Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ

Tiết thái hậu nhíu mày: "Vĩnh Xương bá phủ liên tục đưa hai vị cô nương tiến cung, bên ngoài nói là làm thư đồng cho công chúa Khương Huệ phi sinh, nhưng tâm tự bọn họ sao có thể giấu được ta? Vị cô nương được đưa vào lúc trước giờ đã trở thành lương viện của thái tử. Cũng do Thiệu nhi yêu mến nàng, không phải nàng không được. Dù sao cũng chỉ là một lương viện nên ta chiều theo ý nó. Nhưng Vĩnh Xương bá phủ hình như chưa biết điểm dừng, vậy mà lại đưa thêm một vị cô nương nữa vào cung."

Dừng một chút, trên mặt bà lộ chút ý cười: "Có điều vị tam cô nương này là người thú vị, so với người trước thì nàng tốt hơn nhiều. Hơn nữa nàng còn am hiểu hoa cỏ. Bồn phong lan này của ta "

Bà chỉ tay về hướng chậu lan, "Nàng vừa nhìn đã có thể đoán đúng hoa này thuộc giống gì, còn biết được tập tính của nó."

Tiết thái hậu lại kể chuyện Khương Thanh Uyển trị bệnh cho cây phong lan.

"Cũng không biết phương pháp của nàng có tác dụng hay không. Lại xem đi."

Tiết Minh Thành biết cô mẫu thích nhất là trồng hoa trồng cỏ. Nếu vị Khương cô nương kia có bản lĩnh dùng chuyện này kết thân với bà thì tương lai chắc chắn không hề kém so với tỷ tỷ làm lương viện của thái tử.

Tay hắn cầm lấy tách trà, môi khẽ cười. Đó là một nụ cười rất khách sáo.

Hai người trò chuyện thêm vài câu. Sau đó Tiết thái hậu mới nói về mục đích gọi hắn đến: "Ta nghe người ta nói, không biết dạo này Thôi Quý Lăng gặp phải chuyện gì mà trông rất tiều tụy, những chuyện trên triều đình cũng không nhúng tay quá nhiều. Ta và hoàng thượng muốn nhân cơ hội này đề bạt ngươi tiến thêm một bước. Hôm kia sau khi bãi triều, hoàng thượng gọi Binh bộ thượng thư đến ngự thư phòng nói chuyện, ám chỉ tuổi tác của ông ta đã lớn nên nhượng chức đi thôi. Hôm qua Binh bộ thượng thư tỏ ý muốn cáo lão về quê, tấu chương cũng đã dâng lên, chẳng mấy mà hoàng thượng sẽ đồng ý và hạ chỉ để ngươi giữ chức Binh bộ thượng thư."

Tiết Minh Thành biết Tiết thái hậu và hoàng thượng muốn đem quyền điều binh và quản lý bình quyền tách ra. Sau này, phủ đại đô đốc chỉ có quyền quản lý quân sĩ, còn việc điều động binh lính sẽ được xem xét bởi bộ Binh. Như vậy có thể thành công kiểm soát binh quyền trong tay Thôi Quý Lăng. Chỉ là...

"Chất nhi chỉ vừa mới bắt đầu con đường làm quan, kinh nghiệm còn ít. Ban đầu khi mới đảm nhiệm chức vụ tả thị lang của Binh bộ, trong triều đã có không ít lời đồn, nếu bây giờ chất nhi ngồi ở vị trí Binh bộ thượng thư, sợ rằng quần thần trong triều sẽ phản ứng mạnh hơn."

Trong triều có vài lão thần, tóc đã hoa râm, nhưng thăng quan tiến chức rất chậm, đến khi sắp cáo lão có khi cũng chưa được nổi tam phẩm. Nhưng khởi đầu hắn đã là quan tam phẩm, giữ chức Binh bộ tả thị lang. Chỉ nhậm chức được mấy tháng đã đảm nhiệm luôn cả chức vị Binh bộ thượng thư.

Tốc độ thăng tiến này thật sự quá nhanh.

Tiết thái hậu lại không quá bận tâm: "Ngươi là Vệ quốc công, con cháu nhà thế gia. Hơn nữa còn là cháu ngoại ta, là cữu cữu của thái tử, những người khác sao có thể so sánh được với ngươi? Còn việc này nhất định phải làm nhanh. Nếu Thôi Quý Lăng tỉnh táo lại, nhúng tay đến việc thăng quan trong triều thì cái chức Binh bộ thượng thư này chưa chắc đã đến tay ngươi làm."

