Ä�ầu óc Biên Tích trống rá»—ng, đến ná»—i tay chân chẳng kịp phản ứng, phải ngẩn ngưá»�i má»™t lúc lâu má»›i cất lá»�i há»�i: “Váºy… em đến Ä‘âu bây giá»� ạ?”
Chá»§ nhiệm Lý báo cho y tên bệnh viện, còn đặc biệt dặn dò, ngưá»�i nhà Ä‘á»�u ở Ä‘ó, bảo y phải tháºn trá»�ng.
Biên Tích chẳng kịp thay trang phục, vá»™i vã bắt xe tá»›i nÆ¡i, chỉ thấy hành lang Ä‘ã Ä‘ông ngưá»�i đứng đợi, ngoài Chá»§ nhiệm Lý và Vương Hoài Má»™ng Ä‘ang khóc đến rÅ© ngưá»�i tá»±a vào tưá»�ng, còn có má»™t ngưá»�i Ä‘àn ông cao lá»›n, hẳn là cha cá»§a đứa bé.
Biên Tích hấp tấp chạy tá»›i, vừa định mở miệng há»�i kết quả xét nghiệm thì bất ngá»� bị túm giáºt cổ áo.
“Mày là đứa làm con tao bị thương chứ gì.” Ngưá»�i Ä‘àn ông nghiến răng ken két, gằn giá»�ng: “Mày làm cái quái gì váºy hả!?”
Chá»§ nhiệm Lý vá»™i vàng lên can: “Cáºu Tiá»�n! Bây giá»� còn chưa bắt đầu Ä‘iá»�u tra, cáºu nói váºy không thá»�a Ä‘áng Ä‘âu! Cáºu bình tÄ©nh lại Ä‘ã!”
“Không thá»�a Ä‘áng? Sao lại không thá»�a Ä‘áng!” Anh Tiá»�n vừa chỉ thẳng vào mặt Biên Tích, vừa gầm lên, “Con trai tôi lúc Ä‘i vẫn lành lặn, sao giá»� lại đột nhiên bị thương! Các ngưá»�i giải thích làm sao Ä‘ây?”
Chá»§ nhiệm Lý cuống quýt phân bua: “Cáºu ấy chỉ sÆ¡ cứu thôi, nếu không đứa bé có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy ạ!”
“SÆ¡ cứu kiểu Ä‘ó đấy hả?” Anh Tiá»�n ném mạnh tá»� kết quả xét nghiệm xuống sàn, rồi nện má»™t cú trá»�i giáng vào tưá»�ng, “SÆ¡ cứu đến mức xuất huyết ná»™i tạng cÆ¡ à?”
Biên Tích cố cất lá»�i nhưng bất thành, má bá»—ng hứng trá»�n má»™t cú, Ä‘au đến tóe lá»a Ä‘om Ä‘óm.
Chá»§ nhiệm Lý phải giữ chặt tay ngưá»�i nhà, cùng lúc Ä‘ó mấy nhân viên an ninh cÅ©ng xúm lại.
“Nếu không phải mày tắc trách, làm sao con tao bị thương được?” Dù bị mấy ngưá»�i lôi Ä‘i, anh Tiá»�n vẫn kích động, miệng không ngừng chất vấn, “Camera Ä‘âu, không có camera à? Mày nói mày không có lá»—i, lấy gì chứng minh?”
“Lúc Ä‘ó… lúc Ä‘ó máy bay Ä‘ang chao đảo, tôi thấy cháu bé có dấu hiệu ngạt thở, gá»�i mấy lượt cÅ©ng không có nhân viên y tế nào trên khoang, cho nên…” Biên Tích hiếm khi nào bối rối đến váºy, y hít má»™t hÆ¡i tháºt sâu rồi má»›i nói tiếp, “chỉ Ä‘ành tá»± mình làm thôi.”
Anh Tiá»�n vẫn không buông tha: “Mày cÅ©ng biết máy bay chao đảo hả? Sao không gá»�i ngưá»�i giúp giữ thằng bé cho ổn định? Sao lại để nó bị va Ä‘áºp thành ra thế kia? Sao không dùng máy khá» rung tim hả?”
