Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 17: Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đ�c.

Chúc Du há hốc miệng nhìn cÆ¡ ngá»±c cá»§a anh...

���

Khi Chúc Du đến nhà Bách Trầm, Lưu Ba Ä‘ã được sấy khô, trên ngưá»�i mặc bá»™ đồ cậu mang đến, ngoan ngoãn ngồi cạnh sofa gặm pate.

Bách Trầm Ä‘ang bận rá»™n trong bếp.

Chúc Du chăm chú nhìn bóng lưng anh — má»™t tấm lưng cao lá»›n, vững chãi, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối. Ä�èn trần phía trên thấp đến mức dưá»�ng như sắp chạm vào đầu anh.

Chúc Du nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén bước lại gần Bách Trầm.

Lúc nãy cÅ©ng bị nước tạt vào trong phòng tắm, Bách Trầm Ä‘ã thay sang má»™t bá»™ đồ khác. Anh mặc má»™t chiếc áo len cổ lá»� màu Ä‘en, hÆ¡i ôm dáng tôn lên Ä‘ôi vai rá»™ng dài mạnh mẽ. á»�ng tay áo xắn lê lá»™ ra cánh tay vá»›i cÆ¡ bắp săn chắc. Chiếc tạp dá»� tùy ý buá»™c lá»�ng phía sau eo, tóc còn chưa khô hẳn, phần gáy trắng đến lạ.

Chúc Du nhìn kỹ, ánh mắt vô thức dừng lại nÆ¡i nốt ruồi sau tai phải cá»§a anh.

Bách Trầm đứng Ä‘ó, toát lên thứ khí thế áp đảo cá»§a má»™t ngưá»�i Ä‘àn ông trưởng thành, hormone nam tính gần như không cách nào che giấu được. Chúc Du cứ nhìn mãi, bá»—ng dưng hÆ¡i chá»™t dạ.

Ý Ä‘á»‹nh ban đầu cá»§a cậu là lén lút đến bên cạnh để hù dá»�a Bách Trầm má»™t phen, nhưng chưa kịp làm gì thì anh Ä‘ã lên tiếng trước: "Tôi pha nước gừng đưá»�ng nâu rồi. Nếu cậu Ä‘ang trong bếp thì uống má»™t chút cho ấm ngưá»�i rồi hẵng ăn cÆ¡m."

Chúc Du sá»­ng sốt.

"Ä�àn anh!" Cậu vá»— ngá»±c, nhảy đến bên cạnh anh, nghiêng đầu thắc mắc: "Làm sao anh biết tui đến vậy?"

Bách Trầm Ä‘áp mà không ngẩng đầu lên: "Tôi Ä‘oán thôi."

Anh Ä‘ang nhào bá»™t, những đưá»�ng gân trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, từng mạch máu trên cánh tay cÅ©ng căng ra tràn đầy sức mạnh.

Nhạt nhẽo. Chúc Du lè lưỡi, ánh mắt từ từ trượt xuống.

Chiếc áo len cổ lá»� vừa vặn che khuất yết hầu cá»§a Bách Trầm, những đưá»�ng gân trên cổ thấp thoáng kéo dài xuống rồi bị viá»�n áo giấu Ä‘i. Vì áo hÆ¡i ôm nên đưá»�ng nét cÆ¡ ngá»±c hiện lên vô cùng rõ ràng, rắn chắc như tảng Ä‘á, từng khối nổi bật sắc nét.

Chiếc áo này càng làm tôn lên khí chất dịu dàng vốn có cá»§a Bách Trầm, giúp anh trông vừa ấm áp vừa chu Ä‘áo như má»™t ngưá»�i mẹ.

Mẹ nam (*) thật rồi——

(*) Gốc là ç”·å¦ˆå¦ˆå•Š mô tả ngưá»�i Ä‘àn ông có xu hướng "bao bá»�c" ngưá»�i khác quá mức, có những hành động dịu dàng chu Ä‘áo như má»™t ngưá»�i mẹ. Mình không biết dịch sao cho thuần Việt từ này, má»�i ngưá»�i gợi ý giúp mình vá»›i nha.

Chúc Du không kìm được mà há hốc miệng.

Ä�ồng tá»­ cÅ©ng vô thức giãn to, cậu kinh ngạc đến mức khẽ lắc đầu.