Quả đúng là Thôi Quý Lăng có năng lực như thế.

Tiết Minh Thành đành phải đồng ý. Hai người còn nhắc đến việc học của thái tử dạo gần đây.

Có thể thấy được,Tiết thái hậu rất hài lòng đối với việc này. Đợi xong đại hôn, thái tử sẽ được học cách xử lý triều chính.

Tình hình của thái tử tốt đẹp, tự nhiên tứ hoàng tử sẽ bị thua kém.

Mặc dù Thôi Hoa Lan là hoàng hậu, nhưng trong hậu cung không có ai để nương tựa. Người duy nhất nàng ta có thể dựa vào chỉ có huynh trưởng Thôi Quý Lăng.

Nhưng từ sau lần Thôi Quý Lăng chất vấn nàng ta về chuyện Khương Thanh Uyển thì dù nàng ta có cho người mời hắn vào cung, hắn cũng chẳng tới một lần. Nàng ta nghĩ rằng mời mẫu thân tiến cung, để bà trở về nói với Thôi Quý Lăng mấy câu, lợi dụng sự quan tâm của hắn. Nhưng thái giám được phái đi mời lại trở về báo rằng thị vệ của hầu phủ nói thân thể lão thái thái không tốt, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, không nên ra ngoài gặp người khác.

Thôi Hoa Lan biết đây chỉ là cái cớ, chắc chắn đại ca không muốn để nàng gặp mẫu thân.

Rơi vào đường cùng, nàng ta nghĩ đến Tôn Ánh Huyên.

Tuy trong lòng khinh bỉ lại kiêng kị người này, nhưng nàng ta phải thừa nhận ả rất thông minh và tàn nhẫn, mời ả vào cung cho nàng một cao kiến cũng tốt. Nhưng tệ ở chỗ, thái giám trở về bẩm rằng sau khi phụ mẫu qua đời thì Tôn gia bị cường đạo đột nhập trộm cướp. Nay, tỷ đệ Tôn gia tung tích không rõ, không ai biết họ còn sống hay đã chết.

Thôi Hoa Lan hết đường xoay sở. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta đành mặt dày viết phong thư sai thái giám đưa đến Tĩnh Ninh hầu phủ, nhất định phải giao tận tay Thôi Quý Lăng. Mong hắn nhớ đến tình cảm huynh muội, cũng mong hắn nghĩ cho tiền đồ Thôi gia mà giúp nàng một tay.

Nhưng khi thái giám đến Tĩnh Ninh hầu phủ thì nghe được tin hầu gia không có ở trong phủ. Về việc đi hướng nào, chỉ biết hắn xuất phát vội vàng, không biết đi đến đâu.

Thôi Quý Lăng đã ra ngoài thành.

Vừa mới, một thị vệ trong đoàn của Trần Bình đến Dư Diêu, Chiết Giang đã giục ngựa trở về thông báo rằng họ đã tìm được Tôn cô cô mà Chu phu nhân nói và hộ tống bà an toàn hồi kinh. Bây giờ, người còn cách thành hơn năm mươi dặm, khoảng chạng vạng tối sẽ vào đến kinh. Đại thị vệ phái hắn về đây bẩm báo với đại đô đốc.

"Có tìm thấy phu nhân không?"

Đây là việc duy nhất Thôi Quý Lăng quan tâm. Và đó cũng chính là việc Trần Bình ngày đêm trăn trở trong một tháng kể từ ngày bước chân đến Dư Diệu, Chiết Giang.

Thị vệ quỳ một chân trên đất, đầu cúi gằm xuống, không nói gì.

Thôi Quý Lăng như người rớt xuống vực sâu, khí sắc trên mặt hắn tái nhợt, trắng bệch như tuyết.

Chu Huy bên cạnh thấy vậy, vội vàng an ủi: "Có lẽ năm đó phu nhân không ở cùng Tôn cô cô khi xuất cung nhưng chắc hẳn Tôn cô cô biết tung tích của phu nhân. Chúng ta vẫn nên đợi Trần Bình hộ tống Tôn cô cô trở về rồi hỏi chuyện của phu nhân."

