Chương 81: Cường hôn

Xe chạy một đường đi tới bệnh viện.

Đây là bệnh viện cao cấp nhất trên đảo Sicilia của Italia. Cảnh vật êm ả, bầu không khí yên tĩnh.

Bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vội vã đi lại trên hành lang.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc.

Lâm Cẩm Sắt ngồi trên ghế ngoài hành lang, ánh mắt khóa chặt cánh cửa
trắng của phòng VIP, ánh sáng quá mức nhìn lâu cho nên ánh mắt cũng trở
nên đau nhức.

Đã hơn ba tiếng trôi qua .

Một lúc rất lâu sau, cô nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Húc cách đó không
xa, đang dựa vào vách tường, đứng yên bất động, vẻ mặt không chút thay
đổi, có chút ngượng ngùng có chút nghi hoặc, suy nghĩ trong chốc lát, cô hơi hắng giọng, cuối cùng chậm chạp nói: “Hắn… Rốt cuộc làm sao vậy?”
Trong đầu vẫn luôn nhắc đi nhắc lại câu nói có vẻ kì lạ của Đường Lưu
Nhan khi trên xe “Đều do em làm hại”, một câu nói không hề rõ ràng như
thế khiến cô hoảng sợ, trái tim không thể an ổn.

Hàn
Húc xoay qua nhìn về phía cô, một đôi mắt băng hàn không hề có độ ấm,
khóe miệng cong cong, hắn không nói gì, chỉ ném cho cô một ánh mắt hững
hờ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa luôn đóng chặt kia.

Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn khuôn mặt quay đi của hắn, tức giận, kẻ cơ
bắp này, vẫn còn không tiến bộ như thế, không lịch sự gì hết, chó cậy
gần nhà, gà cậy gần chuồng, không hề có phong độ gì cả …đúng là thuộc hạ của người nào đó!

Cô đem ngọn lửa tức giận đang lan tràn đặt trên người Đường Lưu Nhan ở trong phòng bệnh “Sống chết còn chưa rõ” kia.

Đúng vậy, sống chết còn chưa rõ.

Khi ở trên xe Lâm Cẩm Sắt luôn chú ý đến sắc mặt tái nhợt của hắn, loại tái nhợt này là do mất máu gây nên, hô hấp cũng dồn dập mà mỏng manh
hơn, nghĩ đến tình trạng lúc đó, cô nghĩ nếu hắn không phải người có ý
chí kinh người chưa chắc đã chịu đựng được mà tới bệnh viện ấy chứ.

… Hắn rốt cuộc có nguy hiểm gì không?

Tâm hoảng ý loạn, cô rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, đứng lên khỏi ghế rồi thong thả bước đi, trong lòng có một loại bồn chồn rất khó hiểu,
giống như ở nơi sâu nhất trong lồng ngực có một loại khát vọng nào đó
sắp bị tan vỡ.

Khi cô không yên ổn mà đi đi lại lại,
Hàn Húc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được cô cứ ẩn ẩn hiện hiện
trước mặt hắn, môi mím chặt, cau mày, nặng nề nói, “Lâm tiểu thư, cô còn nhớ rõ phát súng mà cô tặng đại ca khi đó chứ?”

Vừa nghe câu hỏi này, Lâm Cẩm Sắt nhanh chóng dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Húc.

Hàn Húc thấy sắc mặt cô thay đổi, khuôn mặt lại trầm xuống, lạnh giọng
nói: “Chỉ sợ rằng Lâm tiểu thư đã quên hết rồi phải không? Nhưng việc
viên đạn kia đã xuyên qua trái tim đại ca, đây là sự thật.” Hắn không
tiếp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, còn nói thêm, “Đại ca không phải thần
tiên, cơ thể cũng không phải làm bằng sắt … hơn nữa hôm nay vì cô…” hắn
không cần nói thêm nữa, có một số việc, rõ ràng quá lại không tốt.

Lâm Cẩm Sắt không phải con ngốc, cô tất nhiên đã hiểu lời nói của Hàn Húc.

