Chương 84: Biến chuyển

Tô Vận Hàm ở trong phủ bồi tiếp hồ ly tinh của nàng nghiên cứu ma kính đại toàn thư ròng rã hai ngày hai đêm.

Đợi sáng sớm ngày thứ ba, hạ nhân trong phủ Từ Phong đưa tới một phần đại lễ. Phần này thật là thư tín do Từ Phong tự tay viết, chỉ là nội dung trong đó quá mức hậu trọng, mới bị Tô Vận Hàm xưng là đại lễ. Trong thư, Từ Phong biểu lộ với Tô Vận Hàm sự thực tình nghĩa huynh đệ hai người là không thể thay đổi, lại đề cập với nàng hắn yêu thê tử Tô Ngưng Nhi tha thiết. Về sau, Từ Phong chỉ dùng một câu liền để Vận Hàm hiểu rõ ý hắn nguyện ý tương trợ nàng thành tựu đại nghiệp. Câu kia rất đơn giản: Tô huynh, chỉ cần ngươi phân phó một tiếng, binh mã trong tay huynh đệ ta toàn bộ đều mặc ngươi sở dụng. .

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

"Linh Tiêu, Từ huynh đáp ứng tương trợ ta rồi." Cầm tín, trên mặt Tô Vận Hàm tràn ra ý cười không che giấu được. Nang tiện tay hãm Hồ Linh Tiêu vào ngực, bày thư tín ra cho nàng xem: "May mà có nàng, không phải vậy vẫn thật không biết phải làm sao để thuyết phục Từ huynh nữa!"

"Ngốc tử, người ta mệt mỏi quá đi!" Hồ Linh Tiêu đánh cái ngáp, đôi mắt nàng khép hờ, nhè nhẹ đẩy Tô Vận Hàm mở ra lười biếng nằm trên giường. Phảng phất thời khắc này chỉ có giường là nàng cần thôi, ngay cả ngốc tử nàng yêu nhất, cũng không sánh được giường ngủ ấm áp thoải mái này.

"Linh Tiêu sao uể oải vậy? Rõ ràng hai ngày nay cái gì chúng ta cũng không có làm." Tô Vận Hàm dán tay lên trán nàng, hoàn toàn quên Hồ Linh Tiêu vốn là hồ ly tinh, nào sẽ giống phàm nhân sinh bệnh vậy chứ? Chỉ là, nếu không phải sinh bệnh sao lại có vẻ uể oải như vậy? Hai ngày nay các nàng vẫn đang nghiên cứu ma kính đại toàn thư, chỉ là nghiên cứu này không phải nghiên cứu trên người đối phương, các nàng vẫn luôn chỉ thành thật nằm bò trên giường lật loạn hiệt tán gẫu chuyện khác mà thôi. Hiện giờ Hồ Linh Tiêu đột nhiên không khoẻ ỉu xìu như vậy, thực khiến Tô Vận Hàm rất lo lắng.

"Sao người ta biết được! Có lẽ mấy ngày trước hao phí quá nhiều tinh lực mới uể oải như vậy. Ngốc tử, ngươi ôm người ta ngủ có được không? Ngươi ta thật mệt thật mệt, ngươi ôm người ta ngủ mới thoải mái cơ!" Hồ Linh Tiêu lôi y tụ Tô Vận Hàm tát kiều nói, thời khắc này nàng lại như cái tiểu nữ sinh quấn người, dính lấy người yêu có thể cho nàng ỷ lại.

"Được được được, ta ôm nàng ngủ mà. Linh Tiêu, nàng thật không có chuyện gì chứ? Có cảm giác không thoải mái chỗ nào không?" Tô Vận Hàm nằm xuống ôm Hồ Linh Tiêu vào ngực, trong đầu nàng mọc nghi vấn, vì tiêu hao tinh lực quá nhiều mới có thể uể oải như vậy? Vậy soa không phải mấy ngày trước đây liền bắt đầu có phản ứng uể oải rồi chứ? Hồ Linh Tiêu như vậy, thật khiến nàng lo lắng không thôi.

"Có chỗ nào không thoải mái đâu? Chỉ là rất mệt thôi!" Hồ Linh Tiêu duỗi một ngón tay chặn môi Tô Vận Hàm, cuộn lại thành trạng thái anh nhi trong lòng nàng: "Không cho nói nữa! Bồi ngươi ta ngủ một giấc thật tốt đi mà!"

