Chương 85: Thảm biến

Cả đêm qua Lục Tiểu Phụng ngủ trên nóc nhà, nên bị gió thổi đến khô cả người. May mà Ngọc Hương đã bỏ đi chẳng ai muốn nằm ngủ trên chiếc giường đã gãy đổ. Chàng bước vào phòng, muốn thay áo, mới phát hiện ra bao nhiêu y phục đã bị xé rách, còn một cái áo duy nhất còn nguyên vẹn, lại có mấy hàng chữ viết :

"Lục Tiểu Phụng, ngươi nhát còn hơn gà nữa, từ nay đổi tên đi, đổi thành Lục Tiểu Kê là đúng hơn!"

Lục Tiểu Phụng bật cười, vừa xoa xoa mặt vừa lẩm bẩm :

- Ta mà có làm gà, cũng chẳng thể nào làm tiểu kê được.

Lục Tiểu Phụng vừa ăn uống no nê, đang cảm thấy khoan khoái vô cùng, tuy là thân thể có hơi mỏi. Rất tiếc cảm giác sung sướng ít khi được hưởng lâu.

Bên ngoài có người đưa vào cho chàng một phong thư. Giấy rất đẹp, chữ viết rất khéo :

"Con hồ ly đó đi chưa vậy? Em không dám tìm chàng, chàng có dám tìm em chăng?"

Xem thư, chàng đã biết là Đinh Hương Di viết nàng ấy còn sống hay sao?

Lục Tiểu Phụng hỏi gã hầu bàn :

- Ai nhờ ngươi đưa thư này?

- Là vị cô nương họ Đinh, người tối hôm qua cùng đến đây với khách quan đó.

Lục Tiểu Phụng đứng dậy đi theo gã hầu bàn, bao nhiêu mệt mỏi trong người dường như biến đi đâu mất.

Đến trước cửa phòng đang đóng kín, chàng vừa đẩy cửa bước vào, thì ngửi thấy một mùi hương tựa hoa quế. Trong phòng không có chưng hoa, nhưng có người, một người đang nằm trên giường. Lục Tiểu Phụng chẳng phải lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương này, đây chính là mùi hương của Đinh Hương Di. Ánh dương quang soi ngoài khung cửa sổ, trong phòng yên tĩnh u nhã, mang đến cho người cảm giác đầm ấm vui tươi. Người nằm trên giường chính là Đinh Hương Di. Nàng nằm trên một chiếc giường lớn, mình đắp một tấm chăn bông có thêu hình đôi uyên ương giỡn nước. Tấm chăn có nền màu đỏ, đôi chim thêu màu xanh rất sinh động. Gương mặt Hương Di cũng ửng màu hồng, mái tóc đen óng mượt, hiển nhiên là nàng đã chuẩn bị trước, có ý đợi chàng.

Lục Tiểu Phụng chợt thấy ấm lòng, nhưng chàng cố ý làm nghiêm :

- Cô tìm ta có chuyện gì? Có phải định đem trả lại ta năm vạn lượng bạc chăng?

Đinh Hương Di cố ý nhắm mắt không trả lời chàng.

Lục Tiểu Phụng cười gằn :

- Một người nếu đã có ba mươi vạn lượng hoàng kim, thì năm vạng lượng bạc có nghĩa lý gì?

Đinh Hương Di vẫn mặc kệ chàng, nhưng đôi mắt nhắm kín kia bỗng có hai hàng lệ từ từ chảy xuống. Giọt lệ trong như thủy tinh lăn trên gò má hồng hào của nàng, giống như hạt sương sớm đọng trên cánh hoa hồng.

Lục Tiểu Phụng cảm thấy chùng xuống, chàng chậm rãi bước đến, định dịu giọng nói chuyện. Chàng không nói được câu nào, bởi vì chàng bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ..... thân mình của Đinh Hương Di trông hình như ngắn lại, phần thân dưới tấm chăn hình như trống không. Chàng không dám nghĩ tiếp, bèn đưa tay giỡ góc chăn lên xem, cả người bỗng như rớt vào hồ nước lạnh, toàn thân cứng đờ ra.

Đinh Hương Di vẫn toát hương thơm, vẫn đẹp, thân thể vẫn mềm mại quyến rũ, nhưng đôi tay và đôi chân của nàng đã không còn nữa!