Không trách được Hàn Húc lại dùng ánh mắt chán ghét như vậy để nhìn cô. Có thể vì hận cô, trong lòng hắn đã rõ ràng, Đường Lưu Nhan bây giờ trở nên như vậy, đều là do cô làm hại.

… nhưng hình như
không có ai nhớ năm đó cô đã bị lừa gạt và tổn thương bao nhiêu? Những
thứ đó cô hao phí tâm lực bao năm mới có được, chỉ trong mấy tháng ngắn
ngủn tất cả những thứ thuộc về cô đều bị hủy hết, bao gồm cả sự nghiệp,
còn có cả tình yêu chưa kịp lại nẩy mầm đã chết đi nữa.

Hắn phải bồi thường cho cô thế nào đây?

Đường Lưu Nhan người đàn ông xảo quyệt này, luôn mơ hồ như thế, dễ dàng khiến cô từ ngây ngốc biến thành nạn nhân.

Cô căm giận nghĩ, nhưng từng thứ cảm giác lạ cứ xuất hiện trong đầu cô, vui có giận có, lại có cả chút buồn đau thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, thổi quét tới mọi ngóc nghách trong cơ thể, không hề dối trá, nhưng cảm giác kia thực sự đang tồn tại trong cô .

Thật lâu
sau, cô cúp mi mắt xuống, lầm bầm lầu bầu, lại thì thào thấp giọng nói
với Hàn Húc: “Tôi không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.”

Hàn Húc lạnh lùng nhếch môi một cái, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn sâu
thẳm nhìn về phía cô, một lát sau, hắn thản nhiên mở miệng nói, “Lâm
tiểu thư, đó là bởi vì cô không hề có trái tim.”

“Nói gì thế?” Cô nghĩ bản thân mình đang nghe nhầm , vì thế nhíu mày hỏi.

Trả lời cô là một tiếng hừ lạnh.

Cách trả lời khó hiệu, lại mang thêm một tội danh nữa, trong lòng Lâm
Cẩm Sắt nghẹn ứ, nhìn thấy dáng vẻ Hàn Húc cô lại cảm thấy quẫn bách đến cực điểm, hơn nữa còn có khuôn mặt người đang ở đó không biết sống chết thế nào… trong lúc này lòng cô rất không thoải mái cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cho nên bước ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng bàn chân vừa mới nhấc lên được có một nửa, chỉ đã thấy cánh cửa
màu trắng luôn luôn đóng chặt kia bị mở ra , một người đàn ông mặc áo
blouse trắng, đại khái khoảng gần bốn mươi tuổi, nho nhã thanh tú bước
ra, giọng nói của anh ta rất ôn hòa, khiến lòng người yên ổn, “Lâm tiểu
thư xin dừng bước.”

Anh ta mỉm cười nói với cô, “Nhan ở bên trong, anh ấy muốn gặp cô.”

Lâm Cẩm Sắt do dự vài giây, người đàn ông kia cũng cực kì kiên nhẫn chờ đợi cô, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn luôn nhu hòa thật khác biệt so với ánh mắt luôn gợn sóng mang theo khí phách muốn chiếm lấy của
Đường Lưu Nhan, bởi vì ánh mắt của người bác sĩ này không hề có tính xâm lược .

Ánh mắt không hề có mưu kế, bình tĩnh như nước giống vậy đã lâu cô chưa nhìn thấy, cho nên nhất thời có chút giật
mình. Một lát sau, cuối cùng cô cũng gật gật đầu, mím môi, đi theo người đó vào phòng bệnh.

Phòng bệnh rất rộng, xa xỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Cẩm Sắt.

Khắp nơi đều hoa lệ không chút giấu diếm, ngay cả sàn cũng được trải
bằng thảm lông dê màu trắng đơn thuần nhập khẩu, khiến cho người ta sợ
bẩn, ngay cả bước chân đi lên nó cũng phải cẩn thận hơn.

