Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 33: Chương 33




Ä�àn anh, sáng sá»›m mà Ä‘ã chặn ngưá»�i ta thế này, có phải hÆ¡i quá Ä‘áng không...

���

Bách Trầm không đưa ra bất kỳ Ä‘ánh giá nào vá»� chuyện này.

Anh cÅ©ng không đứng vá»� phía nào, vì không muốn Chúc Du nghÄ© rằng bá»� nhà Ä‘i là Ä‘úng, nhưng cÅ©ng sẽ không thay mặt gia Ä‘ình cậu để nói rằng há»� làm vậy cÅ©ng là vì muốn tốt cho cậu.

Trên thá»±c tế, ngay từ lúc không muốn đứng vá»� phía nào, cán cân trong lòng anh Ä‘ã nghiêng vá»� phía Chúc Du rồi.

"Dù sao cÅ©ng là Everest mà, há»� tưởng tui gặp chuyện trên Ä‘ó. Bây giá»� nghÄ© lại, Ä‘úng là mình khiến há»� Ä‘au đầu thật." Chúc Du cưá»�i má»™t tiếng, xúc má»™t muá»—ng bánh kem cho vào miệng.

Lá»›p kem tan chảy trong khoang miệng, hương vị dâu tây lan tá»�a khắp đầu lưỡi.

Ngá»�t ngào, thÆ¡m lừng, hương vị ấy thấm tận vào tim.

Chúc Du lại lẩm bẩm má»™t câu thật khẽ: "Vá»� nhà, tui nhất định phải xin lá»—i bà Ä‘àng hoàng."

Bên ngoài mưa vẫn xối xả. Những giá»�t nước lá»›n đập vào cá»­a kính phát ra âm thanh lá»™p độp không ngá»›t.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ màn hình laptop, thi thoảng còn có ánh chá»›p xé ngang bầu trá»�i hắt vào qua cá»­a sổ.

Cả hai cùng Ä‘eo tai nghe bluetooth, Lưu Ba ngoan ngoãn ngá»§ trên Ä‘ùi Bách Trầm.

Khoảng cách giữa há»� rất gần. Ngưá»�i Chúc Du lúc nào cÅ©ng ấm áp, hÆ¡i nóng từ cánh tay cậu truyá»�n sang khiến Bách Trầm cứ vô thức phân tâm.

Chúc Du vốn không thích xem những bá»™ phim có màu sắc trầm buồn như vậy. Nếu không phải có Bách Trầm ở cạnh, chắc cậu Ä‘ã ngá»§ ngay từ những phút đầu tiên rồi.

Ä�ể bản thân không buồn ngá»§, cậu cố gắng tìm nhiá»�u chuyện để nói vá»›i Bách Trầm.

Toàn là chuyện vá»� quá khứ cá»§a Chúc Du.

Cậu hy vá»�ng Bách Trầm cÅ©ng sẽ kể vá»� quá khứ cá»§a anh. 

Nhưng đến tận cuối cùng, anh vẫn chẳng nói gì.

Chúc Du vốn là ngưá»�i nghÄ© gì nói nấy, riêng chuyện này lại trở nên dè dặt hÆ¡n.

Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn không chống lại được cÆ¡n buồn ngá»§, gục đầu lên vai Bách Trầm.

Bách Trầm thẳng lưng, lặng lẽ Ä‘iá»�u chỉnh tư thế giúp Chúc Du ngá»§ thoải mái hÆ¡n má»™t chút.

Từ giây phút ấy, ánh mắt anh không còn dán vào bá»™ phim nữa mà chỉ lặng lẽ quan sát Chúc Du.

Ánh sáng từ màn hình laptop không quá mạnh, có thể vì tông màu phim quá u ám nên thứ ánh sáng phản chiếu lên gương mặt Chúc Du là má»™t sắc vàng nhạt nhòa, in bóng lên hàng mi cá»§a cậu.

Anh thấy lông mi Chúc Du hÆ¡i rung động, hÆ¡i thở Ä‘á»�u Ä‘á»�u, vì tá»±a vào cánh tay anh mà má bị ép lại má»™t chút. Khuôn mặt này chỉ cách anh má»™t khoảng gần đến mức cúi đầu là có thể chạm vào.

