Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 59: Ngoại truyện: Bạn thuở nh� (2)




Mặt trá»�i nhá»� kiêu kỳ Chúc Du x Trầm lặng tá»± ti dịu dàng Bách Trầm

���

Những câu há»�i viển vông cá»§a Chúc Du nhiá»�u không đếm xuể. Ä�iá»�u khó khăn nhất khi ngá»§ cùng Chúc Du chính là dá»— em ngá»§.

Phải mất ná»­a tiếng Chúc Du má»›i chịu thiếp Ä‘i.

Bách Trầm Ä‘ắp chăn cho em, để mặc bàn tay nhá»� nắm chặt ngón tay mình rồi cÅ©ng nhắm mắt Ä‘i ngá»§.

Ná»­a Ä‘êm, má»™t cái đầu tóc rối bù chui tá»�t vào lòng anh.

Sáng sá»›m hôm sau.

Bách Trầm bị Chúc Du Ä‘ánh thức. Cậu bé quỳ bên cạnh liên tục đẩy Ä‘ẩy cánh tay anh. "Anh Æ¡i, anh Tiểu Trầm Æ¡i!"

"Chúng ta Ä‘i xem động vật thôi!" Giá»�ng Ä‘iệu vô cùng phấn khích.

Bách Trầm hé mắt, thở dài má»™t hÆ¡i: "Cá Nhá»� Ä‘i thay quần áo, Ä‘ánh răng rá»­a mặt Ä‘i."

"Nhưng Cá Nhá»� không biết mặc quần áo." Chúc Du ám chỉ chiếc quần yếm rắc rối kia.

"Vậy Cá Nhá»� Ä‘i vệ sinh trước, lát nữa anh mặc đồ giúp em."

"Dạ!" Chúc Du nhảy xuống giưá»�ng, Ä‘i Ä‘ôi dép to Ä‘ùng cá»§a Bách Trầm chạy vá»� phòng mình.

Khi há»� ăn sáng xong cÅ©ng Ä‘ã chín giá»� sáng. Bác quản gia đưa hai đứa trẻ đến sở thú.

Ngồi trên xe tham quan, Chúc Du nắm chặt tay Bách Trầm, chỉ vào con hổ bên ngoài nói: "Hổ kìa!"

"Ừm." Bách Trầm gật đầu.

Há»� thuê riêng chiếc xe, trên xe chỉ có tài xế và ba ngưá»�i há»�.

"Em nuôi hổ được không anh?"

"Không được."

"Tại sao? Em Ä‘ã nuôi Long Ngạo Thiên rồi mà."

"Chó và hổ khác nhau."

Bác quản gia phía sau cưá»�i hiá»�n, "Nếu cậu chá»§ nhá»� muốn, chúng ta có thể trở vá»� há»�i phu nhân. Chỉ cần làm đủ thá»§ tục, xin giấy phép là có thể nuôi rồi."

Ánh mắt Chúc Du lập tức sáng rỡ. Cậu quỳ trên ghế, quay lại nhìn bác quản gia há»�i: "Thật ư? Vậy con muốn nuôi má»™t con hổ siêu to khổng lồ!"

Tài xế ngồi phía trước lên tiếng: "Dù có giấy phép nhưng vẫn không khuyến khích nuôi tư nhân. Hổ là động vật ăn thịt, không ai đảm bảo được an toàn."

"Nghe thấy chưa? Hổ sẽ ăn thịt Cá Nhá»� đấy." Bách Trầm cố ý hạ giá»�ng Ä‘e dá»�a.

Chúc Du che mặt hét lá»›n: "Áaaaa!"

Quả thật là cái còi thành tinh.

"Liệu hổ có ăn thịt anh không?" Bé Chúc Du há»�i.

Bách Trầm gật đầu, "Có."

Ngay lập tức, má»�i ngưá»�i Ä‘á»�u nghe thấy tiếng nức nở cá»§a Chúc Du. Bách Trầm giật mình. Trước khi anh kịp phản ứng, cậu bé Ä‘ã khóc thét lao vào lòng anh, "Ä�ừng ăn thịt anh! Ä�ừng ăn thịt anh! Ä‚n thịt Cá Nhá»� Ä‘i cÅ©ng được!"

Nước mắt nước mÅ©i tèm lem.

Bách Trầm vá»— nhẹ lưng em, vừa bất lá»±c vừa âu yếm: "Chúng ta không nuôi hổ là được."

"Không nuôi nữa! Em không xem hổ Ä‘âu!" Ngưá»�i trong lòng anh lắc đầu như chong chóng. "Nó là đồ xấu xa!"

Khi Chúc Du rá»�i khá»�i lòng Bách Trầm, áo anh Ä‘ã Æ°á»›t đẫm má»™t mảng.

Tài xế phía trước cưá»�i lá»›n lái xe rá»�i khá»�i khu vá»±c cá»§a hổ, "Tình cảm hai câu chá»§ thật tốt quá."

Há»� chuyển sang xem gấu trúc và tất cả các loài động vật Chúc Du muốn xem.

Trưa hôm Ä‘ó, há»� ăn ở ngoài trá»�i.

Buổi chiá»�u, hai ngưá»�i đến rạp chiếu phim tư nhân để xem bá»™ phim yêu thích cá»§a Chúc Du, "Những chú gấu Boonie".

Nhìn thấy con hổ xuất hiện trong phim, Chúc Du lại khóc lóc Ä‘òi vá»� vì sợ hổ ăn thịt.

Bách Trầm dá»— dành mãi, cuối cùng em cÅ©ng bình tÄ©nh lại sau khi ngá»§ thiếp Ä‘i trong vòng tay anh.

