu
137
Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc
138
Chương 138: Thiếu nữ nhiệt huyết
139
Chương 139: Công việc yêu thích (1)
140
Chương 140: Công việc yêu thích (2)
141
Chương 141: Công việc yêu thích (3)
142
Chương 142: Công việc yêu thích (4)
143
Chương 143: Công việc yêu thích (5)
144
Chương 144: Công việc yêu thích (6)
145
Chương 145: Sứ giả chính nghĩa
146
Chương 146: Thân thế thật sự (1)
147
Chương 147: Thân thế thật sự (2)
148
Chương 148: Vô cớ cãi vã (1)
149
Chương 149: Vô cớ cãi vã (2)
150
Chương 150: Bài học làm đương gia (1)
151
Chương 151: Bài học làm đương gia (2)
152
Chương 152: Một chút trưởng thành
153
Chương 153: Lại gặp khó khăn
154
Chương 154: Suy nghĩ thật lòng
155
Chương 155: Tình hình đêm thất tịch (1)
156
Chương 156: Tình hình đêm thất tịch (2)
157
Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)
158
Chương 158: Tình hình đêm thất tịch (4)
159
Chương 159: Hôn sự của Đông Tuyết (1)
160
Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)
161
Chương 161: Hôn sự của Đông Tuyết (3)
162
Chương 162: Hôn sự của Đông Tuyết (4)
163
Chương 163: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)
164
Chương 164: Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
165
Chương 165: Hôn sự của Đông Tuyết (7)
166
Chương 166: Mộ Dung trở về (1)
167
Chương 167: Mộ Dung trở về (2)
168
Chương 168: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (1)
169
Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)
170
Chương 170: Tâm ý của Thiếu Dương (3)
171
Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)
172
Chương 172: Tri âm cùng thưởng thức nhau
173
Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
174
Chương 174: Cướp sạch sành sanh
175
Chương 175: Một mảnh hỗn loạn
176
Chương 176
177
Chương 177: Gặp lại trong núi
178
Chương 178: Đưa ra lựa chọn
179
Chương 179: Một hồi thiệt hơn
180
Chương 180: Một lời nói dối
181
Chương 181: Sự thật năm đó
182
Chương 182: Lại có âm mưu
183
Chương 183: Giao dịch mới
184
Chương 184: Nhập chủ Vị phủ
185
Chương 185: Dê vào miệng cọp
186
Chương 186: Ai là người thắng (1)
187
Chương 187: Ai là người thắng (2)
188
Chương 188: Ai là người thắng (3)
189
Chương 189: Ai là người thắng (4)
190
Chương 190: Ai là người thắng (5)
191
Chương 191: Thời buổi rối loạn
192
Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)
193
Chương 193: Gia bảo tổ truyền (2)
194
Chương 194: Gia bảo tổ truyền (3)
195
Chương 195: Hữu kinh vô hiểm
196
Chương 196: Hành trình mới
197
Chương 197: Ngoại truyện