Ánh dương quang vẫn soi ngoài khung cửa như ban nãy, nhưng tia nắng bây giờ sao chói mắt! Lục Tiểu Phụng nhắm mắt lại, mường tượng được một gương mặt nhọn ốm, có cặp mắt cú vọ chứa đầy thù hằn độc ác, đang cười nham hiểm nói với Hương Di :

- Ta cắt đứt đôi tay của cô, xem cô còn dám đánh cắp vàng của ta không! Ta chặt đứt cặp chân của cô, xem cô còn chạy đi đâu nữa!

Mỗi nam nhân đều có quyền đuổi theo người vợ bỏ trốn. Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ hận Phi Thiên Ngọc Hổ, khi biết được Hương Di bị người bắt về, trong lòng chàng chỉ cảm thấy đôi chút áy náy. Nhưng bây giờ thì khác. Không ai có quyền hành hạ người khác như vầy, chàng căm ghét những kẻ sử dụng bạo lực như thế, cũng như nhà nông thù ghét sâu bọ vậy.

Khi chàng mở mắt ra, mới biết Đinh Hương Di đang nhìn chàng, đã nhìn nãy giờ khá lâu. Trong mắt nàng không có sự phẫn nộ, chỉ có nỗi bi thương, nàng bỗng khẽ nói :

- Mau đi đi!

Nàng kêu chàng đến, mà sao bây giờ mới gặp đã bảo đi? Là nàng không muốn chàng nhìn thấy tình cảnh bi đát của nàng? Hay là nàng sợ Phi Thiên Ngọc Hổ thình lình xuất hiện? Cũng có thể lá thư kia là do Phi Thiên Ngọc Hổ bức bách nàng phải viết. Cũng có thể đây là một cái bẫy.

Lục Tiểu Phụng khẽ buông góc chăn, kéo ghế đến ngồi bên giường, đáp gọn :

- Ta không đi!

Bất kể vì sao Hương Di muốn chàng đi, Lục Tiểu Phụng đã quyết định ở lại bên cạnh nàng. Chàng biết bây giờ chính là lúc nàng cần người bầu bạn nhất, lúc trước chàng đang cô đơn, nàng chẳng đã tìm đến bên chàng đó sao? Chàng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, dù người khác có chỗ không phải đối với chàng, chàng cũng mau quên, chỉ nhớ lúc họ tốt với chàng mà thôi.

Đinh Hương Di dĩ nhiên hiểu ý chàng, trong mắt lộ vẻ cảm kích :

- Bây giờ hẳn chàng đã biết chuyện của em.

Nàng nói rất khẽ, như sợ bị ai nghe :

- Dĩ nhiên em không có cách nào mang trên mình ba mươi vạn lượng vàng kia..... Hắn vì muốn bức bách em trao vàng, nên hành hạ em như vậy.

Lục Tiểu Phụng nghĩ thầm :

Bây giờ cô dĩ nhiên đã trả lại cho hắn số vàng kia, nhưng tại sao cô phải chờ đến lúc hắn hành hạ cô đến mức này mới chịu đưa ra? Vàng vốn của hắn, cô phải trả cho hắn mà?

Chàng im lặng không hỏi, vì chẳng muốn làm nàng thêm đau lòng.

Gió bên ngoài thổi từng chiếc lá rơi bên khung cửa sổ, giống như một bàn tay mệt mỏi đang vuốt từng dây đàn cũ kỹ, tuy có phát ra âm thanh, nhưng nghe tịch mịch u buồn còn hơn sự im lặng. Biết nói gì bây giờ? An ủi cũng là điều dư thừa, bởi an ủi thế nào cũng không xoa dịu được nỗi đau của nàng.

Trầm mặc một lúc lâu, Hương Di hỏi :

- Chàng biết tại sao em phải đánh cắp ba mươi vạn lượng vàng đó chăng?

Lục Tiểu Phụng lắc đầu, vờ không biết. Câu trả lời của Đinh Hương Di lại rất bất ngờ :

- Em cũng vì La Sát bài.

Nàng nói tiếp :

- Em biết Lý Hà đem theo La Sát bài, cũng biết bà ta đã đi về Lão Ốc.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Lão Ốc?

- Lão Ốc tức là Lao Sô, Lao Sô là tiếng địa phương, có nghĩa là nhà cũ (lão ốc).

- Cô có biết Lý Hà không?

Hương Di gật đầu, trên mặt bỗng lộ ra vẻ kỳ quái, dụ dự một lúc lâu, nàng mới nói khẽ :

- Bà ấy vốn là kế mẫu của em.

Câu trả lời càng làm Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên. Hương Di nói tiếp :

- Lý Hà khi xưa lúc chưa lấy Lam Hồ Tử vốn đi theo cha em. Bây giờ tuy cha đã mất, nhưng em và Lý Hà vẫn có liên hệ mật thiết.

Lục Tiểu Phụng chợt cảm thấy quan hệ giữa ba nữ nhân này quá phức tạp :

Lý Hà là kế mẫu của Hương Di, Phương Ngọc Hương thì ra là biểu tỉ của nàng, biểu tỉ lại đi cướp chồng của kế mẫu, nhưng chính chồng của Hương Di là do biểu tỉ của nàng giới thiệu.

Hương Di buồn bã nói tiếp :

- Phái nữ là kẻ yếu, có rất nhiều phụ nữ gặp toàn chuyện bất hạnh, bị bắt buộc phải làm những chuyện họ không muốn làm, các nam nhân chẳng những không hiểu mà còn xem thường nữ nhân nữa.

Lục Tiểu Phụng than :

- Ta..... ta hiểu.

Đinh Hương Di nói :

- Lần này tuy em không đồng ý cách làm của Lý Hà, nhưng em thông cảm với bà ấy.

Lục Tiểu Phụng nghĩ thầm :

Bà ấy đánh cắp La Sát bài của chồng, còn cô đi trộm vàng của chồng, cũng là cùng một kiểu làm, dĩ nhiên cô thông cảm với bà ấy rồi!

Chàng không nói ra điều này, nhưng Hương Di nhìn ra lối suy nghĩ của chàng bèn nói tiếp :

- Em nói bà ấy làm không đúng, không phải là vì bà lấy đi La Sát bài. Một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, có dùng thủ đoạn như thế cũng không có gì quá đáng. Nhưng bà ấy đúng ra không nên đồng ý đem La Sát bài bán cho Giả Lạc Sơn.

Lục Tiểu Phụng đổi nét mặt :

- Là Giang Nam Giả Lạc Sơn?

Chàng biết con người này. Giả Lạc Sơn là một phú hào trứ danh tại Giang Nam, lại được tiếng hiền sĩ vang khắp vùng. Chỉ có một số rất ít người mới biết rõ thân thế y, ngày xưa vốn là một tay hải tặc hoành hành bốn bể, kể cả bọn Oa Khấu ở biển Đông cũng bị y chi phối một phần. Oa Khấu (giặc lùn, chỉ những đảng cướp gốc Nhật) vốn rất hung tàn, không biết sợ chết, tính tình phản phúc vô thường, mà Giả Lạc Sơn chế phục được bọn chúng, đủ chứng tỏ y là một tay lợi hại đến bực nào.

Đinh Hương Di nói :

- Em biết Lý Hà đã bàn chuyện riêng với thủ hạ của Giả Lạc Sơn bí mật phái đến Trung Nguyên, đã thỏa thuận giá cả, họ hẹn gặp nhau tại Lao Sô để trao tiền lấy của.

- Đã thảo luận tại đất Trung Nguyên, tại sao họ phải hẹn gặp nhau ở một thị trấn hẻo lánh xa xôi?

- Đây cũng là một trong những điều kiện của Lý Hà, bà ấy biết Giả Lạc Sơn là tay thủ đoạn ác độc, bà cũng sợ bị y khống chế, nên nhất định đòi đến Lao Sô mới giao hàng.

- Tại sao?

- Vì nơi đó là chỗ ở khi xưa của cha em, Lý Hà cũng ở đó được mười năm, bất luận địa bàn hay dân cư, bà đều thông thạo, nếu Giả Lạc Sơn đến đó cũng không dám làm gì bà.

- Xem ra Lý Hà là một nữ nhân hết sức tinh tường lợi hại.

Đinh Hương Di than một tiếng :

- Bà ấy không thể không cẩn thận, vì đã từng bị nam nhân gạt gẩm không ít.

- Thế mà bà ấy lại nói cho cô nghe bí mật này?

- Em biết được bí mật này, bởi vì khi Lý Hà vừa lấy được La Sát bài, em là người đầu tiên bà tìm đến. Bà ấy hứa với em là chỉ cần em đưa cho bà hai chục vạn lượng vàng nội trong năm nay, thì bà sẽ trao La Sát bài cho em...

- Tại sao cô cần La Sát bài?

- Bởi vì em muốn trả thù!

Hương Di nghiến răng nói tiếp :

- Em đã sớm biết Phi Thiên Ngọc Hổ có nữ nhân khác bên ngoài, mà ả ta đương nhiên cũng ghét em, chỉ vì ngày nào em còn sống thì ả sẽ vĩnh viễn không thể theo danh chánh ngôn thuận mà trở thành Bang chủ phu nhân của Hắc Hổ đường được.

- Chẳng lẽ bọn họ định âm mưu giết cô?

- Nếu không nhờ em đề cao cảnh giác thì chỉ e đã sớm tiêu đời về tay bọn họ. Nhưng nếu em có được La Sát bài, họ sẽ chẳng dám đụng đến em đâu.

Một nữ nhân dám bỏ ra hai chục vạn lượng vàng để mua một miếng thẻ bài, ắt phải có nguyên dọ Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại sao?

- Vì có trong tay La Sát bài, em dĩ nhiên trở thành Giáo chủ La Sát giáo, dù là Phi Thiên Ngọc Hổ, đối với Giáo chủ La Sát giáo cũng phải nhún nhường ba phần.

Đôi mắt mệt mỏi, đau buồn của Hương Di bỗng sáng lên, nàng kể ra một bí mật không ngờ :

- Tây phương Ngọc La Sát đã chết, bị bạo bệnh chết lúc con trai y vừa nhập quan nội. Tây phương Ngọc La Sát sợ rằng khi mình chết đi, đệ tử môn hạ vì tranh dành chức Giáo chủ sẽ sát hại lẩn nhau, gây ra cảnh tương tàn trong giáo phái, thì bao nhiêu cơ đồ của y sẽ tan tành cả. Thế nên lúc ban đầu y ra qui định như sau : "Ta trao La Sát bài cho ai, thì người đó sẽ trở thành Giáo chủ kế nhiệm, nếu có ai bất phục chống đối sẽ mang họa diệt thân, bị xử theo giáo quy". Sau đó y mới truyền La Sát bài cho con trai mình. Chỉ tiếc là Ngọc Thiên Bảo thuộc loại công tử ăn chơi đàng điếm, không biết quí La Sát bài, nên mới để thất thoát đi.

Lục Tiểu Phụng thở ra một hơi dài, bây giờ chàng mới hiểu rõ tại sao có nhiều người không từ bất cứ thủ đoạn nào để tranh đoạt La Sát bài.

Đinh Hương Di kể tiếp :

- Các Hộ pháp trưởng lão và chúng đệ tử trong giáo một mặt ráo riết truy tầm La Sát bài, một mặt chuẩn bị lễ bái nhậm Tân giáo chủ, đã quyết định vào mồng bảy tháng giêng sang năm sẽ tụ tập trên đỉnh núi Côn Luân để cử hành đại lễ. Nếu người nào cầm La Sát bài trong tay xuất hiện tại đại lễ hôm đó, đương nhiên sẽ trở thành tân Giáo chủ, không ai dám phản đối.

Thế lực La Sát giáo bao trùm khắp thiên hạ, bất luận ai trở thành Giáo chủ, đều lập tức biến thành người có quyền uy nhất thiên hạ. Bởi thế đa số ai cũng bị lòng tham quyền thế danh lợi cám dỗ mà chạy theo La Sát bài.

Lục Tiểu Phụng than dài, chàng cảm thấy sự tình mỗi lúc thêm phức tạp, mục tiêu của chàng càng lúc càng xa thêm, khó mà đạt được. Tuy nhiên chàng có điểm chưa thông :

- Lý Hà tại sao không tự đem La Sát bài lên đỉnh Côn Luân?

Đinh Hương Di đáp :

- Vì bà ấy sợ sẽ bị giết chết trước khi lên đến đỉnh núi. Từ giờ đến mồng bảy tháng giêng sang năm, ai mang La Sát bài trong tay cũng như cầm hỏa dược, pháo có thể nổ tán mạng bất cứ lúc nào. Lý Hà đã tính toán trước, nên chọn phương pháp an toàn nhất là bán La Sát bài lại cho người khác. Bà ấy sống đến nửa đời mà cũng cứ long đong không nơi nương tựa, nên muốn có thật nhiều tiền để sống an nhàn, bởi thế...

Lục Tiểu Phụng tiếp lời :

- Bởi thế bà ấy tuy có liên hệ đặc biệt với cô, nhưng vẫn đòi cô xuất hai mươi vạn lượng vàng để trao đổi.

Hương Di ảm đạm nói :

- Nhưng bây giờ em còn thảm hơn bà ấy nữa, em mới đích thực không còn gì cả.

Lục Tiểu Phụng miễn cưỡng cười nói :

- Ít nhất cô cũng còn một người bạn.

- Là chàng?

Lục Tiểu Phụng gật đầu, trong lòng bỗng có cảm giác khó tả, giữa hai người vốn không phải tình bạn, quan hệ của đôi bên còn thân hơn tình bạn, thế mà bây giờ...

Đinh Hương Di nhìn chàng, trong mắt như ẩn chứa một thứ tình cảm khó diễn tả, không rõ là bi thương? là cảm kích?

Qua một lúc lâu, nàng bỗng hỏi :

- Chàng có thể hứa với em một điều không?

- Cô cứ nói.

- La Sát bài đối với em bây giờ cũng vô dụng thôi, nhưng em vẫn có hy vọng được nhìn thấy nó, bởi..... bởi em vì nó mà mất tất cả, nếu cuối cùng vẫn không thấy được tấm ngọc bài đó, thì em không cam tâm.

- Cô hy vọng ta tìm được La Sát bài, đem đến cho cô xem qua ư?

Hương Di gật đầu, chăm chú nhìn chàng :

- Chàng hứa không?

- Ta đồng ý, chỉ có điều tìm được La Sát bài tối thiểu phải mất thêm một tháng nữa, đến lúc đó cô có còn ở đây chăng?

- Em sẽ ở đây..... bây giờ em chỉ là phế nhân, chết hay sống đâu đáng cho bọn họ quan tâm.

Hương Di ứa lệ nói tiếp :

- Vả lại, một người như em bây giờ, còn có chỗ nào để đi đâu?

Trăng đã lên cao, bên ngoài không gian rất tĩnh lặng, những lữ khách phải lên đường đã đi cả rồi.

Lục Tiểu Phụng dùng tay áo khẽ lau nước mắt cho Hương Dị Lại một lúc lâu sau, nàng nói nhỏ :

- Chàng cũng nên đi đi!

- Cô muốn ta đi?

Hương Di cười nhẹ :

- Chàng đâu thể nào ở mãi bên em được.

Nàng tuy đang cười, nhưng nét cười trông thê lương còn hơn lúc nàng đang khóc. Lục Tiểu Phụng muốn nói, nhưng lại im lặng. Hương Di hỏi :

- Chàng muốn hỏi em điều gì?

Lục Tiểu Phụng biết có những điều không nên hỏi nàng vì chàng không muốn khơi lại nỗi đau của nàng, nhưng không thể không hỏi :

- Phi Thiên Ngọc Hổ thực sự là người như thế nào?

Câu trả lời của Hương Di cũng giống như Phương Ngọc Hương, nàng cũng không biết thân thế và tên thật của Phi Thiên Ngọc Hổ, hành tung của y rất bí ẩn. Khổ người y vừa ốm vừa nhỏ, mắt sắc như chim ưng, y không tín nhiệm bất cứ ai kể cả vợ y, nhưng võ công y rất cao, chưa từng gặp đối thủ.

Lục Tiểu Phụng lại hỏi :

- Lao Sô là một vùng đất ra sao?

- Nơi đó cũng giống như con người Phi Thiên Ngọc Hổ, thần bí mà đáng sợ, dân vùng đó rất hẹp hòi, hay có thái độ thù địch đối với khách ở xa đến, chỉ trừ hai người ra, còn lại chàng không thể tin ai được cả.

- Hai người nào?

- Một người tên là lão Sơn Dương, là bạn thân của cha em, một người tên là Trần Tịnh Tịnh, sống với em từ nhỏ đến lớn, hai người đó nếu biết chàng là bạn của em, nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ chàng. Qua tiết Trung thu, nơi đó trở lạnh rất mau, đến giữa tháng mười là mặt sông đóng băng.

Lục Tiểu Phụng cũng từng nghe rằng Tùng Hoa giang đóng băng xong, nhìn như một con đường bằng phẳng rộng lớn.

Hương Di nói tiếp :

- Nơi đó lạnh kinh khủng, ai chưa đến thì chưa tưởng tượng ra đâu, lạnh đến độ nước mũi chảy ra cũng đông thàng băng, hơi thở ra cũng kết thành băng sương.

Lục Tiểu Phụng than thầm trong bụng, bất giác kéo áo kín một chút.

- Em biết chàng thường ở Giang Nam, rất sợ lạnh, nên chàng tốt nhất hãy nhân lúc này trời chưa quá lạnh, mau đi đến nơi đó, phải chuẩn bị vài chiếc áo lông mới đủ.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm giây lát rồi hỏi :

- Ngọc La Sát chết đi, nội bộ La Sát giáo hẳn có phần rối loạn, nhưng cái chết của y hẳn còn được bảo mật, làm sao cô biết được?

- Rất ít người biết được bí mật này. Trong Hắc Hổ đường có chia ra ba đảng : Bạch Cáp, Hối Lang, Hoàng Khuyển. Hoàng Khuyển phụ trách truy tầm, Hối Lang phụ trách bắt giết, Bạch Cáp phụ trách bí mật thu thập tin tức các lộ. Trong giang hồ có những ai hữu danh, thì chi tiết về thân thế, diện mạo, võ công môn phái, sở trường tuyệt kỹ của họ đều được ghi chú cẩn thận giữ trong Bạch Hạc phân đường. Bởi thế lúc em chưa gặp chàng, đã biết chàng là một người như thế nào.

Có phải nàng biết rõ nhược điểm của chàng là nữ nhân, nên mới định đem chàng ra làm mộc đỡ tên?

Đinh Hương Di bỗng cười chua xót :

- Trong Hắc Hổ đường, em vốn có hai chức vị, em chẳng những là chỗ xả hơi của Tổng đường chủ, mà còn là của Đường chủ Phân đường Bạch Cáp.

Chapter
1 Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2 Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3 Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4 Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5 Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6 Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7 Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8 Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9 Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10 Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11 Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12 Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13 Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14 Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15 Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16 Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17 Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18 Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19 Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20 Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21 Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22 Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23 Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24 Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25 Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26 Chương 26: bày ra nghi trận
27 Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28 Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29 Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30 Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31 Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32 Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33 Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34 Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35 Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36 Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37 Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38 Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39 Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40 Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41 Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42 Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43 Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44 Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45 Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46 Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47 Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48 Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49 Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50 Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51 Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52 Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53 Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54 Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55 Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56 Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57 Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58 Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59 Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60 Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61 Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62 Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63 Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64 Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65 Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66 Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67 Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68 Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69 Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70 Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71 Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72 Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73 Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74 Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75 Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76 Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77 Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78 Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79 Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80 Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81 Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82 Chương 82: Căn hầm bí mật
83 Chương 83: Diễm phúc trời ban
84 Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85 Chương 85: Thảm biến
86 Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87 Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88 Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89 Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90 Chương 90: Địch thủ lợi hại
91 Chương 91: Thật giả khó phân
92 Chương 92: Kế trung chi kế
93 Chương 93: chạy trốn
94 Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95 Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96 Chương 96: Thế giới của người chết
97 Chương 97: Khổ nói không hết lời
98 Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99 Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100 Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101 Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102 Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103 Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104 Chương 104: Nhà quỷ
105 Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106 Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107 Chương 107: Người trên rường nhà
108 Chương 108: Mặt nạ da người
109 Chương 109: Một nước cờ cao
110 Chương 110: Chảo dầu
111 Chương 111: Kết cuộc
112 Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113 Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114 Chương 114: Bỗng bị ám toán
115 Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116 Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117 Chương 117: Địa huyệt thần bí
118 Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119 Chương 119: Bặt vô tin tức !
120 Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121 Chương 121: Uyên ương ly tán
122 Chương 122: Chạy trốn truy nã
123 Chương 123: Hòa thượng giở trò
124 Chương 124: Đánh một ván bài
125 Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126 Chương 126: Về lại hòn đảo
127 Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128 Chương 128: Mèo bắt chuột
129 Chương 129: Phương pháp thoát thân
130 Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131 Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132 Chương 132: Người ẩn hình
133 Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134 Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135 Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136 Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137 Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138 Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139 Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140 Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141 Chương 141: Đao nhanh làm sao
142 Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143 Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144 Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145 Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146 Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147 Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148 Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149 Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150 Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151 Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152 Chương 152: Kiếm thần mỉm cười
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Phi lộ - những nhân vật quái đản
2
Chương 2: Nằm cự địch quần ma khiếp vía
3
Chương 3: Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
4
Chương 4: Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
5
Chương 5: Kim bằng vương thuật chuyện phiêu lưu
6
Chương 6: Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
7
Chương 7: Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
8
Chương 8: Giữ người rồi lại đuổi người ngay
9
Chương 9: Cầu tây môn hào kiệt cạo râu
10
Chương 10: Độc môm ám khí phi phụng châm
11
Chương 11: Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
12
Chương 12: Một kẻ cắp không ai bì kịp
13
Chương 13: Sơn tây nhạn khét tiếng quan trung
14
Chương 14: Sau bức màn ai đứng giật dây
15
Chương 15: Bốn cô gái mở cuộc điều tra
16
Chương 16: Đao kiếm song sát độc cô nhất hạc
17
Chương 17: Ánh đèn lay động trước linh đài
18
Chương 18: Nga mi tứ tú luận anh tài
19
Chương 19: Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
20
Chương 20: Mở cuộc điều tra đệ nhất lâu
21
Chương 21: Bốn vua giả ngồi trong mật thất
22
Chương 22: Chặt chân rồi khó nổi điều tra
23
Chương 23: Thượng quan phi yến lại xuất hiện
24
Chương 24: Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
25
Chương 25: Đa tình tự cổ không dư hận
26
Chương 26: bày ra nghi trận
27
Chương 27: Uống rượu độc, thiên thanh uổng mạng
28
Chương 28: Kẻ chủ mưu là hoắc lão đầu
29
Chương 29: Cơ quan thất nghiệm hoắc hưu tàn đời
30
Chương 30: Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
31
Chương 31: Ngân châm lấp loáng ánh hào quang
32
Chương 32: Nhân vật cự phách là kim cửu linh
33
Chương 33: Tiết băng ngoại hiệu lãnh la sát
34
Chương 34: Một điểm son vui lòng thiếu nữ
35
Chương 35: Lớp tuồng hay còn để về sau
36
Chương 36: Tư không ngộ độc người co rúm
37
Chương 37: Mặt giai nhân đượm vẻ thê lương
38
Chương 38: Một giai đoạn dĩ vãng chua cay
39
Chương 39: Món ăn thiên hạ vô song
40
Chương 40: Lục lang mạo hiểm thám vương phủ
41
Chương 41: Cáo già mà lại biết thêu hoa
42
Chương 42: Ngũ độc nương tử công tôn lan
43
Chương 43: Lục quảng giải vây lục tiểu phụng
44
Chương 44: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng
45
Chương 45: Công tôn đại nương sư cũng sợ
46
Chương 46: A thổ và cái bọc vải vàng
47
Chương 47: Đắc tội với đàn bà là không được
48
Chương 48: Ba cuộc đấu phân chia thắng bại
49
Chương 49: Lừa tiểu phụng đại nương thi kế
50
Chương 50: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say
51
Chương 51: Dở trò nhất tiễn xạ song điêu
52
Chương 52: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt
53
Chương 53: Một lời đã hứa phải giao tranh
54
Chương 54: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say
55
Chương 55: Lục công tử giải cứu anh hùng
56
Chương 56: Nhất kiếm tây lai thiên ngoại phi tiên
57
Chương 57: Khách lên xe ngựa người còn ghé theo
58
Chương 58: Người mê gái khôn thành đạo kiếm sĩ
59
Chương 59: Một tân khổ thành canh bạc
60
Chương 60: Canh khuya hòa thượng phóng phi tiêu
61
Chương 61: Nỗi cô đơn của diệp cô thành
62
Chương 62: Nhẹ bề sinh tử, nặng mối sinh ly
63
Chương 63: Nói dối vài câu cũng chẳng sao
64
Chương 64: Hai câu nói đáng tiền muôn lạng
65
Chương 65: Hạnh phúc bạn coi như mình thụ hưởng
66
Chương 66: Ai là hung thủ giết anh phong ?
67
Chương 67: Trong hòm bố trí quân mai phục
68
Chương 68: Uy danh bốc cự khiết xuyên tương
69
Chương 69: Ai ngờ mặt đó lại là tây môn
70
Chương 70: Gặp lão già làm trò quỷ nhát
71
Chương 71: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
72
Chương 72: Người hồ đồ với truyện hồ đồ
73
Chương 73: Hy vọng chẳng đi lại trở về
74
Chương 74: Ngó biển đề quần thần bở vía
75
Chương 75: Những ai dấu mặt coi thành bại
76
Chương 76: Người này đâu phải diệp cô thành
77
Chương 77: Bóng nguyệt thê lương rọi bóng người
78
Chương 78: Xin lỗi vì thiếu 2 trang nhé
79
Chương 79: Hào kiệt mang ơn kẻ giết mình
80
Chương 80: Thế sự hơn nhau một trận cười
81
Chương 81: Hảo tâm cứu mỹ nhân
82
Chương 82: Căn hầm bí mật
83
Chương 83: Diễm phúc trời ban
84
Chương 84: Biển ghen nổi sóng
85
Chương 85: Thảm biến
86
Chương 86: Tay trắng hóa giàu
87
Chương 87: Chuyện lạ xứ băng
88
Chương 88: Ma nữ động tà tâm
89
Chương 89: Ham lợi chuốc họa
90
Chương 90: Địch thủ lợi hại
91
Chương 91: Thật giả khó phân
92
Chương 92: Kế trung chi kế
93
Chương 93: chạy trốn
94
Chương 94: Đồng bệnh tương lân
95
Chương 95: Đồng thuyền tương trợ
96
Chương 96: Thế giới của người chết
97
Chương 97: Khổ nói không hết lời
98
Chương 98: Tổ chức nguyên lão hội
99
Chương 99: Mượn rượu tiêu sầu
100
Chương 100: Trọng dụng lục tiểu phụng
101
Chương 101: Lọt vào mắt mỹ nhân
102
Chương 102: Mạo hiểm lên tuyệt các
103
Chương 103: Kế hoạch thiên lôi
104
Chương 104: Nhà quỷ
105
Chương 105: Chỉ thị tối hậu
106
Chương 106: Đầu bếp đạo nhân
107
Chương 107: Người trên rường nhà
108
Chương 108: Mặt nạ da người
109
Chương 109: Một nước cờ cao
110
Chương 110: Chảo dầu
111
Chương 111: Kết cuộc
112
Chương 112: Khinh kỵ phái ra khắp nơi
113
Chương 113: Truy tung nhân vật thần bí
114
Chương 114: Bỗng bị ám toán
115
Chương 115: Mạo hiểm tìm đào nguyên
116
Chương 116: Một trận đánh bạc hào hứng
117
Chương 117: Địa huyệt thần bí
118
Chương 118: Tiền nhân hậu quả
119
Chương 119: Bặt vô tin tức !
120
Chương 120: Cơ hồ gặp long vương
121
Chương 121: Uyên ương ly tán
122
Chương 122: Chạy trốn truy nã
123
Chương 123: Hòa thượng giở trò
124
Chương 124: Đánh một ván bài
125
Chương 125: Trượng nghĩa cứu người
126
Chương 126: Về lại hòn đảo
127
Chương 127: Âm mưu của cửu cung
128
Chương 128: Mèo bắt chuột
129
Chương 129: Phương pháp thoát thân
130
Chương 130: Lão thực hòa thượng không lão thực
131
Chương 131: Tìm tìm kiếm kiếm
132
Chương 132: Người ẩn hình
133
Chương 133: Dải đất vàng nhức nhối ngón tay
134
Chương 134: một kẻ cùng cực gần muốn chết
135
Chương 135: Tiệm tạp hóa của vương đại nhãn
136
Chương 136: Sát thủ trong nhà đại hộ
137
Chương 137: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
138
Chương 138: Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
139
Chương 139: Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần
140
Chương 140: Ngọc bội có đi được không
141
Chương 141: Đao nhanh làm sao
142
Chương 142: đập vỡ lu cá vàng
143
Chương 143: Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
144
Chương 144: Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
145
Chương 145: Đại cổ và tú hoa hài
146
Chương 146: Tiểu thơ và đại thâu
147
Chương 147: Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
148
Chương 148: Tư không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
149
Chương 149: Đao nước tắm trong trướng lều
150
Chương 150: Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
151
Chương 151: Nụ cười thần bí của bà lão
152
Chương 152: Kiếm thần mỉm cười