Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn

Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt tái nhợt như nước, môi lại bị dính đỏ thẫm, nàng khẩn trương, khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ ấm áp, nhẹ giọng an ủi:

-Đừng lo lắng, ta không có việc gì đâu!

Khinh Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, móc cái khăn từ trong tay áo ra giúp hắn lau vết máu, lo lắng hỏi thăm:

-Thượng Quan, hàn độc trên người của huynh sao lại phát tác sớm như vậy?

Hàn độc! Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, hắn thế nào lại quên mất đã từng nghe đồn trên giang hồ, Vô Nguyệt công tử từ khi ra đời trong người đã có hàn độc, sau được Y tiên cứu trị, hàng năm đều tới Dược Vương cốc, giải hàn độc, chưa bao giờ gián đoạn.

Thượng Quan Nguyệt nhìn động tác của nàng, trong mắt dâng lên ngọn sóng mãnh liệt, còn chưa mở miệng đáp lời thì đã bị ho khan kịch liệt, giải thích đứt quãng:

-Khụ khụ… Chỉ là, vận dụng chân khí……… quá độ, khụ khụ…, nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn….

Thấy thế Khinh Vân Nhiễm vội vàng đứng dậy, lấy tay đập đập vào sau lưng giúp hắn dễ chịu hơn, lưng hắn lạnh lẽo, cả người rét lạnh và cứng đờ, cách lớp y phục thế này mà vẫn có thể cảm nhận rõ được.

Gương mặt Thượng Quan Nguyệt hơi đỏ lên, nàng dựa vào hắn gần quá, mấy sợi tóc buông xuống lướt qua má hắn, trên người nàng có một mùi thơm mát quanh quẩn quanh mũi hắn, làm máu ở ngực hắn như bị đọng lại.

Hắn điều chỉnh lại hơi thở, dần dần vững vàng hơn.

Thuở nhỏ hắn tập võ, luyện thuần thục nội công, có thể áp chế được khí lạn trong cơ thể nên mới chịu được tới giờ.

Nhưng khi hắn vận chân khí, mệt nhọc quá độ thì nội công không thể áp chế được nữa, hàn độc sẽ xâm nhập vào cơ thể, lúc nãy hắn bị hộc máu là triệu chứng phát tác, nếu vậy, thời gian hắn còn sống càng ngày càng ngắn.

Khinh Vân Nhiễm nắm chặt khăn tay, đôi mắt đen kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nguyệt, trực giác nói cho nàng biết, chuyện này cũng không phải dễ dàng như lời nói của hắn.

Tiêu Thần Hiên thấy hai người diễn cảnh tình cảm mập mờ, trong mắt hiện lên tức giận, trầm giọng nói:

-Nếu tính mạng Khinh tướng quân đã không còn vấn đề gì, Thượng Quan công tử lại đang mang bệnh trong người, chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, thản nhiên nói:

-Đa tạ Vương gia! Ta kê cho Khinh tướng quân phương thuốc điều trị, lần này tâm lực huynh ấy bị hao tổn, tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng chưa chắc đã khỏi được bệnh.

Ngụ ý là hắn sẽ bị chậm trễ thời gian quay về kinh.

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu xuống, trong lòng nửa vui nửa buồn lẫn lộn, vui là nàng sẽ có thêm thời gian ở chung với nhị ca, nhưng không vui ở chỗ là cảnh ở chung này không tốt như nàng tưởng.

Nhưng cũng may lần này nhị ca thoát nguy hiểm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Khóe môi Tiêu Thần Hiên nửa cười nửa không, nói:

-Tránh việc bệnh tình của Khinh tướng quân xảy ra chuyện, vậy đành phiền hai vị ở lại, chờ Khinh tướng quân tỉnh lại, Bổn Vương sẽ phái người hộ tống hai vị về Minh Vân sơn trang.

Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ:

-Tạ ơn Vương gia.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên hơi tối lại, nhìn nàng đầy thâm ý, ánh mắt nữ tử trước mắt này rất giông với ánh mắt nàng, ánh mắt nữ tử khắc sâu vào lòng hắn, ngày đêm hành hạ không ngừng.

Hắn đột nhiên nhớ lại, rất lâu lâu trước nàng từng dịch dung, chuẩn bị cùng Duẫn Mặc Băng chạy ra khỏi thành, ánh mắt nàng lúc ấy sợ hãi làm hắn rất khó quên.

Hắn nhíu mày, bất tri bất giác nhăn mặt lại, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng đậm, giữ nàng ở lại, nguyên nhân quan trọng nhất là để hắn điều tra, nếu như nàng là Khinh Vân Nhiễm thì nhị ca ca đã sống cùng nàng mấy chục năm không có khả năng không nhận ra.