Biên Tích vẫn cố gắng biện giải: “Khi ấy trên máy bay có ba trăm ba mươi ngưá»�i, không có nhân viên y tế, không có thiết bị khá» rung tim, các tiếp viên khác còn phải đảm bảo an toàn cho toàn bá»™ hành khách.”
Anh Tiá»�n cưá»�i khẩy: “X Airlines làm ăn kiểu gì thế? Biết không đủ ngưá»�i mà chỉ cá» có mấy đứa chúng mày lên máy bay à? Công ty to như váºy mà đến mấy ngưá»�i tá» tế cÅ©ng không thuê nổi sao!”
Ä�ể tránh xung đột leo thang cÅ©ng như giữ gìn tráºt tá»± bệnh viện, nhân viên an ninh Ä‘ành tạm thá»�i tách ngưá»�i nhà ra khá»�i Biên Tích, cưỡng chế đưa anh Tiá»�n Ä‘i.
Biên Tích ngồi trên ghế ở hành lang, cúi gằm mặt.
Chá»§ nhiệm Lý vá»— vai y: “Không sao Ä‘âu.”
Biên Tích xòe hai bàn tay ra, nhìn chúng mà thấy xa lạ vô cùng, rõ ràng có bao Ä‘iá»�u muốn nói, song thốt ra chỉ vá»�n vẹn má»™t câu: “Chá»§ nhiệm Lý.”
Chá»§ nhiệm Lý an á»§i: “Ngưá»�i nhà xót con nên má»›i thế, cÅ©ng có thể hiểu được.”
Biên Tích chau mày, lần đầu tiên trong Ä‘á»�i y tá»± vấn chính mình: “Em… Ä‘ã sai sao.”
“Sai hay không, sai ở Ä‘âu, tôi nói cÅ©ng chẳng có giá trị.” Chá»§ nhiệm Lý nhìn y, thừa biết má»�i lá»�i động viên lúc này Ä‘á»�u là vô nghÄ©a, “Thôi thì dạo này cáºu cÅ©ng mệt quá rồi, nhân dịp Ä‘iá»�u tra này, nghỉ ngÆ¡i má»™t chút cÅ©ng tốt.”
Ä�ây là kỳ Ä‘iá»�u tra kéo dài lần thứ ba trong suốt mưá»�i năm sá»± nghiệp cá»§a Biên Tích.
Lần đầu là năm năm trước, khi y vừa được thăng lên tiếp viên hai khoang, bị vạ lây do hành khách tá»± ý mở cá»a thoát hiểm; lần thứ hai là năm ngoái, khi xá» lý sá»± cố há»�a hoạn AD801; và lần thứ ba chính là bây giá»�, nguyên do là y sÆ¡ cứu trong tình thế khẩn cấp, bị nghi ngá»� thao tác thiếu chuyên nghiệp gây thương tích cho hành khách.
X Airlines đặc biệt coi trá»�ng dịch vụ khách hàng thành viên, há»… là khiếu nại cá»§a khách Bạch Kim, chỉ cần không quá Ä‘áng thì gần như chẳng có khiếu nại nào không được thông qua, huống hồ lần này lại nghi là sÆ¡ cứu gây thương tích cho trẻ nhá»�, Biên Tích chẳng cần quá bi quan cÅ©ng Ä‘oán được háºu quả tồi tệ đến mức nào.
Lòng dạ Biên Tích rối bá»�i, vốn định há»�i ý kiến Nghiêm Ngạn Khoát, nhưng chợt nhá»› anh nói hôm nay phải đến Nam Kinh, Ä‘ành chuyển hướng gá»�i cho Nhiếp Hàng.
Nhiếp Hàng xù lông còn nhanh hÆ¡n cả tốc độ Biên Tích thuáºt lại sá»± tình, lá»�i còn chưa dứt, đầu dây bên kia Ä‘ã oang oang chá»i đổng: “Mẹ kiếp! Số cáºu là cái số gì váºy? Ná»a năm dính hai quả phốt, mà toàn cá»§a thẻ Bạch Kim má»›i Ä‘au chứ?”
“…Em cÅ©ng muốn biết Ä‘ây.” Biên Tích não ná»� Ä‘áp, “Quy định cá»§a công ty vá»� vụ này nói sao ấy nhỉ?”