Anh bế Chúc Du ra khá»�i rạp chiếu phim.

Chúc Du khá nhá»� con so vá»›i bạn bè cùng trang lứa, trong khi Bách Trầm lá»›p năm Ä‘ã cao bằng há»�c sinh cấp hai nên bế em trông rất tá»± nhiên.

Bác quản gia đứng ngoài cá»­a thì thầm: "Ä�ể tôi bế cho, cậu chá»§ Bách."

Bách Trầm lắc đầu, thấp giá»�ng Ä‘áp: "Không sao, cháu bế được."

Khuôn mặt cá»§a Chúc Du tá»±a vào vai anh, nước dãi làm ướt đẫm ná»­a bên áo.

Một tuần sau, cả hai bắt đầu năm h�c mới.

Bách Trầm vừa mặc đồ giúp em vừa dặn: "á»� trưá»�ng không được Ä‘ánh nhau. Nếu ai bắt nạt em, phải gá»�i anh ngay."

Ngôi trưá»�ng cá»§a há»� là sá»± kết hợp cá»§a trưá»�ng tiểu há»�c, trưá»�ng trung há»�c cÆ¡ sở và trưá»�ng trung há»�c phổ thông, được chia thành ba khu riêng biệt. Má»—i khuôn viên Ä‘á»�u rất rá»™ng. Nếu muốn tìm cậu há»�c sinh tiểu há»�c Chúc Du sẽ phải Ä‘i bá»™ má»™t quãng đưá»�ng dài.

"Em biết rồi." Chúc Du Ä‘áp.

"Em biết dùng đồng hồ thông minh gá»�i Ä‘iện chứ?"

"Dạ biết."

"Thá»­ gá»�i cho anh xem nào."

Chúc Du lật danh bạ trên đồng hồ, tìm thấy Bách Trầm trong mục liên lạc ưa thích duy nhất.

Cậu bé bấm gá»�i.

Ä�iện thoại trong túi Bách Trầm vang lên. Chúc Du hào hứng: "Anh Æ¡i, mau nghe Ä‘i!"

Bàn tay Ä‘ang định cúp Ä‘iện thoại bá»—ng dừng lại. Dưới ánh mắt mong đợi cá»§a em, Bách Trầm nhấn nút trả lá»�i. Chúc Du giÆ¡ cổ tay lên, thì thầm: "Anh Tiểu Trầm Æ¡i."

"Æ i."

Chúc Du đưa đồng hồ sát môi, giá»�ng ngá»�t như kẹo: "Cá Nhá»� thích anh Tiểu Trầm nhất!"

Bách Trầm xoa đầu em, nở nụ cưá»�i ấm áp.

Xe đưa h� đến trư�ng.

Sau khi đưa Chúc Du vào lá»›p rồi vá»™i vã chạy vá»� lá»›p mình, Bách Trầm suýt nữa Ä‘ã muá»™n há»�c.

Vừa má»›i há»�c xong tiết thứ hai buổi sáng, Bách Trầm bất ngá»� nhận Ä‘ược cuá»™c gá»�i từ Chúc Du. Anh vá»™i vã chạy ra hành lang nghe Ä‘iện thoại: "Cá Nhá»�, có ai bắt nạt em à?"

Bên kia, Chúc Du ngoan ngoãn gục mặt xuống bàn, áp khuôn mặt nhá»� nhắn vào mặt bàn. Nghe thấy giá»�ng Bách Trầm, chá»�m tóc trên Ä‘ỉnh Ä‘ầu em dá»±ng đứng cả lên.

Cậu bé lắc đầu Ä‘áp: "Cá Nhá»� không bị bắt nạt Ä‘âu."

"Cá Nhá»� chỉ nhá»› anh thôi." Chúc Du Ä‘ung đưa Ä‘ôi chân nhá»�.

Bách Trầm thở phào nhẹ nhõm, "Ngoan ngoãn há»�c bài, chiá»�u là có thể gặp nhau rồi."

"Còn lâu lắm ạ." Chúc Du thở dài não ruá»™t, "Há»�c hành chán thật, phải xa anh lâu thế này."

"Cá Nhá»� phải ăn uống đầy đủ, sau này lá»›n lên sẽ không phải xa anh lâu như vậy nữa." Bách Trầm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt buồn bã cá»§a Chúc Du bên kia Ä‘iện thoại lúc này.

"Thật không anh?" Mắt Chúc Du sáng lên.

Bách Trầm gật đầu, "Tất nhiên rồi."

"Dạ dạ." Chúc Du gật đầu lia lịa.

Lại được anh dỗ cho vui rồi.

Vào giá»� nghỉ trưa, Chúc Du lại gá»�i Ä‘iện cho Bách Trầm. Trưá»�ng cậu há»�c là trưá»�ng quốc tế, há»�c sinh có ký túc xá và giưá»�ng riêng để nghỉ trưa.

Chúc Du ngồi xổm trên ban công nói chuyện Ä‘iện thoại vá»›i Bách Trầm.

"Anh Tiểu Trầm Æ¡i, Cá Nhá»� ăn hết cÆ¡m trưa rồi. Cô giáo còn khen em nữa đấy." Giá»�ng Chúc Du hào hứng như Ä‘ang khoe công vậy.

"Ừm, Cá Nhá»� giá»�i quá."

Chúc Du mỉm cưá»�i đứng dậy xoay vòng, "Anh Tiểu Trầm khen em rồi!"

Ä�ầu dây bên kia Ä‘iện thoại vang lên tiếng cưá»�i trầm ấm.

Lá»�i nói cá»§a anh đầy vẻ cưng chiá»�u nhưng Chúc Du không nhận ra. Cậu chỉ biết là Bách Trầm Ä‘ang cưá»�i rất vui vẻ.

