Chương 92: Sinh bệnh

Khi thánh giá hồi kinh là đã gần tháng chín, hoa quế nở rộ, hương thơm bay ngập trời nhuộm đất vàng óng. Trong cung cứ đến ngày rằm hàng tháng sẽ phát tiền tiêu vặt, yêu cầu cung nhân tự mình đến Trung Tỉnh điện đăng ký nhận.

Lưu An Thuận tuổi đã cao, những việc hao tâm tổn sức này từ lâu đã giao cho Tiểu Dung Tử. Trên hành lang kê một chiếc ghế dựa, Tiểu Dung Tử ngồi đó một cách thoải mái, ánh nắng không hề chiếu tới hắn. Xung quanh, các cung nhân lạnh lùng hô:

"Xếp hàng, từng người một!"

Lục Tùng cũng hiếm khi được ra khỏi Dực Hòa cung. Hắn vốn quen điệu thấp, đến Trung Tỉnh điện cũng không hề ỷ thế chen hàng.

Đến lượt hắn, Tiểu Dung Tử ngẩng đầu, híp mắt nhìn với vẻ khó đoán: "Ở Dực Hòa cung hầu hạ thế nào?"

Ở Hòa Nghi điện, bọn họ ngủ chung phòng, gặp mặt nói chuyện dường như là một việc rất bình thường.

Nhưng trong lòng Lục Tùng hiểu rõ, chuyện này không bình thường chút nào.

Lục Tùng cẩn thận đáp: "Nương nương là người hiền lành."

Tiểu Dung Tử làm như chỉ hỏi han bâng quơ, cũng không để ý, ghi tên hắn xong liền lấy một túi tiền từ bên cạnh ném cho hắn: "Cầm lấy bạc."

Túi tiền rơi vào tay, Lục Tùng không nói gì, xoay người rời đi.

Tiểu Dung Tử ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng hắn, đáy mắt ẩn chứa chút âm lãnh.

Chốc lát, hắn bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, như không có việc gì mà gọi:

"Người tiếp theo!"

Lục Tùng ra khỏi Trung Tỉnh điện, nắm chặt túi tiền trong tay, lòng nặng trĩu.

Trở lại Dực Hòa cung, Quy Thu đang bưng trà vào điện, thấy hắn về, bèn liếc nhìn túi tiền trong tay hắn, thuận miệng hỏi: "Đã về rồi à?"

Lục Tùng gật đầu.

Quy Thu nói: "Vậy ngươi tranh thủ thời gian, nương nương lát nữa có lẽ muốn tìm ngươi."

Lục Tùng không nói gì, trở về phòng mình. Đợi xung quanh yên tĩnh, hắn mới hít sâu một hơi rồi mở túi tiền ra.

Trong túi tiền, ngoài bạc còn có một tờ giấy.

Trên đó chỉ có một dòng chữ: nàng ấy muốn gặp ngươi.

Mặt sau ghi kèm thời gian và địa điểm.

Lòng Lục Tùng chợt lạnh, ánh mắt tối sầm lại. "Nàng ấy" là ai, không cần nói cũng biết. Vân Tự muốn gặp hắn, là định làm gì?

Vân Tự hận hắn đến tận xương tủy, muốn gặp hắn chắc chắn không phải để ôn chuyện.

Lục Tùng thở dài, mượn ánh nến đốt tờ giấy đi. Ánh nến lập lòe soi rõ đáy mắt hắn, thần sắc tối tăm khó hiểu.

*****

Bên trong Mộng Sư điện.

Bánh hoa quế từ phòng bếp nhỏ được Thu Viện bưng vào nội điện. Tùng Phúc đang kể với Vân Tự những chuyện xảy ra trong cung gần đây.

"Chủ tử người không biết đâu, từ khi sảy thai, tính tình Tô tiệp dư trở nên rất quái gở. Mấy hôm trước ngay cửa Chiêu Dương cung, nàng ta phạt Tống tần, sai cung nhân tát Tống tần mười cái, ai đi qua cũng thấy. Tống tần về đến cung khóc lóc một trận, suýt nữa thì treo cổ."

