Chương 83: Tĩnh phi

Vân Tự dẫn Thu Viện cùng các cung nhân đến Cam Tuyền điện, trước khi đi, nàng nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi:

"Người có muốn đi cùng không?"

Nếu là ngày thường, Đàm Viên Sơ rất vui lòng nhận lời mời này.

Nhưng hiện tại?

Đàm Viên Sơ đành phải từ chối: "Cần Chính điện còn có việc, trẫm không muốn làm phiền Vân tiệp dư."

Cùng mỹ nhân tắm suối là một chuyện tuyệt vời, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đúng là tra tấn, Đàm Viên Sơ không muốn tự làm khổ mình.

Vân Tự bị hắn gọi "Vân tiệp dư" mà mặt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới dẫn Thu Viện rời đi.

Cam Tuyền điện cách đó khá xa, Thu Viện cho cung nhân đi theo nghi trượng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến về phía suối nước nóng. Dọc đường đi, ai nấy đều phải tránh đường. Trong hành cung có vài phi tần tụ tập, thấy vậy không khỏi tò mò:

"Nàng ta định đi đâu vậy?"

An tài nhân lần đầu tiên đến hành cung, ngày nào cũng ra ngoài, sợ không có cơ hội đến lần thứ hai, hận không thể khám phá hết mọi ngóc ngách trong hành cung, nhưng thời gian có hạn, nàng ta vẫn chưa quen thuộc nơi này, nhìn hướng đoàn người đi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Lục tần nhìn theo, ánh mắt lộ rõ vẻ hiểu biết: "Chắc là đến Cam Tuyền điện."

An tài nhân lập tức quay sang nhìn nàng ta. Lục tần không để ý đến, nói thẳng: "Hành cung này có một suối nước nóng ở Cam Tuyền điện, nhưng chỉ có được ân chuẩn của Hoàng Thượng mới được vào."

Nghe đến đây, vẻ mặt hưng phấn của An tài nhân biến mất, nàng ta bĩu môi lẩm bẩm:

"Hoàng Thượng thật bất công."

Lục tần mặc kệ nàng ta, Hoàng Thượng há là người nàng ta có thể bình phẩm?

Đồ không biết điều.

Tuy trong lòng khinh thường thái độ của An tài nhân, nhưng trên mặt Lục tần không hề biểu lộ gì, còn thản nhiên hỏi: "Nghe nói ca múa thì nên thưởng thức trên thuyền hoa mới đúng điệu, các ngươi có muốn đi cùng không?"

Mắt An tài nhân sáng lên, nhưng nhớ đến chuyện ở hồ nước, nàng ta liền lắc đầu:

"Thôi vậy, giờ cũng muộn rồi, tần thiếp phải về thôi."

Chờ nàng ta rời đi, Lục tần khẽ nheo mắt hỏi: "Mấy hôm nay An tài nhân có vẻ an tĩnh nhỉ?"

Một phi tần khác che miệng cười, ý vị thâm trường:

"Đúng là an tĩnh hơn trước, không còn om sòm, hễ chỗ nào náo nhiệt là phải chen vào."

Có người tiếp lời: "Chắc là do hôm đó bị Hoàng Thượng răn dạy, cuối cùng cũng biết điều."

Lời vừa dứt, trong đình vang lên tiếng cười khe khẽ, tuy che giấu nhưng vẫn lộ ra sự mỉa mai châm chọc.

Vân Tự không biết có người đang nhìn mình, nàng đến Cam Tuyền điện. Trước điện có một dãy bậc thang dài, cung nhân nhanh chân bước lên trước đẩy cửa điện ra. Bên trong là những tấm lụa mỏng buông rủ, nửa che nửa hở khiến không gian thêm phần mờ ảo, ái muội.

Vân Tự cởi giày, chân trần bước vào, Thu Viện cẩn thận đỡ lấy nàng: "Chủ tử cẩn thận, nền trơn lắm."