Nhưng trong lòng Chu Huy cũng biết, Trần Bình là người làm việc cẩn thận. Nếu đã tìm thấy Tôn cô cô, nhất định hắn sẽ hỏi về nơi phu nhân ở rồi đi tìm và hộ tống người hồi kinh. Song hiện tại Trần Bình chỉ đưa mỗi Tôn cô cô trở về, không hề có phu nhân, e rằng Tôn cô cô cũng không biết tung tích phu nhân, hoặc là phu nhân đã chết.

Thời khắc này, Chu Huy vô cùng hy vọng Tôn cô cô chỉ không biết nơi ở của phu nhân, chứ không phải phu nhân đã chết.

Nếu không rõ tung tích phu nhân, đại đô đốc có thể nghĩ rằng nàng vẫn còn sống, ngài có thể dựa vào suy nghĩ này mà tiếp tục chống đỡ bản thân không gục ngã. Nhưng nếu phu nhân đã chết...

Chu Huy quay lại nhìn thoáng qua khuôn mặt thiếu sức sống của Thôi Quý, khẽ thở dài trong lòng.

Hắn biết chuyện mình đoán được thì sao đại đô đốc lại không nghĩ tới. Chẳng qua ngài cố giả bộ trấn định mà thôi.

Chu Huy đang muốn đỡ Thôi Quý Lăng ngồi xuống ghế thì bỗng Thôi Quý Lăng nhấc chân rời khỏi phòng. Hắn vừa đi, vừa uy nghiêm hạ lệnh cho thị vệ chuẩn bị ngựa.

Khí thế của hắn khiến người khác ớn lạnh, thị vệ khẽ liếc nhìn sang Chu Huy.

Chu Huy biết Thôi Quý Lăng muốn làm gì. Nhưng hắn cũng rõ mình không thể ngăn cản được những chuyện Thôi Quý Lăng sẽ làm nên đành gật đầu với thị vệ.

Hơn nữa khi nhắc đến chuyện này, thái độ của thị vệ như đang đối mặt với kẻ địch, có thể đoán được phu nhân đã...

Tâm Chu Huy cũng dần căng thẳng.

Thị vệ thấy hắn gật đầu thì nhanh chóng đứng dậy, đi phân phó người chuẩn bị ngựa.

Trong viện trồng một cây hoa tử vi, dù đã vào thu nhưng hoa vẫn mọc chen chúc.

Người ta thường nói, hoa không đỏ trăm ngày, nhưng hoa tử vi này từ hè qua thu vẫn nở rộ, bung tỏa sắc hương hơn khoảng trăm ngày? Nhưng đáng tiếc phu nhân đã...

Chu Huy thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi rồi đuổi theo Thôi Quý Lăng.

Họ gặp Trần Bình ở gian hàng cách thành hai mươi dặm.

Nhìn Trần Bình rất phong trần. Hắn lộ vẻ mỏi mệt, có lẽ ngày đêm không nghỉ để trở về. Tuy vậy khi thấy Thôi Quý Lăng, hắn vội vàng xuống ngựa, hành lễ với Thôi Quý Lăng.

"Thuộc hạ bái kiến đại đô đốc."

Thôi Quý Lăng gật nhẹ đầu. Hắn muốn nói Trần Bình đã vất vả rồi nhưng lại không thốt được thành lời. Ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về chiếc xe ngựa phía sau.

Chân không hề di chuyển mà đứng sững tại chỗ.

Nhịp tim hắn đập như nổi trống, cổ họng căng lên, lòng bàn tay ẩm ướt dính đầy mồ hôi.

Có một lớp rèm gấm mỏng manh chặn ánh mắt của hắn nhưng hắn không dám tiến lên vén tấm rèm.

Chu Huy liếc hắn một cái, thở dài rồi nhấc chân đi tới cạnh xe ngựa, đưa tay vén rèm lên.

Chỉ thấy một vị phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, tóc đã hoa râm. Ngoài bà ra không còn ai nào nữa.

Trái tim Thôi Quý Lăng như rơi vào hầm băng.

Hắn biết rõ nàng không thể ngồi trong xe ngựa nhưng không kìm được ảo tưởng người thương của mình ở đó. Khi rèm được vén lên sẽ thấy nàng cười dịu dàng với hắn.