Còn có chiếc giường lớn có size bằng giường quốc vương kia…

Cô không khỏi bĩu môi, quả nhiên là phong cách của người nào đó, hoang phí đến cực điểm.

Vừa ngẩng đầu đã thấy người mà cô đang nghĩ tới tựa vào giường lớn, tấm chăn lụa trắng tùy ý trùm lên phần eo của hắn, nửa người trên để trần , trước ngực quấn một lớp băng gạc thật dày, có một chút màu đỏ hơi lộ
ra, nhìn kĩ thì nó chỉ nhỏ bằng một ngón tay thôi.

Hắn chống cằm, cười dài nhìn cô, vươn tay, vẫy vẫy cô, “Lại đây.”

Người đàn ông nho nhã kia thấy thế, cười cười, thức thời rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Cẩm Sắt nhíu mày nhưng vẫn cất bước qua đó. Tuy hắn đang cười,
nhưng cô có thể nhìn ra được khí sắc cũng không tốt lắm. Hoặc là vì khí
chất âm nhu của hắn, cho nên vẻ mặt kia càng có vẻ suy nhược.

Nhưng nhìn hắn như vậy cô lại cảm thấy không có chút xâm lược nào.

Cô ngồi xuống phía cuối giường, cách hắn khoảng hai thước. Người này
lập tức mất hứng , giọng nói trầm hơn, “xa quá, ngồi lại gần đây một
chút.”

Cô chán ghét cái loại mệnh lệnh này của hắn,
nhưng dù sao từ đáy lòng vẫn sợ hãi hắn cho nên nhanh chóng chuyển gần
lên một chút. Mới được mấy cm, đã bị người nào đó không kiên nhẫn một
tay kéo đi.

Hắn rất nhẹ nhàng đem cô đặt vào trong
lòng mình, Lâm Cẩm Sắt chỉ kịp a một tiếng, hơi thở ấm nóng của hắn đã
vờn bên tai cô. Ấm áp , ngứa ngáy, lại khiến lòng người rối bời.

Lâm Cẩm Sắt rất thức thời không hề giãy dụa, chỉ là không tự nhiên
nghiêng đầu sang một bên, sau khi tạo ra được khoảng cách nhất định mới
nâng mắt lườm hắn, lạnh nhạt nói, “Ngài phải ép buộc tôi thì mới thấy
vui vẻ sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước
mắt. Tên này thật đẹp trai, lông mi dày đen dài, nếu người phụ nữ khác
nhìn thấy nhất định ghen tị tới mức đòi mạng đây .

Đôi môi bạc của hắn khẽ mở, nói, “Nếu thật sự ép buộc được, tôi thích lắm,
nhưng quan trọng là ” khóe môi hắn lay động, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu , “Có thể ép buộc được em sao?”

Lâm Cẩm Sắt im lặng.
Khẩu khí khi hắn nói chuyện là ôn nhuyễn như thế, mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, khiến cô không biết phản ứng thế nào.

Thấy cô không lên tiếng nữa, Đường Lưu Nhan càng ôm cô chặt hơn, cằm
gác lên đỉnh đầu cô, vẻ rất thỏa mãn buông tiếng thở dài, sâu kín thầm
oán nói, “Nghĩ là sẽ được ôm em mãi như vậy, nhưng cô bé này em cứ luôn
trốn đi khiến tôi không tìm thấy nổi.”

Lâm Cẩm Sắt vờ
như không nghe thấy, người này, nói dối cũng giống như ăn cơm vậy, chính là thiên hạ đệ nhất nói dối, nếu tin thì cô chính là ngốc nghếch rồi.

Im lặng một lúc, cô bị cánh tay hắn ôm chặt , rất không thoải mái, Lâm
Cẩm Sắt nhắm mắt, nói, “Đường Lưu Nhan, ngài nói rõ ràng cho tôi nghe
xem lần này lại muốn chơi trò chơi gì đây?” Thực ra cô không hề muốn gặp lại hắn lần nữa, nhưng sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, bây
giờ cô lại ở trên tay hắn, nhưng có lẽ đây cũng là hậu quả mà tự bản
thân cô chuốc lấy.