Gian trong là một bể tắm lớn, Vân Tự dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy gì, liền khẽ nheo mắt: "Hoàng Thượng thật biết hưởng thụ."

Với khung cảnh này, Vân Tự không tin Đàm Viên Sơ trước kia đến đây tắm suối nước nóng mà lại chỉ có một mình.

Giọng điệu nàng đầy ẩn ý, Thu Viện không dám đáp lời.

Từng lớp áo ngoài được cởi ra, Vân Tự thử bước xuống nước, xác nhận không quá sâu mới thả lỏng hai chân bước hẳn vào bể, khuấy động làn nước. Hơi nước nóng bốc lên, chỉ một lát sau mái tóc đen đã ướt đẫm, dính vào mặt.

Nhiệt độ nước suối vừa phải, những khó chịu mấy ngày nay của Vân Tự dường như tan biến hết.

Thu Viện nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ nói: "Hoàng Thượng chắc chắn đang hối hận."

Vân Tự khó hiểu quay đầu lại, Thu Viện bình tĩnh nói, như đang kể một chuyện bình thường: "Nếu biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại bỏ lỡ cảnh đẹp này, chắc chắn ngày đầu tiên đến hành cung, Hoàng Thượng đã đưa chủ tử đến Cam Tuyền điện rồi."

Vân Tự chậm nửa nhịp mới hiểu ra lời trêu chọc của nàng ấy, khuôn mặt đỏ bừng, đưa tay lên vỗ chỉ cảm thấy nóng ran.

Nàng trừng mắt nhìn Thu Viện: "Giờ ngươi cũng biết trêu chọc ta rồi?"

Thu Viện không phản bác, nhưng trong lòng nàng ấy hiểu rõ, những lời mình nói đều là thật.

Hai chủ tớ đang trò chuyện thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, Vân Tự lập tức cau mày, Thu Viện cũng biến sắc: "Ai?!"

Tiếng động ngoài cửa dừng lại, một giọng nữ vang lên:

"Có ai trong đó không?"

Người đến dường như cũng rất bất ngờ.

Vân Tự cảm thấy giọng nói này quen quen, nàng vội chìm xuống nước chỉ để lộ đầu và cần cổ trắng ngần. Lát sau, sau tấm lụa mỏng xuất hiện một người, hai bên nhìn nhau đều ngạc nhiên.

"Vân tiệp dư?!"

Vân Tự cũng nhận ra người đến, nàng kinh ngạc thốt lên: "Liễu Quế?"

Liễu Quế ngẩn người, rồi quay đầu ra ngoài gọi: "Nương nương, Vân tiệp dư đang ở trong đó."

Vân Tự nhíu chặt mày, trước kia nàng đã cảm thấy thái độ của Tĩnh phi đối với mình rất kỳ lạ, mà giờ đây vừa nhìn thấy Tĩnh phi, nàng lại không khỏi nhớ đến hôm đó Tĩnh phi nhắc đến Du Châu.

Rốt cuộc Tĩnh phi nương nương muốn nói gì?

Tấm lụa được vén lên, Tĩnh phi được dìu vào. Vân Tự cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng định đứng dậy mặc quần áo nhưng Tĩnh phi đã kịp thời quay mặt đi:

"Ta không biết ngươi ở đây, có phải đã quấy rầy ngươi rồi không?"

Vân Tự nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.

Nhưng trong lòng nàng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Tĩnh phi nương nương thật sự không biết nàng ở đây sao? 

Tĩnh phi ở Bạch Hạc điện, cách Tụng Nhã hiên không xa, nàng đến Cam Tuyền điện ồn ào như vậy, nếu Tĩnh phi có để ý thì không thể không biết. Hơn nữa, ngoài điện còn có cung nhân canh giữ, làm sao Tĩnh phi có thể không biết có người bên trong?