Tối hôm qua tại yến tiệc, sau khi hắn gặp nàng, trong lòng đã hoài nghi, sai người đi điều tra chi tiết, mà kết quả lại làm cho hắn ngoài ý muốn.

Nàng như một điều bí ẩn, bốn năm trước bỗng xuất hiện bên cạnh người Thượng Quan Nguyệt, cũng không phải là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng không phải tỳ nữ của hắn, chỉ là người trên danh nghĩa hắn tiếp quản y quán.

Thời gian nàng xuất hiện trùng khớp với thời gian Khinh Vân Nhiễm mất tích. Nếu như đây chỉ là trùng hợp thì những chuyện khác tuyệt đối không thể trùng hợp đến thế.

Bốn năm trước, sau khi hắn biết Khinh Vân Nhiễm bị rơi xuống vách núi, hắn tìm hơn một tháng trời ở vách núi ấy, nhưng còn một nơi mà hắn và Duẫn Mặc Băng không thể xông vào, đó chính là Dược Vương cốc ở dưới vách núi.

Cốc chủ Dược Vương cốc là Y tiên Tạ Phàm Mạc, tích cách cổ quái, không muốn cho người ngoài vào cốc nên ở trong cốc bày rất nhiều bẫy, kỳ môn độn giáp, trận pháp vô cùng nguy hiểm, nếu là người tự ý xông vào rất có khả năng bị lạc trong sương mù, vĩnh viễn cũng không thoát ra được. Cho dù là người lợi hại có thể phá giải trận pháp mà tiến vào cũng nhất định không thể đến được tâm cốc, bốn phía trong cốc mông lung, rải độc khắp nơi, độc tính mãnh liệt, nếu không ăn thuốc giải trước thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

Nhưng Thượng Quan Nguyệt lại khác, sư phụ hắn là Y tiên, Y tiên rất quý hắn, sau khi bái biệt sư phụ thì Y tiên đặc biệt đưa hắn vào cốc chữa trị hàn độc.

Nếu như đem chuỗi sự việc này kết hợp lại thì có thể suy ra như sau, khi Thượng Quan Nguyệt tới Dược Vương cốc chữa hàn độc thì tại vách núi đã cứu được Khinh Vân Nhiễm, sau đó mang nàng vào trong cốc, chặt đứt đầu mối hắn và Duẫn Mặc Băng cùng tìm.

Nhưng chỉ dựa vào suy đoán cũng không đủ để chứng minh nàng chính là Khinh Vân Nhiễm, hắn định sẽ đến gần dò xét nàng, nếu như nàng cố tình tránh nè, nhất định là đúng. Còn nếu như xác định nàng không phải, hắn tuyệt đối không dây dưa, có mối quan hệ không rõ ràng.

Nghĩ vậy, trong tim hắn bỗng cảm thấy đau đớn, hắn không dám nghĩ đến điều này, có phải Khinh Vân Nhiễm có phải đã chết thật rồi không, bởi vì trong lòng hắn luôn có một hy vọng xa vời nên mới có thể sống sót.

Hắn đã làm tổn thương nàng quá sâu, sâu đến mức cả đời này cũng không trả được, nhưng tại sao ngay đến cơ hội bù đắp cho nàng mà ông trời cũng không ban cho hắn?

Bốn năm dài chờ đợi, hắn rất kiên nhẫn, kiên nhẫ cho tới khi tìm được người phụ nữ đó mới thôi….

Khinh Vân Nhiễm nhìn ánh mắt của Tiêu Thần Hiên, nàng biết, hắn đã sinh nghi rồi, trách hắn có trực giác quá nhạy cảm, hay là trách nàng đã che giấu không tốt?

Tối hôm qua gặp mặt, chắc là đã điều tra rồi.

Nhìn Khinh Vân Ngạo đang nằm trên giường, than nhẹ một tiếng, nơi này có một đoàn tỳ nữ và thị vệ trông coi, ngay cả nói, cũng phải nghĩ kỹ mới được?!?

Nàng chỉ có thể nhẫn nại, cúi đầu nhìn khăn trong tay, cái khăn đã bị dính máu giống như vài đóa hoa mai. Lúc này Tiêu Thần Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cái khăn nàng cầm trong tay, đợi đến khi nhìn rõ hình thêu trên đó thì hắn như bị sét đánh, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người.

Túi hương và….cái khăn này là do nàng thêu ra.

Khinh Vân Nhiễm đang định cất khăn vào trong tay áo thì nghe được Tiêu Thần Hiên dùng giọng nói ra lệnh:

-Đưa khăn lụa kia cho Bổn Vương xem một chút!

