Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 46: Hết chính truyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đ�c.

Thôi bá»� Ä‘i. Ä�ã đến nước này, cứ ăn trước Ä‘ã.

���

Buổi tối, cả ba ngưá»�i cùng ăn tối bên ngoài.

Hôm sau, Chúc Ä�ình lại bận rá»™n vá»›i công việc, Chúc Du theo Bách Trầm đến lá»›p há»�c cá»§a nhóm dá»± án ở lại Ä‘ó ná»­a ngày.

Ä�ến tối, sau khi ăn xong, Chúc Du bắt đầu thu dá»�n hành lý, cậu sẽ bay vá»� vào chiá»�u mai.

Tuy nói là tá»± thu dá»�n nhưng trên thá»±c tế Chúc Du hầu như không động tay, tất cả Ä‘á»�u do Bách Trầm làm giúp.

Ä�ồ Chúc Du mang vá»� cÅ©ng không nhiá»�u, dù sao không lâu nữa cậu cÅ©ng sẽ quay lại.

"Anh Æ¡i, anh giúp em xem trong ngăn kéo dưới cùng có cái há»™p không? Khuyên tai và khuyên lưỡi cá»§a em chắc Ä‘á»�u để trong Ä‘ó." Chúc Du vừa nói vừa bế Lưu Ba ra khá»�i vali, con mèo này lại lén chui vào Ä‘ó.

Bách Trầm ngồi xuống kéo ngăn kéo ra. Bên trong có má»™t quyển sổ dày, má»™t chồng phong bì thư, ngay bên cạnh là cái há»™p mà Chúc Du vừa nhắc đến.

"Là cái này phải không?" Bách Trầm quay đầu há»�i.

Chúc Du ôm Lưu Ba quay lại, liếc mắt má»™t cái rồi gật đầu: "Ä�úng rồi, cái này cÅ©ng cần mang vá»�."

Nói xong, cậu cÅ©ng thấy được những thứ khác trong ngăn kéo, "Æ , mấy cái này vẫn còn Ä‘ây à!"

Chúc Du Ä‘i đến bên cạnh Bách Trầm, ngồi xổm xuống, lấy quyển sổ và chồng thư ra, cưá»�i nói vá»›i anh: "Ä�ây là nhật ký cá»§a em, thói quen tốt nhất cá»§a em từ nhá»� đến giá»� là viết nhật ký đấy. Em viết nhiá»�u lắm, anh xem Ä‘i."

Chúc Du mở nhật ký ra cho Bách Trầm xem.

Những trang đầu tiên là ghi chép cá»§a cậu hồi lá»›p má»™t, chữ viết xiêu vẹo, sai chính tả đầy rẫy, lẫn cả chữ lẫn phiên âm, tạo thành má»™t bài nhật ký ngắn.

Chúc Du cầm chồng phong bì lên, nói vá»›i Bách Trầm: "Còn cái này, Ä‘ây là mấy bức thư tuyệt mệnh mà em viết hồi má»›i đến Anh, em từng kể vá»›i anh rồi Ä‘ó."

"Anh có muốn xem không?"

Bách Trầm rõ ràng sá»­ng sốt: "Thư tuyệt mệnh sao?"

Chúc Du nghiêm túc gật đầu, "Tất nhiên rồi. Nhật ký thì chưa được Ä‘âu, vì... em phải lén xem lại trước Ä‘ã, hồi nhá»� em viết nhiá»�u chuyện quê mùa lắm."

"Nhưng di thư thì không có gì Ä‘âu, em viết không há»� bi thương chút nào, anh cứ xem Ä‘i mà."

Chúc Du tùy tiện lấy má»™t phong thư Ä‘ã mở sẵn, hắng giá»�ng Ä‘á»�c lên bằng giá»�ng đầy cảm xúc:

"Xin chào, tôi là Chúc Du. Ä�ây là bức di thư thứ mưá»�i má»™t cá»§a tôi. Sau bao năm kể từ khi Trung Quốc thành lập, tôi sắp trở thành ngưá»�i Trung Quốc đầu tiên chết Ä‘ói."

"Di ngôn cá»§a tôi là: Má»—i ngày xin hãy đến má»™ tôi dâng đồ ăn ngon, tốt nhất là đốt thật nhiá»�u bánh kem làm từ giấy, đừng quên cả tiá»�n nữa. Dù sao thì thuê đầu bếp nấu ăn cÅ©ng khá đắt. Tài sản cá»§a tôi sẽ được phân chia như sau..."

"á»’, tôi không có tài sản gì cả, dù sao thì hiện tại tôi cÅ©ng nghèo rá»›t mồng tÆ¡i."

"Cuối cùng, tôi có má»™t tâm nguyện cả Ä‘á»�i. Xin hãy đốt cho tôi thật nhiá»�u chàng trai cao mét chín, đẹp trai..." Chúc Du Ä‘á»�c đến Ä‘ây bá»—ng nhiên im bặt.

Chúc Du vá»™i vàng úp bức thư xuống Ä‘ùi mình, chá»›p mắt nhìn Bách Trầm, mặt đầy vẻ chá»™t dạ, lắc đầu nói: "Hết rồi."

Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cưá»�i: "Hết rồi sao?"