Một khi đã như vậy, cô cũng không
cần nói nhiều làm gì nữa, có lẽ nên trực tiếp nói mọi chuyện với hắn cho rõ ràng, để cuộc sống cô trở về an ổn như trước đây.

Cô nghĩ vậy, buồn bực thở dài. Lúc này đôi mắt đột nhiên bị một bàn tay
to nhẹ nhàng đặt lên, che đi ánh sáng, trong mắt nhất thời chỉ còn lại
bóng tối, còn chưa chờ đầu óc cô phản ứng, một cái hôn đã nhanh chóng
rơi xuống.

Đường Lưu Nhan một tay che lên mắt cô, một
tay nắm lấy hai tay cô muốn đẩy ra, môi hắn rất lạnh nhưng lại mang theo một chút hơi ấm, như là cố ý, trằn trọc tinh tế nhưng lại không hề xâm
nhập, cũng không hề muốn dừng lại.

Lâm Cẩm Sắt giãy
dụa không được gì, cho nên ghì hai hàm răng thật chặt, khuôn mặt nghiêm
nghị hung hăng lườm hắn, chính là để hắn không có cơ hội xâm nhập. Tên
hỗn đản này, sắc dục huân thiên t*ng trùng nhập não! Còn dám đánh lén cô nữa!

… cô thậm chí còn cảm giác được ngón tay lạnh lẽo của hắn như con rắn nhỏ tà ác tham tiến vào trong vạt áo của cô!

Còn hắn chỉ cười khẽ một tiếng, tiếp theo thấp giọng dụ dỗ nói, “Cẩm Sắt, hé miệng ra…”

Cô chỉ biết nhắm mắt lại.

Lúc này hai tay bị hắn nắm lấy của cô đột nhiên đau nhức, cô bị đau
không khỏi khẽ nhếch miệng, trong lúc đó đầu lưỡi điện quang hỏa thạch
của hắn đã tham lam đi vào. Đầu óc Lâm Cẩm Sắt vài giây trống rỗng, máu
dồn cả lên não , sau đó cô dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, liều mạng giãy
dụa trong lòng hắn, kêu ra tiếng.

Đôi mắt mị hoặc của
Đường Lưu Nhan nhìn cô, dưới ánh đèn sáng rọi của phòng bệnh, sắc mặt cô tái mét trong sáng như ngọc, rõ ràng là tiếng nức nở vì bị áp chế,
nhưng khi vào tai hắn lại biến thành tiếng ngâm nga câu hồn dụ hoặc
người khác.

Tiếp theo hắn cảm thấy mùi máu tươi mạnh mẽ xông tới.

Đầu lưỡi vô cùng đau đớn.

Nâng mắt nhìn vào sâu thẳm trong mắt cô, chỉ thấy nơi đó từng tia sáng hiện lên từng ngọn lửa tức giận cứ thế mà bùng phát.

Cô không chút sợ hãi nào căm tức nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng quật cường,
nhưng khi vào mắt hắn lại cảm thấy giống một con thú nhỏ bất lực, không
đường trốn thoát, nhưng lại xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm.

Trong lòng có một loại xúc cảm xa lạ kéo đến, hốt hoảng, giống như một
mầm cây mang khát vọng muốn nảy từ dưới đất lên, dùng sức thế nào cũng
không thể ngăn được, nhưng từ tận đáy lòng hắn rất thích loại cảm giác
này , vì thế cứ mặc kệ cho nó trào lên.

Hắn nghĩ thế cho nên nhẹ nhàng nở nụ cười, môi cũng cong lên.

Lâm Cẩm Sắt ánh mắt từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc.