“Ä�iá»�u nào?” Quy định Ä‘ánh giá cá»§a Nhiếp Hàng khác vá»›i cá»§a tiếp viên hàng không nên hắn nghÄ© mãi không ra.
“Nhá»› ra rồi. Ba lần khiếu nại, trừ toàn bá»™ thưởng hiệu suất cả năm, trong vòng hai năm không được thăng cấp.” Biên Tích tá»± giá»…u, “Nói váºy thì, em cÅ©ng nguy to rồi.”
“Chuyện này cÅ©ng Ä‘âu thể đổ tại cáºu được!” Nhiếp Hàng tức anh ách, “Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà còn bị cho là sai trái à? Lúc Ä‘ó má»™t mống nhân viên y tế cÅ©ng chẳng có, cáºu biết phải làm sao? Khoanh tay đứng nhìn thằng bé à? Công ty nghÄ© cái quái gì váºy?”
Biên Tích thở dài, bảo mình cÅ©ng Ä‘ành bó tay, chỉ biết ngồi chá»� kết quả.
Nhiếp Hàng cÅ©ng Ä‘ành chịu, lại há»�i: “Giá»� tính sao?”
Biên Tích não ná»�: “Tạm Ä‘ình chỉ bay má»™t thá»�i gian, đợi Ä‘iá»�u tra xong rồi tính tiếp.”
“Thôi rồi, giá»� bay tháng này lại toi công.” Nhiếp Hàng thì lại quan tâm đến những thứ Ä‘ó hÆ¡n.
“Nếu chỉ thiệt hại có váºy thì Ä‘ã là Æ¡n trá»�i lắm rồi.” Ai biết sau này còn gặp phải phiá»�n phức gì nữa, giá»� Biên Tích chẳng dám nghÄ© xa hÆ¡n, “Mong là đứa bé không sao.”
Trò chuyện vá»›i Nhiếp Hàng đến tối mịt, lúc kết thúc Biên Tích má»›i thấy tin nhắn Nghiêm Ngạn Khoát gá»i từ má»™t tiếng trước, đại ý là anh vừa há»�p xong, há»�i y có chuyện gì thế.
Biên Tích thừa biết giá trị hợp đồng cá»§a vụ Văn Thuáºn lá»›n đến mức nào, tầm ảnh hưởng xã há»™i ra sao, huống hồ sắp đến ngày hầu tòa, y không thể để luáºt sư đại diện phải phân tâm.
Y nhắn lại: [Không có gì Ä‘âu, chỉ há»�i thăm anh chút thôi.]
Nghiêm Ngạn Khoát lấy làm lạ: [Em hạ cánh rồi à?]
Trước Ä‘ó Biên Tích Ä‘ã nói vá»›i Nghiêm Ngạn Khoát vá»� lịch bay, theo kế hoạch, giá»� này y Ä‘áng lẽ vẫn Ä‘ang ở trên trá»�i.
Biên Tích phá»§ nháºn: [Không, kế hoạch bay bị há»§y rồi.]
Nghiêm Ngạn Khoát nhạy bén nháºn ra có Ä‘iá»�u bất thưá»�ng, gặng há»�i: [Xảy ra chuyện gì à?]
Biên Tích Ä‘áp: [Công ty sắp xếp đột xuất thôi.]
Qua con chữ và màn hình, chẳng thể nào nhìn ra được biểu cảm cá»§a đối phương. Nghiêm Ngạn Khoát có lẽ Ä‘ang báºn, hoặc cÅ©ng có thể Ä‘ã tin lá»�i Biên Tích, nên không bình luáºn gì thêm.
Cứ sát ngày ra tòa là Nghiêm Ngạn Khoát lại đầu tắt mặt tối, có khi vá»� đến nhà trá»�i Ä‘ã sang canh, dành ra được ná»a giá»� chuyện trò qua video Ä‘ã là may mắn lắm rồi.
Hôm ấy, Nghiêm Ngạn Khoát nháºn được thông báo phản tố[1], kèm theo danh mục bằng chứng do nguyên đơn cung cấp. Nhưng anh vẫn còn vụ án cá»§a Viên Ä�ông phải xá» lý, mấy hôm trước cảnh sát vừa tìm ra manh mối nghi phạm, yêu cầu anh phối hợp Ä‘iá»�u tra.