"Giá»� Cá Nhá»� ngá»§ trưa Ä‘i, tối anh lại khen em tiếp."

"Thật không anh?" Chúc Du sốt ruá»™t muốn lên giưá»�ng Ä‘i ngá»§ ngay, nhưng sau Ä‘ó lại nhá»› ra chưa chào tạm biệt Bách Trầm. "Ä�ược được, em Ä‘i ngá»§ Ä‘ây. Chúc anh ngá»§ trưa an giấc."

Chúc Du vá»™i vàng cúp máy leo lên giưá»�ng. Ä�ứa trẻ bên cạnh ngóc đầu lên, thì thầm vá»›i Chúc Du: "Cậu vừa gá»�i Ä‘iện cho ai thế?"

"Anh Tiểu Trầm á." Chúc Du Ä‘áp.

"Anh trai cậu tốt thật, anh mình toàn quát thôi."

Chúc Du nghÄ© đến Chúc Ä�ình lúc nào cÅ©ng mặt lạnh hung dữ, vá»™i lắc đầu như muốn xua tan hình ảnh Ä‘ó, thay bằng khuôn mặt Bách Trầm. "Anh hai nhà mình cÅ©ng hung dữ lắm, nhưng anh Tiểu Trầm thì siêu tốt."

Cậu bé đối diện nằm xuống, não bắt đầu phân tích lá»�i nói cá»§a Chúc Du.

Khi Ä‘ứa trẻ hiểu ra thì Chúc Du Ä‘ã ngá»§ say từ lúc nào.

Sau tiết há»�c thứ hai vào buổi chiá»�u, Bách Trầm lại nhận được cuá»™c gá»�i từ Chúc Du.

Giá»�ng Chúc Du nghe á»§ rÅ© không thôi: "Anh Tiểu Trầm Æ¡i, em xin lá»—i. Cá Nhá»� biết suốt ngày gá»�i Ä‘iện làm phiá»�n anh là không tốt, nhưng Cá Nhá»� nhá»› anh quá à."

"Nhá»› anh đến ná»—i mắt Cá Nhá»� sắp rÆ¡i rá»›t ngá»�c trai luôn rồi này." Bé Chúc Du ngồi xổm trong góc phòng, vừa nói vừa rÆ¡m rá»›m nước mắt.

Bách Trầm thấy tim mình như tan chảy bởi giá»�ng nói ngá»�t ngào Ä‘áng yêu cá»§a em.

"Không sao Ä‘âu, sau này muốn gá»�i thì cứ gá»�i, anh không thấy phiá»�n Ä‘âu." Anh nhẹ nhàng dá»— dành.

Chúc Du chá»›p chá»›p Ä‘ôi mắt đẫm lệ, "Thật không ạ? Anh thật sá»± sẽ không giận Cá Nhá»� chứ?"

"Ừm, anh sẽ không bao giá»� thấy Cá Nhá»� phiá»�n Ä‘âu." Bách Trầm khẳng định.

Câu nói ấy lại dá»— Chúc Du vui vẻ trở lại.

......

Vài năm sau, Bách Trầm há»�c lá»›p mưá»�i hai còn Chúc Du há»�c lá»›p tám.

Cậu vẫn thích quấn lấy Bách Trầm, cuối tuần không Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn bè mà chỉ muốn ở bên anh.

Cấp ba có tiết tá»± há»�c buổi sáng, hÆ¡n sáu giá»� Bách Trầm Ä‘ã phải đến trưá»�ng.

Bởi thế Chúc Du cÅ©ng không dám ngá»§ nướng nữa. Má»—i ngày, chuông báo thức vừa reo là cậu dậy ngay, nhất định phải cùng anh Ä‘i há»�c vá»�. Khoảng năm Bách Trầm vào lá»›p mưá»�i, anh Ä‘ã không cho Chúc Du ngá»§ chung nữa.

Dù Chúc Du có ăn vạ áº§m Ä© thế nào cÅ©ng không lay chuyển được Bách Trầm.

Bà ná»™i muốn khuyên Bách Trầm trước tiên cứ cho Chúc Du thá»�i gian thích nghi, đừng đột ngá»™t cấm Ä‘oán em như vậy.

Bách Trầm hiểu rất rõ Chúc Du. Cậu là chúa tể trong việc sá»­ dụng má»�i cách khóc lóc và làm ầm Ä© để đạt được mục Ä‘ích cá»§a mình.

Bách Trầm ngồi xổm trước mặt Chúc Du Ä‘ang khóc, bình tÄ©nh nói: "Nếu Cá Nhá»� nhất định phải ngá»§ vá»›i anh thì á»Ÿ bên ngoài đừng gá»�i anh là anh Tiểu Trầm nữa, chúng ta cÅ©ng không Ä‘i há»�c vá»� chung, giá»� ra chÆ¡i cÅ©ng không được gá»�i Ä‘iện thoại cho anh."

"Em không chịu Ä‘âu!" Chúc Du bướng bỉnh.

"Anh sẽ cúp máy ngay, em gá»�i anh cÅ©ng không nghe Ä‘âu."

Cái miệng ba mươi sáu độ thốt ra những lá»�i âm Ä‘á»™ khiến Chúc Du tức giận không thôi. Cậu há to miệng chuẩn bị gào khóc nhưng Bách Trầm Ä‘ã ngăn lại: "Cá Nhá»�, không được khóc."

"Anh Ä‘ang thương lượng vá»›i em." Ä�ôi mắt anh tràn ngập cảm xúc lẫn lá»™n, thốt ra từng từ má»™t cách chậm rãi. "Hôm nay chúng ta phải giải quyết xong chuyện này, được không?"