Ánh mắt Vân Tự lóe lên, nàng không vòng vo với Tĩnh phi nữa, mà hỏi thẳng: "Nương nương đến tìm tần thiếp sao?"

Thấy Tĩnh phi vẫn còn quay mặt đi, Vân Tự nhìn Thu Viện rồi bước ra khỏi bể. Tiếng nước vang lên, Thu Viện vội lấy áo choàng cho nàng khoác vào, ít nhất cũng che đi phần nào.

Trong điện vang lên vài tiếng động nhỏ, rồi dần yên tĩnh trở lại.

Tĩnh phi im lặng hồi lâu, đợi đến khi phía sau không còn tiếng động, nàng ấy mới quay người nhìn Vân Tự. Vân Tự chỉ khoác áo choàng, mái tóc đen ướt sũng xõa tung trên vai, vài sợi dính vào má trông hơi chật vật, nhưng càng tôn lên vẻ đẹp thoát tục của nàng. Chỉ là nàng có vẻ không thoải mái, cứ rúc vào lòng Thu Viện.

Tĩnh phi biết lúc này không nên nhìn chằm chằm vào nữ tử, nhưng khi thấy nàng như vậy, nàng ấy không khỏi thất thần.

Giống.

Thật sự rất giống.

Liễu Quế khẽ kéo tay nương nương, Tĩnh phi mới hoàn hồn. Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vân Tự, nàng ấy rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: "Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện."

Cam Tuyền điện không chỉ có suối nước nóng, gian ngoài còn có chỗ nghỉ chân.

Vân Tự do dự một chút, nàng cũng muốn biết Tĩnh phi định làm gì, nên không chần chừ nữa, nàng nắm chặt vạt áo, thấp giọng nói: "Vậy xin nương nương chờ tần thiếp một lát."

Nàng chưa mặc gì cả, chỉ khoác độc một chiếc áo choàng, tất nhiên không thể cứ như vậy mà nói chuyện với Tĩnh phi được.

Tĩnh phi gật đầu với nàng, rồi xoay người rời đi, nhường lại không gian yên tĩnh cho Vân Tự.

Thu Viện nhìn trái nhìn phải, xác nhận xung quanh không có ai, mới hạ giọng nói: "Chủ tử, Tĩnh phi cứ tìm cơ hội nói chuyện với người, nô tỳ sợ nàng ấy không có ý tốt."

Vân Tự mặc y phục vào, vừa vén mái tóc đen vừa nghe Thu Viện nói, liền lên tiếng: "Nàng ấy cố tình đến đây, rõ ràng là không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, nếu vậy thì cứ nghe xem nàng ấy muốn nói gì."

Thấy nàng đã có tính toán, Thu Viện không khuyên can nữa.

Một khắc sau, Vân Tự xuất hiện trước mặt Tĩnh phi, nàng đã sửa soạn xong, chỉ là tóc vẫn còn ướt. Tĩnh phi ho khan một tiếng, ôn tồn nói:

"Vân tiệp dư không cần vội, lau khô tóc trước đi kẻo cảm lạnh."

Vân Tự lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, nương nương muốn nói gì với tần thiếp?"

Trong điện bỗng chốc im lặng, Tĩnh phi trầm mặc không nói, Vân Tự nhíu mày, chẳng phải nàng ấy muốn tìm nàng sao? Giờ lại im lặng là có ý gì?

Liễu Quế sốt ruột, không nhịn được lên tiếng: "Vân tiệp dư, nương nương chỉ muốn xác nhận với người một việc, mẫu thân người có phải họ Vệ không?"

Vân Tự bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Nàng cảnh giác nhìn chủ tớ Tĩnh phi, những chuyện liên quan đến mẫu thân kỳ thật Vân Tự biết cũng không nhiều, nhất là khoảng năm nàng lên năm tuổi, mẫu thân bệnh nặng qua đời, ký ức về bà càng thêm mờ nhạt.

Vân Tự nắm chặt khăn tay, sắc mặt lạnh lùng:

"Tần thiếp nghĩ, mẫu thân tần thiếp họ gì hình như không liên quan đến Tĩnh phi nương nương?"

Đây là lần đầu tiên Vân Tự lạnh lùng với Tĩnh phi như vậy, Liễu Quế ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn, cảm thấy Vân Tự không tin tưởng nương nương bèn vội nói: "Người đừng căng thẳng, nương nương không hại người đâu..."

Tĩnh phi rốt cuộc cũng lên tiếng, nàng ấy ngăn Liễu Quế lại, chậm rãi nói:

"Để ta nói chuyện với nàng ấy."

Vân Tự nhíu mày, nàng không phải kẻ ngốc, từ vài lời ngắn ngủi của Liễu Quế, nàng lập tức nhận ra Tĩnh phi và mẫu thân mình có liên quan đến nhau.

Nhưng rồi sao chứ?

Vân Tự vẫn luôn nhớ rõ, phụ thân nàng từng nói, mẫu thân đã làm sai chuyện suýt chút nữa bị bán vào thanh lâu, phụ thân nàng phải bán hết gia sản mới chuộc bà về được. Sau đó, cho đến khi mẫu thân qua đời, Vân Tự chưa từng gặp bất kỳ người thân nào của bà, bây giờ họ xuất hiện thì có ích gì?

Tĩnh phi là ai?

Nàng ấy xuất thân Quốc Công phủ, cô mẫu là đương kim Thái Hậu, vừa tiến cung đã được phong làm phi vị nhị phẩm, được Thái Hậu coi trọng, ai ai cũng kính nể.

Hơn nữa, Vân Tự còn biết, trước khi vào cung, Tĩnh phi và Hoàng Hậu từng là khuê mật.

Nếu nàng ấy thật sự là người thân của mẫu thân, vậy khi mẫu thân gặp nạn, nàng ấy ở đâu?

Với thân phận như vậy, chẳng lẽ nàng ấy không thể che chở cho mẫu thân nàng chút nào sao?

Vân Tự không biết, nhưng mà....

Nếu lúc trước không che chở cho mẫu thân, bây giờ mới xuất hiện nhận thân thì có ý nghĩa gì?

Mẫu thân sống trong buồn tủi, đến lúc chết cũng không được gặp người thân, còn nàng thì sao? Bao nhiêu năm cực khổ, nàng đều tự mình gánh chịu, lúc cần người cứu giúp thì không ai đến, bây giờ nàng cũng không cần người thân nữa.

Trong lòng Vân Tự có chút mâu thuẫn với hai chữ "người thân", nhưng khi nghe câu đầu tiên của Tĩnh phi, nàng không khỏi mím chặt môi.

Tĩnh phi dường như đang nhìn nàng, lại dường như đang nhìn xuyên qua nàng về một nơi xa xăm nào đó, ánh mắt có chút hoảng hốt:

"Ngươi rất giống mẫu thân ngươi."

Vân Tự theo bản năng ngước nhìn, nàng có chút ngỡ ngàng, kỳ thật nàng đã không còn nhớ rõ dung mạo của mẫu thân.

Thì ra... nàng giống mẫu thân đến vậy sao?