Lại nghe thấy hắn khoan thai nói, “Cẩm Sắt, tôi luôn suy nghĩ làm thế
nào mới có thể giữ em lại bên cạnh được.” Cánh tay bị hắn giam cầm cũng
được giải thoát, còn chưa để cô thở một hơi, cánh tay Đường Lưu Nhan lại thay đổi vị trí rất nhanh, chuyển tới trên vai cô, chỉ trong khoảnh
khắc ấy, trời đất chuyển dời, cô bị hắn đẩy ngã xuống giường.

Chapter
1 Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2 Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3 Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4 Chương 4: Dung thất
5 Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6 Chương 6: Sống, không thể buông tha
7 Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8 Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9 Chương 9: Đại thần buông tay
10 Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11 Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12 Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13 Chương 13: Giam cầm
14 Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15 Chương 15: Sự cám dỗ
16 Chương 16: Nụ cười của anh
17 Chương 17: Tổng giám đốc mới
18 Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19 Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20 Chương 20: Đừng yêu hắn
21 Chương 21: Báu vật
22 Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23 Chương 23: Ám sát
24 Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25 Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26 Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27 Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28 Chương 28: Lễ vật
29 Chương 29: Ôm em…anh không thể
30 Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31 Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32 Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33 Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34 Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35 Chương 35: Không có đường quay lại
36 Chương 36: Tần gia
37 Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38 Chương 38: Lún sâu
39 Chương 39: Chuyển biến
40 Chương 40: Thân bại danh liệt
41 Chương 41: Lợi dụng
42 Chương 42: Khoản lớn
43 Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44 Chương 44: Tin hay không tùy em
45 Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46 Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47 Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48 Chương 48: Khách sạn-P.1
49 Chương 49: Khách sạn-P.2
50 Chương 50: Cứu chuộc
51 Chương 51: Chìm đắm
52 Chương 52: Thỏa hiệp
53 Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54 Chương 54: Miêu tả sinh động
55 Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56 Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57 Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58 Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59 Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60 Chương 60: Va chạm
61 Chương 61: Nhập vai
62 Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63 Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64 Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65 Chương 65: Vì sao không thể là anh
66 Chương 66: Gặp lại
67 Chương 67: Chuyện này phải trách em
68 Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69 Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70 Chương 70: Cố nhân
71 Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72 Chương 72: Lâm lan
73 Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74 Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75 Chương 75: Theo dõi
76 Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77 Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78 Chương 78: Chọc giận
79 Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80 Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81 Chương 81: Cường hôn
82 Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83 Chương 83: Trình mi
84 Chương 84: Lễ cưới
85 Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86 Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87 Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88 Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89 Chương 89: Đừng sợ
90 Chương 90: Tôi muốn giết nó
91 Chương 91: Đồ vật an ủi
92 Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93 Chương 93: Trái tim đều là của em
94 Chương 94: Lí do buồn vui
95 Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96 Chương 96: Như trước đây
97 Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98 Chương 98: Phương tâm
99 Chương 99: Về nhà thôi
100 Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101 Chương 101: Mang tớ đi đi
102 Chương 102: Người đón chuyến bay
103 Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104 Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105 Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106 Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107 Chương 107: Vật hi sinh
108 Chương 108: Kết thúc
109 Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110 Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111 Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112 Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?
Chapter