Tùng Phúc tặc lưỡi: "May mà Hoàng Hậu nương nương kịp thời đến can ngăn."

Vân Tự nghe mà chán nản, khó hiểu ngẩng đầu:

"Vì sao vậy?"

Tùng Phúc đáp: "Nghe nói là Tống tần ở sau lưng nói xấu Tô tiệp dư không giữ được long thai, đúng lúc bị Tô tiệp dư nghe thấy."

Vân Tự lắc đầu: "Dám bàn luận chuyện của bậc trên, lại còn bị bắt tại trận, cũng đáng đời." 

Tô tiệp dư vốn không phải người dễ đối phó, nếu chỉ vậy, cũng không đến mức nói nàng ta tính tình quái gở.

Vân Tự tò mò nhìn Tùng Phúc, Tùng Phúc hạ giọng: “Có chuyện này, nô tài cũng không biết thật giả, nghe nói Tô tiệp dư mỗi ngày đều phải dùng máu cung nữ làm thuốc, khiến cả Thanh Ngọc uyển hiện giờ người người hoang mang lo sợ.”

Máu cung nữ?

Vân Tự nhíu mày, có chút nghi hoặc, máu cung nữ làm thuốc dẫn? Nàng ta đang giở trò gì vậy?

Thu Viện bước vào đúng lúc nghe câu này, liền nhíu mày: "Máu cung nữ?”

Nàng đặt bánh hoa quế xuống, chợt nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu nhìn Vân Tự: “Trước khi vào cung, nô tỳ từng nghe kể ở trấn trên có một nhà giàu mãi không có con nối dõi, sau đó không biết tìm đâu ra phương thuốc cổ truyền, nói dùng máu xử nữ làm thuốc dẫn là có thể điều dưỡng thân thể. Sau đó, nhà đó bỏ tiền mua rất nhiều nô bộc.”

Vân Tự kinh ngạc: "Chẳng phải là lời đồn nhảm nhí sao?”

Thu Viện lắc đầu: “Chủ tử thấy là lời nhảm nhí, nhưng họ mong con đến sốt ruột, đương nhiên phương pháp nào cũng muốn thử.”

Máu xử nữ?

Cung nữ khi vào cung đều còn ít tuổi, hầu như đều là xử nữ.

Nghĩ đến chuyện này có thể là thật, Vân Tự cảm thấy ghê tởm, máu người thì uống làm sao được?

Vân Tự nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Thu Viện, trong lòng dâng lên nghi ngờ. Chẳng lẽ lần trước Tô tiệp dư sảy thai khiến thân thể suy nhược?

Nhưng Tô tiệp dư còn trẻ như vậy, lại được Hoàng Thượng thương tiếc vì chuyện sảy thai, ngày sau chưa chắc không thể có thai, không lý nào lại chọn cách này.

Vân Tự càng khó hiểu, chỉ có thể hỏi: "Nương nương chẳng lẽ không quản chuyện này sao?”

Tùng Phúc lắc đầu: “Chuyện không gây chết người, mỗi lần lại chỉ cần vài giọt máu là có thể được Tô tiệp dư ban thưởng, người muốn cho, kẻ muốn nhận, dù không muốn, ai dám nhiều lời? Chuyện không ầm ĩ lên, Hoàng Hậu nương nương cũng khó mà nhúng tay.”

Vân Tự á khẩu, đưa tay che miệng. Chỉ cần tưởng tượng Tô tiệp dư có thể đang uống máu người, nàng đã thấy buồn nôn.

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Thu Viện ngắt lời Tùng Phúc, đẩy đĩa bánh hoa quế đến trước mặt nàng:

“Chủ tử nếm thử bánh hoa quế này, phòng bếp nhỏ mới làm xong.”