Chúc Du gật đầu thật mạnh.

Bách Trầm nghiêng ngưá»�i vá»� phía trước, lại há»�i: "Hết rồi?"

Chúc Du chá»™t dạ: "Hết... rồi thì phải?"

Bách Trầm cưá»�i, như thể bị chá»�c giận mà bật cưá»�i thành tiếng.

Ngay sau Ä‘ó, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Chúc Du, dá»… dàng nhấc bổng cậu lên vác lên vai.

Nhân lúc Chúc Du Ä‘ang mải phân tâm, anh nhanh tay giật lấy bức "di thư" trong tay cậu.

Chúc Du đạp chân loạn xạ, hai tay bấu vào lưng Bách Trầm, "Anh phạm luật rồi Ä‘ó! Mau thả em xuống!"

Dù gì cậu cÅ©ng cao mét bảy mươi bảy, tròn lên thì cÅ©ng xem như mét tám, vậy mà lại bị Bách Trầm vác lên nhẹ như không.

Trái tim mong manh cá»§a Chúc Du bị tổn thương sâu sắc.

Bách Trầm mở "di thư" ra, tiếp tục Ä‘á»�c:

"Xin hãy đốt cho tôi thật nhiá»�u ảnh chụp cá»§a các anh chàng cao mét chín, đẹp trai. Trai trẻ thì nhiá»�u sức sống, mấy ngưá»�i lá»›n tuổi hÆ¡n tôi thì thôi khá»�i, không có sức, chán lắm. Hãy để bạn tôi, Phó Văn VÅ©, giúp tôi chá»�n, mắt thẩm mỹ cá»§a cậu ấy tốt lắm."

Anh gần như Ä‘á»�c từng chữ má»™t, không sót chữ nào.

Chúc Du bị vác trên vai, giãy không ra, chỉ có thể chấp nhận số phận nằm bẹp trên vai anh như má»™t con cá muối.

Giây tiếp theo, Chúc Du bị đặt xuống giưá»�ng.

Bách Trầm chống hai tay xuống, cúi ngưá»�i áp sát, mÅ©i hai ngưá»�i gần như chạm vào nhau.

Mặt Chúc Du hÆ¡i Ä‘á»� lên.

Cậu lắp bắp: "Em có thể... có thể giải thích..."

Bách Trầm vùi mặt vào hõm cổ cậu, há»�i: "Ngưá»�i lá»›n tuổi hÆ¡n em thì thôi, Cá Nhá»�, em thấy anh có lá»›n tuổi không?"

"Lá»›n gì mà lá»›n! Tròn lên thì hai đứa mình bằng tuổi ấy chứ!"

"HÆ¡n nữa lúc Ä‘ó em thá»±c sá»± không nghÄ© gì nhiá»�u, em thích đủ má»�i độ tuổi hết, thật mà!"

Chúc Du giÆ¡ ba ngón tay lên trá»�i, vẻ mặt chân thành thá»� thốt.

Bách Trầm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu.

Chúc Du bị anh cá»� đến mức bụng dưới nóng bừng. Cậu chá»§ động hôn lên môi Bách Trầm, "Bây giá»� em chỉ thích anh thôi, vừa dịu dàng, đẹp trai, biết nấu ăn, lại còn siêu khá»�e nữa!"

Giá»�ng Chúc Du kéo dài chút xíu, nghe như Ä‘ang trêu chá»�c. Nhưng chính cậu lại cảm thấy hÆ¡i ngại ngùng.

Bách Trầm thở dài bất đắc dÄ©. Anh đứng dậy kéo Chúc Du từ trên giưá»�ng lên, để cậu ngồi ở mép giưá»�ng, còn mình thì quỳ má»™t chân trước mặt cậu, ôm lấy eo tá»±a đầu vào bụng Chúc Du.

Không nói má»™t lá»�i.

Chúc Du xoa nhẹ tóc anh, nghÄ© thầm có lẽ không chỉ vì chuyện này mà Bách Trầm đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy.

Có lẽ còn vì lý do khác nữa.

"Anh Æ¡i, anh Ä‘ang buồn à?"

Bách Trầm ngẩng đầu nhìn cậu. Ä�ây là má»™t tư thế đặt bản thân mình ở vị trí thấp hÆ¡n, như thể Ä‘ang tôn thá»� Chúc Du.

"Không quá buồn."

Chúc Du chạm vào mặt anh, khẽ nói: "Anh, em yêu anh."

Chúc Du luôn có má»™t kiểu vô tâm vô tư nhất định. Nếu ngay cả cậu cÅ©ng nhận ra, ná»—i buồn cá»§a Bách Trầm lúc này chắc hẳn Ä‘ã sắp tràn ra luôn rồi.

Ngưá»�i yêu cá»§a cậu luôn bất an vá»� những Ä‘iá»�u chưa từng xảy ra. Nhưng liệu Ä‘ó là lá»—i cá»§a anh sao?

Không.

Lá»—i là do những ngưá»�i Ä‘ã bá»� rÆ¡i anh.

Nhưng Chúc Du không phải là những ngưá»�i Ä‘ó.