Nàng sửng sốt, trong lòng mơ hồ cảm giác có chuyện không ổn, từ chối khéo léo:

-Vương gia, khăn này dính máu rồi, người không nên.

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng ngắt lời, nói:

-Bổn Vương bảo ngươi cầm lại đây.

Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, đem khăn tới trước mặt hắn:

-Xin mời Vương gia xem.

Tiêu Thần Hiên cầm lấy cái khăn tay, vừa liếc mắt một cái, hắn liền ngây người, hắn nhớ kỹ, ngày đó hắn từng xem qua cái túi hương nàng thêu, cách thêu túi hương đó và thêu cái khăn này hoàn toàn giống nhau.

Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ khác thường của hắn, thản nhiên nói:

-Vương gia xem xong chưa?

Hắn có nghĩ gì đi chăng nữa, chỉ cần nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách để giữ nàng.

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên đột biến, trong mắt lóe ra vui mừng, đưa khăn tay trả lại cho Khinh Vân Nhiễm, không nói một lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng đã dịu dàng hơn.

Thượng Quan Nguyệt nhìn vẻ mặt hai người, đôi môi mím lại thành một đường, trong quá khứ bọn họ có quen biết hay không, có mối quan hệ thế nào hắn không để ý, hắn chỉ quan tâm là Khinh nhi có phải muốn thoát khỏi quá khứ đó hay không?

Đột nhiên Tiêu Thần Hiên ngẩng đầu, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, giọng nói vang lên rất rõ ràng:

-Thượng Quan công tử, Bổn Vương rất thích nàng, ngươi có thể tặng nàng cho Bổn Vương không?

Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, trầm giọng nói:

-Vương gia, Khinh nhi không phải là kẻ dưới ở Minh Vân sơn trang, ta không có quyền để ý nàng đi hay ở.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên nheo lại, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, cười, nói:

-Thượng Quan công tử, nàng đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngay cả quyền làm chủ thay nàng cũng không có?

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trở nên thâm trầm, thản nhiên nói:

-Vương gia tinh mắt, Khinh nhi vốn là nô tài, nhưng trong mắt ta, Khinh nhi là bằng hữu, ta không có quyền can thiệp vào ý nghĩ của nàng, giống như Vương gia không thể can thiệp vào chuyện của ta vậy!

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm tối đi, mắt thấy xung đột sắp xảy ra, thấp giọng nói:

-Được Vương gia quý mến, Nhược Minh xin ghi nhận! Thượng Quan công tử có ơn cứu mạng, Nhược Minh không muốn vong ân phụ nghĩa, mong Vương gia thứ tội!

Khóe miệng Tiêu Thần Hiên cười khổ, trầm mặc không nói gì, hắn muốn xem phản ứng kinh ngạc, thất thố của nàng, cũng muốn biết trong lòng nàng có Thượng Quan Nguyệt hay không?

Nhưng hắn thất vọng rồi, nàng rất bình tĩnh, giống như đã biết trước Thượng Quan Nguyệt sẽ không đồng ý.

Nàng có tình cảnh rất giống hắn.

Lúc này ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc:

-Thần Hiên, sư huynh, hóa ra mọi người đều ở đây!