"Nếu em cứ khóc, không những không được ngá»§ vá»›i anh, không được gá»�i anh là anh Tiểu Trầm, không được Ä‘i há»�c chung, mà anh cÅ©ng sẽ không nghe Ä‘iện thoại cá»§a em nữa."

Bách Trầm và cả nhà Ä‘á»�u nhận ra Chúc Du dưá»�ng như quá phụ thuá»™c vào anh.

Chúc Du nức nở, Ä‘ành nghẹn ngào nói: "Cá Nhá»� không ngá»§ vá»›i anh nữa."

"Nhưng anh phải chúc em ngá»§ ngon má»—i tối." Chúc Du bắt đầu đưa ra Ä‘iá»�u kiện.

Bách Trầm gật đầu, "Ä�ược."

Chúc Du lại nói: "Vậy má»™t tuần em ngá»§ vá»›i anh má»™t lần thôi được không?"

Bách Trầm cứng rắn từ chối: "Không được."

Khuôn mặt Chúc Du Ä‘á»� bừng nhưng lại không thể làm gì khác. Cậu chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa nói: "Cá Nhá»� không khóc, tại nó tá»± chảy ra thôi."

Má»™t ná»—i chua xót không tên lan tá»�a trong lòng Bách Trầm. Anh đưa tay lau nhẹ giá»�t lệ trên má cậu.

"Anh biết." Bách Trầm nhẹ nhàng nói.

Chúc Du nhìn anh, Ä‘ôi mắt thoáng chốc lại đẫm lệ. Vài giây sau, cậu nhào vào ôm chầm lấy Bách Trầm, "Anh Æ¡i anh Æ¡i—"

"Cá Nhá»� không định khóc Ä‘âu, nhưng em không nhịn được. Em buồn quá thôi." Nước mắt Chúc Du rÆ¡i lã chã Æ°á»›t đẫm áo Bách Trầm.

Bách Trầm vá»— nhẹ lưng cậu, dịu dàng bảo: "Ừm, anh biết rồi. Anh xin lá»—i Cá Nhá»�."

Dẫu sao thì chuyện này cÅ©ng kết thúc ở Ä‘ó.

Khi chỉ còn cách kỳ thi đại há»�c cá»§a Bách Trầm hai tháng, tối hôm Ä‘ó Chúc Du Ä‘ang chÆ¡i xếp Lego trong phòng anh, còn Bách Trầm ngồi há»�c ở bàn.

Chúc Du được phép chÆ¡i trong phòng Bách Trầm, chỉ quay vá»� phòng mình khi đến giá»� Ä‘i ngá»§. Chúc Du tận dụng má»�i cÆ¡ há»™i để được ở bên anh.

ChÆ¡i mệt, cậu bèn lục cặp sách cá»§a Bách Trầm.

Trong Ä‘ó có rất nhiá»�u Ä‘á»� thi thá»­, tiếc là Chúc Du chẳng hiểu gì.

Tất cả Ä‘á»�u Ä‘ã được chấm Ä‘iểm, các môn khoa há»�c tá»± nhiên Ä‘á»�u gần đạt Ä‘iểm tối Ä‘a. Chúc Du thấy vui vì anh mình giá»�i Æ¡i là giá»�i.

Trong ký ức cậu, tại má»—i buổi lá»… khai giảng, Bách Trầm Ä‘á»�u lên bục nhận giải và phát biểu vá»›i tư cách Ä‘ại diện cho những há»�c sinh xuất sắc.

Còn vá»� phần cậu, chỉ khi trưá»�ng hoặc câu lạc bá»™ cần tuyên truyá»�n má»›i được phát biểu.

Cậu tiếp tục lật từng trang sách, đột nhiên má»™t chiếc phong thư màu hồng xuất hiện từ giữa các khe hở cá»§a cuốn sách.

Khi Chúc Du cầm lên, má»™t mùi hương thoang thoảng phảng phất trước mặt.

Cậu cÅ©ng từng nhận được những phong thư tương tá»± cá»§a mấy cô gái xinh xắn gá»­i tặng. Bách Trầm từng bảo có thể vứt Ä‘i hoặc đưa cho anh. Không cần Ä‘á»�c ná»™i dung bên trong, chứ đừng nói đến việc giữ lại.

Chúc Du luôn làm theo những gì anh bảo.

Bởi cậu biết Ä‘ó là thư tình.

Là cách bày tá»� tình cảm.

Vậy mà giá»� Bách Trầm nhận được thư tình lại kẹp trong cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất cá»§a anh, lại còn cất trong cặp sách mang vá»� nhà.

Chúc Du chợt nhận ra.

Bách Trầm không còn là anh Tiểu Trầm duy nhất cá»§a cậu nữa.

Rồi sẽ có má»™t cô gái xinh đẹp xuất hiện Ä‘ể anh san sẻ bá»›t tình yêu thương dành cho cậu.

Nhưng Ä‘ó có phải lá»—i cá»§a Bách Trầm không?

Không Ä‘á»�i nào. Chúc Du nghÄ©.

Ä�ó là vấn Ä‘á»� cá»§a riêng cậu mà thôi.

"Anh." Chúc Du nhìn vá»� phía bàn há»�c, bất chợt gá»�i.

Bách Trầm không ngẩng đầu, tay cầm bút siết chặt hÆ¡n, Ä‘áp lại bằng giá»�ng lạnh lùng: "Há»­m?"

Chúc Du nhìn bóng lưng anh.