Cậu kiên định nói cho Bách Trầm biết tình cảm cá»§a mình.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Chúc Du nâng mặt anh lên, cúi xuống đặt má»™t nụ hôn lên môi anh.

Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, như thể Ä‘ang hôn má»™t món bảo vật quý giá nhất trên Ä‘á»�i.

Dưới sá»± dẫn dắt cá»§a Bách Trầm, Chúc Du hôn từ đầu gối dần dần Ä‘i lên...

London Ä‘ang có tuyết nhẹ.

Bên ngoài, gió tuyết gào thét, tuyết bay lả tả, cành cây bị Ä‘è nặng phát ra âm thanh răng rắc.

Ánh sáng trong phòng má»� dần. Má»™t con mèo mập ú bị "má»�i" ra khá»�i phòng ngá»§.

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên những tiếng nức nở kìm nén, kéo dài đến tận hai giá»� sáng má»›i dần yên tÄ©nh lại.

Ngày hôm sau, trá»�i Ä‘ã sáng rõ.

Ä�ã hÆ¡n mưá»�i hai giá»� trưa.

Ngưá»�i trên giưá»�ng má»›i lò dò tỉnh dậy.

Chúc Du bị Ä‘ánh thức bởi cÆ¡n Ä‘ói, vừa mở mắt ra Ä‘ã ngá»­i thấy mùi thức ăn thÆ¡m nức trong không khí.

Chúc Du dụi dụi mắt, ngáp dài lê dép Ä‘i ra khá»�i phòng, "Anh Æ¡i, em Ä‘ói quá à..."

Vừa dứt lá»�i, cậu liá»�n chạm mắt vá»›i má»™t ngưá»�i Ä‘àn ông mặc vest chỉn chu Ä‘ang ngồi trên sofa.

Ä�ầu lưỡi Chúc Du khẽ động, hoàn toàn tỉnh táo ngay tức khắc, "Anh anh anh! Anh hai?!"

Chúc Du lóng ngóng mặc lại áo khoác cho chỉnh tá»�.

"Cá Nhá»�, anh làm cÆ¡m trưa xong rồi, mau Ä‘i rá»­a mặt Ä‘i, anh hai sẽ ăn cùng chúng ta." Bách Trầm vừa nói vừa bưng thức ăn từ bếp ra.

Chúc Du nở nụ cưá»�i tươi rói vá»›i anh, giá»�ng cao vút đầy Ä‘áng yêu: "Dạ! Nghe theo Ä‘àn anh hết!"

Sau Ä‘ó, Chúc Du quay sang Chúc Ä�ình vá»›i mặt đầy thắc mắc: "Anh đến từ lúc nào vậy?"

Chúc Ä�ình bình thản nhấp ngụm trà trong tay, "Hai tiếng trước."

Chúc Du tiến lại gần kéo cánh tay hắn, thì thầm vào tai: "Sao anh không báo trước vá»›i em? Lần này em không có tắt chuông Ä‘iện thoại mà!"

Chúc Ä�ình liếc cậu má»™t cái, rút tay vá»�, "Anh Ä‘ã gá»�i cho em."

"?"

Chúc Du lấy Ä‘iện thoại ra kiểm tra, lá»� má»� nhá»› lại chút gì Ä‘ó. Hình như sáng nay, khi Bách Trầm há»�i cậu có muốn nghe Ä‘iện thoại không, Chúc Du bá»±c mình rúc vào lòng anh, bảo Bách Trầm nghe giúp.

Sau khi hồi tưởng xong, Chúc Du che mặt hồi lâu.

"Thôi được rồi, em xin lá»—i mà."

Chúc Ä�ình nghe mà lạnh cả sống lưng, phải cố gắng thuyết phục bản thân hãy chấp nhận con ngưá»�i cá»§a Chúc Du hiện tại.

Có má»™t số chuyện, Ä‘úng là càng sống càng thấy lạ.

Nói thật, khi Chúc Du vừa bước ra khá»�i phòng, Chúc Ä�ình cÅ©ng khá căng thẳng.

Dù gì cÅ©ng là hắn quấy rầy giấc ngá»§ cá»§a cậu. Chúc Ä�ình Ä‘ã từng chứng kiến không ít lần cảnh Chúc Du nổi Ä‘iên khi bị Ä‘ánh thức.

Có khi sẽ cáu cả má»™t ngày trá»�i ấy chứ. Nhưng bây giá»� lại trông như không có gì xảy ra.

Chúc Ä�ình lại nhấp thêm má»™t ngụm trà để bình ổn cảm xúc, cuối cùng cÅ©ng lên tiếng: "Anh cÅ©ng Ä‘ã làm phiá»�n giấc ngá»§ cá»§a em, anh xin lá»—i."

"Anh đến Ä‘ây là để đưa em ra sân bay."

Chúc Du vui vẻ nhận lá»�i xin lá»—i cá»§a hắn, há»�i: "Ä�àn anh đưa em là được mà, sao anh phải Ä‘ích thân đến đưa?"

"Tuyết rÆ¡i, đưá»�ng trÆ¡n trượt không an toàn. HÆ¡n nữa, Hoàng VÅ© vẫn chưa biết tung tích. Ngưá»�i cá»§a anh đưa em đến sân bay sẽ an toàn hÆ¡n."