Ánh mắt cá»§a Chúc Du vốn chẳng bao giá»� che giấu được cảm xúc, nhưng ánh nhìn Ä‘ó không mang vẻ soi mói khiến ngưá»�i khác khó chịu mà giống như má»™t sá»± chiêm ngưỡng thẳng thắn, đầy tán thưởng.

Bách Trầm từng bị rất nhiá»�u ngưá»�i nhìn vá»›i ánh mắt thẳng thừng như vậy, chỉ có cá»§a Chúc Du lại hoàn toàn không mang chút ác ý nào.

Bách Trầm vá»� ho nhẹ má»™t tiếng, không quay đầu lại mà chỉ há»�i: "Cậu Ä‘ang nhìn gì thế?"

Chúc Du chá»›p mắt, thản nhiên Ä‘áp: "Nhìn anh đấy."

Thật sự rất thẳng thắn.

Bách Trầm cứng Ä‘á»�, "Nhìn... nhìn tôi?"

"Ä�úng vậy, Ä‘àn anh, cái này cá»§a anh..." Chúc Du giÆ¡ tay ra trước ngá»±c làm động tác mô phá»�ng, "làm sao mà tập được thế?"

Bách Trầm im lặng vài giây: "Tôi Ä‘ã tập rất lâu."

"Vậy nếu bây giá»� tui bắt đầu luyện thì đến khi nào má»›i được như anh?"

Bách Trầm nghe xong, dừng động tác quay sang nhìn cậu má»™t lượt từ trên xuống dưới.

Chúc Du vá»™i đặt hai tay chống eo, thẳng lưng, ưỡn ngá»±c, cố gắng khiến bản thân trông cao lá»›n hÆ¡n má»™t chút. Mặc dù trước mặt Bách Trầm, cậu chẳng khác nào má»™t chú cún con suy dinh dưỡng.

"Có lẽ sẽ mất nhiá»�u thá»�i gian đấy." Bách Trầm không muốn làm cậu nản lòng.

Chúc Du lập tức tá»± tin Ä‘áp: "Tui có thể kiên trì mà! Không nói đến chuyện khác, riêng ý chí cá»§a tui Ä‘ã rất mạnh rồi Ä‘ó!"

Chỉ cần kiên trì, má»™t ngày nào Ä‘ó cậu sẽ trở nên cao lá»›n vạm vỡ, khiến cả nhà phải há hốc miệng má»›i được.

Ä�ến lúc Ä‘ó, Chúc Ä�ình sẽ không thể xách cậu lên nữa, Ä‘ám vệ sÄ© cÅ©ng không thể lôi cậu Ä‘i, ai ai cÅ©ng sẽ phải ngưỡng má»™ cậu!

Hahahahah....

Chỉ cần nghÄ© đến thôi Chúc Du Ä‘ã cưá»�i đến ná»—i không khép miệng được.

Bách Trầm nhìn vẻ mặt há»›n hở cá»§a cậu, khóe môi chậm rãi nhếch lên, "Vậy bước đầu tiên là cắt giảm tinh bá»™t, ngừng ăn bánh ngá»�t, không thể ăn uống vô tá»™i vạ như trước nữa."

"Còn phải kiêng..." Nghe thì có vẻ anh thật lòng đưa ra lá»�i khuyên, nhưng thật ra lại lén quan sát phản ứng cá»§a Chúc Du.

Cứ má»—i câu anh nói, gương mặt cậu lại xị xuống má»™t chút.

Chúc Du nghe đến mức lòng Ä‘au như cắt, lập tức giÆ¡ tay ra hiệu ngừng: "Ä�àn anh Æ¡i, anh đừng nói nữa."

"Tui không tập nữa." Chúc Du dứt khoát từ bá»�.

Bách Trầm cưá»�i lá»›n.

Như thể Ä‘ã dá»± Ä‘oán trước kết quả này, Bách Trầm không trêu chá»�c cậu mà chỉ nói: "Ä�ược rồi, vậy uống hết bát nước gừng đưá»�ng nâu này Ä‘i. London Ä‘ang vào mùa, cậu lại dính nước nữa, coi chừng bị cảm."

"Tui không thích uống nước gừng." Chúc Du lắc đầu từ chối.