Vân Tự ăn một miếng, cố nén cảm giác buồn nôn.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, Vân Tự ngẩng đầu nhìn Thu Viện. Thu Viện vội vàng ra ngoài, rồi lại đem vào hai túi tiền:

“Chủ tử, là lương tháng Trung Tỉnh điện đưa tới.”

Các vị chủ tử nương nương, lương tháng là tự mình sai người đến Trung Tỉnh điện lấy hay là Trung Tỉnh điện sai người đưa đến, đều tùy thuộc vào vị phân và mức độ được sủng ái của vị chủ tử đó.

Có thể nói, đám nô tài trong cung là những kẻ giỏi nhất trong việc xem xét tình hình mà hành động.

Trong điện chỉ có ba người, Thu Viện đặt túi tiền xuống, nhỏ giọng nói:

“Người đến nói, việc chủ tử dặn hắn đã làm xong rồi, xin người yên tâm.”

Ánh mắt Vân Tự chợt lóe.

Thu Viện đếm bạc, phát hiện Trung Tỉnh điện đưa thêm một phần, trong lòng biết đây là Trung Tỉnh điện muốn lấy lòng chủ tử. Nàng ấy không nói gì, chỉ hơi do dự:

“Hắn đến Dực Hòa cung chưa được hai năm, lại được Đức phi coi trọng ngày ngày mang theo bên mình, chủ tử thấy hắn sẽ đến đúng hẹn sao?

Vân Tự không ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, thanh âm lạnh nhạt: "Hắn sẽ đến.”

Thu Viện không hiểu vì sao chủ tử lại chắc chắn như vậy, nhưng nàng ấy không nghi ngờ lời chủ tử.

Vân Tự ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thầm nghĩ Lục Tùng đương nhiên sẽ đến. Hắn luôn là kẻ đạo đức giả, tự cho mình áy náy với nàng, đương nhiên sẽ muốn bù đắp.

Ngay từ khi gặp lại Lục Tùng ở Hòa Nghi điện, nàng đã nhìn thấu con người hắn.

Mấy lần nàng bị ám toán trong cung, có bao nhiêu lần là do Đức phi ngầm bày mưu tính kế?

Vân Tự không biết.

Lục Tùng một mặt âm thầm áy náy với nàng, có lẽ cũng lo lắng cho nàng, nhưng mặt khác lại trơ mắt nhìn nàng bị Đức phi hãm hại. Trong lúc đó, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện nhắc nhở nàng dù chỉ một lần.

Thật nực cười phải không?

Nhưng cố tình hắn lại là loại người này, còn tự cho mình là si tình.

Vân Tự cảm thấy Lục Tùng quả nhiên là người nhà họ Lục, bề ngoài tỏ vẻ áy náy nói lời ngon ngọt, kỳ thực hắn chẳng khác gì cha nương hắn.

Màn đêm buông xuống, hôm nay là rằm, Hoàng Thượng thị tẩm Khôn Ninh cung.

Khi Khôn Ninh cung tắt đèn, Dực Hòa cung cũng gọi nước. Màn giường buông xuống che khuất cảnh xuân trên giường. Đức phi ngửa cần cổ thon dài mà thở, hơi thở có chút dồn dập.

Khi Quy Thu bưng nước vào, liếc mắt liền thấy Lục Tùng đang quỳ trên mặt đất.

Nàng ta bỗng ngẩn người.

Một người từng đọc sách chuẩn bị thi đậu công danh, giờ rơi vào cảnh ngộ này, rốt cuộc là sẽ cảm thấy được coi trọng mà vui mừng, hay là cảm thấy bị sỉ nhục, ghi hận trong lòng?

Quy Thu không biết, nhưng lúc này nàng ta lại ý thức được sự đáng thương của Lục Tùng.

Quy Thu đỡ Đức phi vào tịnh thất rửa ráy. Lát sau, từ trong tịnh thất truyền ra tiếng Đức phi đầy thoả mãn:

"Lui ra đi."

Khi Quy Thu trở ra, Lục Tùng đã không còn ở trong nội điện.