Chúc Du "ồ" má»™t tiếng, "Em Ä‘i Ä‘ánh răng Ä‘ây."

Chúc Ä�ình nhìn theo cậu bước vào phòng tắm, ánh mắt vô tình dừng lại trên dấu răng lá»™ rõ trên gáy cậu. Ngay giây tiếp theo, hắn bị sặc trà đến mức ho sù sụ: "Khụ khụ..."

Chúc Du thò ná»­a cái đầu ra khá»�i phòng tắm, lo lắng há»�i: "Anh, anh không sao chứ?"

Chúc Ä�ình nhắm mắt lại, từ chối nhìn!

Sau bữa trưa, bá»�n há»� lên đưá»�ng ra sân bay.

Khi giây phút chia xa sắp đến gần, Chúc Du chẳng vui vẻ tẹo nào.

Chiếc xe Ä‘ã đỗ trước sân bay khá lâu, tài xế và Chúc Ä�ình Ä‘á»�u Ä‘ã xuống xe, để lại không gian riêng cho hai ngưá»�i há»� tạm biệt.

Bách Trầm nắm chặt tay Chúc Du. Anh thật lòng không nỡ để cậu Ä‘i. Nếu có thể, Chúc Du hẳn sẽ ở bên anh mãi mãi, dù chỉ má»™t giây cÅ©ng không được rá»�i xa.

Sau cùng, Bách Trầm vẫn buông tay.

Chúc Du nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh: "Em Ä‘i Ä‘ây."

Bách Trầm đặt má»™t nụ hôn lên trán cậu.

"Phải quay vá»� nhé."

"Nhất định phải quay v�."

"Dạ."

"Nay anh hai ở nhà mình, em còn chưa kịp nói vá»›i anh nữa." Chúc Du nghiêng ngưá»�i hôn lên trán anh, "Hôm nay cÅ©ng yêu anh lắm."

Chúc Du không bao giá»� chán việc thể hiện tình yêu cá»§a mình.

Má»—i má»™t câu "Em yêu anh" hay "Em thích anh" cá»§a cậu đối vá»›i Bách Trầm mà nói, Ä‘á»�u là liá»�u thuốc an thần tốt nhất.

Chiếc thuyá»�n nhá»� Ä‘ang trôi dạt cuối cùng cÅ©ng tìm thấy bến đỗ cá»§a nó.

Cảm giác không nỡ trong lòng Chúc Du sắp tràn ra ngoài.

Nếu còn dịu dàng thêm chút nữa, chắc cậu sẽ làm nÅ©ng Ä‘òi không vá»� nữa mất. Thế nên, Chúc Du dứt khoát nói: "Em Ä‘i Ä‘ây, anh Æ¡i."

Bách Trầm gật đầu, vòng qua đầu xe, giúp Chúc Du mở cá»­a.

Chúc Du bước xuống.

Tài xế Ä‘ã cầm hành lý cá»§a cậu, Chúc Ä�ình đứng chá»� cách Ä‘ó không xa.

Chúc Du ôm lấy Bách Trầm má»™t lần cuối cùng, quay lưng bước Ä‘i mà không há»� ngoái lại.

Cậu không dám nhìn Bách Trầm thêm má»™t lần nào nữa. Chỉ cần nhìn thêm má»™t chút thôi, cậu sẽ thá»±c sá»± bật khóc mà nói rằng mình không muốn vá»� nhà.

Trên máy bay.

Chúc Du tá»±a đầu vào cá»­a sổ. Khi máy bay dần dần cất cánh, cậu nhìn ra bầu trá»�i London mịt mù tuyết, thở dài má»™t hÆ¡i thật dài.

Không sao Ä‘âu.

Chỉ là ná»­a tháng thôi mà!

Chúc Du xoa xoa hai má, cố gắng để bản thân trông không giống má»™t tảng Ä‘á vá»�ng phu Ä‘ang ngóng chồng.

Ngưá»�i nhà Ä‘ã sá»›m chá»� sẵn ở sân bay. Ngưá»�i đến Ä‘ón Chúc Du là bà ná»™i và mẹ cậu, còn ba cậu bận rá»™n vá»›i công việc nên không thể đến.

Thá»�i tiết trong nước không lạnh bằng London.

Sau khi xuống máy bay, Chúc Du cởi áo khoác ra.

Chúc Du còn chưa kịp chào bà ná»™i thì Ä‘ã bị bà kéo lấy tay áo, trách móc: "Sao lại không mặc áo vào? Nếu bị cảm thì phải làm sao?"

Thể chất cá»§a Chúc Du Ä‘ã tốt hÆ¡n rất nhiá»�u so vá»›i hồi nhá»�. Nhưng trong mắt bà ná»™i, cậu vẫn mãi là đứa bé yếu á»›t ngày xưa.

Chúc Du ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.

"Bà Æ¡i, con nhá»› bà lắm!" Cậu ôm chặt lấy bà cụ Ä‘ã ngoài bảy mươi tuổi.

Bà ná»™i mắt hoe Ä‘á»�, nắm tay kéo Chúc Du lên xe. Vừa lên xe, bà Ä‘ã liên tục há»�i han đủ thứ chuyện.