Ä�ó là má»™t dáng vóc cao lá»›n. Mấy năm nay Bách Trầm càng ngày càng cao, thân hình cÅ©ng trở nên cưá»�ng tráng hÆ¡n. Hồi nhá»� cậu từng hứa sẽ bảo vệ anh, nhưng cuối cùng vẫn là Bách Trầm luôn che chở cho cậu.

"Tối qua em mơ thấy anh."

Chiếc bút Ä‘en để lại má»™t vệt dài trên tá»� giấy kiểm tra cá»§a Bách Trầm.

"Anh, anh có mÆ¡ thấy Cá Nhá»� không?"

Bách Trầm trấn tÄ©nh lại, nói dối: "Anh không bao giá»� nằm mÆ¡."

"Chẳng công bằng chút nào." Chúc Du cất phong thư vào cặp sách, đứng dậy nói: "Em lúc nào cÅ©ng mÆ¡ thấy anh."

Bách Trầm im lặng.

"Em buồn ngá»§ rồi, em vá»� phòng Ä‘ây."

Bách Trầm vẫn không ngẩng Ä‘ầu lên, "Ừm."

Mãi đến khi tiếng Ä‘óng cá»­a vang lên trong phòng, Bách Trầm má»›i buông bút xuống, xoa xoa thái dương.

Ánh Ä‘èn vàng ấm áp chiếu xuống ngưá»�i Bách Trầm nhưng lại khiến anh trông cô đơn đến lạ.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên quay ngưá»�i lại.

Má»�i khi Chúc Du luôn đợi anh thúc giục mãi má»›i chịu vá»�, hôm nay má»›i chín giá»� rưỡi Ä‘ã Ä‘i ngá»§ rồi. Phải chăng tâm trạng cá»§a em không tốt?

Anh nhìn thấy chiếc cặp cá»§a mình để trên thảm cùng những mảnh ghép Lego Chúc Du chÆ¡i dở.

Tim đập mạnh, anh bước tá»›i nhặt chiếc cặp lên. Quả nhiên phong thư màu hồng vẫn nằm yên trong Ä‘ó.

Có phải bởi thấy phong thư này nên em má»›i buồn không? Bách Trầm trong thoáng chốc không biết nên vui hay nên buồn.

Sau Ä‘ó anh lại nghÄ© có khi mình Ä‘ang suy diá»…n quá.

Dù Chúc Du có hiểu lầm thì cÅ©ng Ä‘âu có sao nhỉ? Như vậy Chúc Du sẽ không quấn quýt bên anh nữa.

Thế nhưng vài phút sau, tiếng gõ cá»­a phòng Chúc Du vang lên khẽ khàng.

Chúc Du Ä‘ang trùm chăn kín mít bá»—ng thò đầu ra, ngÆ¡ ngác nhìn vá»� phía cá»­a, khàn khàn há»�i: "Ai đấy?"

Giá»�ng Bách Trầm vá»�ng vào: "Cá Nhá»�, là anh."

Chúc Du vui mừng ngồi thẳng dậy, suýt nữa Ä‘ã chạy ra mở cá»­a. Bởi trong ký ức cá»§a cậu, Bách Trầm không thích... à không, là gần như chưa bao giá»� tá»± đến phòng cậu.

Ngay sau Ä‘ó cậu kìm lại được, há»�i: "Anh đến có việc gì?"

"Cá Nhá»� không vui à?"

"Mặc kệ em."

Cậu nhóc Ä‘ang bước vào tuổi nổi loạn chăng? Bách Trầm thầm nghÄ© đến Ä‘iá»�u này khi nghe ba từ "mặc kệ em" Ä‘ó.

"Anh đến để giải thích má»™t chuyện." Bách Trầm nói.

Chúc Du thở dài, bước xuống giưá»�ng mở cá»­a.

Bách Trầm cầm trên tay cuốn tiểu thuyết, góc phong thư tình lấp ló trong Ä‘ó.

Chúc Du tức giận đến mức muốn Ä‘óng sập cá»­a ngay, nhưng Bách Trầm Ä‘ã bước vào phòng. Anh mang theo khí chất áp đảo cá»§a ngưá»�i trưởng thành, hương hoa bồ kết mát lạnh ùa vào khiến Chúc Du không hiểu sao chợt thấy chân má»�m nhÅ©n.

Chúc Du ngồi xuống bên giưá»�ng.

Bách Trầm ngồi trên chiếc ghế đối diện cậu.

"Phong thư này không phải cá»§a anh." Bách Trầm lấy thư tình ra đưa cho Chúc Du. "Ä�ây là phong bì trống. Khối mưá»�i hai chuẩn bị diá»…n kịch khích lệ tinh thần, lá»›p trưởng nhá»� anh mua giúp."

Chúc Du cẩn thận mở phong thư, bên trong quả nhiên trống rá»—ng. Chúc Du Ä‘ương nhiên biết rõ vá»� buổi khích lệ cho khối mưá»�i hai.

Bởi vì cậu sẽ đại diện khối cấp hai lên Ä‘á»�c thư khích lệ tinh thần cho các anh chị lá»›p mưá»�i hai.

"á»’." Chúc Du ngoan ngoãn dán lại phong bì, trả cho Bách Trầm.

Tâm trạng lập tức tốt hÆ¡n hẳn.

Nhưng cậu cố che giấu niá»�m vui trong lòng, tá»� ra vẫn rất buồn bã.

Quả nhiên Bách Trầm bối rối. Không lẽ Chúc Du buồn không phải vì chuyện này? Hay cậu còn chuyện gì khác không vui?

"Cá Nhá»�, xảy ra chuyện gì không vui sao em?" Bách Trầm há»�i.

Chúc Du gật đầu, "Dạo này tâm trạng em không được tốt lắm."