Updated 112 Episodes

1
Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư
2
Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi
3
Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
4
Chương 4: Dung thất
5
Chương 5: Đời này, tôi sẽ không bao giờ cho em đi
6
Chương 6: Sống, không thể buông tha
7
Chương 7: Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
8
Chương 8: Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
9
Chương 9: Đại thần buông tay
10
Chương 10: Tôi phải làm sao với em bây giờ
11
Chương 11: Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
12
Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
13
Chương 13: Giam cầm
14
Chương 14: Sợ ngài ăn tôi!
15
Chương 15: Sự cám dỗ
16
Chương 16: Nụ cười của anh
17
Chương 17: Tổng giám đốc mới
18
Chương 18: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
19
Chương 19: Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
20
Chương 20: Đừng yêu hắn
21
Chương 21: Báu vật
22
Chương 22: Lần thứ ba gặp mặt
23
Chương 23: Ám sát
24
Chương 24: Ngô gia có nữ ngự tỷ
25
Chương 25: Đâm lao thì phải theo lao
26
Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
27
Chương 27: “Cẩu nam nữ”
28
Chương 28: Lễ vật
29
Chương 29: Ôm em…anh không thể
30
Chương 30: Thất Tịch vui vẻ
31
Chương 31: Yêu em đã thành thói quen
32
Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
33
Chương 33: Đêm valentine tốt đẹp
34
Chương 34: Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
35
Chương 35: Không có đường quay lại
36
Chương 36: Tần gia
37
Chương 37: Lời nói dối ngọt ngào
38
Chương 38: Lún sâu
39
Chương 39: Chuyển biến
40
Chương 40: Thân bại danh liệt
41
Chương 41: Lợi dụng
42
Chương 42: Khoản lớn
43
Chương 43: Cẩm Sắt, em tới thật khéo
44
Chương 44: Tin hay không tùy em
45
Chương 45: Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
46
Chương 46: Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
47
Chương 47: Chúng ta không kết hôn
48
Chương 48: Khách sạn-P.1
49
Chương 49: Khách sạn-P.2
50
Chương 50: Cứu chuộc
51
Chương 51: Chìm đắm
52
Chương 52: Thỏa hiệp
53
Chương 53: Làm chính em là tốt rồi
54
Chương 54: Miêu tả sinh động
55
Chương 55: Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
56
Chương 56: Đừng sợ, có anh ở đây
57
Chương 57: Tiểu thử ngưu đao
58
Chương 58: Lại một lần nữa bỏ qua
59
Chương 59: Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
60
Chương 60: Va chạm
61
Chương 61: Nhập vai
62
Chương 62: Ngẫu nhiên gặp mặt
63
Chương 63: Tình yêu hèn mọn
64
Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt
65
Chương 65: Vì sao không thể là anh
66
Chương 66: Gặp lại
67
Chương 67: Chuyện này phải trách em
68
Chương 68: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
69
Chương 69: Phát hiện ngoài ý muốn
70
Chương 70: Cố nhân
71
Chương 71: Ghen như trong truyền thuyết – P.1
72
Chương 72: Lâm lan
73
Chương 73: Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
74
Chương 74: Ghen như trong truyền thuyết – P.2
75
Chương 75: Theo dõi
76
Chương 76: Hỗn huyết soái ca
77
Chương 77: Người phụ nữ của tôi
78
Chương 78: Chọc giận
79
Chương 79: Tâm tư của La Lạc
80
Chương 80: Nào, để tôi ôm em
81
Chương 81: Cường hôn
82
Chương 82: Chấp làm ma lại chi thành phật
83
Chương 83: Trình mi
84
Chương 84: Lễ cưới
85
Chương 85: Sự quen biết kì lạ
86
Chương 86: Hôn nhân không tình yêu
87
Chương 87: Phụ nữ đã có chồng
88
Chương 88: Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
89
Chương 89: Đừng sợ
90
Chương 90: Tôi muốn giết nó
91
Chương 91: Đồ vật an ủi
92
Chương 92: Cô bé, em thật thông minh
93
Chương 93: Trái tim đều là của em
94
Chương 94: Lí do buồn vui
95
Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
96
Chương 96: Như trước đây
97
Chương 97: Đừng để tôi coi thường em
98
Chương 98: Phương tâm
99
Chương 99: Về nhà thôi
100
Chương 100: Cái gọi là chân tướng
101
Chương 101: Mang tớ đi đi
102
Chương 102: Người đón chuyến bay
103
Chương 103: Bởi vì em quan trọng hơn
104
Chương 104: Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
105
Chương 105: Muôn sông nghìn núi
106
Chương 106: Chúng ta còn nhiều thời gian
107
Chương 107: Vật hi sinh
108
Chương 108: Kết thúc
109
Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa
110
Chương 110: Ngoại truyện 2: Cuộc đời này khó thoát khỏi đôi cánh ấy
111
Chương 111: Ngoại truyện 3: Người cha nham hiểm
112
Chương 112: Ngoại truyện 4: Tình yêu có thể tới một lần nữa không?