Ä�ến mức Ngu Liên Hoan cÅ©ng không thể xen vào nổi.

"Con có phải gầy Ä‘i rồi không?" Bà cụ chạm tay vào eo Chúc Du.

Cảm giác có chút là lạ, hình như nhiá»�u thịt hÆ¡n trước thì phải.

Bà lại véo nhẹ vào má Chúc Du.

So vá»›i trước Ä‘ây có vẻ má»�m hÆ¡n rồi.

Chúc Du nắm lấy cổ tay bà ná»™i, xoa xoa mặt mình, "Không có gầy Ä‘âu! Con chăm sóc bản thân rất tốt mà!"

Chiếc xe Ä‘ến Ä‘ón Chúc Du là má»™t chiếc limousine Lincoln dài cá»§a gia Ä‘ình (*). Ngu Liên Hoan ngồi đối diện trông vẫn nghiêm nghị như má»�i khi, nhưng nói bà không quan tâm hay không thương cậu thì chắc chắn là không Ä‘úng.

(*) Limousine Lincoln dài:

Ngu Liên Hoan nhìn Chúc Du, chậm rãi nói: "Vá»� rồi thì đừng làm những chuyện khiến ngưá»�i nhà lo lắng nữa."

Ngừng má»™t lát, bà tiếp tục: "Mẹ xin lá»—i vì Ä‘ã tá»± ý đưa con ra nước ngoài. Con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Chúc Du nhích lại gần ngồi xuống bên cạnh mẹ, tá»±a đầu vào vai bà nÅ©ng nịu: "Mẹ, con chưa bao giá»� trách mẹ cả, chuyện này vốn là lá»—i cá»§a con mà."

"Ä�áng lẽ con má»›i là ngưá»�i phải xin lá»—i. Con Ä‘ã khiến bà ná»™i và má»�i ngưá»�i lo lắng rồi."

Giá»�ng nói cá»§a Chúc Du chứa đầy sá»± áy náy, lá»�i xin lá»—i cÅ©ng rất chân thành.

Sau khi nghe cậu nói xong, bà ná»™i và Ngu Liên Hoan theo bản năng liếc nhìn nhau.

"Sau này con sẽ không làm chuyện gì khiến má»�i ngưá»�i lo lắng nữa."

Giá»�ng Ä‘iệu Chúc Du có vẻ chậm rãi, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc.

Cứ như vậy, cả nhà vừa trò chuyện vừa Ä‘i suốt chặng đưá»�ng vá»� nhà.

Sau khi trở vá»� nước, Chúc Du bá»—ng dưng trở nên bận rá»™n má»™t cách khó hiểu.

Không phải vì chuyện làm ăn cá»§a gia Ä‘ình, mà là vì cậu phải liên tục xuất hiện trong các buổi tiệc tùng cá»§a giá»›i thượng lưu.

Chuyện Chúc Du mất tích ở đỉnh Everest gần như ai cÅ©ng biết. Vào thá»�i Ä‘iểm Ä‘ó, nhà há»� Chúc lại có xích mích vá»›i Hoàng VÅ©, rất nhiá»�u ngưá»�i tá»± động liên kết hai sá»± việc lại vá»›i nhau.

Sau khi Chúc Du được tìm thấy, cậu chưa kịp vá»� nhà Ä‘ã lập tức bị đưa sang nước ngoài.

Do Ä‘ó, trong giá»›i lan truyá»�n tin đồn rằng Chúc Du... Ä‘ã không còn nữa.

Lo lắng cho sá»± an toàn cá»§a cậu, nhà há»� Chúc cÅ©ng không vá»™i vàng đứng ra Ä‘ính chính tin tức này.

....

Chúc Du không còn gì để nói.

Khi tụ tập vá»›i bạn bè trong bữa tối, cậu còn tức giận mắng bá»�n há»� vì Ä‘ã giấu mình chuyện này.

Há»� giải thích rằng Ä‘ây là chuyện Ngu Liên Hoan Ä‘ã dặn dò từ trước.

Ban đầu ai cÅ©ng nghÄ© Chúc Du sẽ nổi giận lôi Ä‘ình, mắng từng ngưá»�i má»™t. Nhưng ngoài dá»± Ä‘oán là Chúc Du không nói gì cả.

Xem ra trong khoảng thá»�i gian ở nước ngoài, Chúc Du thá»±c sá»± Ä‘ã chịu không ít khổ sở. Những góc cạnh sắc bén từng có giá»� Ä‘ây Ä‘á»�u Ä‘ã bị mài mòn.

Phó Văn VÅ© ôm chặt lấy Chúc Du, gào khóc thảm thiết. Hai tay còn không thành thật mà s.á»� so.ạng lên xuống ở eo cậu, vừa sá»� vừa há»�i sao Chúc Du lại gầy Ä‘i.

Dù chính cậu ta cÅ©ng biết rõ mình Ä‘ang nói xạo.

Bởi chá»— eo Chúc Du bây giá»� Ä‘ã có nhiá»�u thịt hÆ¡n so vá»›i lần cậu ta đến London.

Nhưng chuyện Ä‘ó Ä‘âu còn quan trá»�ng. Quan trá»�ng là thằng anh em cá»§a cậu ta thật sá»± Ä‘ã chịu khổ rồi!

Bên này Chúc Du bận bịu, bên kia dá»± án cá»§a Bách Trầm cÅ©ng ngày càng căng thẳng.

Hai ngưá»�i thưá»�ng xuyên lệch thá»�i gian trò chuyện.

Má»—i ngày, vào má»™t giá»� chiá»�u ở London, tức chín giá»� tối ở Bắc Kinh, há»� sẽ tranh thá»§ khoảng thá»�i gian này để gá»�i Ä‘iện cho nhau.

Từ khi Chúc Du vá»� nước đến nay, chưa má»™t ngày nào bị gián Ä‘oạn.

Chúc Du sẽ gá»­i cho Bách Trầm má»™t tin nhắn thoại vào 3 giá»� chiá»�u má»—i ngày, nói rằng: "Hôm nay em cÅ©ng yêu anh."

Bởi lẽ khoảng thá»�i gian Ä‘ó chính là lúc Bách Trầm thức dậy.

Trước khi Ä‘i, Chúc Du Ä‘ã lén giấu má»™t cuốn nhật ký dưới chăn cá»§a Bách Trầm.

Ban Ä‘êm, lúc Ä‘ang ngá»§, Bách Trầm vô tình phát hiện cuốn nhật ký và má»™t tá»� giấy ghi chú Chúc Du để lại.

"Anh Æ¡i, trong ná»­a tháng em không có ở Ä‘ây, xin hãy nghiêm túc tham gia vào quá khứ cá»§a em nha~ (^Ğ·^)-☆"

Cây phát tài mà Chúc Du nhá»� Bách Trầm chăm sóc phát triển rất tốt.

Tán lá ngày càng xum xuê.

Lưu Ba cÅ©ng không còn suy nghÄ© "bậy bạ" vá»� nó nữa.

Nhóc và Bách Trầm Ä‘á»�u rất nhá»› Chúc Du.

Vào rạng sáng ngày lá»… Giáng Sinh, pháo hoa rá»±c rỡ bùng nổ ngoài cá»­a sổ. Má»™t ngưá»�i, má»™t mèo, má»™t cây đứng trước cá»­a sổ nhìn những sắc màu rá»±c rỡ trên bầu trá»�i. Dưới phố vá»�ng lên những âm thanh hân hoan, náo nhiệt.

Bách Trầm lặng lẽ thu hết ánh sáng rá»±c rỡ ấy vào Ä‘áy mắt.

Lẽ ra, anh nên quen vá»›i sá»± cô đơn từ lâu lắm rồi.

Nếu như anh chưa từng gặp Chúc Du.

Vài ngày sau, năm má»›i cận ká»�, Ä‘êm giao thừa.

Bách Trầm chụp ảnh cây phát tài gá»­i cho Chúc Du, nói rằng cây phát triển rất tốt.

Anh cÅ©ng chụp Lưu Ba gá»­i cho cậu, nói rằng nó vẫn ăn uống đầy đủ.

Chúc Du há»�i:ã€�Còn anh thì sao?】

Trái tim Bách Trầm chùng xuống, chậm rãi gõ chữ:ã€�Anh rất nhá»› em.】

Chúc Du ngồi trên sofa, ôm Ä‘iện thoại cưá»�i tít mắt không ngậm miệng lại nổi.

Long Ngạo Thiên Ä‘ang ở bên cạnh cắn chiếc dép lê cá»§a cậu.

Chúc Du vui vẻ xoa mạnh lên đầu nó, "Ahhhh, Ä‘àn anh nói anh ấy nhá»› tao này! Ngạo Thiên, ba mày sắp đưa má»™t ông bố khác vá»� nhà rồi Ä‘ó, mày có vui không hả?!"

Chúc Du hạ thấp giá»�ng, sợ ngưá»�i nhà nghe thấy.

Long Ngạo Thiên đương nhiên không hiểu gì, nhưng nó cảm thấy Chúc Du Ä‘ang vui vẻ trêu Ä‘ùa vá»›i mình liá»�n mừng rỡ vẫy Ä‘uôi loạn xạ.

Trên tầng hai, Chúc Thành kéo Ngu Liên Hoan đến bên lan can, nhá»� giá»�ng nói vá»›i bà: "Tiểu Du nhà chúng ta có phải Ä‘ang yêu đương không? Tôi cứ thấy nó ôm Ä‘iện thoại cưá»�i suốt."

Ngu Liên Hoan há»�i lại: "Nó cưá»�i thì sao?"

Chúc Thành giÆ¡ ngón trá»� lên đặt trước môi, "Nhá»� giá»�ng chút, tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi quá quen vá»›i nụ cưá»�i này rồi!"

Ngu Liên Hoan: "?"

Chúc Thành thẳng thắn nói: "Lúc tôi theo Ä‘uổi bà, tôi cÅ©ng cưá»�i y như thế này còn gì!"

Ngu Liên Hoan: "..."

"Con trai lá»›n rồi, yêu đương thì cứ yêu thôi, thích ai thì cứ thích Ä‘i." Ngu Liên Hoan quay ngưá»�i vào phòng ngá»§.

Chúc Thành nhanh chóng Ä‘uổi theo, nhíu mày lo lắng: "Bà có gì Ä‘ó không ổn."

"Bà biết trước chuyện này rồi phải không?"

Ngu Liên Hoan quay đầu lại, khẽ cưá»�i: "Ông Ä‘oán xem?"

...

Chúc Du kẹp đầu Long Ngạo Thiên bằng chân, không cho nó quậy phá trong lúc cậu nhắn tin.

ã€�Ngoan nào anh Æ¡i. Chỉ còn má»™t tuần nữa là chúng ta có thể gặp nhau rồi ^3^】

Bách Trầm nhìn căn phòng trống trải, chậm rãi gõ chữ:

ã€�Cá Nhá»�, anh vẫn rất nhá»› em. Những ngày em rá»�i Ä‘i, anh luôn ngá»§ không yên. Má»�i thứ trong nhà dần dần mất Ä‘i mùi hương cá»§a em. Anh cảm thấy hÆ¡i bất an.】

ã€�Em có thể gá»­i cho anh má»™t món đồ nào Ä‘ó thuá»™c vá»� em không? Má»™t con thú bông hay thứ gì cÅ©ng được. Xin lá»—i, anh thá»±c sá»± quá nhá»› em.】

Chúc Du nhìn những dòng tin nhắn ấy.

Bách Trầm từ trước đến nay vẫn luôn là ngưá»�i kiệm lá»�i, ná»™i tâm.

Ná»—i nhá»› thương dồn nén đến mức khiến anh phải lên tiếng bày tá»� nhu cầu và cảm xúc cá»§a mình.

Mắt Chúc Du dần Ä‘á»� hoe, vá»™i vàng trả lá»�i:ã€�Không được xin lá»—i mà!】

Chúc Du chạy thẳng vá»� phòng, ôm lấy chú chó bông Samoyed mà cậu thưá»�ng ngá»§ cùng, chụp ảnh lại và gá»­i cho Bách Trầm:ã€�Ä�ây là bé cưng mà em yêu thích nhất, nó tên là Cục Cưng, em sẽ nhá»� ngưá»�i gá»­i qua, mai anh sẽ nhận được nó!】

Bách Trầm nhìn món đồ chÆ¡i màu trắng, cảm thấy từ dáng vẻ đến ánh mắt cá»§a nó Ä‘á»�u rất giống chá»§ nhân cá»§a nó.

Nếu ná»—i nhá»› có âm thanh, liệu chú chó bông này có thể thay anh truyá»�n đạt đến Chúc Du chăng?

ã€�Bách Trầm: Ä�ược, cảm Æ¡n Cá Nhá»�.】

ã€�Chúc Du: Không cần cảm Æ¡n, em yêu anh lắm.】

Nhá»› lá»�i dặn dò cá»§a Chúc Du, Bách Trầm vẫn đến siêu thị mua nguyên liệu để nấu bữa cÆ¡m tất niên.

Kỳ thá»±c má»™t mình anh không có nhiá»�u cảm giác thèm ăn.

Gần Ä‘ây, tần suất livestream và đăng video cá»§a Bách Trầm Ä‘ã trở lại như trước, vậy nên có ngưá»�i há»�i có phải chá»§ blog thất tình rồi không.

Lần đầu tiên trong Ä‘á»�i, Bách Trầm cảm thấy bá»±c bá»™i vá»›i má»™t bình luận trên mạng.

Anh chá»�n cách phá»›t lá»� những câu há»�i như vậy.

Không ngá»� khi mở Ä‘iện thoại ra vào sáng hôm sau, Bách Trầm phát hiện má»™t ID đến từ Chiết Giang Ä‘ã lần lượt phản hồi từng bình luận ấy.

ã€�Sá»� cún con không nè: Ngưá»�i yêu cá»§a chá»§ blog chỉ Ä‘i công tác thì sao? Không há»� chia tay Ä‘âu nhé!】

Nhìn dòng bình luận Ä‘ó, Bách Trầm bật cưá»�i từ tận Ä‘áy lòng.

Nấu món gì cho bữa tất niên Ä‘êm giao thừa bây giá»� nhỉ? Bản thân Bách Trầm cÅ©ng không chắc chắn.

Dưới lầu vá»�ng lên tiếng cưá»�i Ä‘ùa ồn ào cá»§a nhiá»�u ngưá»�i.

Chỉ còn má»™t tiếng rưỡi nữa là đến giao thừa.

Má»™t tiếng rưỡi nữa, pháo hoa sẽ rá»±c sáng trên bầu trá»�i, sắc màu rá»±c rỡ tá»±a như ban ngày.

Tiếng nói cưá»�i bên dưới sẽ càng náo nhiệt hÆ¡n.

Nhưng tất cả Ä‘á»�u không liên quan đến anh.

Bách Trầm ăn tối xong, tắm rá»­a sạch sẽ cho Lưu Ba.

Nếu không gặp Chúc Du, cuá»™c sống cá»§a anh vốn sẽ mãi như thế này.

Trước khi lên giưá»�ng ngá»§, Ä‘iện thoại cá»§a Bách Trầm rung lên má»™t tiếng. Anh mở ra xem, là tin nhắn cá»§a Chúc Du.