Trong sương phòng của mình, Lục Tùng cúi đầu không ngừng rửa tay. Hắn dùng sức chà xát như muốn lột đi một lớp da, cho đến khi hai tay đỏ ửng mới chịu dừng lại.

Hắn ngồi bệt xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau hắn lại ra ngoài, một lần nữa xách một thùng nước giếng vào.

Nước giếng lạnh lẽo, hắn đứng trong tịnh thất dội từ đầu xuống chân.

Nước làm ướt tóc tai và y phục của hắn. Hắn cúi đầu, nước theo mặt chảy xuống khiến toàn thân ướt sũng. Cửa sổ không đóng, gió lùa vào làm hắn run lên. Hắn cúi gằm mặt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sắc môi trắng bệch.

Hôm sau, đến giờ thỉnh an mà vẫn chưa thấy Lục Tùng, Đức phi nhướng mắt: "Người đâu?"

Quy Thu vội sai người đi tìm Lục Tùng.

Đến sương phòng của Lục Tùng, mới phát hiện hắn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt đỏ ửng, rõ ràng bệnh tình không nhẹ.

Cung nhân bẩm báo, Đức phi nhíu mày. Quy Thu nhìn đồng hồ cát, cung kính nhắc nhở:

"Nương nương, sắp đến giờ thỉnh an rồi ạ."

Nghe vậy, Đức phi không còn để tâm đến Lục Tùng nữa, chỉ thản nhiên dặn dò: "Sai người đến Thái Y Viện mời y quan đến khám cho hắn, đừng để hắn chết."

Thái Y Viện ngoài thái y, còn có một số y quan và y nữ. Những người này không có chức quan chính thức nhưng cũng có tài năng, cung nhân khi ốm đau có thể bỏ chút bạc ra để họ chữa trị.

Lục Tùng cứ thế ốm liệt giường mấy ngày.

Đức phi tự mình đến thăm, thấy sắc mặt hắn vẫn rất kém. Hôm đó, y quan nói nếu cứ để mặc như vậy, hắn có thể sốt đến chết.

Đức phi thấy vậy, đành để hắn dưỡng bệnh, còn ôn tồn dặn dò:

"Cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khỏi bệnh rồi hãy hầu hạ."

Nàng ta sai Quy Thu lấy nhân sâm trăm năm trong kho ra cho Lục Tùng bồi bổ.

Lục Tùng kinh hãi, vội ngồi dậy định tạ ơn, Đức phi ngăn lại, khẽ cười: "Ngươi là người của bổn cung, khách khí với bổn cung làm gì."

Lục Tùng không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu.

*****

Ngày hai mươi ba tháng chín là sinh nhật hoàng trưởng tử. Đức phi đã cho người chuẩn bị từ sớm. Sau khi đến Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng Hậu, nàng ta không về Dực Hòa cung ngay mà cho nghi trượng đến ngự tiền.

Vân Tự ra khỏi Khôn Ninh cung sau Đức phi, ngồi trên nghi trượng liếc nhìn phương hướng Đức phi rời đi.

Thu Viện đi bên cạnh nghi trượng, đè thấp giọng nói chỉ đủ Vân Tự nghe thấy: "Nghe nói Lục Tùng bệnh rất nặng."

Vân Tự không hề quan tâm, nàng rũ mắt nhàn nhạt nói:

"Hôm nay là sinh nhật hoàng trưởng tử, Đức phi sẽ không còn tâm trí để ý đến hắn. Hắn chưa bao giờ là kẻ ngu dốt, chỉ là xem hắn có muốn làm hay không thôi."

Lục Tùng nếu thật sự muốn gặp nàng, tự nhiên sẽ tìm cách đến đúng hẹn.