Khoảnh khắc này chẳng thể kéo dài mãi.

Bá»™ phim cÅ©ng sẽ có hồi kết.

Nhân vật nam chính đứng trong màn sương má»� ảo dần khuất bóng.

Câu chuyện đột ngá»™t khép lại, bá»� lá»­ng quá nhiá»�u Ä‘iá»�u chưa nói hết.

Bách Trầm tháo tai nghe Bluetooth xuống, vừa định giúp Chúc Du gỡ tai nghe thì đầu cậu Ä‘ã trượt khá»�i vai anh.

Anh nhanh tay đỡ lấy trán Chúc Du, đối phương cÅ©ng vừa khẽ cá»±a mình lá»� má»� tỉnh dậy.

"Æ ? Phim hết rồi hả?" Chúc Du dụi dụi Ä‘ôi mắt buồn ngá»§ rồi há»�i.

Bách Trầm gật đầu, "Vừa má»›i kết thúc."

"Có hay không?" Chúc Du vừa tháo tai nghe xuống, Ä‘úng lúc Ä‘ó laptop báo pin yếu rồi sập nguồn.

Căn phòng bá»—ng tối sầm.

Không còn má»™t tia sáng nào.

Khoảng cách giữa hai ngưá»�i quá gần, giá»�ng nói cá»§a Chúc Du gần như vang lên ngay bên tai anh, hÆ¡i thở ấm áp phả vào mặt, mùi hương hoa trà thoang thoảng bao quanh.

Không gian trở nên mập má»�, vương chút ái muá»™i.

Yết hầu Bách Trầm khẽ trượt lên xuống.

Trong bóng tối, thính giác lại càng nhạy bén hÆ¡n.

"Hay." Dù xung quanh chẳng thể thấy rõ, ánh mắt Bách Trầm vẫn dừng lại trên ngưá»�i Chúc Du. Giá»�ng anh trầm thấp, từ tính, gợi cảm, tràn đầy sá»± mê hoặc.

Tim Chúc Du chệch má»™t nhịp.

Quá má»� ám rồi Ä‘ó!! Cậu ôm ngá»±c thầm kêu trá»�i.

Chỉ má»™t câu nói thôi, sao lại có thể khiến ngưá»�i ta thấy ái muá»™i đến vậy chứ?

"Ä�àn anh, tui muốn vá»� ngá»§." Chúc Du lắp bắp, vá»™i vàng lùi ra xa má»™t chút.

Bách Trầm lần tay trên bàn tìm thấy há»™p nến, bật lá»­a vang lên má»™t tiếng tách, ánh sáng yếu á»›t rá»�i qua khuôn mặt hai ngưá»�i.

Ngá»�n lá»­a lung lay phản chiếu trong Ä‘ôi mắt Chúc Du, hàng mi run run nhẹ. Bách Trầm nhìn cậu, nói: "Tôi đưa cậu vá»�."

Anh nghiêng ngưá»�i, ôm Lưu Ba từ trong lòng mình lên. Chú mèo nhá»� ngoan ngoãn nằm gá»�n trong cánh tay anh.

Chúc Du gật đầu đồng ý.

Chỉ là những câu nói bình thưá»�ng, nhưng có lẽ do ánh sáng má»� ảo từ ánh nến, hoặc cÅ©ng có thể vì xung quanh quá tÄ©nh lặng, Chúc Du lại cảm thấy bầu không khí như đặc quánh lại, ngá»�t ngào đến mức tim cậu cứ bồn chồn không yên.

Cậu hoảng loạn đứng dậy, đi trước một bước.

Gió lùa qua hành lang, ngá»�n nến khẽ rung rinh. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Ä‘èn trên trần đột ngá»™t phát ra tiếng tách tách. Hai giây sau, cả dãy hành lang sáng bừng lên.

Ä�iện Ä‘ã có lại trong phòng.

Bách Trầm thấy vậy thì thổi tắt nến.

Chúc Du lấy chìa khóa mở cá»­a, bật công tắc Ä‘èn trước sảnh, quay lại Ä‘ón Lưu Ba từ tay Bách Trầm. Cậu nói: "Ä�àn anh Æ¡i, ngá»§ ngon nha."

Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giá»�ng bảo: "Ngá»§ ngon, Cá Nhá»�."

Chúc Du vá»— má»™t phát lên mông Lưu Ba, ra lệnh: "Lưu Ba, chào ngưá»�i ta Ä‘i kìa."

Ä�ôi mắt tròn xoe cá»§a Lưu Ba chá»›p chá»›p, ngoan ngoãn kêu lên má»™t tiếng: "Meo~"

Một tuần sau.

Bảy giá»� rưỡi sáng.

Trong căn phòng ngá»§ ấm áp, chiếc chăn trên giưá»�ng bị đội lên thành má»™t ụ lá»›n. Dưới lá»›p chăn ấy, Chúc Du vá»›i Ä‘ôi mắt thâm quầng và mái tóc rối bù Ä‘ang bận rá»™n vá»›i bài tập trên máy tính.

Cậu Ä‘ã thức trắng cả Ä‘êm.

Bên cạnh, Lưu Ba ngá»§ say đến mức ngáy vang cả căn phòng.

Cuối cùng, khi Chúc Du nhấn nút lưu bài tập, áp lá»±c Ä‘è nặng trên lưng cậu như được giải phóng. Cậu nằm bò ra giưá»�ng, ná»­a khuôn mặt dán chặt xuống nệm, cả ngưá»�i như bị rút hết sinh khí, oán khí ngút trá»�i đến mức ma quá»· cÅ©ng phải tránh xa.

Cậu nhắm mắt lại, ngáp má»™t cái thật to.

Ban đầu định chợp mắt má»™t lát. Nhưng vừa nhắm mắt lại, bụng Ä‘ã kêu réo ầm Ä©.

Không được rồi, Ä‘ói quá.

Chúc Du quỳ ngồi dậy, tóc tai bù xù, sợi tóc mái má»›i cắt chưa lâu giá»� Ä‘ã dài ra sắp che hết mắt.

Cậu tiện tay vá»› lấy má»™t chiếc áo khoác lên ngưá»�i, vá»™i vàng vào nhà vệ sinh rá»­a mặt, buá»™c tóc lại gá»�n gàng, lao như bay đến trước cá»­a phòng ký túc xá đối diện.

Bởi vì Ä‘ã có chìa khóa nhà Bách Trầm nên cậu sá»›m hình thành thói quen không gõ cá»­a mà cứ thế xông thẳng vào. Dù biết Ä‘ây là má»™t thói quen xấu, nhưng cậu cÅ©ng chỉ làm vậy vá»›i má»—i Bách Trầm thôi.

Chúc Du vặn tay nắm đẩy mạnh cánh cá»­a ra, hai tay chống hông, hai chân hÆ¡i dạng, giá»�ng nói vang dá»™i: "Ä�àn anh! Chào buổi sáng nha!"

"Hôm nay mình ăn—" Ä‚n gì vậy nhỉ...

Câu há»�i chưa kịp hoàn thành.

Cậu nhìn thấy trên sofa trong phòng khách có má»™t ngưá»�i phụ nữ trung niên và má»™t ngưá»�i Ä‘àn ông trung niên.

Ä�á»�u là những gương mặt xa lạ mà cậu chưa từng gặp.

Chúc Du chá»›p mắt: ...

Cậu cứng Ä‘á»� lùi lại ná»­a bước, ngước mắt lên nhìn biển số phòng phía trên cá»­a — Ä‘úng là phòng 514 mà?

Cả đồ đạc trong phòng cÅ©ng chính xác là cá»§a Bách Trầm mà?!

Vậy hai ngưá»�i này là ai?!

Hả?!!

Hai ngưá»�i trên ghế sofa cÅ©ng nghe tiếng động ở cá»­a mà đồng loạt quay lại nhìn Chúc Du.

Sáu con mắt chạm nhau.

Chúc Du: ...

Nhà bếp bị đẩy cá»­a ra, Bách Trầm trong bá»™ đồ ở nhà bước ra ngoài, trên tay anh cầm hai tách trà nóng còn bốc khói. Nhìn thấy Chúc Du đứng ở cá»­a, trong mắt anh thoáng qua má»™t tia nghi hoặc.