Nhưng sự thật nàng không có trong xe.

Nàng không có ở đây.

Tôn cô cô đi lại khó khăn nên phải có người dìu mới xuống được xe ngựa.

Có thể đoán được những năm qua bà sống không tốt, thân thể gầy yếu, mặt mũi hốc hác. Tuy nhiên khuôn mặt bà vô cùng hoà ái.

Trên đường đến đây, bà đã nghe Trần Bình nói qua về một số chuyện năm đó, bà cũng biết Thôi Quý Lăng là đại đô đốc, là Tĩnh Ninh hầu gia. Bây giờ thấy Thôi Quý Lăng, bà yên lặng đánh giá, không hề muốn hành lễ với hắn, chỉ hỏi: "Ngươi chính là trượng phu của Thanh Uyển?"

Giọng điệu không che giấu sự khinh bỉ và phẫn hận.

Thôi Quý Lăng không nói gì, khẽ gật đầu. Hắn cũng không hỏi lời của bà có ý gì.

Trong lòng hắn thực sự đã đoán được Uyển Uyển không còn tồn tại trên nhân thế Vì vậy, hắn không cố chấp hỏi về chuyện này, như cố gắng nuôi chút hy vọng rằng nàng còn sống. Chỉ cần hắn không từ bỏ việc tìm kiếm, nhất định có thể gặp được nàng vào một ngày nào đó

Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2 Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3 Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4 Chương 4: Gặp lại cố nhân
5 Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6 Chương 6: Nút thắt ân oán
7 Chương 7: Cha con gặp lại
8 Chương 8: Tới bá phủ
9 Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10 Chương 10: Gõ Đám Người
11 Chương 11: Lòng Kính Sợ
12 Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13 Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14 Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15 Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16 Chương 16: Trong Bông Có Kim
17 Chương 17: Lòng Ghen Tị
18 Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19 Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20 Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21 Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22 Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23 Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24 Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25 Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26 Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27 Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28 Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29 Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30 Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31 Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32 Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33 Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34 Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35 Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36 Chương 36: Đe Dọa
37 Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38 Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39 Chương 39: Biết Người Không Rõ
40 Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41 Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42 Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44 Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45 Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46 Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47 Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48 Chương 48: Cảm Kích Người
49 Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50 Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51 Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52 Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53 Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54 Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55 Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56 Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57 Chương 57: Bị đánh
58 Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59 Chương 59: Gặp lại cố nhân
60 Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61 Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62 Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63 Chương 63: Việc lớn không tốt
64 Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65 Chương 65: Trợ giúp
66 Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67 Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68 Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69 Chương 69: Cố ý tác hợp
70 Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71 Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72 Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73 Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74 Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75 Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76 Chương 76: Huyết thứ ba
77 Chương 77: Cái tát thứ ba
78 Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79 Chương 79: Liễu ám hoa minh
80 Chương 80: Mua dây buộc mình
81 Chương 81: Báo ứng
82 Chương 82: Tự ăn quả đắng
83 Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84 Chương 84: Công tử phú quý
85 Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86 Chương 86: Đau thương
87 Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88 Chương 88: Có chút thích
89 Chương 89: Có chút thích (2)
90 Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91 Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92 Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93 Chương 93: Mở lòng
94 Chương 94: Lòng mang hận thù
95 Chương 95: Muội muội kết thúc
96 Chương 96: Ba người gặp gỡ
97 Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98 Chương 98: Sinh lòng tức giận
99 Chương 99: Thanh toán nợ nần
100 Chương 100: Mong được tái kiến
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước, kiếp này
2
Chương 2: Cùng cảnh ngộ
3
Chương 3: Khởi hành gặp cướp
4
Chương 4: Gặp lại cố nhân
5
Chương 5: Tĩnh Ninh Hầu gia
6
Chương 6: Nút thắt ân oán
7
Chương 7: Cha con gặp lại
8
Chương 8: Tới bá phủ
9
Chương 9: Giết Gà Dọa Khỉ
10
Chương 10: Gõ Đám Người
11
Chương 11: Lòng Kính Sợ
12
Chương 12: Thay Hình Đổi Dạng
13
Chương 13: Như Thế Cưng Chiều
14
Chương 14: Tân Bí Quá Khứ
15
Chương 15: Nửa Đêm Nhàn Thoại
16
Chương 16: Trong Bông Có Kim
17
Chương 17: Lòng Ghen Tị
18
Chương 18: Thỉnh An Sự Tình
19
Chương 19: Tĩnh Ninh Hầu Phủ
20
Chương 20: Mẹ Chồng Kiếp Trước
21
Chương 21: Chồng Trước Ẩn Tật
22
Chương 22: Bạn Thân Kiếp Trước
23
Chương 23: Nửa Đêm Gặp Nhau
24
Chương 24: Thế Lực Ngang Nhau
25
Chương 25: Tình Thế Thăng Cấp
26
Chương 26: Lấy Lui Làm Tiến
27
Chương 27: Chuyện Của Trước Kia
28
Chương 28: Chuẩn Bị Tiến Cung
29
Chương 29: Mẫu Nữ Mưu Đồ Bí Mật
30
Chương 30: Tiểu Cô (*) Kiếp Trước
31
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
32
Chương 32: Chuyện Cũ Chua Xót
33
Chương 33: Cống Nữ Chi Nhất
34
Chương 34: Khổ Tận Cam Lai
35
Chương 35: Bắt Đầu Thu Lưới
36
Chương 36: Đe Dọa
37
Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình
38
Chương 38: Đa Mưu Túc Trí
39
Chương 39: Biết Người Không Rõ
40
Chương 40: Chuyện Năm Xưa
41
Chương 41: Một Lần Nữa Đến Hầu Phủ
42
Chương 42: Sự Việc Xảy Ra Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phu Thê Gặp Nhau
44
Chương 44: Đệ Nhất Bàn Tay
45
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
46
Chương 46: Phu Thê Chi Thực
47
Chương 47: Người Được Chọn Làm Thiếp
48
Chương 48: Cảm Kích Người
49
Chương 49: Có Mới Nới Cũ
50
Chương 50: Trở Tay Không Kịp
51
Chương 51: Gặp Lại Cố Nhân
52
Chương 52: Tình Địch Gặp Nhau
53
Chương 53: Thời Khắc Kích Động
54
Chương 54: Kích Động Khi Gặp Lại
55
Chương 55: Đệ Nhất Khẩu Huyết
56
Chương 56: Ba Người Gặp Nhau
57
Chương 57: Bị đánh
58
Chương 58: Cố Ý Kết Thân
59
Chương 59: Gặp lại cố nhân
60
Chương 60: Chất Vấn Thôi Mẫu
61
Chương 61: Chất vấn Thôi mẫu
62
Chương 62: Đề Phòng Lẫn Nhau
63
Chương 63: Việc lớn không tốt
64
Chương 64: Cái Chết Của Tôn Lão Gia
65
Chương 65: Trợ giúp
66
Chương 66: Bàn Tay Thứ Hai
67
Chương 67: Bức bách quỳ xuống
68
Chương 68: Lời Nói Ngụy Biện
69
Chương 69: Cố ý tác hợp
70
Chương 70: Phân Biệt Nói Dối
71
Chương 71: Ở trước mặt vặn hỏi
72
Chương 72: Đệ nhất khẩu huyết
73
Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ
74
Chương 74: Chân tướng dần lộ diện
75
Chương 75: Chân Tướng Thứ Nhất
76
Chương 76: Huyết thứ ba
77
Chương 77: Cái tát thứ ba
78
Chương 78: Chất vấn Thôi mẫu
79
Chương 79: Liễu ám hoa minh
80
Chương 80: Mua dây buộc mình
81
Chương 81: Báo ứng
82
Chương 82: Tự ăn quả đắng
83
Chương 83: Chuẩn bị tiến cung
84
Chương 84: Công tử phú quý
85
Chương 85: Chân tướng thứ hai sắp lộ
86
Chương 86: Đau thương
87
Chương 87: Xưa đâu bằng nay
88
Chương 88: Có chút thích
89
Chương 89: Có chút thích (2)
90
Chương 90: Phẫn nộ chất vấn
91
Chương 91: Bạn tốt hạ màn
92
Chương 92: Dạo hồ gặp nhau
93
Chương 93: Mở lòng
94
Chương 94: Lòng mang hận thù
95
Chương 95: Muội muội kết thúc
96
Chương 96: Ba người gặp gỡ
97
Chương 97: Lần đầu hoài nghi
98
Chương 98: Sinh lòng tức giận
99
Chương 99: Thanh toán nợ nần
100
Chương 100: Mong được tái kiến