Chương 82: Phục thù

Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn đi lên núi là hành động của mãng phu, hữu dũng vô mưu.

Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc có dã tâm bừng bừng, từ thời tiền triều một nhà Giản thị đã trấn thủ Hưng Nguyên phủ, căn cơ vững chắc.

Năm đó khi Thái tổ khởi binh, lão hầu gia cũng phản triều Trần, mượn binh tương trợ.

Sau khi Đại Đường lập quốc, Thái tổ cảm động với tình nghĩa tương trợ của lão hầu gia, đồng ý cho trấn thủ Hưng Nguyên phủ.

Giản gia là một trong số ít trường hợp đặc biệt của Đại Đường vừa có tước vị, lại có binh quyền riêng trong tay.

Bất kỳ ai nhìn vào, đều sẽ có cảm thấy Quân Tập Hầu Giản Thúc Ngọc thật sự là một vị hôn phu tốt hiếm thấy trong Đại Đường.

Đang lúc thiếu niên mà đã đường làm quan rộng mở.

Nhưng từ xưa đến nay, có quyền sẽ sinh ra dã tâm, Giản thị cũng không ngoại lệ, trước mắt thì thấy đã thần phục triều đình, đối với Hoàng đế trung thành tuyệt đối.

Nhưng khi đó Thái tổ thả ra quyền lực, đến thời Gia An Đế sẽ thu hồi quyền lực.

Một bên long sàng, há để kẻ khác ngủ say [1].

[1] Văn gốc là Ngọa tháp chi trắc, khởi dung nhân an thụy: ví với việc không cho phép người khác xâm nhập phạm vi thế lực của mình

Binh quyền của Giản thị chỉ sợ là sẽ khiến trong lòng Gia An Đế cảnh giác, Gia An Đế cũng không phải là một vị Hoàng đế tầm thường, chắc chắn sẽ nghĩ cách tước quân quyền của Quân Tập Hầu.

Nhưng Giản gia sao có thể ngồi chờ chết? Quân Tập hầu phủ làm phản là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nếu gả Yến Vĩ cho hắn, đợi đến lúc hắn mưu phản, chắc chắn Hoàng đế sẽ xuất binh vây quét.

Thế lực Giản gia ở Hưng Nguyên phủ tuy lớn, nhưng triều đình cũng không thua kém.

Trong giấc mơ Giản Thúc Ngọc xưng đế ở Tây Xuyên, nhưng trên đường tiến về Lạc Dương đăng vị thì chết, dòng chính bị chém đầu cả nhà, chi thứ lưu vong, Đan Dương quận chúc và nhi nữ đều bỏ mạng.

Giản thị bị nhổ cỏ tận gốc, mẫu thân An quốc phu nhân của Giản Thúc Ngọc bị tước phong hào, Hoàng Thượng nể tình tiên Hoàng Hậu mà tha cho một mạng, giam lỏng bà ta ở Lạc Dương.

An quốc phu nhân Đoan Vương Dương Cố từ nay về sau tàn lụi, thế gia vọng tộc của Dương gia cũng bị phế, cũng không có thành tựu gì.

Càng đừng nói đến Định Quốc công phủ Tiết gia bị liên lụy, từ đó về sau kẹp chặt cái đuôi làm người.

Trong giấc mơ bởi vì "Phó Minh Hoa" mất sớm, nên nàng cũng không biết được kết cục thế nào.

Nhưng nghĩ cũng biết, Hoàng Thượng khó mà dễ dàng tha thứ với thế gia vọng tộc, chắc hẳn Phó gia cũng rơi vào tình cảnh tương tự, sớm muộn sẽ bị thu hồi thế tập võng thế.

Chỉ sợ chuyện Đan Dương quận chúa gả cho Quân Tập Hầu, trong đó còn có thái độ cổ vũ ngầm đồng ý của Hoàng Thượng.

Phó Minh Hoa nghĩ, dưới tình huống Gia An Đế đang cố ý trừ bỏ thế lực của Hưng Nguyên phủ, nếu Tam công chúa mà ông ta sủng ái nhất gả đến Hưng Nguyên phủ, ông ta phải dùng phương pháp gì để đối mặt với nữ nhi này đây?

Đợi đến ngày Quân Tập hầu tạo phản, Yến Vĩ bị kẹp giữa trượng phu và phụ thân, cha con hai người nhất định sẽ sinh ra hiềm khích, đến lúc đó mới có trò hay để xem.

Mối thù với Dung phi không phải không báo, chỉ là nàng phải chờ đợi thời cơ mà thôi.

Gia An Đế sủng ái Dung phi, nếu muốn làm thay đổi loại tình huống này, trước tiên phải làm cho ông ta và Dung phi lục đục.

Con người từ nhỏ đã có tâm lý phản nghịch, lúc trước Gia An Đế biết rõ không thể chạm vào Dung thị, nhưng vẫn cứ muốn có, chiếm được liền quý trọng.

Cùng một lý do có thể chứng minh, nếu có người muốn tính toán Dung phi, Gia An Đế sẽ càng sủng ái bà ta thêm một chút.

Phó Minh Hoa dùng phương pháp hoàn toàn trái ngược, vòng qua Dung phi, ra tay từ Yến Vĩ, khiến cho Dung phi không thể hưng thịnh mãi mãi!

Thôi Quý phi hỏi một câu, lại thấy nàng cúi đầu mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng nhu thuận.

"Nếu có người chỉ điểm, nhất định Vân Dương công chúa sẽ cam tâm tình nguyện."