Có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của gia đinh bên ngoài khiến cho Hồ Linh Tiêu đến nay tính khí tốt phải thiếu nhẫn nại mà nhíu mày. Thân thể uể oải mạc danh thêm vào bị tiếng gõ cửa cấp bách của gia đinh bên ngoài mang đến tâm phiền ý loạn khiến Hồ Linh Tiêu trong nháy mắt dã man lên. Mà loại dã man này để cho Tô Vận Hàm thành người chịu tội cuối. Nàng còn chưa kịp khom lưng mang hài vào, Hồ Linh Tiêu thẳng thừng vung lên một cước, đạp nàng nằm bò trên đất: "Thật là! Chán ghét chết được! Những hạ nhân kia đều vướng vận lúc người ta muốn nghỉ ngơi nhất!!!"

"Linh Tiêu..." Đột nhiên bị người yêu của mình đạp cho một cước, Tô Vận Hàm coi như có hoả cũng không thể phát. Nàng uỷ khuất đầy mặt đứng dậy nhìn Hồ linh Tiêu, một tay còn cầm hài muốn mang, tay kia thì lại xoa mông mình: "Hôm nay sao nàng..." Thô lỗ vậy. Đương nhiên, phần sau Tô Vận Hàm nghẹn trong bụng, bởi vì Hồ Linh Tiêu căn bản sẽ không nghe nàng nói, chỉ là xoay người đưa lưng về phía nàng, cũng không biết là tỉnh hay ngủ.

"Có chuyện gì?" Mở cửa, trên mặt Tô Vận Hàm che kín mây đen. Nàng không có biện pháp sinh khí với Hồ Linh Tiêu, cũng chỉ có thể đem tất cả oán khí thêm tới trên người gia đinh đến quấy rầy các nàng. Ngẩng đầu lên, nàng phát hiện gia đinh cũng không chỉ tới một mình, sau hắn còn theo một vị công công lạ mặt, cầm trong tay một quyển thánh chỉ: "Không biết công công đến đây có chuyện trọng yếu gì?"

"Ân khái." Nghe được câu hỏi của Tô Vận Hàm, công công lạ mặt thẳng lưng đi tới phía trước gia đinh, hắn mở thánh chỉ trong tay ra, lớn tiếng tuyên: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Đặc tuyên đại học sĩ Điện các Tô Vận Hàm tiến cung yết kiến! Tô đại học sĩ, vậy chúng ta liền thỉnh đi."

"Hoàng thượng tỉnh rồi?"

"Tự nhiên là tỉnh rồi. Nói ra, vẫn là Tô đại học sĩ ngài mặt mũi lớn, thánh thượng vừa tỉnh đã hạ chỉ muốn triệu kiến ngài tới! Đi thôi, chậm chút sợ là khiến thánh thượng bất mãn."

"Vậy thì, thỉnh công công chờ phút chốc, thứ cho ta vào phòng đổi thân y thường." Tô Vận Hàm lấy một tấm ngân phiếu từ trong y tụ ra đưa cho công công, sau khi được hắn gật đầu thì trở về phòng cùng đóng cửa phòng lại. Ngồi ở mép giường, Tô Vận Hàm cúi người khẽ ôm lấy Hồ Linh Tiêu, ôn nhu hôn xuống gò má nàng, nói: "Hoàng thượng tỉnh rồi, tuyên ta vào cung yết kiến. Ta đoán đại khái là những việc nàng làm kia có tác dụng, nói không chừng, thánh thượng thật coi ta thành thừa tự lưu lạc bên ngoài của hắn. Linh Tiêu, ta đây liền theo tiến cung đây, nàng nghỉ ngơi thật tốt."

"Ngốc tử..." Tô Vận Hàm đang định đứng dậy, tiếng Hồ Linh Tiêu biếng nhác tác kiều lập tức vang lên. Không đợi đối phương kịp phản ứng, liền biến thành bạch hồ nằm sấp trước ngực Tô Vận Hàm, một đôi mắt hồ ly hơi hơi nheo lại: "Ôm người ta đi, không có ngươi ôm người ta, thật không thoải mái đó."

"Linh Tiêu, ta... ta đây là phải vào cung gặp thánh mà. Nếu mang theo nàng, dù cho chỉ là một con bạch hồ, cũng là vạn phần bất kính đó." Tô Vận Hàm khó xử nói, nàng có hơi nghi hoặc, sao hồ ly tinh của nàng đột nhiên trở nên dính nàng như vậy chứ? Lại hiện ra nguyên hình cho mình ôm, ngay cả đại sự gặp thánh như vậy cũng không hiểu cố kỵ.

"Không muốn... Cùng lắm người ta ẩn thân hình, chỉ để ngươi thấy là được." Bạch hồ ở trong lòng ngực Tô Vận Hàm trở mình, hai chân trước bám vào y khâm nàng không buông, bộ dạng này như tiểu hài tử vì không chiếm được đường quả mà vô lại.

"Nhưng mà... "Dù nàng ẩn thân hình, ta vẫn cứ phải ôm nàng. Tô Vận Hàm đành chịu cúi đầu nhìn bạch hồ tựa như đang ngủ say trong lòng ngực, để nàng duy trì động ta ôm gì đó một đường tiến cung, đoán chừng đi được nửa đường cũng sẽ bị coi như phong tử.

"Ngốc tử, ngươi không yêu người ta gì..." Bạch hồ đánh cái ngáp, lại trở mình một cái.

"Ta không có, nàng biết rõ ta... Được rồi được rồi, nàng không cần ẩn thân hình, ta liền cứ vậy ôm nàng đi." Tô Vận Hàm thoả hiệp, nàng nhẹ nhàng vuốt ve da lông bạch hồ, một tay mở cửa đi ra ngoài. Đối diện với ánh mắt quái dị của công công tuyên chỉ, Tô Vận Hàm chọn trực tiếp nhất là không nhìn, nói: "Công công, vậy chúng ta tiến cung diện thánh đi, hoàng thượng vẫn đang chờ đó!"

"Phải phải phải, Tô Đại học sĩ nói đúng đó! Vậy chúng ta tiến cung đi, thánh thượng đặc ý an bài, mệnh chúng ta dùng kiệu nâng ngài tiến cung đó!" Công công đảo qua bạch hồ trong lòng Tô Vận Hàm, áp chế mạnh mẽ kinh ngạc ngụ trong lòng, thỉnh Tô Vận Hàm ngồi vào kiệu chuẩn bị đặc biệt, nâng lên nhắm hoàng cung mà chạy đi.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2 Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3 Chương 3: Nhị tiểu thư
4 Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5 Chương 5: Yêu vật
6 Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7 Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8 Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9 Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10 Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11 Chương 11: Kẻ quấy phá
12 Chương 12: Đại biến động
13 Chương 13: Bối rối
14 Chương 14: Nụ hôn đầu
15 Chương 15: Phân tách
16 Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19 Chương 19: Đêm đầu làm việc
20 Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21 Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22 Chương 22: Tương ngộ
23 Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24 Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Trị thương
27 Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28 Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29 Chương 29: Lời cảnh cáo
30 Chương 30: Cầu người giúp
31 Chương 31: Say tửu loạn tính
32 Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33 Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34 Chương 34: Vận Hàm ghen
35 Chương 35: Xuất du
36 Chương 36: Nội thương
37 Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38 Chương 38: Tỏ tường
39 Chương 39: Thông suốt
40 Chương 40: Phát gạo
41 Chương 41: Yên lành
42 Chương 42: Lần đầu nói dối
43 Chương 43: Rừng đào
44 Chương 44: Cùng đi
45 Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46 Chương 46: Tư bôn
47 Chương 47: Khoa khảo
48 Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49 Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50 Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51 Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52 Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53 Chương 53: Lang Sơ (1)
54 Chương 54: Lang Sơ (2)
55 Chương 55: Thành thân
56 Chương 56: Động phòng (1)
57 Chương 57: Động phòng (2)
58 Chương 58: Tân hôn
59 Chương 59: Viếng mộ song thân
60 Chương 60: Vì người bận rộn
61 Chương 61: Xuất du
62 Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63 Chương 63: Hồi Tô phủ
64 Chương 64: Nhận thân
65 Chương 65: Tình nghị
66 Chương 66: Ăn giấm
67 Chương 67: Ôn tuyền
68 Chương 68: Tới Lương đô
69 Chương 69: Thám thính (1)
70 Chương 70: Thám thính (2)
71 Chương 71: Bứt dây
72 Chương 72: Tử tội
73 Chương 73: Hồi kinh thành
74 Chương 74: Ngả bài
75 Chương 75: Mật mưu
76 Chương 76: Phiền ưu (1)
77 Chương 77: Phiền ưu (2)
78 Chương 78: Khơi mào
79 Chương 79: Khuynh tâm
80 Chương 80: Vì mỹ nhân
81 Chương 81: Thuyết phục
82 Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83 Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84 Chương 84: Biến chuyển
85 Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86 Chương 86: Giải vây
87 Chương 87: Sóng ngầm
88 Chương 88: Hạ màn
89 Chương 89: Hỉ sự
90 Chương 90: Tàn dư
91 Chương 91: Hạ chỉ
92 Chương 92: Đăng cơ
93 Chương 93: Giao hoan
94 Chương 94: Lần đầu thượng triều
95 Chương 95: Độ kiếp
96 Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97 Chương 97: Hài tử đầu
98 Chương 98: Mặt trời nhỏ
99 Chương 99: Ngoài dự kiến
100 Chương 100: Hài tử sau
101 Chương 101: Một nhà ba "người"
102 Chương 102: Thực hiện mong ước
103 Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa định mệnh
2
Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú
3
Chương 3: Nhị tiểu thư
4
Chương 4: Đại ca ngu ngụi
5
Chương 5: Yêu vật
6
Chương 6: Thỉnh đạo sĩ
7
Chương 7: Linh Tiêu tinh nghịch
8
Chương 8: Linh Tiêu vs Huyền Cơ
9
Chương 9: Xứng danh đại ngốc tử
10
Chương 10: Cuộc sống thường nhật
11
Chương 11: Kẻ quấy phá
12
Chương 12: Đại biến động
13
Chương 13: Bối rối
14
Chương 14: Nụ hôn đầu
15
Chương 15: Phân tách
16
Chương 16: Gậy ông đập lưng ông
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ra mắt mỗ mỗ
19
Chương 19: Đêm đầu làm việc
20
Chương 20: Nương thân Linh Tiêu
21
Chương 21: Hồi ức của Hồ Kiều Kiều
22
Chương 22: Tương ngộ
23
Chương 23: Linh Tiêu sinh khí (1)
24
Chương 24: Linh Tiêu sinh khí (2)
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Trị thương
27
Chương 27: Vận Hàm ngốc nghếch
28
Chương 28: Vận Hàm vào tròng
29
Chương 29: Lời cảnh cáo
30
Chương 30: Cầu người giúp
31
Chương 31: Say tửu loạn tính
32
Chương 32: Vận Hàm cam chịu
33
Chương 33: Tuyên bố chủ quyền
34
Chương 34: Vận Hàm ghen
35
Chương 35: Xuất du
36
Chương 36: Nội thương
37
Chương 37: Ngưng Nhi - Từ Phong
38
Chương 38: Tỏ tường
39
Chương 39: Thông suốt
40
Chương 40: Phát gạo
41
Chương 41: Yên lành
42
Chương 42: Lần đầu nói dối
43
Chương 43: Rừng đào
44
Chương 44: Cùng đi
45
Chương 45: Cứu giá chậm trễ
46
Chương 46: Tư bôn
47
Chương 47: Khoa khảo
48
Chương 48: Nhận thức Hứa lão
49
Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất
50
Chương 50: Minh Tắc đế - Như Ngọc
51
Chương 51: Hảo tâm trợ giúp
52
Chương 52: Hoàn thành trợ giúp
53
Chương 53: Lang Sơ (1)
54
Chương 54: Lang Sơ (2)
55
Chương 55: Thành thân
56
Chương 56: Động phòng (1)
57
Chương 57: Động phòng (2)
58
Chương 58: Tân hôn
59
Chương 59: Viếng mộ song thân
60
Chương 60: Vì người bận rộn
61
Chương 61: Xuất du
62
Chương 62: Thuận nước đẩy thuyền
63
Chương 63: Hồi Tô phủ
64
Chương 64: Nhận thân
65
Chương 65: Tình nghị
66
Chương 66: Ăn giấm
67
Chương 67: Ôn tuyền
68
Chương 68: Tới Lương đô
69
Chương 69: Thám thính (1)
70
Chương 70: Thám thính (2)
71
Chương 71: Bứt dây
72
Chương 72: Tử tội
73
Chương 73: Hồi kinh thành
74
Chương 74: Ngả bài
75
Chương 75: Mật mưu
76
Chương 76: Phiền ưu (1)
77
Chương 77: Phiền ưu (2)
78
Chương 78: Khơi mào
79
Chương 79: Khuynh tâm
80
Chương 80: Vì mỹ nhân
81
Chương 81: Thuyết phục
82
Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý
83
Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
84
Chương 84: Biến chuyển
85
Chương 85: Thuận buồm ngưng gió
86
Chương 86: Giải vây
87
Chương 87: Sóng ngầm
88
Chương 88: Hạ màn
89
Chương 89: Hỉ sự
90
Chương 90: Tàn dư
91
Chương 91: Hạ chỉ
92
Chương 92: Đăng cơ
93
Chương 93: Giao hoan
94
Chương 94: Lần đầu thượng triều
95
Chương 95: Độ kiếp
96
Chương 96: Cánh cửa hạnh phúc
97
Chương 97: Hài tử đầu
98
Chương 98: Mặt trời nhỏ
99
Chương 99: Ngoài dự kiến
100
Chương 100: Hài tử sau
101
Chương 101: Một nhà ba "người"
102
Chương 102: Thực hiện mong ước
103
Chương 103: Hạnh phúc mãi về sau