Chapter
1 Chương 1: Tuyển tú
2 Chương 2: Phân phối cung điện
3 Chương 3: Điện Trường Nhạc
4 Chương 4: Thỉnh an
5 Chương 5: Đàm Viên Sơ
6 Chương 6: Thị tẩm
7 Chương 7: Vấn tóc
8 Chương 8: Xung đột
9 Chương 9: Nước mưa
10 Chương 10: Tên
11 Chương 11: Ngự tiền
12 Chương 12: Giày thêu
13 Chương 13: Lầu các
14 Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15 Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16 Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17 Chương 17: Thỉnh thái y
18 Chương 18: Tiểu Dung Tử
19 Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20 Chương 20: Lư mỹ nhân
21 Chương 21: Có thai
22 Chương 22: Lục Tùng
23 Chương 23: Quá khứ
24 Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Trở về bôi thuốc
27 Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28 Chương 28: Sinh non
29 Chương 29: Ghê tởm
30 Chương 30: Mượn đao giết người
31 Chương 31: Nàng không cần
32 Chương 32: Có hơi lâu
33 Chương 33: Tuỳ nàng đi
34 Chương 34: Thật là thụ giáo
35 Chương 35: Cấm túc
36 Chương 36: Vết thương
37 Chương 37: Đi theo trẫm
38 Chương 38: Quả anh đào
39 Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40 Chương 40: Ban thưởng
41 Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42 Chương 42: Không thoải mái
43 Chương 43: Không có lương tâm
44 Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45 Chương 45: Kế tiếp
46 Chương 46: Lời đồn đãi
47 Chương 47: Kháng cự
48 Chương 48: Hỏa hoạn
49 Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50 Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51 Chương 51: Lục Tùng
52 Chương 52: Cướp sủng ái
53 Chương 53: Đẹp sao?
54 Chương 54: Dị ứng
55 Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56 Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57 Chương 57: Có thai
58 Chương 58: Hái hoa sen
59 Chương 59: Kẻ đến sau
60 Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61 Chương 61: Vị phân
62 Chương 62: Thái y
63 Chương 63: Tiệp dư
64 Chương 64: Mộng Sư điện
65 Chương 65: Thị tẩm
66 Chương 66: Thỉnh an
67 Chương 67: Té ngã
68 Chương 68: Lại sinh non
69 Chương 69: Trò khôi hài
70 Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71 Chương 71: Hôm nay không được
72 Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73 Chương 73: Hôm nay được không?
74 Chương 74: Danh sách
75 Chương 75: Say xe
76 Chương 76: Du Châu thành
77 Chương 77: Quả vải
78 Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79 Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80 Chương 80: Hoài nghi
81 Chương 81: Nàng nhớ họ
82 Chương 82: Nguyệt sự
83 Chương 83: Tĩnh phi
84 Chương 84: Thân thế
85 Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86 Chương 86: Giọt nước không lọt
87 Chương 87: Sau đó
88 Chương 88: Tế bái
89 Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90 Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91 Chương 91: Hồi cung
92 Chương 92: Sinh bệnh
93 Chương 93: Gặp mặt
94 Chương 94: Chủ trì hậu cung
95 Chương 95: Chân tướng
96 Chương 96: Tát tai
97 Chương 97: Gièm pha
98 Chương 98: Tính kế
99 Chương 99: Nhìn lại
100 Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101 Chương 101: Nàng không sai
102 Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103 Chương 103: Hoạt mạch
104 Chương 104: Bất công
105 Chương 105: Phong hào
106 Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107 Chương 107: Dọn cung
108 Chương 108: Không để đường lui
109 Chương 109: Không giống nhau
110 Chương 110: Đức phi qua đời
111 Chương 111: Dám làm càn
112 Chương 112: Xóa tên
113 Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114 Chương 114: Đồng mưu
115 Chương 115: Tạ lễ
116 Chương 116: Cấm đoán
117 Chương 117: Tỉnh ngộ
118 Chương 118: Cung yến năm mới
119 Chương 119: An tâm
120 Chương 120: Hôn mê
121 Chương 121: Điều tra
122 Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123 Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124 Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125 Chương 125: Tú nữ
126 Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127 Chương 127: Điện tuyển
128 Chương 128: Sinh nở (thượng)
129 Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Tuyển tú