Chapter
1 Chương 1: Tuyển tú
2 Chương 2: Phân phối cung điện
3 Chương 3: Điện Trường Nhạc
4 Chương 4: Thỉnh an
5 Chương 5: Đàm Viên Sơ
6 Chương 6: Thị tẩm
7 Chương 7: Vấn tóc
8 Chương 8: Xung đột
9 Chương 9: Nước mưa
10 Chương 10: Tên
11 Chương 11: Ngự tiền
12 Chương 12: Giày thêu
13 Chương 13: Lầu các
14 Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15 Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16 Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17 Chương 17: Thỉnh thái y
18 Chương 18: Tiểu Dung Tử
19 Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20 Chương 20: Lư mỹ nhân
21 Chương 21: Có thai
22 Chương 22: Lục Tùng
23 Chương 23: Quá khứ
24 Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Trở về bôi thuốc
27 Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28 Chương 28: Sinh non
29 Chương 29: Ghê tởm
30 Chương 30: Mượn đao giết người
31 Chương 31: Nàng không cần
32 Chương 32: Có hơi lâu
33 Chương 33: Tuỳ nàng đi
34 Chương 34: Thật là thụ giáo
35 Chương 35: Cấm túc
36 Chương 36: Vết thương
37 Chương 37: Đi theo trẫm
38 Chương 38: Quả anh đào
39 Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40 Chương 40: Ban thưởng
41 Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42 Chương 42: Không thoải mái
43 Chương 43: Không có lương tâm
44 Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45 Chương 45: Kế tiếp
46 Chương 46: Lời đồn đãi
47 Chương 47: Kháng cự
48 Chương 48: Hỏa hoạn
49 Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50 Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51 Chương 51: Lục Tùng
52 Chương 52: Cướp sủng ái
53 Chương 53: Đẹp sao?
54 Chương 54: Dị ứng
55 Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56 Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57 Chương 57: Có thai
58 Chương 58: Hái hoa sen
59 Chương 59: Kẻ đến sau
60 Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61 Chương 61: Vị phân
62 Chương 62: Thái y
63 Chương 63: Tiệp dư
64 Chương 64: Mộng Sư điện
65 Chương 65: Thị tẩm
66 Chương 66: Thỉnh an
67 Chương 67: Té ngã
68 Chương 68: Lại sinh non
69 Chương 69: Trò khôi hài
70 Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71 Chương 71: Hôm nay không được
72 Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73 Chương 73: Hôm nay được không?
74 Chương 74: Danh sách
75 Chương 75: Say xe
76 Chương 76: Du Châu thành
77 Chương 77: Quả vải
78 Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79 Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80 Chương 80: Hoài nghi
81 Chương 81: Nàng nhớ họ
82 Chương 82: Nguyệt sự
83 Chương 83: Tĩnh phi
84 Chương 84: Thân thế
85 Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86 Chương 86: Giọt nước không lọt
87 Chương 87: Sau đó
88 Chương 88: Tế bái
89 Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90 Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91 Chương 91: Hồi cung
92 Chương 92: Sinh bệnh
93 Chương 93: Gặp mặt
94 Chương 94: Chủ trì hậu cung
95 Chương 95: Chân tướng
96 Chương 96: Tát tai
97 Chương 97: Gièm pha
98 Chương 98: Tính kế
99 Chương 99: Nhìn lại
100 Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101 Chương 101: Nàng không sai
102 Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103 Chương 103: Hoạt mạch
104 Chương 104: Bất công
105 Chương 105: Phong hào
106 Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107 Chương 107: Dọn cung
108 Chương 108: Không để đường lui
109 Chương 109: Không giống nhau
110 Chương 110: Đức phi qua đời
111 Chương 111: Dám làm càn
112 Chương 112: Xóa tên
113 Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114 Chương 114: Đồng mưu
115 Chương 115: Tạ lễ
116 Chương 116: Cấm đoán
117 Chương 117: Tỉnh ngộ
118 Chương 118: Cung yến năm mới
119 Chương 119: An tâm
120 Chương 120: Hôn mê
121 Chương 121: Điều tra
122 Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123 Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124 Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125 Chương 125: Tú nữ
126 Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127 Chương 127: Điện tuyển
128 Chương 128: Sinh nở (thượng)
129 Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Tuyển tú
2
Chương 2: Phân phối cung điện
3
Chương 3: Điện Trường Nhạc
4
Chương 4: Thỉnh an
5
Chương 5: Đàm Viên Sơ
6
Chương 6: Thị tẩm
7
Chương 7: Vấn tóc
8
Chương 8: Xung đột
9
Chương 9: Nước mưa
10
Chương 10: Tên
11
Chương 11: Ngự tiền
12
Chương 12: Giày thêu
13
Chương 13: Lầu các
14
Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15
Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16
Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17
Chương 17: Thỉnh thái y
18
Chương 18: Tiểu Dung Tử
19
Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20
Chương 20: Lư mỹ nhân
21
Chương 21: Có thai
22
Chương 22: Lục Tùng
23
Chương 23: Quá khứ
24
Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Trở về bôi thuốc
27
Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28
Chương 28: Sinh non
29
Chương 29: Ghê tởm
30
Chương 30: Mượn đao giết người
31
Chương 31: Nàng không cần
32
Chương 32: Có hơi lâu
33
Chương 33: Tuỳ nàng đi
34
Chương 34: Thật là thụ giáo
35
Chương 35: Cấm túc
36
Chương 36: Vết thương
37
Chương 37: Đi theo trẫm
38
Chương 38: Quả anh đào
39
Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40
Chương 40: Ban thưởng
41
Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42
Chương 42: Không thoải mái
43
Chương 43: Không có lương tâm
44
Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45
Chương 45: Kế tiếp
46
Chương 46: Lời đồn đãi
47
Chương 47: Kháng cự
48
Chương 48: Hỏa hoạn
49
Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50
Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51
Chương 51: Lục Tùng
52
Chương 52: Cướp sủng ái
53
Chương 53: Đẹp sao?
54
Chương 54: Dị ứng
55
Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56
Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57
Chương 57: Có thai
58
Chương 58: Hái hoa sen
59
Chương 59: Kẻ đến sau
60
Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61
Chương 61: Vị phân
62
Chương 62: Thái y
63
Chương 63: Tiệp dư
64
Chương 64: Mộng Sư điện
65
Chương 65: Thị tẩm
66
Chương 66: Thỉnh an
67
Chương 67: Té ngã
68
Chương 68: Lại sinh non
69
Chương 69: Trò khôi hài
70
Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71
Chương 71: Hôm nay không được
72
Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73
Chương 73: Hôm nay được không?
74
Chương 74: Danh sách
75
Chương 75: Say xe
76
Chương 76: Du Châu thành
77
Chương 77: Quả vải
78
Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79
Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80
Chương 80: Hoài nghi
81
Chương 81: Nàng nhớ họ
82
Chương 82: Nguyệt sự
83
Chương 83: Tĩnh phi
84
Chương 84: Thân thế
85
Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86
Chương 86: Giọt nước không lọt
87
Chương 87: Sau đó
88
Chương 88: Tế bái
89
Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90
Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91
Chương 91: Hồi cung
92
Chương 92: Sinh bệnh
93
Chương 93: Gặp mặt
94
Chương 94: Chủ trì hậu cung
95
Chương 95: Chân tướng
96
Chương 96: Tát tai
97
Chương 97: Gièm pha
98
Chương 98: Tính kế
99
Chương 99: Nhìn lại
100
Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101
Chương 101: Nàng không sai
102
Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103
Chương 103: Hoạt mạch
104
Chương 104: Bất công
105
Chương 105: Phong hào
106
Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107
Chương 107: Dọn cung
108
Chương 108: Không để đường lui
109
Chương 109: Không giống nhau
110
Chương 110: Đức phi qua đời
111
Chương 111: Dám làm càn
112
Chương 112: Xóa tên
113
Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114
Chương 114: Đồng mưu
115
Chương 115: Tạ lễ
116
Chương 116: Cấm đoán
117
Chương 117: Tỉnh ngộ
118
Chương 118: Cung yến năm mới
119
Chương 119: An tâm
120
Chương 120: Hôn mê
121
Chương 121: Điều tra
122
Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123
Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124
Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125
Chương 125: Tú nữ
126
Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127
Chương 127: Điện tuyển
128
Chương 128: Sinh nở (thượng)
129
Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]