Bách Trầm tá»±a hồ Ä‘ã Ä‘oán trước được phản ứng này, anh chẳng cần suy nghÄ© mà Ä‘áp ngay: "Uống xong thì tối nay tôi làm bánh cho cậu."

"Bánh gì cÆ¡?" Hai mắt Chúc Du lập tức sáng rá»±c như Ä‘èn pha.

"Chắc chắn cậu sẽ thích."

Chúc Du cưá»�i không ngậm được miệng, "Nếu Ä‘àn anh Ä‘ã có lá»�i, tui Ä‘ành miá»…n cưỡng uống má»™t bát vậy."

Ngoài hương nước gừng đưá»�ng nâu, Chúc Du còn ngá»­i thấy mùi sưá»�n hầm và bánh trung thu.

Cậu vòng qua sau lưng Bách Trầm, tiến đến nồi hầm sưá»�n, vừa định nhấc nắp nồi lên thì tay Ä‘ã bị Bách Trầm giữ lại.

"Nóng đấy."

Chúc Du chá»›p mắt: "A, tui biết rồi."

Ấy vậy mà cậu vẫn không nhịn được liếc vào bên trong nồi.

Bách Trầm cưá»�i bất đắc dÄ©: "Uống xong nước gừng là được ăn rồi."

"Ä�ược!" Chúc Du hí há»­ng trong lòng.

Bách Trầm làm rất nhiá»�u loại bánh trung thu: nhân chà bông trứng muối, sầu riêng, đậu Ä‘á»�, đậu xanh, trứng muối chảy...

Chúc Du chỉ tay há»�i má»™t câu, Bách Trầm liá»�n trả lá»�i má»™t câu.

"Ä�àn anh Æ¡i, tui sắp hạnh phúc đến chết mất rồi nè. Nếu ngày mai thế giá»›i há»§y diệt, tui cÅ©ng chẳng còn gì tiếc nuối nữa." Chúc Du ôm ngá»±c, nhìn đĩa bánh trung thu đủ má»�i hương vị trước mặt, không nhịn được mà nghiêng ngưá»�i vá»� phía Bách Trầm.

Bách Trầm cưá»�i bảo: "Vậy chẳng phải cậu dá»… thá»�a mãn quá sao?"

"Chuyện bình thưá»�ng thôi mà!" Chúc Du hoàn toàn không thấy mình nói quá chút nào.

Hai mươi phút sau, bàn ăn trong nhà Bách Trầm Ä‘ã đầy ắp thức ăn.

Chỉ riêng bánh trung thu Ä‘ã có đến bốn đĩa, má»™t nồi canh sưá»�n hầm ngô vàng ươm, ngay trước mặt Chúc Du còn có má»™t chiếc bánh lava chocolate to bằng lòng bàn tay.

"Ä�àn anh! Tui ăn Ä‘ây nhé!" Chúc Du cầm chặt thìa, Ä‘ôi mắt mong chá»� nhìn Bách Trầm.

Bách Trầm tháo tạp dá»� ngồi xuống đối diện cậu.

"Nếu không ăn hết bánh thì cứ để lại, có thể ăn sưá»�n và ngô nhiá»�u hÆ¡n. Bánh trung thu cÅ©ng để được hai ngày."

Chúc Du giÆ¡ tay lên, lắc ngón trá»� đầy tá»± tin: "Anh xem thưá»�ng tui quá rồi, tui ăn hết được mà!"

Nói xong, cậu vươn tay lấy thìa cá»§a Bách Trầm, xúc má»™t miếng bánh to đưa đến trước mặt anh, "Ä�àn anh, anh ăn miếng đầu tiên Ä‘i!"

Bách Trầm không muốn từ chối ý tốt cá»§a Chúc Du, nhưng anh vốn không ăn thá»±c phẩm chứa nhiá»�u calo vào buổi tối.

Anh lắc đầu bảo: "Lượng calo cao quá."

"Chỉ má»™t miếng thôi cÅ©ng không được sao? Giữ dáng vất vả thế à?" Chúc Du không tập luyện nên cÅ©ng không hiểu rõ những nguyên tắc này.

Bách Trầm suy nghÄ© má»™t lúc rồi Ä‘áp: "Không phải vì giữ dáng, chỉ là..."