Mặc dù Đại Đường lập quốc không lâu, nhưng các triều đại đổi thay, chuyện công chúa hòa thân nhìn mãi cũng quen. Mặc dù Vân Dương công chúa được sủng ái, không nhất định sẽ bị phái đi hòa thân, nhưng mọi thứ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Mà Quân Tập Hầu thiếu niên thành danh, lớn lên lại oai hùng bất phàm, Giản gia cũng coi như có lai lịch, dù sao thì so với gả cho quý tộc mới nổi thì có uy tín danh dự hơn nhiều.

Chỉ cần có người ra sức, tất nhiên Yến Vĩ sẽ sinh ra hảo cảm với Quân Tập Hầu.

Mà người ra sức, hiển nhiên là Thôi Quý phi rồi.

Đợi đến khi Yến Vĩ thật lòng thương yêu Giản Thúc Ngọc, nàng ta muốn gả đến Hưng Nguyên phủ, thì xem Gia An Đế có nguyện ý hay không.

Nếu như Gia An Đế thật lòng sủng ái Yến Vĩ, không đành lòng để tương lai nàng ta lâm vào cảnh khốn cùng, chắc chắn sẽ phản đối hôn sự này.

Yến Vĩ được sủng ái đến không biết trời cao đất rộng, trong lòng chắc chắn sẽ oán trách Gia An Đế. Dung phi kẹp ở giữa, nếu chọn đứng về phía Gia An Đế mà không đứng về phía Yến Vĩ, nhất định mẹ con sẽ lục đục.

Dung phi tính toán với nữ nhi người khác không nương tay, nàng cũng muốn cho bà ta nếm thử, bị ép lựa chọn vứt bỏ nữ nhi, sẽ có tư vị gì.

Mà nếu Gia An Đế tạm thời đồng ý, xóa bỏ ngăn cách giữa hai cha con, nhưng nhiều năm sau, lúc Giản Thúc Ngọc tạo phản, ngăn cách giữa hai cha con sẽ càng thêm sâu.

Phó Minh Hoa không tin dưới tình huống như thế, dù Gia An Đế sủng ái Dung phi thâm sâu cỡ nào, thì bị dày vò nhiều lần cũng sẽ cạn kiệt mà thôi!

Thôi Quý phi híp mắt, giống như đây là lần đầu nhận thức Phó Minh Hoa.

Suy nghĩ cẩn thận, mặc dù bà ta và Tạ thị là bạn tốt khuê phòng, nhưng từ khi bà ta vào cung, Tạ thị gả đến Lạc Dương, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều.

Mỗi khi bà ta triệu Tạ thị vào cung, tuy nói cũng gặp qua Phó Minh Hoa, nhưng Thôi Quý phi không nghĩ tới con gái duy nhất của Tạ thị lại thông minh như thế.

Tuy nói Phó Minh Hoa đề cập tới chuyện gả Yến Vĩ cho Quân Tập Hầu phủ, Thôi Quý phi không hiểu hết ý, nhưng bà ta vẫn gật đầu.

"Trong lòng ta có tính toán." Thôi Quý phi nói lời này, cũng không nhắc lại việc này, mà chỉ thưởng thức cảnh sắc trên Thanh Lương đài trong chốc lát, sau đó Phó Minh Hoa đỡ bà ta đi xuống.

Lúc trở lại sương phòng, Bạch thị phái người tới nói phải đi về.

Trên xe ngựa, Bạch thị nhấc mi mắt, nói: "Quý phi nương nương đã nói gì với ngươi?"

Phó Minh Hoa cầm khăn che khóe miệng mỉm cười: "Nương nương chỉ trấn an tôn nữ vài câu thôi."

Thời gian gặp nhau giữa nàng và Thôi Quý phi chỉ trong chốc lát, quả thật có khả năng chỉ nói được đôi câu.

Tâm tình Bạch thị không tốt, hôm nay gặp nhiều người như vậy, kết quả một tin tức hữu dụng cũng không nghe được.

Phó hầu gia biết Hoàng Thượng cũng đích thân đến Bạch Mã tự, từng đi đến cầu kiến nhưng lại bị từ chối.

Nhớ đến những điều này, trong lòng Bạch thị liền nặng trĩu.

"Ngươi không hỏi nương nương về chuyện Trường Nhạc hầu phủ?" Bạch thị giận cá chém thớt, bà ta muốn gặp Thôi Quý phi lại không được gặp, trong khi cái đầu gỗ trước mặt này có thể gặp lại lãng phí cơ hội này.

Phó Minh Hoa giả vờ như không biết gì ngẩng đầu lên, Bạch thị nén giận trong lòng, muốn xé rách khăn tay mà không nói nên lời.

"Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"

Còn có thể có chuyện gì? Bạch thị lạnh lùng nhìn Phó Minh Hoa: "Mẫu thân ngươi chết, rất có khả năng Hoàng Thượng sẽ trị tội Phó gia tội trị gia không nghiêm, chuyện trong nhà, ngươi hoàn toàn không quan tâm?"

Phó Minh Hoa cúi đầu thấp xuống, che đi vẻ lạnh lùng trong mắt, khẽ nói:

"Nhưng là do phụ thân nuôi ngoại thất bên ngoài, còn muốn đưa vào trong phủ?"

"Im ngay!" Bạch thị giận tím mặt, "Tuổi nhỏ, lại nghe hạ nhân nói luyên thuyên nói hưu nói vượn, phụ thân ngươi tự có sắp xếp.."

Bà ta còn chưa dứt lời, lại nhớ đến lúc nãy mình trách cứ Phó Minh Hoa mặc kệ chuyện trong nhà, lúc này lại nói tuổi nàng còn nhỏ.

Bạch thị giống như tự vả vào miệng mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa.

Bà ta không biết nàng là cố ý như thế, suy nghĩ quá sâu khiến mình nói ra lời mâu thuẫn với bản thân, hay là chỉ là vô tình.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị