Chương 89: Chứng minh thân phận

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

"Không thể nào có chuyện đó được!"

Tạ Lan Thanh là người đầu tiên có phản ứng, ông ta vội vàng đứng dậy nói, "Sao thần có thể để con trai của mình đi làm sát thủ được chứ?! Xin Bệ hạ minh giám!"

"Ồ", Bùi Văn Tuyên nhìn Tạ Lan Thanh đứng phắt dậy, lập tức mỉm cười hỏi, "Tạ đại nhân khoẻ rồi nhỉ, mới một chút đã có thể đứng lên rồi?"

"Phò mã nói đùa...", Lý Dung quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên nói, "Tạ đại nhân bị thương ở bụng chứ có phải chân đâu nên sao không đứng lên được? Tạ đại nhân, ngài đừng gấp, cứ chậm rãi nghe ta nói tiếp đã"

Lý Dung dùng quạt nâng cằm Lận Phi Bạch lên, nói với đám đông, "Mọi người hãy nhìn kỹ đi, vẻ ngoài của vị công tử này có phải có chút giống với Tạ đại nhân không?"

Không một ai dám trả lời, Lý Minh nghiêm túc quan sát hồi lâu, phát hiện đôi mắt của Lận Phi Bạch quả thật chẳng khác đôi mắt của Tạ Lan Thanh là bao.

Khi còn trẻ, Tạ Lan Thanh cũng là một mỹ nam tử nổi tiếng chốn Hoa Kinh. Tuy hiện tại tuổi già sắc suy, không được như năm xưa nhưng khi được Lý Dung nhắc nhở, mọi người bắt đầu hồi tưởng lại bộ dáng của Tạ Lan Thanh khi còn trẻ, lại cẩn thận quan sát Lận Phi Bạch, nhất thời không một ai có gan đáp lời.

"Điện hạ chỉ vì điều này liền bảo tên sát thủ kia và Tạ thượng thư là hai cha con?"

Tô Dung Khanh đột nhiên lên tiếng, Lý Dung có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Tô Dung Khanh sẽ chen ngang vào lúc này. Nàng quay đầu sang, đón nhận ánh mắt của Tô Dung Khanh.

Ánh mắt Tô Dung Khanh cực kì lạnh lẽo, y như thể đang cố gắng kiềm nén điều gì đó. Sự lạnh lẽo kia chẳng khác gì cơn lốc xoáy, chứa đựng đủ loại cảm xúc khiến Lý Dung không khỏi khựng lại, ngắm nhìn hồi lâu. Phải đến tận khi Bùi Văn Tuyên khẽ ho một tiếng, nàng mới chợt hồi thần, mỉm cười đáp, "Đương nhiên không thể nào đơn giản như vậy. Chuyện này phải bắt đầu từ hơn nửa tháng trước, thời điểm Phò mã bị ám sát"

"Ngày Phò mã bị ám sát, phó ti chủ Tô Dung Hoa đã có chút xung đột với nhi thần. Gã nghi ngờ vị phó ti chủ còn lại, tức Thượng Quan đại nhân đã tiến hành tra tấn, bức cung Trần Quảng. Vì thế ngay trong ngày hôm đó, dưới sự giám sát của Tô phó ti chủ, nhi thần đã đích thân thẩm vấn Trần Quảng. Sau khi Trần Quảng cung khai, nhi thần lập tức nhận được một con diều có dùng chu sa viết hai chữ 'dừng lại' như để đe dọa. Buổi trưa hôm đó, Phò mã đã bị ám sát. Bọn chúng chém Phò mã bị thương nhưng trên đao lại không có thuốc độc. Hành động này rõ ràng chỉ để đe dọa nhi thần, nhi thần cảm thấy cực kì bất an cho nên đã cho người đi điều tra"

Lý Dung nói xong liền phất tay một cái, Thượng Quan Nhã nhanh chóng ôm con diều trước đây nhận được tiến lên, cung kính nói, "Vi thần phụng mệnh Điện hạ điều tra con diều liền phát hiện, chu sa dùng để viết chữ có xuất xứ từ cửa hàng Hối Minh Hiên, nơi chuyên bán bút mực giấy viết cho quý tộc trong kinh. Vi thần đã kiểm tra hết thảy sổ ghi chép mua bán của Hối Minh Hiên trong nửa năm qua, phát hiện những hộ từng đến mua loại chu sa này tổng cộng hai mươi hộ, trong đó bao gồm Tạ phủ"

"Nhưng Tạ đại nhân lại chẳng liên quan gì đến vụ án này", Lý Dung nhanh chóng tiếp lời, "Cho nên nhi thần cũng chẳng suy nghĩ theo chiều hướng này. Những người kia rõ ràng không muốn nhi thần tiếp tục điều tra những vụ án này, đặc biệt là Trần Quảng, nhưng vì công lý và lương tâm, nhi thần có thể bất chấp tất cả và cắn răng, tiếp tục kiên trì. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, trong lòng nhi thần càng thêm bất an, vì thế nhi thần quyết định dẫn xà xuất động, cố ý truyền ra tin tức sẽ cùng Phò mã đi dạo chơi ngoài thành, sau đó lại mai phục ở hẻm núi Hồ Điệp, dùng bản thân làm mồi nhử, bắt sống những tên sát thủ có liên quan. Trong đó đương nhiên bao gồm vị công tử trẻ tuổi Lận Phi Bạch này"

Lý Dung dừng ngay bên cạnh Lận Phi Bạch, mọi người đều dời mắt nhìn về phía gã. Lý Dung bình tĩnh nói, "Sau khi điều tra nhi thần biết được, Lận Phi Bạch là phó đường chủ của Thất tinh đường, tổ chức sát thủ hàng đầu trên giang hồ. Tổ chức này xưa nay một khi ra tay thì chưa bao giờ thất bại, nhưng vì tự bảo vệ mình và bảo đảm tương lai phát triển dài lâu, bọn họ không xuống tay với dòng dõi quý tộc. Để mời được Lận đường chủ, với năng lực của Trần gia e rằng là việc ngoài tầm với. Chính vì thế nhi thần bắt đầu hoài nghi, phía sau Trần gia còn có một người khác. Lúc này, khi nhi thần thẩm vấn Lận phó đường chủ, nhi thần chợt phát hiện một thứ trên người Lận phó đường chủ"

Nói rồi, Lý Dung ngồi xổm xuống, muốn dùng quạt vói vào vạt áo của Lận Phi Bạch. Lận Phi Bạch vội vàng bắt lấy quạt của Lý Dung, giận dữ nói, "Ngươi muốn làm gì?!"

"Lận công tử đừng nóng, ngươi không muốn biết chân tướng sao?"

Lận Phi Bạch do dự một lát, Lý Dung đã vói quạt vào vạt áo gã, sau một chốc tìm kiếm nàng dùng quạt câu lấy một chiếc vòng cổ ra, "Chiếc vòng cổ này, các vị nhìn có thấy quen không?"

Vòng cổ vừa được lấy ra, vẻ mặt mỗi người mỗi khác. Mỗi một gia tộc đều có một đồ vật đặc thù để phân biệt người trong tộc, cũng như để xác định thân phận của họ khi xảy ra việc ngoài ý muốn nào đó. Những đồ vật kia phần lớn đều là những thứ dễ mang theo bên người, có vài gia tộc phương bắc sẽ dùng hình xăm, gia tộc phương nam lại thường dùng những thứ như ngọc bội, vòng cổ...

Bên trên những đồ vật này, ngoài gia huy còn có tên người sở hữu, đa số bá tánh bình thường không thể nhận biết nhưng đã là quý tộc thì cần học các mối quan hệ giữa các gia tộc, cho nên họ nắm cực rõ gia huy của nhau.

Mà giờ khắc này, khi mặt dây chuyền dùng bạch ngọc Côn sơn chạm rỗng thành hình hoa Ngọc Lan rõ ràng rơi vào tầm mắt mọi người, sắc mặt ai nấy đều không khỏi biến đổi.

"Ngươi trộm được thứ này ở đâu?!", Tạ Lan Thanh có chút hoảng loạn, "Làm sao ngươi lại có được thứ này hả?"

Lận Phi Bạch không đáp, sắc mặt gã trắng bệch, Lý Dung cười, duỗi tay lật ngược mặt dây chuyền bằng ngọc lại, lộ ra một chữ 'Thanh'.

"Thật không may, ta từng thấy một vị muội muội của Tạ gia mang chiếc vòng cổ giống như thế này, cho nên ta đã bị nó hấp dẫn. Thứ này Lận Phi Bạch và có vài phần tương tự với thứ của Tạ đại nhân, lại thêm mặt dây chuyền ngọc này làm bằng chứng, hơn nữa việc mua châu sa kia cũng liên quan đến Tạ đại nhân, nhi thần không thể không nghĩ nhiều. Vì thế nhi thần liền trực tiếp cho người tra xét quá khứ của Tạ Lan Thanh, sau đó biết được Tạ thượng thư thời trẻ cũng từng có một đoạn phong nguyệt, còn rùm beng đến nỗi khiến dư luận xôn xao. Tạ đại nhân yêu một vị nữ tử giang hồ, nhưng trong nhà không đồng ý, về sau còn bắt Tạ thượng thư cưới vị phu nhân hiện tại. Ngày họ thành hôn, vị nữ tử giang hồ kia tay cầm kiếm, sau khi chém đứt phát quan của Tạ đại nhân xong liền nghênh ngang bỏ đi"

"Sau đó nhi thần lại tìm hiểu thời gian Thất tinh đường được thành lập, là hai năm sau đoạn phong nguyệt của họ, cũng là một năm sau khi Lận công tử chào đời. Cho nên nhi thần liền giả vờ như biết được vị trí của Thất tinh đường, nói với Lận Phi Bạch rằng Thất tinh đường nằm trong quyền quản lý của Tạ gia. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc không thể che giấu của Lận công tử đây, nhi thần liền biết mình đoán đúng"

Lý Dung thả vòng cổ xuống, đứng dậy và mỉm cười nhìn về phía Tạ Lan Thanh, "Như vậy, việc Thất tinh đường không bao giờ ra tay với giới quý tộc liền có lý do. Bởi vì đường chủ của Thất tinh đường chính là vị nữ tử giang hồ từng có một đoạn tình duyên với Tạ đại nhân năm xưa. Theo phỏng đoán của Bổn cung, toàn bộ câu chuyện năm đó, chính là như vậy"

"Thuở niên thiếu, Tạ đại nhân và vị nữ tử giang hồ kia yêu nhau, nhưng vì trong nhà ngăn cấm không thể ở bên nhau. Nữ tử mang thai bỏ đi, sau đó sinh ra Lận Phi Bạch. Mà sau khi thành hôn, Tạ đại nhân lại tìm được vị nữ tử kia, che chở, bảo vệ cho nàng, trợ giúp nàng thành lập Thất tinh đường. Vị đường chủ này cũng vì nhiều nguyên nhân, không muốn làm thiếp thất của Tạ đại nhân, cũng không muốn để con mình quay về Tạ gia. Cho nên nàng che giấu chuyện Lận Phi Bạch, dùng phương thức bồi dưỡng người nối nghiệp Thất tinh dường nuôi nấng Lận Phi Bạch. Mà Tạ đại nhân cũng không biết vì nguyên nhân gì cũng đồng ý việc này"

"Ngươi nói hươu nói vượn!", Tạ Lan Thanh gào lên, sau đó lại vội vàng che lại vết thương. Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, cười nói, "Ta có nói hươu nói vượn hay không, chỉ cần kiểm tra liền biết thôi. Người đâu, mang một chén nước sạch đến đây!"

Lý Dung nâng cao giọng nói, sắc mặt Tạ Lan Thanh tức khắc cực kỳ khó coi.

Lận Phi Bạch cả người sững sờ, chẳng bao lâu sau, người hầu đã bưng chén nước vào. Lý Dung quay đầu nhìn về phía Tạ Lan Thanh, "Tạ thượng thư, ngài là Hình bộ thượng thư chắc cũng biết việc dùng máu nhận thân rồi, hãy thử xem nào"

Tạ Lan Thanh không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chén nước kia, Lý Dung lại nhìn về phía Lận Phi Bạch, "Lận công tử?"

Lận Phi Bạch có chút hoảng hốt, nâng mắt nhìn Lý Dung. Thượng Quan Nhã đứng bên cạnh thở dài nói, "Từ ngàn dặm xa xôi bôn ba đến Hoa Kinh, chưa kết hôn đã có thai, lại bị vứt bỏ. Ngày đối phương thành thân tức giận chém đứt phát quan của tân lang xong, sau đó là gần hai mươi năm cô đơn lẻ bóng. Quá đáng thương, cũng quá đáng buồn. Ngươi phận làm con cái chẳng lẽ một chút ai oán thay mẫu thân cũng không có sao?"

"Tạ đại nhân!", Lý Dung thúc giục Tạ Lan Thanh, "Ngài cứ chần chờ lần lựa như vậy, là do đi lại không tiện hay là do không dám?"

Tạ Lan Thanh cứng đờ không nhúc nhích, Lận Phi Bạch chợt đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Dung, nâng tay dùng lưỡi dao sắc rạch một đường lên ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi rỏ vào trong chén, gã đưa mắt nhìn về phía Tạ Lan Thanh, lạnh lùng nói, "Ông đến đây"

Tạ Lan Thanh bất động, Lận Phi Bạch lạnh lùng nhìn ông, "Tạ thượng thư, ông mau đến đây!"

Tạ Lan Thanh thông qua một câu như vậy, liền nghe được Lận Phi Bạch có ý cảnh cáo mình. Ông ta banh mặt, cuối cùng vẫn đứng lên, máy móc bước đến cạnh bàn, do dự vươn tay ra. Lận Phi Bạch thấy Tạ Lan Thanh do dự, dứt khoát bắt lấy tay ông ta. Trong tiếng kêu sợ hãi của Tạ Lan Thanh, Lận Phi Bạch trực tiếp nâng tay, rạch một đường trên ngón tay của Tạ Lan Thanh, bóp cho máu rỏ vào chén!

Hai giọt máu cùng chìm xuống đáy, sau đó chậm rãi hoà vào nhau.

Nhìn hai giọt máu từng chút một hoà vào nhau, mặt Tạ Lan Thanh liền lộ vẻ nôn nóng mà la lên, "Không thể nào, là có người muốn hãm hại thần, Bệ hạ, vi thần muốn nghiệm chứng lại lần nữa, lại..."

"Còn cần gì nghiệm chứng nữa"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói, "Tạ đại nhân cảm thấy, mặt ngọc bội này là giả, đôi mắt của Lận công tử là giả, hay hai giọt máu trong chén là giả? Tạ đại nhân, ngươi trước mưu đồ ám sát Công chúa, sau đó còn thông đồng với con trai vu hãm Công chúa, hiện tại còn không mau thành thật nhận tội, cầu xin Bệ hạ Điện hạ khoan thứ, còn ở đây giảo biện chống đối? Ta thật sự muốn biết, là ai cho Tạ đại nhân lá gan như vậy, trong mắt không có Bệ hạ, trong lòng chẳng còn vương pháp, cũng chẳng màng đạo nghĩa quân thần và trời đất!"

"Bùi Văn Tuyên, cái tên ăn nói nhảm nhí nhà ngươi!", Tạ Lan Thanh gào lên, nâng tay chỉ thẳng vào Bùi Văn Tuyên, "Chính là ngươi, là ngươi xúi giục Điện hạ làm mấy chuyện lung tung nhảm nhí này, hiện tại còn muốn thông đồng sát thủ, mua chuộc thứ thấp kém này vu hãm lão thần. Lão thần làm quan ba mươi năm, vì nước vì quân cúc cung tận tụy, hôm nay lại bị hai đứa nhãi ranh này vu hãm, mong Bệ hạ suy xét!"

"Phụ hoàng", Lý Dung nghe Tạ Lan Thanh nói vậy cũng quỳ xuống, nàng cong lưng, cung kính dập đầu, "Nhi thần xin được thỉnh tội với Phụ hoàng"

"Con có tội gì?"

"Nhi thần biết, thật ra trong khoảng thời gian này, nhi thần vẫn luôn gây chuyện, mang đến nhiều phiền phức cho Phụ hoàng"

"Nhi thần hiện tại là chủ thẩm của hai vụ án này, số thế gia có dính dáng đến cực nhiều, trong đó Tạ gia đã có tận hai gã tử tù có liên quan. Phụ hoàng đồng ý để nhi thần nhận hai vụ án này, đương nhiên cũng phải đối mặt với áp lực cực lớn. Nhi thần một khi nhận điều tra cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc không màng sống chết. Nhi thần từng nghĩ qua vô số lần, rằng nếu không nhận điều tra việc này, có lẽ sẽ tốt cho nhi thần hơn vì suy cho cùng, nhi thần chỉ là một giới nữ lưu, chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con, tiếp tục nhận sự sủng ái của Phụ hoàng và trượng phu, hưởng thụ cuộc sống phú quý bền lâu này, bất luận là đối với nhi thần hay Phụ hoàng, đều là lựa chọn tốt nhất"

"Chỉ là nhi thần không đành lòng, không đành lòng nhìn Tần gia bị hàm oan, không đành lòng nhìn quân lương, thứ là căn cơ của một quốc gia cứ thế bị sâu mọt đục khoét, cho nên nhi thần vẫn đứng ra. Nhi thần thân là Công chúa, được người khắp thiên hạ nuôi dưỡng, không thể chỉ biết ăn quả mà quên đi người trồng cây. Con đường này cực kì gian khổ, nhi thần sợ Phụ hoàng phải gánh vác quá nhiều áp lực và đối mặt với đủ loại khó dễ, nên chưa từng báo cáo với ngài"

Giọng Lý Dung mang theo sự nghẹn ngào, "Tạ đại nhân là một vị quan tận tụy, cũng cống hiến rất nhiều cho triều đình. Dù ông ấy có khó xử nhi thần một chút, nhi thần cũng không nên một hai đối đầu với ông ấy như vậy. Nhưng nhi thần..."

Lý Dung thút thít nói, "Nhi thần thật sự không còn cách nào khác, nhi thần có thể không tiếc mạng sống của mình, nhưng Phò mã là vô tội. Hôm nay nhi thần không cầu xin ngài trừng phạt Tạ đại nhân vì chuyện ám sát, vu khống nhi thần, chỉ hy vọng các vị đại nhân có thể thay Phò mã làm chủ. Chuyện Phò mã bị ám sát nói thế nào cũng nên có một cách giải quyết công bằng chứ... Khinh nhục nhi thần cũng thôi đi, vì nhi thần chủ động gây sự với Tạ đại nhân, nhưng Phò mã thì sao?"

Lý Dung nói đến cuối cùng, không kiềm được nấc nghẹn, như thể bị buộc đến đường cùng.

"Điện hạ!", Tạ Lan Thanh nghe vậy liền luống cuống la lên, "Người là Công chúa, việc Người vì nước vì dân, nhận điều tra hai vụ án Tần gia và quân lương là việc thiên kinh địa nghĩa, lão thần sao dám khó xử Người, càng đừng nhắc đến chuyện vì nó mà ám sát Người"

"Nói vậy là nàng vu khống ngươi sao!"

Lý Minh đột nhiên hét lớn. Ông nhìn Lý Dung quỳ trên đất, uất nghẹn thỉnh tội, cảm giác bất lực do bị đám lão thần này chèn ép suốt mười mấy năm qua bất chợt trào dâng. Trong lòng ông chứa đầy lửa giận, nhớ đến ban nãy Tạ Lan Thanh nói Lý Dung thông đồng với kẻ ác, ông bất giác lại nhớ đến cây trâm bạch ngọc lan mà Hoa Lạc cài trên tóc, lúc này ông cảm thấy, việc này không đơn thuần là Lý Dung bị khi dễ nữa mà ông đang bị Tạ Lan Thanh giẫm một chân.

"Nàng là Công chúa", Lý Minh nâng tay chỉ vào Lý Dung, "Là trưởng nữ của trẫm, cũng là đích nữ của Hoàng hậu! Ngươi hết lần này đến lần khác nói nàng vu hãm ngươi, nói nàng tính kế ngươi, nhưng một đứa trẻ chưa đến mười chín tuổi như nàng sao có thể tính qua được một kẻ già đời đã lăn lộn trên triều hơn ba mươi năm như ngươi chứ?!"

"Bệ hạ bớt giận", Tạ Lan Thanh vội vàng quỳ xuống, "Bệ hạ, trong việc này có quá nhiều hiểu lầm"

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Các ngươi chỉ là khinh thường trẫm không dám làm gì các ngươi thôi! Nếu hôm nay không có chứng cứ, trẫm nhịn các ngươi một lần cũng được, nhưng chứng cứ hiện tại lại vô cùng xác thực, ngươi có hiểu lầm gì cũng đến đại lao nói đi! Người đâu!", Lý Minh hét lớn, "Kéo hắn xuống, đưa đến Ngự sử đài, giao cho Bùi Văn Tuyên thẩm vấn!"

"Bệ hạ...", Đại lý tự khanh Tưởng Chính vội vàng nói, "Bùi Văn Tuyên là Phò mã của Công chúa..."

"Sao nào, lúc các ngươi làm việc thì có quyền không màng thân thích, đến lượt trẫm lại nói phải tị hiềm, kiêng kị? Cứ để Bùi Văn Tuyên thẩm tra đi!"

Lý Minh cả giận nói, "Hôm nay nếu ai dám nói thêm bất kì câu nào nữa thì cứ kéo đi thẩm tra một lượt luôn!"

Nghe vậy, mọi người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau. Bùi Văn Tuyên bước ra, cung kính nói, "Bệ hạ bớt giận, việc này do vi thần làm chủ thẩm là đương nhiên không ổn, vẫn nên giao cho Hình bộ đi ạ!"

"Giao cho Hình bộ?", Lý Minh cười lạnh, "Trong Hình bộ ai dám thẩm vấn hắn?"

"Vi thần xin được tiến cử một người",  Bùi Văn Tuyên bình thản nói, Lý Minh nghe vậy, từ tốn nói, "Ngươi nói xem"

"Là Hình bộ hữu thị lang, Bùi Lễ Minh. Người này là đường thúc của thần, tính tình công chính liêm minh, làm việc cương trực thẳng thắn. Ông ấy ở Hình Bộ phá án nhiều năm, biết rõ hình luật. Hiện vi thần chỉ đề cử người hiền chứ không bàn đến thân thích, do đó xin được tiến cử Bùi thị lang điều tra vụ án này"

Lý Minh trầm mặc, theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Dung Khanh.

Theo lý, Tô Dung Khanh làm Hình bộ tả thị lang, nhận điều tra vụ án này sẽ phù hợp hơn Bùi Lễ Minh nhiều. Song nếu giao vụ án cho Hình bộ, không để thân thích của Bùi Văn Tuyên làm, ông lại sợ vụ án của Tạ Lan Thanh sẽ dây dưa mãi chẳng thể kết thúc.

Nhưng nếu trực tiếp để Bùi Lễ Minh phá án, tựa hồ cũng không ổn, ông sợ Tô gia sẽ có ý kiến. Trong lúc Lý Minh đang do dự, Tô Dung Khanh bỗng đứng dậy, cung kính nói, "Thần tán thành. Vi thần cũng cho rằng, trong thời điểm hiện tại, Bùi thị lang là người được chọn thích hợp nhất"

🌺Góc tám

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