Bách Trầm cúi ngưá»�i, ánh mắt ấm áp nhìn cậu, "Anh có thể giúp gì cho Cá Nhá»� không?"

Chúc Du ngẩng lên, hàng mi dày như cánh bướm. "Tối nay anh có thể ngá»§ cùng em không?"

"Không được." Bách Trầm từ chối mà không suy nghÄ©.

"Dạ."

Chúc Du vẫn chìm trong tâm trạng chán nản. "Không sao Ä‘âu, có lẽ ngá»§ má»™t giấc rồi Cá Nhá»� sẽ hết buồn thôi."

Trông Ä‘áng thương biết bao, hệt như chú cún con bị trầm cảm.

Bách Trầm do dá»± má»™t lát, Ä‘ành gật đầu bảo: "Thôi được, tối nay anh sẽ ngá»§ cùng Cá Nhá»�."

Ngay lập tức, cậu nhóc Ä‘ang ngồi trên giưá»�ng lao vào lòng anh, "Anh là số má»™t!"

Bàn tay định đẩy ra cá»§a Bách Trầm dừng lại giữa không trung.

Má»™t lúc lâu sau, anh má»›i từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng vá»— vá»� lưng Chúc Du.

Nửa tiếng sau.

Hai ngưá»�i nằm đối diện nhau. Chúc Du muốn nắm tay Bách Trầm nhưng bị anh tránh ra.

Thế là cậu tá»± nắm lấy tay mình. Bách Trầm nằm cách xa má»™t khoảng, Chúc Du không dám tiến lại gần, sợ cậu sẽ đẩy anh rÆ¡i khá»�i giưá»�ng.

Ä�áng thương quá.

"Anh Æ¡i, cảm Æ¡n anh tối nay ngá»§ cùng em."

"Ừm."

Bách Trầm kéo chăn cho Chúc Du.

Ä�ôi mắt sáng ngá»�i cá»§a Chúc Du chăm chú nhìn anh, nhưng Bách Trầm lại nhắm mắt ngay lúc Ä‘ó.

Chúc Du hạ mi mắt, hàng lông mi che khuất những suy nghÄ© trong lòng. Cậu thì thầm: "Anh Æ¡i, giá như tụi mình không bao giá»� lá»›n thì tốt biết mấy."

"Tại sao?" 

"Như vậy em có thể mãi được ngá»§ cùng anh, anh cÅ©ng sẽ không nói chúng ta Ä‘ã lá»›n rồi, không thể ngá»§ chung, không thể nắm tay nhau ở bên ngoài nữa."

"Ừm, ai rồi cũng phải lớn."

"Nhưng anh hai cÅ©ng Ä‘ã lá»›n rồi mà. á»� ngoài, anh ấy vẫn đồng ý nắm tay em. Nếu em muốn ngá»§ cùng, anh ấy cÅ©ng không từ chối."

Bách Trầm không biết phải giải thích thế nào vá»›i Chúc Du vá»� chuyện này.

Chúc Du tiếp tục lẩm bẩm: "Thá»±c ra em hiểu mà, bởi vì em và anh hai là anh em ruá»™t nên không sao cả."

"Còn em và anh không phải anh em ruá»™t nên Ä‘iá»�u Ä‘ó không thể xảy ra." Giá»�ng Chúc Du nghe có chút tá»§i thân, "Chúng ta không thể trở thành anh em ruá»™t được."

"Em và anh mãi mãi không thể nắm tay nhau nữa rồi."

Má»™t lúc lâu sau, Bách Trầm má»›i chậm rãi lên tiếng: "Ngá»§ Ä‘i Cá Nhá»�. Ngày mai chúng ta còn phải Ä‘i há»�c."

Chúc Du "dạ" má»™t tiếng, nói: "Chúc anh ngá»§ ngon."

Bách Trầm Ä‘áp lại: "Ngá»§ ngon."

Chúc Du co ngưá»�i thành má»™t cục nhá»�, hai tay Ä‘an vào nhau nắm chặt thành nắm đấm, nhắm mắt chìm vào giấc ngá»§.

Ä�êm khuya, Chúc Du có cảm giác như mình rÆ¡i vào má»™t vòng tay ấm áp, bàn tay nhá»� cÅ©ng được bàn tay lá»›n ấm áp kia bao bá»�c lấy. Nhưng cậu buồn ngá»§ quá không mở mắt nổi, cÅ©ng không biết Ä‘ây là mÆ¡ hay thá»±c.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo.

Chúc Du ngÆ¡ ngác ngồi dậy, bên cạnh Ä‘ã trống trÆ¡n. Không biết Bách Trầm Ä‘ã rá»�i Ä‘i từ lúc nào.

Buồn ngá»§ quá—

Không muốn dậy sá»›m thế này.

Nhưng nếu ngá»§ nướng thì sẽ không thể cùng Bách Trầm Ä‘i há»�c được.

NghÄ© đến Ä‘ó, Chúc Du nhảy xuống giưá»�ng chạy vào nhà tắm bằng chân trần, mở vòi nước, hứng nước lạnh xối lên mặt.

Nước lạnh vá»— vào mặt giúp cậu tỉnh táo ngay.

Nhìn mình trong gương, Chúc Du chợt thấy bản thân thật Ä‘áng thương.

Cậu bước ra ngoài, cá»­a phòng bá»—ng bật mở. Bách Trầm Ä‘ã thay đồng phục Ä‘i vào. Hai ngưá»�i nhìn nhau, Chúc Du vá»™i vàng nói: "Anh Æ¡i em dậy rồi, anh đợi em chút nhé!"

Bách Trầm nhìn những giá»�t nước trên mặt cậu, dưá»�ng như hiểu ra Ä‘iá»�u gì Ä‘ó. Sau má»™t hồi im lặng, anh giải thích: "Anh vá»� lấy phong bì và sách. Vẫn còn sá»›m, anh sẽ đợi em."

Chúc Du đưa cuốn sách và phong bì trên đầu giưá»�ng cho Bách Trầm. Anh nhận lấy phong bì, Chúc Du vẫn cầm chặt cuốn tiểu thuyết trong tay.

"Anh Æ¡i, cho em mượn cuốn này được không?"

Bách Trầm buông tay. "Ä�ược, anh Ä‘á»�c xong rồi, em cứ từ từ Ä‘á»�c."

Cuốn tiểu thuyết này là nguyên bản "Hoàng Tá»­ Bé" bằng tiếng Pháp.

"Nếu có chá»— nào không hiểu em có thể tra trên mạng." Bách Trầm nói thêm.

Chúc Du há»�i: "Không thể há»�i anh sao?"

Bách Trầm do dá»± chốc lát, gật đầu: "Có thể."

......

Từ hôm Ä‘ó, Bách Trầm bất ngá»� xin phép giáo viên chá»§ nhiệm được tá»± há»�c buổi sáng ở nhà, lý do là há»�c ở nhà yên tÄ©nh hÆ¡n.

Thành tích há»�c tập cá»§a Bách Trầm luôn xuất sắc, giáo viên dá»… dàng chấp thuận ký vào đơn xin phép.

Từ Ä‘ó, Chúc Du không còn phải bật dậy ngay khi chuông reo nữa. Lá»›p há»�c bắt đầu lúc tám giá»�, cậu có thể ngá»§ đến tận bảy giá»� rưỡi.

Ngày Bách Trầm thi đại há»�c, cả nhà Ä‘á»�u đứng đợi bên ngoài trưá»�ng thi.

Chúc Du đặc biệt xin nghỉ há»�c chỉ để có thể trở thành ngưá»�i đầu tiên chúc mừng Bách Trầm.

Cậu ôm trong tay má»™t bó hoa hướng dương rá»±c rỡ.

Mẹ cậu che ô cho cậu dưới cái nắng chói chang.

"Mẹ Æ¡i, bao giá»� anh thi xong vậy?" Chúc Du sốt ruá»™t há»�i.

Ngu Liên Hoan xoa đầu cậu, "Sắp xong rồi, con kiên nhẫn chút nữa nhé."

Mưá»�i mấy phút sau, tiếng chuông từ trong trưá»�ng vang lên. Chúc Du căng thẳng đến mức toàn thân nóng ran, thân hoa hướng dương trong tay cậu tưởng chừng sắp chín vì nhiệt.

Bách Trầm cao hÆ¡n hẳn các bạn cùng lứa, lại sở hữu gương mặt Ä‘iển trai. Khi xuất hiện giữa dòng ngưá»�i, Chúc Du lập tức nhận ra anh.

Cậu vá»™i vã lao vá»� phía trước.

Ngu Liên Hoan không nhịn được mà nói: "Ä�ôi mắt thằng bé này tinh thật, chúng ta còn chưa thấy gì cả."

Chúc Thành tiếp lá»�i: "Trẻ con mà. Chúc Du lại không bị cận, bình thưá»�ng thôi."

Hai ngưá»�i cùng cưá»�i.

Chúc Ä�ình đẩy kính nhìn hai ngưá»�i phía trước bằng ánh mắt bình tÄ©nh nhưng sâu xa.

Chúc Du nhảy phốc vào lòng Bách Trầm, dúi bó hoa vào tay anh, "Chúc mừng anh! Cuá»™c sống má»›i bắt đầu rồi!"

Bách Trầm ôm lấy cậu. "Ä�ược rồi Cá Nhá»�, ở Ä‘ây Ä‘ông ngưá»�i lắm."

Chúc Du nghe lá»�i liá»�n buông chân Ä‘ang quắp chặt eo anh ra, đứng trước mặt Bách Trầm không ngừng nói: "Anh Æ¡i! Rõ ràng là anh Ä‘i thi mà em căng thẳng suýt ngất xỉu luôn!"

Bách Trầm bật cưá»�i, không nhịn được xoa đầu Chúc Du, nhẹ giá»�ng bảo: "Ä�ừng căng thẳng, anh Ä‘ã thi xong rồi."

"Dạ!" Chúc Du muốn nắm tay Bách Trầm, chợt nhá»› lá»�i anh dặn trước Ä‘ây, Ä‘ành chuyển qua nắm lấy ống tay áo anh kéo vá»� phía ba mẹ.

"Mẹ Ä‘ã đặt nhà hàng rồi, chúng ta Ä‘i ăn mừng anh thi xong nhé!" Chúc Du nói.

Khi đến trước mặt Ngu Liên Hoan và má»�i ngưá»�i, Bách Trầm nhìn há»� nói: "Cảm Æ¡n chú, cảm Æ¡n dì."

Rồi nhìn sang Chúc Ä�ình, "Cảm Æ¡n anh hai."

Cảm nhận bàn tay nắm ống tay áo mình siết chặt hÆ¡n, Bách Trầm nhìn sang Chúc Du. Anh nở nụ cưá»�i dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Cảm Æ¡n Cá Nhá»� nữa."

Tối hôm Ä‘ó, Chúc Du lên giưá»�ng từ rất sá»›m. Khoảng hÆ¡n mưá»�i giá»�, cậu thoáng nghe thấy tiếng nói vá»�ng ra từ phòng bên cạnh.

Bách Trầm Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai thế nhỉ?

Chúc Du rón rén nhón chân đến trước cá»­a phòng Bách Trầm, áp tai vào cánh cá»­a lắng nghe.