Có lẽ là thắc mắc vì sao hôm nay Chúc Du lại dậy sá»›m như vậy.

"Anh Æ¡i..." Giá»�ng Chúc Du càng lúc càng nhá»�.

Hai ngưá»�i này... không lẽ là... Nhưng nhìn cÅ©ng không giống mà?

"Chào buổi sáng Cá Nhá»�." Bách Trầm đặt hai tách trà nóng xuống bàn trước mặt hai vị trưởng bối, chuẩn bị giá»›i thiệu há»� vá»›i Chúc Du. "Ä�ây là—"

Lá»�i còn chưa dứt, ngưá»�i phụ nữ kia Ä‘ã đứng dậy nở nụ cưá»�i. Khí chất bà toát ra vô cùng Ä‘oan trang quý phái, trang phục không há»� tầm thưá»�ng, dù nụ cưá»�i rất thân thiện và dịu dàng nhưng dung mạo cá»§a bà lại mang nét đẹp cổ Ä‘iển Ä‘iển hình cá»§a ngưá»�i phụ nữ Trung Hoa, trên vai khoác má»™t chiếc khăn choàng đắt giá.

"Xin chào bạn há»�c, bá»�n ta là ba mẹ cá»§a Tiểu Trầm." Vu Thục Vận mỉm cưá»�i tiến lại gần Chúc Du.

Chúc Du lúc này trông vô cùng nhếch nhác.

Tóc tai bù xù, quầng thâm lá»™ rõ dưới mắt, khoác bên ngoài bá»™ đồ ngá»§ lông má»�m là má»™t chiếc áo len dệt kim.

Nếu không phải nhá»� gương mặt sạch sẽ sáng sá»§a, có lẽ nhìn qua chẳng khác gì má»™t kẻ ăn xin.

Chúc Du lau tay vào quần, vá»™i vã đưa ra bắt lấy bàn tay Vu Thục Vận đưa tá»›i, giá»�ng nói bất giác cao lên: "Chào dì! Con tên là Chúc Du, Chúc trong chúc phúc, Du trong kiên định không đổi thay!"

"Con là hàng xóm cá»§a anh Bách." Sau khi tá»± giá»›i thiệu, Chúc Du thu tay vá»� giấu sau lưng.

Ngưá»�i Ä‘àn ông trung niên trên ghế sofa cÅ©ng nhìn Chúc Du. Tóc ông vuốt keo chải ngược ra sau theo kiểu slicked-back, Ä‘eo má»™t chiếc kính không gá»�ng, thoạt nhìn rất có phong thái, giống hệt như mẹ Bách Trầm — Ä‘á»�u là những ngưá»�i dịu dàng và tao nhã.

Dẫu vậy, Chúc Du vẫn không khá»�i căng thẳng.

Bách Trầm nhận ra sá»± bồn chồn cá»§a cậu. Anh tiến lên đỡ lấy cánh tay Vu Thục Vận, hạ thấp giá»�ng nói vá»›i bà: "Dì à, hai ngưá»�i cứ ngồi uống trà trước Ä‘ã, con có vài lá»�i muốn nói vá»›i em ấy."

Chúc Du thính tai nghe thấy cách Bách Trầm gá»�i ngưá»�i phụ nữ kia.

Cậu chá»›p mắt vài cái, để mặc cho Bách Trầm nắm tay mình kéo vá»� nhà mình.

Bách Trầm Ä‘óng cá»­a lại.

Chúc Du bị ép vào cánh cá»­a.

Cậu ngẩng đầu nhìn Bách Trầm, há»�i: "Ä�àn anh, sáng sá»›m mà Ä‘ã chặn ngưá»�i ta thế này, có phải hÆ¡i quá Ä‘áng không..."

Chúc Du lại bắt đầu giỡn. Bách Trầm khẽ ho má»™t tiếng, thu tay Ä‘ang chống trên cánh cá»­a lại, cÅ©ng lùi lại ná»­a bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai ngưá»�i.

"Chú dì đến London công tác, tiện thể ghé qua thăm tôi." Bách Trầm giải thích.

Chúc Du vừa má»›i ngá»§ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, vẫn chưa hiểu nổi vì sao lúc nãy ngưá»�i phụ nữ Ä‘ó nói há»� là ba mẹ cá»§a Bách Trầm, nhưng Bách Trầm lại gá»�i há»� là chú dì.