Anh dừng lại má»™t lúc, không biết Ä‘ang suy nghÄ© gì, sau Ä‘ó má»›i tiếp lá»�i: "Tôi không thích đồ ngá»�t lắm."

"Có ngưá»�i không thích đồ ngá»�t á?" Chúc Du ngạc nhiên, cậu đổi thìa cá»§a mình cho Bách Trầm má»›i há»�i tiếp: "Thế tuần sau tui má»�i anh ăn bánh thì anh có ăn không?"

Bách Trầm mỉm cưá»�i, "Chỉ má»™t lần thì không sao cả."

Chúc Du nghe xong vô cùng vui vẻ, cảm thấy tình bạn giữa hai ngưá»�i không chỉ có má»—i cậu trân trá»�ng.

Chúc Du dứt khoát nhét toàn bá»™ thìa bánh lava vào miệng. Lá»›p vá»� hÆ¡i giòn, hương chocolate đậm Ä‘à, phần nhân chảy ra vẫn còn hÆ¡i nóng, vị ngá»�t vừa phải, Ä‘úng chuẩn khẩu vị cá»§a cậu.

"Thế nào?" Bách Trầm há»�i.

Chúc Du gật đầu, Ä‘ôi mắt sáng lấp lánh: "Ngon quá!"

"Là cái bánh ngon nhất tui từng ăn!" Cậu lại xúc thêm má»™t miếng cho vào miệng, "Ngon quá trá»�i quá đất!"

Ä�úng là kiểu ngưá»�i biết cách cho Ä‘iểm cảm xúc.

Bách Trầm bật cưá»�i: "Ä�ừng ăn nhiá»�u quá, để dành bụng mà ăn sưá»�n và bánh trung thu nữa."

Chúc Du gật đầu, thấy Bách Trầm cầm bát định múc canh, cậu vá»™i vàng ngăn lại: "Khoan Ä‘ã!"

"Tui phải chụp má»™t tấm hình Ä‘ã!" Chúc Du lấy Ä‘iện thoại ra, đứng dậy chụp lia lịa.

"Xong rồi!" Cậu ngồi xuống, hớn hở cất điện thoại.

Bách Trầm múc cho Chúc Du má»™t bát canh, "Thá»­ Ä‘i."

Chúc Du nhìn bàn ăn trước mặt, hạnh phúc đến mức cứ ngỡ mình Ä‘ang mÆ¡, "Phải thưởng thức từng món má»™t, tui ăn bánh trước Ä‘ã."

Chúc Du thá»±c sá»± không khoác lác, má»™t hÆ¡i xá»­ lý sạch sẽ đống thức ăn trên bàn.

Bách Trầm nhìn Chúc Du mà cảm thấy khó hiểu, khẩu phần ăn cá»§a và vóc dáng cậu hoàn toàn không tỉ lệ thuận vá»›i nhau.

Có ngưá»�i cÆ¡ địa ăn hoài không béo, Chúc Du chính là má»™t trong số Ä‘ó. Gia Ä‘ình cậu từng thay đổi không biết bao nhiêu chuyên gia dinh dưỡng, cuối cùng cÅ©ng giúp chiá»�u cao cậu phát triển ổn định.

"Ä�àn anh, anh nấu ăn giá»�i vậy, ở nhà cÅ©ng là anh nấu sao?" Chúc Du cầm bát canh sưá»�n cuối cùng uống từng ngụm nhá»�, dáng vẻ rõ ràng là Ä‘ã no căng bụng.

"Tôi nói vá»›i cậu rồi mà, cậu là ngưá»�i đầu tiên ăn đồ tôi nấu."

"Hóa ra bá»�n lừa đảo Ä‘iện thoại nói cÅ©ng Ä‘úng, tui quả thá»±c là ngưá»�i may mắn nhất thế giá»›i."

"Chừng nào vá»� nước, nếu chưa tìm được công việc ưng ý cứ đến tìm tui, tui sẽ trả anh..." Chúc Du tính toán số dư trong thẻ cá»§a mình má»™t chút," Mưá»�i vạn má»™t tháng, chỉ cần nấu ăn cho tui là được!"

"Nhưng tui vẫn hy vá»�ng anh tìm được má»™t công việc anh thích, tốt nhất là liên quan đến chuyên ngành cá»§a anh."

Bách Trầm nghÄ© Chúc Du chỉ Ä‘ang nói để dá»— mình vui, anh vẫn giữ thần sắc bình thản, khẽ cưá»�i mà không Ä‘áp lá»�i.

Chúc Du nói xong liá»�n bưng bát lên, ngá»­a đầu uống cạn bát canh còn sót lại.

Súp sưá»�n ngô thoang thoảng mùi thịt nhưng khi đưa vào miệng, hương vị đầu tiên lan tá»�a lại là vị tươi ngá»�t cá»§a ngô, tiếp theo má»›i là thịt sưá»�n, hành lá. Hương vị thanh đạm vừa miệng, những miếng cà rốt gần như tan chảy ngay khi chạm đầu lưỡi.

Cái bát to hÆ¡n cả khuôn mặt cậu.

Trong bếp vẫn còn dư lại vài chiếc bánh trung thu, nhưng Chúc Du thá»±c sá»± không thể ăn thêm nữa. Bách Trầm Ä‘á»� nghị gói vào há»™p quà để mang đến tặng giáo sư Vera và những ngưá»�i khác.

"Vậy phần còn lại có thể gói cho tui má»™t chút được không? Tui muốn mang cho Hàn Kim Châu." Chúc Du nhìn anh vá»›i Ä‘ôi mắt sáng ngá»�i.

Hàn Kim Châu đối xá»­ vá»›i Chúc Du rất tốt, trước Ä‘ây hai ngưá»�i thưá»�ng xuyên cùng Ä‘i ăn phở Việt ở khu Hoa Sa.

Bất quá quán Ä‘ó Ä‘óng cá»­a rồi.

Hai ngưá»�i từng ôm nhau khóc lóc á»‰ ôi mấy ngày liá»�n vì chuyện này.

Mẹ cá»§a Hàn Kim Châu – má»™t ngưá»�i phụ nữ gốc Ä�ông Bắc – đến thăm cậu ta tại London, mang theo rất nhiá»�u dưa muối và bánh quy tá»± làm, Hàn Kim Châu Ä‘ã chia cho Chúc Du má»™t ít.

Bây giá»� chính là lúc để Chúc Du "mượn hoa dâng Phật".

Tuy nhiên, Ä‘âu thể cứ thế lấy không bánh cá»§a Bách Trầm, vì vậy cậu bổ sung thêm: "Ngày mai tui sẽ mua má»™t chiếc bánh nhá»� cảm Æ¡n anh."

Vừa nói xong, Bách Trầm Ä‘ã lấy từ tá»§ ra má»™t há»™p quà khác. Anh không Ä‘áp lại lá»�i hứa tặng bánh cá»§a Chúc Du, thay vào Ä‘ó lại há»�i: "Hàn... Kim Châu, cậu vá»›i ngưá»�i Ä‘ó thân nhau lắm à?"

Bách Trầm trông có vẻ chỉ há»�i vu vÆ¡, nét mặt vẫn bình thản như thưá»�ng.

Chúc Du không nghÄ© ngợi nhiá»�u, thành thật trả lá»�i: "Ừm ừm, quan hệ cá»§a bá»�n tui rất tốt, nhưng bởi há»�c khác ngành nên không hay gặp nhau lắm."

"Vậy à." Bách Trầm đưa há»™p quà Ä‘ã gói xong cho Chúc Du, nói: "Vẫn còn má»™t ít, cậu cầm vá»� mà ăn."

"Ä�ược! Mai tui mua bánh mang qua cho anh." Chúc Du nhận lấy hai há»™p bánh, vui vẻ Ä‘áp.

"Tuần sau chẳng phải cậu má»�i tôi rồi sao? Vậy cứ coi như bù lại Ä‘i." Bách Trầm nói má»™t cách tá»± nhiên.

Hoàn cảnh sống trước Ä‘ây khiến anh luôn có thói quen ưu tiên suy nghÄ© cho ngưá»�i khác. Anh biết Chúc Du không có quá nhiá»�u tiá»�n sinh hoạt, má»—i tháng Ä‘á»�u phải làm thêm để trang trải.

Vật giá ở London khá đắt Ä‘á»�, má»™t chiếc bánh nhá»� bằng lòng bàn tay cÅ©ng có thể lên đến cả trăm nhân dân tệ.