"Tiểu Trầm, con tính sau này há»�c đại há»�c ở Ä‘âu? Có ở lại thành phố này không?" Giá»�ng Chúc Thành vang lên.

Chúc Du nín thở.

Má»™t lúc lâu sau, Bách Trầm má»›i nói: "Xin lá»—i chú, con muốn đến Bắc Kinh phát triển."

"Bắc Kinh? CÅ©ng được đấy. Gia Ä‘ình ta ở Bắc Kinh chưa có nhà, để chú mua má»™t căn gần trưá»�ng con, sau này cả nhà lên chÆ¡i cÅ©ng tiện." Chúc Thành vá»— vai Bách Trầm. "Con không cần áy náy. Ä�i Ä‘âu há»�c là quyá»�n cá»§a con. Nhân tiện việc kinh doanh cá»§a chú ở Bắc Kinh Ä‘ang cần ngưá»�i quản lý, con há»�c xong có thể giúp chú luôn."

"Con có thể lên Bắc Kinh ngay hè này không? Con muốn làm quen trước vá»›i thành phố."

"Ä�ược chứ! Chú hoàn toàn á»§ng há»™." Chúc Thành vui vẻ Ä‘áp, "Con giá»�i giang thế này, chắc Tiểu Du cÅ©ng tá»± hào lắm. Hai ngưá»�i anh trai cá»§a nó Ä‘á»�u xuất sắc như vậy cÆ¡ mà."

Bách Trầm khá»±ng lại.

......

Há»� còn chuyện trò vá»� nhiá»�u Ä‘iá»�u khác.

Nhưng Chúc Du không nghe thêm được lá»�i nào nữa.

Cậu lê Ä‘ôi chân nặng trịch như đổ chì trở vá»� phòng.

Không má»™t tiếng động.

Khi cánh cá»­a Ä‘óng lại, Chúc Ä�ình Ä‘ang tá»±a ở hành lang nhìn cậu vá»›i ánh mắt thấu hiểu, thở dài quay vào phòng.

Chúc Du không khóc, chỉ có những giá»�t nước mắt lăn dài trên gương mặt. Trái tim cậu Ä‘au nhói, má»™t ná»—i xót xa không rõ tên lan tá»�a Ä‘ến ná»—i cậu hoàn toàn mất ngá»§.

Nằm trên giưá»�ng nhìn lên trần nhà, những giá»�t nước mắt lặng lẽ rÆ¡i.

Má»™t khi Ä‘ã rÆ¡i, chúng như chuá»—i ngá»�c đứt dây không ngừng tuôn ra.

Những ngày sau Ä‘ó.

Chúc Du cảm thấy Bách Trầm dưá»�ng như Ä‘ã trở lại là ngưá»�i anh năm nào.

Ngoại trừ việc vẫn không cho cậu ngá»§ cùng, má»�i thứ khác anh Ä‘á»�u chiá»�u theo ý cậu, thậm chí còn cho phép cậu nắm tay khi ra ngoài.

Như có ai Ä‘ó Ä‘ã trả lại ngưá»�i anh xưa cho cậu.

Nhưng—

"Anh Æ¡i, anh sắp Ä‘i Bắc Kinh rồi phải không?" Bên ngoài công viên, khi Ä‘ang xem Long Ngạo Thiên và Lưu Ba Ä‘ùa giỡn, Chúc Du bất ngá»� há»�i câu này.

Bách Trầm Ä‘ang bóc cam cho cậu sá»­ng sốt má»™t hồi.

"Cá Nhá»� nghe ai nói thế?" Bách Trầm đưa miếng cam Ä‘ã bóc vá»� cho cậu.

Chúc Du hất văng miếng cam xuống đất, "Em nghe thấy rồi!"

"Em..." Bách Trầm cúi xuống nhặt miếng cam lên, "Nghe trá»™m là không tốt Ä‘âu Cá Nhá»�."

Chúc Du đứng phắt dậy, mắt Ä‘á»� hoe nhìn anh, "Vậy giấu diếm em là tốt hÆ¡n à? Sao anh không nói thẳng vá»›i em?"

Bách Trầm nhìn cậu. "Anh xin lá»—i, anh không có ý định giữ bí mật vá»›i em. Anh định vài ngày nữa sẽ nói mà."

"Vài ngày nữa? Là ngày trước khi anh Ä‘i chứ gì?" Chúc Du dùng tay áo lau nước mắt rồi nói tiếp: "Anh không còn là anh Tiểu Trầm cá»§a em nữa rồi."

"Chẳng phải anh Ä‘ã nói lá»›n lên sẽ không phải xa nhau lâu nữa sao?"

Chúc Du nhá»› tá»›i lá»�i Bách Trầm nói năm xưa.

Câu nói Ä‘ó khiến Bách Trầm không thở nổi, tim bắt đầu Ä‘au nhói.

Nhưng anh vẫn im lặng.

Chúc Du dắt Long Ngạo Thiên và ôm mèo bá»� Ä‘i.

Bách Trầm ngồi lại công viên má»™t mình rất lâu. Hai tiếng sau, anh trở vá»� nhà.

Ngu Liên Hoan thấy anh liá»�n há»�i: "Con và Tiểu Du cãi nhau à?"

"Chỉ là hiểu lầm nhá»� thôi, con sẽ xin lá»—i em ấy."

"Gá»�i Ä‘iện cho nó Ä‘i. Nó vừa vá»� là Ä‘òi vá»� nhà bà ngoại nghỉ hè, tài xế má»›i đưa Ä‘i rồi."

Bách Trầm im lặng vài giây, khẽ Ä‘áp: "Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

    Truyện Hot

    Truyện Convert