Cậu lắc lắc đầu, "Ồ ồ."

"Sao anh không nói trước vá»›i tui má»™t tiếng, làm tui cứ thế mà xông thẳng vào, bất lịch sá»± quá..." Chúc Du cÅ©ng mÆ¡ hồ Ä‘oán ra phần nào.

"Há»� cÅ©ng vừa đến thôi, vá»›i lại tôi nhá»› là sáng nay cậu không có tiết nên không kịp nói trước." Bách Trầm nói.

Chúc Du cưá»�i hí hí: "Nói cÅ©ng Ä‘úng, tui chưa từng dậy sá»›m thế này bao giá»�."

Nói xong cậu lại ngáp má»™t cái rõ to.

Bách Trầm nhìn thấy quầng thâm trên mắt cậu, lo lắng há»�i: "Tối qua cậu không ngá»§ ngon à?"

Chúc Du lắc đầu, lấy trong tá»§ ra má»™t há»™p sữa, cắm ống hút uống má»™t ngụm má»›i trả lá»�i: "Không phải ngá»§ không ngon, mà là không ngá»§ luôn, cả Ä‘êm thức làm bài tập."

Bụng cậu Ä‘ói đến mức kêu á»�c á»�c, nói chuyện cÅ©ng lưá»�i nhác, không có xíu sức nào.

Bách Trầm cÅ©ng nghe thấy tiếng bụng réo.

Chúc Du hÆ¡i ngượng ngùng, nhưng vẫn rất lý lẽ chống nạnh bảo: "Dùng não rất tốn sức, tui Ä‘ói là chuyện hết sức bình thưá»�ng!"

"Thảo nào chưa kịp thay quần áo Ä‘ã chạy sang tìm tôi, chắc là ngá»­i thấy mùi đồ ăn chứ gì?" Bách Trầm bật cưá»�i, trong mắt lá»™ rõ vẻ cưng chiá»�u.

Chúc Du gật đầu thừa nhận không chút do dá»±: "Chứ còn gì nữa."

"Nhưng mà tui không ngá»� ba mẹ anh cÅ©ng qua Ä‘ây." Giá»�ng cậu hạ thấp xuống, "Tui không làm há»�ng chuyện gì chứ?"

Bách Trầm lắc đầu trấn an: "Không Ä‘âu, đừng lo, Cá Nhá»�. Há»� rất tốt, cậu không cần căng thẳng quá."

"Má»™t lát tôi sẽ ra ngoài ăn trưa vá»›i há»�, tôi Ä‘ã làm sẵn bữa sáng cho cậu rồi, để trong lò vi sóng, lát nữa tôi Ä‘i rồi cậu cứ sang nhà tôi ăn nhé." Giá»�ng Bách Trầm cÅ©ng vô thức hạ xuống.

Chúc Du cưá»�i lén, "Anh Ä‘úng là tốt quá Ä‘i mà."

"Ä�i chÆ¡i vui vẻ nha, tui sẽ nhá»› anh Ä‘ó!" Ä�úng như tính cách cá»§a Chúc Du, chỉ cần nghe thấy có đồ ăn là má»�i chuyện khác lập tức bị vứt ra sau đầu.

Chúc Du chỉ nghe lá»�t má»—i câu anh làm sẵn bữa sáng cho cậu mà thôi.

Bách Trầm mở cá»­a bước ra ngoài, đến cá»­a lại gá»�i: "Cá Nhá»�."

"Sao thế?" Chúc Du há»�i.

"Trưa tôi không ở Ä‘ây, bữa trưa cá»§a cậu..."

"Không sao không sao, tui tá»± lo được mà." Chúc Du xua tay, "Ä�ừng quên trước khi gặp anh, tui Ä‘ã sống má»™t mình ở London tận ba tháng lận, siêu nhân đấy nhá!"

Bách Trầm mỉm cưá»�i, lúc này má»›i yên tâm quay vá»� nhà.

Chúc Du Ä‘óng cá»­a lại, uống nốt phần sữa còn lại rồi Ä‘i đổ thức ăn cho Lưu Ba, cuối cùng thả ngưá»�i xuống sofa.