Chapter
1 Chương 1: Đêm đại hôn
2 Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3 Chương 3: Người ngoài tham gia
4 Chương 4: Một ngày một đêm
5 Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6 Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7 Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8 Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9 Chương 9: Không màng tranh sủng
10 Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11 Chương 11: Cố tình vu oan
12 Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13 Chương 13: Nằm trong dự liệu
14 Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15 Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16 Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17 Chương 17: Tâm cứng như thép
18 Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19 Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20 Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21 Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22 Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23 Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24 Chương 24: Tức giận đùng đùng
25 Chương 25: Hận tới thấu xương
26 Chương 26: Quyết không hối hận
27 Chương 27: Không bằng cầm thú
28 Chương 28: Sống không bằng chết
29 Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30 Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31 Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32 Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33 Chương 33: Bị đánh gãy chân
34 Chương 34: Sủng ái người
35 Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36 Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37 Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38 Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39 Chương 39: Là địch hay là bạn
40 Chương 40: Ai vô tội?
41 Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42 Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43 Chương 43: Thập nhật thực tâm
44 Chương 44: Có thâm ý
45 Chương 45: Như có sương mù
46 Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47 Chương 47: Hắn không tin
48 Chương 48: Mập mờ
49 Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50 Chương 50: Bắt được chủ mưu
51 Chương 51: Đá hắn xuống giường
52 Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53 Chương 53: Có bầu
54 Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55 Chương 55: Thai nhi đã chết
56 Chương 56: Trong cơn giận dữ
57 Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58 Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59 Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60 Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61 Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62 Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63 Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64 Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65 Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66 Chương 66: Ở chung ấm áp
67 Chương 67: Dừng ở đây
68 Chương 68: Trở lại Vương phủ
69 Chương 69: Khinh người quá đáng
70 Chương 70: Ác độc đến vậy
71 Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72 Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73 Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74 Chương 74: Truy tìm
75 Chương 75: Không oán không hận
76 Chương 76
77 Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78 Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82 Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83 Chương 83: Hàn độc phát tác
84 Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85 Chương 85: Không chịu thừa nhận
86 Chương 86: Bắt cóc
87 Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88 Chương 88: Mai phục họa căn
89 Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90 Chương 90: Dây dưa đến chết
91 Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92 Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93 Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94 Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95 Chương 95: Ấm áp
96 Chương 96: Không thể phụ lòng
97 Chương 97: Núi tuyết lở
98 Chương 98: Thâm tình như thế
99 Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100 Chương 100: Mất trí nhớ
101 Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102 Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103 Chương 103: Tương tư thành ma
104 Chương 104: Không ai nợ ai
105 Chương 105: Phương thức mới
106 Chương 106: Không hẹn gặp lại
107 Chương 107: Không cách nào thoát được
108 Chương 108: Tâm ý đã quyết
109 Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110 Chương 110: Khó được ấm áp
111 Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112 Chương 112: Đừng lừa ta
113 Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114 Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115 Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116 Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117 Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118 Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119 Chương 119: Đả kích chí mạng
120 Chương 120: Ngày thành thân
121 Chương 121: Một đêm tóc bạc
122 Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123 Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124 Chương 124: Hắc y tóc trắng
125 Chương 125: Mục đích là gì?
126 Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127 Chương 127: Đau đớn thấu tim
128 Chương 128: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Đêm đại hôn
2
Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3
Chương 3: Người ngoài tham gia
4
Chương 4: Một ngày một đêm
5
Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6
Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7
Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8
Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9
Chương 9: Không màng tranh sủng
10
Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11
Chương 11: Cố tình vu oan
12
Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13
Chương 13: Nằm trong dự liệu
14
Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15
Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16
Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17
Chương 17: Tâm cứng như thép
18
Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19
Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20
Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21
Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22
Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23
Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24
Chương 24: Tức giận đùng đùng
25
Chương 25: Hận tới thấu xương
26
Chương 26: Quyết không hối hận
27
Chương 27: Không bằng cầm thú
28
Chương 28: Sống không bằng chết
29
Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30
Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31
Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32
Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33
Chương 33: Bị đánh gãy chân
34
Chương 34: Sủng ái người
35
Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36
Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37
Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38
Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39
Chương 39: Là địch hay là bạn
40
Chương 40: Ai vô tội?
41
Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42
Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43
Chương 43: Thập nhật thực tâm
44
Chương 44: Có thâm ý
45
Chương 45: Như có sương mù
46
Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47
Chương 47: Hắn không tin
48
Chương 48: Mập mờ
49
Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50
Chương 50: Bắt được chủ mưu
51
Chương 51: Đá hắn xuống giường
52
Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53
Chương 53: Có bầu
54
Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55
Chương 55: Thai nhi đã chết
56
Chương 56: Trong cơn giận dữ
57
Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58
Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59
Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60
Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61
Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62
Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63
Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64
Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65
Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66
Chương 66: Ở chung ấm áp
67
Chương 67: Dừng ở đây
68
Chương 68: Trở lại Vương phủ
69
Chương 69: Khinh người quá đáng
70
Chương 70: Ác độc đến vậy
71
Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72
Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73
Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74
Chương 74: Truy tìm
75
Chương 75: Không oán không hận
76
Chương 76
77
Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78
Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82
Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83
Chương 83: Hàn độc phát tác
84
Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85
Chương 85: Không chịu thừa nhận
86
Chương 86: Bắt cóc
87
Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88
Chương 88: Mai phục họa căn
89
Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90
Chương 90: Dây dưa đến chết
91
Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92
Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93
Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94
Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95
Chương 95: Ấm áp
96
Chương 96: Không thể phụ lòng
97
Chương 97: Núi tuyết lở
98
Chương 98: Thâm tình như thế
99
Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100
Chương 100: Mất trí nhớ
101
Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102
Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103
Chương 103: Tương tư thành ma
104
Chương 104: Không ai nợ ai
105
Chương 105: Phương thức mới
106
Chương 106: Không hẹn gặp lại
107
Chương 107: Không cách nào thoát được
108
Chương 108: Tâm ý đã quyết
109
Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110
Chương 110: Khó được ấm áp
111
Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112
Chương 112: Đừng lừa ta
113
Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114
Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115
Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116
Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117
Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118
Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119
Chương 119: Đả kích chí mạng
120
Chương 120: Ngày thành thân
121
Chương 121: Một đêm tóc bạc
122
Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123
Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124
Chương 124: Hắc y tóc trắng
125
Chương 125: Mục đích là gì?
126
Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127
Chương 127: Đau đớn thấu tim
128
Chương 128: Đại kết cục