ã€�Chúc Du: Anh Æ¡i! Nhân viên giao hàng vừa gá»�i cho em, nói Cục Cưng Ä‘ã đến cá»­a nhà anh rồi Ä‘ó!】

ã€�Chúc Du: Chúc mừng năm má»›i sá»›m nhaaa~ [pháo hoa]】

Bách Trầm Ä‘áp lại bằng câu chúc mừng năm má»›i.

Ngay sau Ä‘ó, có tiếng gõ cá»­a vang lên. Bách Trầm xá»� dép vào, Ä‘i tá»›i mở cá»­a.

Trước mặt anh là má»™t con Samoyed bông màu trắng.

Chú chó bông to lá»›n Ä‘ã che khuất gương mặt cá»§a "nhân viên giao hàng". Nhưng từ góc độ này, Bách Trầm có thể nhìn thấy mái tóc màu hồng cá»§a ngưá»�i Ä‘ó.

Tim Bách Trầm đập thình thịch.

Anh đứng im tại chá»—, vừa chắc chắn lại vừa không dám chắc.

Anh hy vá»�ng Ä‘ó là sá»± thật.

Nhưng... nhưng... Chúc Du lẽ ra không thể xuất hiện ở Ä‘ây vào lúc này.

Bách Trầm cảm thấy cổ há»�ng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giây tiếp theo, con thú bông bị lấy Ä‘i, gương mặt mà anh ngày Ä‘êm mong nhá»› xuất hiện trước cá»­a nhà anh.

Chúc Du nghiêng đầu, nở nụ cưá»�i lá»™ ra chiếc răng nanh nhá»�, giấu con thú bông ra sau lưng rồi tá»± mình dâng lên: "Anh Æ¡i, Cục Cưng giao hàng thành công rồi nè!"

Ngưá»�i yêu cá»§a anh mặc má»™t chiếc áo khoác dài, quàng khăn trắng, Ä‘ôi khuyên tai phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Phải tận mắt thấy cậu, Bách Trầm má»›i nhận ra ná»—i nhá»› cá»§a anh Ä‘ã Ä‘iên cuồng đến mức nào...

Hốc mắt Bách Trầm Ä‘á»� lên, bàn tay lập tức nắm chặt cổ tay Chúc Du kéo vào trong. Má»™t nụ hôn sâu Ä‘ong đầy thương nhá»› rÆ¡i xuống môi Chúc Du.

Con thú bông bị đặt lên tá»§ giày, để hai bàn tay anh rảnh rang mà ôm lấy ngưá»�i trước mặt.

Chúc Du bị bế bổng lên, được Bách Trầm đỡ lấy mông mang vào phòng ngá»§.

Cái lạnh bên ngoài bị cÆ¡n lá»­a nóng bá»�ng cá»§a nhá»› nhung thiêu rụi, Chúc Du chìm vào vùng nước ấm áp.

Ná»—i nhá»› thôi thúc há»�.

Càng mãnh liệt, càng cuồng nhiệt.

Há»� cùng nhau chìm đắm.

Ná»­a tiếng sau, pháo hoa rá»±c sáng ngoài cá»­a sổ.

Dù có màn che, ánh sáng ấy vẫn khiến cả căn phòng trở nên rá»±c rỡ lạ thưá»�ng.

Bách Trầm hôn lên khóe mắt á»­ng Ä‘á»� cá»§a cậu. Chúc Du chạm vào gương mặt anh, đột nhiên bật cưá»�i: "Anh Æ¡i, chúng ta Ä‘ã làm suốt má»™t năm rồi Ä‘ó."

Bách Trầm cưá»�i khẽ, Ä‘á»™ng tác cÅ©ng trở nên nhẹ nhàng hÆ¡n, anh thì thầm bên tai Chúc Du: "Ä�úng vậy Ä‘ó, Cục Cưng."

Chúc Du Ä‘á»� bừng cả tai, biết anh Ä‘ang trêu mình nhưng cÅ©ng không giận. Cậu thích cách xưng hô này.

"Anh Æ¡i, em yêu anh."

Bách Trầm hôn lên môi cậu, "Anh cÅ©ng vậy."

Ná»­a tiếng sau, Chúc Du Ä‘ã thở không ra hÆ¡i, rưng rưng nức nở áp mặt xuống giưá»�ng, run rẩy nói: "Anh Æ¡i, mai em muốn ăn... thịt kho tàu."

Không biết Ä‘êm nay sẽ kết thúc lúc nào, Chúc Du sợ mình ngất Ä‘i nên tranh thá»§ dặn trước món ăn ngày mai.

Ngưá»�i phía sau dưá»�ng như bị chá»�c cưá»�i, động tác càng thêm mạnh bạo.

Tiếng khóc cá»§a Chúc Du vỡ tan thành từng mảnh.

Cậu Ä‘ã thế này rồi, suy nghÄ© xem ăn gì cÅ©ng Ä‘âu có sai, nhỉ?

Thôi bá»� Ä‘i.

Ä�ã Ä‘ến nước này, cứ Äƒn trước Ä‘ã.

Kết thúc chính truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

    Truyện Hot

    Truyện Convert