Xét theo tình huống hiện tại, cặp vợ chồng kia hẳn không phải ba mẹ ruá»™t cá»§a Bách Trầm, vậy phải chăng... anh là con nuôi?

Chúc Du cởi giày, ngồi khoanh chân trên sofa. Cậu vốn chẳng quan tâm đến chuyện kinh doanh cá»§a gia Ä‘ình, nhưng lại thấy gương mặt hai ngưá»�i kia có phần quen thuá»™c, dưá»�ng như từng gặp ở má»™t buổi tiệc tối nào Ä‘ó.

Bất quá trí nhá»› cá»§a cậu lại chẳng được tốt lắm.

Không nghÄ© ra thêm chi tiết nào, cậu đơn giản không nghÄ© nữa.

Chúc Du mở Ä‘iện thoại chÆ¡i má»™t ván Candy Crush. Ä�ây là trò chÆ¡i duy nhất mà cậu không nạp tiá»�n, hoàn toàn dá»±a vào kỹ năng mà Ä‘i đến hÆ¡n tám ngàn màn. Chứ còn Subway Surfers, cậu thậm chí còn nạp cả tiá»�n vào để mua vật phẩm.

Vừa phá xong má»™t màn, tin nhắn WeChat liá»�n nhảy ra, là Bách Trầm gá»­i đến: ã€�Cá Nhá»�, bá»�n tôi Ä‘ã xuống dưới lầu rồi.】

ã€�Bách Trầm: Bát đĩa cứ để đấy, tối tôi vá»� rá»­a.】

ã€�Chúc Du: Tối nay ba mẹ anh không vá»� nhà vá»›i anh à?】

ã€�Bách Trầm: Ừm, há»� ở khách sạn.】

ã€�Chúc Du: Okie, tui Ä‘i ăn sáng Ä‘ây, ăn xong còn ngá»§ bù má»™t giấc, buồn ngá»§ xỉu rồi T^T】

ã€�Chúc Du: Chó con ngất xỉu.jpg】

ã€�Bách Trầm: Ừm.】

Vừa nhắn xong, Vương Mặc Ä�ình Ä‘ã lái xe đến trước mặt há»�.

Bách Trầm cất Ä‘iện thoại vào túi, mở cá»­a xe phía sau cho Vu Thục Vận. Ä�ợi bà ngồi vào trong, anh má»›i cúi ngưá»�i nói vá»›i Vương Mặc Ä�ình Ä‘ang ngồi ở ghế lái: "Chú, để con lái xe nhé."

Vương Mặc Ä�ình còn chưa lên tiếng, Vu Thục Vận ở hàng ghế sau Ä‘ã cất lá»�i: "Tiểu Trầm, cứ để chú lái Ä‘i. Lâu rồi chúng ta không gặp, dì muốn tranh thá»§ nói chuyện vá»›i con nhiá»�u hÆ¡n má»™t chút."

Tài xế cá»§a há»� bị há»�ng xe giữa đưá»�ng, không còn cách nào khác nên tạm thá»�i há»� phải tá»± lái.

Bách Trầm gật đầu đồng ý.

Anh vòng sang phía bên kia, mở cá»­a ghế sau ngồi xuống bên cạnh Vu Thục Vận.

Ä�ợi đến khi Bách Trầm cài dây an toàn xong, bà má»›i há»�i: "Tiểu Trầm, cậu bạn lúc nãy là ngưá»�i mà con từng nhắc đến trong cuá»™c gá»�i trước Ä‘ây Ä‘úng không?"

Bách Trầm ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bất an nhưng biểu cảm lại ôn hòa bình tÄ©nh, Ä‘áp: "Vâng."

"Vậy ngưá»�i vừa nhắn tin vá»›i con cÅ©ng là cậu ấy?" Vu Thục Vận suy Ä‘oán.

Bách Trầm tiếp tục gật đầu: "Là em ấy."

Vu Thục Vận trông có vẻ rất vui, nụ cưá»�i trên mặt bà không giấu nổi, "Vừa nhìn thấy đứa trẻ Ä‘ó, dì Ä‘ã thích ngay rồi. Cậu bé thá»±c sá»± rất Ä‘áng yêu."