2
Chương 2: Phân phối cung điện
3
Chương 3: Điện Trường Nhạc
4
Chương 4: Thỉnh an
5
Chương 5: Đàm Viên Sơ
6
Chương 6: Thị tẩm
7
Chương 7: Vấn tóc
8
Chương 8: Xung đột
9
Chương 9: Nước mưa
10
Chương 10: Tên
11
Chương 11: Ngự tiền
12
Chương 12: Giày thêu
13
Chương 13: Lầu các
14
Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15
Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16
Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17
Chương 17: Thỉnh thái y
18
Chương 18: Tiểu Dung Tử
19
Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20
Chương 20: Lư mỹ nhân
21
Chương 21: Có thai
22
Chương 22: Lục Tùng
23
Chương 23: Quá khứ
24
Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Trở về bôi thuốc
27
Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28
Chương 28: Sinh non
29
Chương 29: Ghê tởm
30
Chương 30: Mượn đao giết người
31
Chương 31: Nàng không cần
32
Chương 32: Có hơi lâu
33
Chương 33: Tuỳ nàng đi
34
Chương 34: Thật là thụ giáo
35
Chương 35: Cấm túc
36
Chương 36: Vết thương
37
Chương 37: Đi theo trẫm
38
Chương 38: Quả anh đào
39
Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40
Chương 40: Ban thưởng
41
Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42
Chương 42: Không thoải mái
43
Chương 43: Không có lương tâm
44
Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45
Chương 45: Kế tiếp
46
Chương 46: Lời đồn đãi
47
Chương 47: Kháng cự
48
Chương 48: Hỏa hoạn
49
Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50
Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51
Chương 51: Lục Tùng
52
Chương 52: Cướp sủng ái
53
Chương 53: Đẹp sao?
54
Chương 54: Dị ứng
55
Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56
Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57
Chương 57: Có thai
58
Chương 58: Hái hoa sen
59
Chương 59: Kẻ đến sau
60
Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61
Chương 61: Vị phân
62
Chương 62: Thái y
63
Chương 63: Tiệp dư
64
Chương 64: Mộng Sư điện
65
Chương 65: Thị tẩm
66
Chương 66: Thỉnh an
67
Chương 67: Té ngã
68
Chương 68: Lại sinh non
69
Chương 69: Trò khôi hài
70
Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71
Chương 71: Hôm nay không được
72
Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73
Chương 73: Hôm nay được không?
74
Chương 74: Danh sách
75
Chương 75: Say xe
76
Chương 76: Du Châu thành
77
Chương 77: Quả vải
78
Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79
Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80
Chương 80: Hoài nghi
81
Chương 81: Nàng nhớ họ
82
Chương 82: Nguyệt sự
83
Chương 83: Tĩnh phi
84
Chương 84: Thân thế
85
Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86
Chương 86: Giọt nước không lọt
87
Chương 87: Sau đó
88
Chương 88: Tế bái
89
Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90
Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91
Chương 91: Hồi cung
92
Chương 92: Sinh bệnh
93
Chương 93: Gặp mặt
94
Chương 94: Chủ trì hậu cung
95
Chương 95: Chân tướng
96
Chương 96: Tát tai
97
Chương 97: Gièm pha
98
Chương 98: Tính kế
99
Chương 99: Nhìn lại
100
Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101
Chương 101: Nàng không sai
102
Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103
Chương 103: Hoạt mạch
104
Chương 104: Bất công
105
Chương 105: Phong hào
106
Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107
Chương 107: Dọn cung
108
Chương 108: Không để đường lui
109
Chương 109: Không giống nhau
110
Chương 110: Đức phi qua đời
111
Chương 111: Dám làm càn
112
Chương 112: Xóa tên
113
Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114
Chương 114: Đồng mưu
115
Chương 115: Tạ lễ
116
Chương 116: Cấm đoán
117
Chương 117: Tỉnh ngộ
118
Chương 118: Cung yến năm mới
119
Chương 119: An tâm
120
Chương 120: Hôn mê
121
Chương 121: Điều tra
122
Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123
Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124
Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125
Chương 125: Tú nữ
126
Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127
Chương 127: Điện tuyển
128
Chương 128: Sinh nở (thượng)
129
Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]