Anh không muốn để Chúc Du tốn kém vì mình, nhất là khi lý do lại là vì má»™t ngưá»�i khác.

CÅ©ng không rõ vì sao.

"Vậy cÅ©ng được." NghÄ© đến việc Bách Trầm không thích đồ ngá»�t lắm, Chúc Du không ép nữa.

Cậu Ä‘ã âm thầm hạ quyết tâm thứ Ba tuần sau nhất định phải giữ lại chiếc bánh đẹp nhất, ngon nhất cho Ä‘àn anh!!

Ä‚n xong, Chúc Du chuẩn bị vá»� nhà. Bách Trầm tiá»…n cậu ra tận cá»­a. Chúc Du ôm lấy Lưu Ba, quay đầu chào Bách Trầm.

"Ngá»§ ngon nha, Ä‘àn anh!" Nói xong còn vá»— nhẹ vào mông Lưu Ba, nhắc nhở: "Lưu Ba, chào ngưá»�i ta Ä‘i kìa."

"Meo~" Lưu Ba kêu lên má»™t tiếng, còn lè lưỡi liế.m mép má»™t cái.

Má»—i lần Chúc Du đến ăn cÆ¡m ở nhà Bách Trầm, cậu và Lưu Ba Ä‘á»�u nhất định sẽ nói lá»�i tạm biệt rồi má»›i chịu rá»�i Ä‘i.

Ä�iá»�u này không biết từ lúc nào Ä‘ã trở thành má»™t thói quen cá»§a Bách Trầm.

Anh giÆ¡ tay chào, mỉm cưá»�i Ä‘áp lại: "Ngá»§ ngon, Cá Nhá»�."

Buổi chiá»�u, Chúc Du cùng Hàn Kim Châu Ä‘i đến quán cà phê nÆ¡i cậu làm thêm.

Hàn Kim Châu cầm trong tay há»™p bánh trung thu mà Chúc Du tặng.

Dù Ä‘ã qua má»™t Ä‘êm, hương thÆ¡m béo ngậy cá»§a bánh trung thu vẫn còn nguyên vẹn. Hàn Kim Châu hít má»™t hÆ¡i qua lá»›p há»™p, tò mò há»�i: "Vậy tức là chiếc bánh này do hàng xóm kiêm Ä‘àn anh cá»§a cậu làm sao?"

Giá»�ng nói vẫn còn chút lÆ¡ lá»›, chưa thật chuẩn tiếng Trung.

Chúc Du chống hai tay lên hông, đầy tá»± hào vá»� Bách Trầm: "Ä�úng vậy!"

"Vậy thì anh ta lợi hại thật đấy." Hàn Kim Châu tròn mắt kinh ngạc.

Chúc Du tan há»�c phải đến quán cà phê làm thêm, Hàn Kim Châu Ä‘i cùng để tiện thể xem thá»­ môi trưá»�ng làm việc cá»§a cậu, thế nên hai ngưá»�i má»›i Ä‘i chung.

"Anh ta đối xá»­ (vá»›i) cậu thật tốt đấy." Hàn Kim Châu cảm thán, cả tầng lầu gần như ai cÅ©ng biết có má»™t ngưá»�i nấu ăn cá»±c kỳ giá»�i vừa dá»�n đến, bởi vì hương thÆ¡m từ món ăn cá»§a Bách Trầm không chỉ mình Chúc Du má»›i ngá»­i thấy.

Chỉ là cậu ta không ngá»� ngưá»�i Ä‘ó lại quen biết Chúc Du, hÆ¡n nữa quan hệ còn có vẻ rất tốt.

"Ừm, hình như từ lúc quen biết đến giá»�, anh ấy Ä‘ã luôn đối xá»­ vá»›i tá»› rất tốt rồi." Chúc Du hồi tưởng lại rồi lẩm bẩm.

Hàn Kim Châu kinh ngạc: "Má»›i quen mà Ä‘ã tốt (vá»›i) cậu vậy rồi sao?"

Chúc Du gật đầu. Hàn Kim Châu nhìn chằm chằm vào cậu, từng chữ từng câu suy Ä‘oán: "Chẳng lẽ anh ta thích cậu rồi?"

Canh sưá»�n hầm ngô.

Bánh lava chocolate.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.