"Em ấy là ngưá»�i rất tốt, con Ä‘ã quen em ấy không lâu sau khi chuyển đến Anh." Khi nhắc đến Chúc Du, Bách Trầm dưá»�ng như thả lá»�ng hÆ¡n hẳn, ngay cả bản thân anh cÅ©ng không nhận ra rằng mình Ä‘ang cưá»�i.

Vương Mặc Ä�ình ở hàng ghế trước đột nhiên lên tiếng: "Vậy sao không rá»§ cậu ấy Ä‘i ăn cùng luôn? Dù sao cÅ©ng là bạn cá»§a con ở Anh mà."

Bách Trầm nhá»› đến vẻ mặt lúng túng, bối rối cá»§a Chúc Du khi gặp há»� vào sáng nay, theo phản xạ muốn thay cậu từ chối, nhưng cÅ©ng không thể tá»± ý quyết định thay ngưá»�i khác.

Bách Trầm nói: "Buổi tối con sẽ há»�i em ấy, nếu em ấy đồng ý, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau Ä‘i ăn trưa."

Vu Thục Vận gật đầu, "Phải tôn trá»�ng ý kiến cá»§a cậu ấy."

"Con sống ở Anh Ä‘ã quen chưa?" Bà há»�i tiếp.

Bách Trầm nhẹ nhàng Ä‘áp: "Má»�i thứ Ä‘á»�u ổn ạ."

Vu Thục Vận thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Sau bữa trưa, con có muốn dẫn bá»�n ta tham quan trưá»�ng cá»§a con không?"

Bách Trầm mỉm cưá»�i vá»›i bà: "Ä�ược ạ, Ä‘úng lúc hôm nay là ngày nghỉ, trưá»�ng cÅ©ng không quá Ä‘ông ngưá»�i."

Anh há»�i thêm: "Ä�úng rồi, dạo này sức khá»�e cá»§a hai ngưá»�i thế nào? Chú có uống thuốc Ä‘á»�u đặn không?"

"Chắc chắn rồi, nếu chú không uống Ä‘úng giá»�, dì con có khi Ä‘ã than phiá»�n vá»›i con từ lâu rồi." Vương Mặc Ä�ình vừa nói vừa nhìn hai ngưá»�i phía sau qua gương chiếu hậu.

Bách Trầm và Vu Thục Vận Ä‘á»�u bật cưá»�i.

Bách Trầm vẫn giống như trong trí nhá»› cá»§a há»� — ít nói, lá»… phép, luôn dịu dàng và tôn trá»�ng há»�, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn giữ má»™t khoảng cách nhất định vá»›i há»� và vá»›i cả ngôi nhà này.

Mặc dù há»� Ä‘ã không biết bao nhiêu lần khuyên anh hãy quên Ä‘i hai gia Ä‘ình từng bá»� rÆ¡i mình, rằng há»� sẽ không bao giá»� ruồng bá»� anh, nhưng Bách Trầm vẫn tá»± đặt mình ở bên lá»� cá»§a gia Ä‘ình này.

Vu Thục Vận và Vương Mặc Ä�ình Ä‘ã kết hôn hÆ¡n hai mươi năm nhưng chưa từng có con ruá»™t. Há»� thá»±c lòng yêu thương Bách Trầm.

Nếu không, năm Ä‘ó há»� Ä‘ã chẳng tranh cãi đến long trá»�i lở đất vá»›i cả há»™i đồng quản trị chỉ để có thể Ä‘ón anh vá»� nhà.

Vu Thục Vận vốn là ngưá»�i tinh tế, bà nhanh chóng nhận ra trong suốt cuá»™c trò chuyện, má»—i khi nhắc đến ngưá»�i tên Chúc Du, thần thái và giá»�ng Ä‘iệu cá»§a Bách Trầm Ä‘á»�u trở nên nhẹ nhàng thoải mái hÆ¡n rất nhiá»�u.

Nếu Ä‘úng là như vậy, có lẽ bà thá»±c sá»± cần gặp Chúc Du má»™t lần, để xem cậu bé có thể giúp được gì cho Bách Trầm hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

    Truyện Hot

    Truyện Convert