Nghiêm Ngạn Khoát xoay xở không xuể, Ä‘ành gá»�i Hoàng Tiêu Tiêu đến, bảo cô dá»±a vào danh mục bằng chứng, Ä‘iá»�u chỉnh lại má»™t bản tài liệu phản tố.
Hoàng Tiêu Tiêu ôm táºp tài liệu vá»� bàn, nghiá»�n ngẫm đến chừng năm giá»� chiá»�u thì tất tả chạy sang há»�i: “Luáºt sư Nghiêm, em thấy có gì Ä‘ó không ổn.”
Nghiêm Ngạn Khoát ngẩng đầu lên khá»�i hồ sÆ¡ vụ án, há»�i: “Sao váºy?”
“Anh xem mục số 5 và 7 – bản ghi âm cuá»™c gá»�i, Ä‘oạn băng hình, chứng minh bị cáo Lương Cảnh Lương và cô trợ lý Vương Há»· có quan hệ nam nữ bất chính.” Hoàng Tiêu Tiêu lấy làm lạ: “Chúng ta Ä‘ã há»�i cả Giám đốc Lương lẫn cô Vương Há»· rồi, có nghe há»� nhắc đến cái part này Ä‘âu cÆ¡ chứ!”
Nghiêm Ngạn Khoát sắc mặt Ä‘anh lại, láºp tức gá»�i cho Lương Cảnh Lương.
Chẳng há»� ngạc nhiên, đối phương cúp máy, cuá»™c gá»�i chuyển thẳng vào há»™p thư thoại.
Lần này Nghiêm Ngạn Khoát không chá»� như trước nữa, mà để lại lá»�i nhắn: “Giám đốc Lương, chúng tôi Ä‘ã nháºn được danh mục bằng chứng cá»§a nguyên đơn, thấy có má»™t số việc không khá»›p vá»›i những gì anh Ä‘ã nói trước Ä‘ây, mong anh giải thích rõ ràng – cần phải nhắc lại má»™t lần nữa, nếu thân chá»§ cố tình che giấu, tôi có quyá»�n đơn phương chấm dứt hợp đồng á»§y thác.”
Lương Cảnh Lương gá»�i lại rất nhanh, vừa bắt máy Ä‘ã há»�i: “Lại chuyện gì nữa?”
Nghiêm Ngạn Khoát Ä‘á»�c lại danh mục bằng chứng, há»�i: “Trước Ä‘ây tôi Ä‘ã nhiá»�u lần xác nháºn vá»›i anh, anh nói Vương Há»· chỉ là trợ lý cá»§a anh, váºy Ä‘oạn ghi âm và băng hình bên phía Cố Tuệ Tâm là thế nào?”
“Làm sao mà tôi biết được?” Lương Cảnh Lương tá»� vẻ bất cần, “Cáºu là luáºt sư cá»§a tôi, Ä‘ó là chuyện cáºu phải suy nghÄ© để giải quyết chứ.”
“Ä�iá»�u kiện tiên quyết để tôi giải quyết là anh phải cho tôi biết toàn bá»™ sá»± tháºt!” Nghiêm Ngạn Khoát có chút bá»±c dá»�c, trầm giá»�ng mắng: “Nếu không thì có thánh cÅ©ng chẳng cứu nổi anh Ä‘âu.”
Lương Cảnh Lương bất mãn: “Cáºu ăn nói kiểu gì đấy?”
“Giám đốc Lương, tôi khuyên anh má»™t câu, hiện tại chúng ta Ä‘ang là đối tác, giở trò khôn lá»�i thì cuối cùng ngưá»�i chịu thiệt là anh thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát nói rất nặng lá»�i, “Nếu anh muốn thắng kiện, xin anh ngay bây giá»�, láºp tức, kể lại từ đầu đến cuối những chuyện anh Ä‘ã giấu giếm cho tôi nghe.”
Ä�ầu dây bên kia im lặng vài giây, hít má»™t hÆ¡i tháºt sâu rồi má»›i Ä‘áp: “Thôi được.”
Chuyện cÅ©ng chẳng dài dòng, kể trong hai phút là xong, chẳng có gì má»›i mẻ. Vẫn là mô-típ cÅ© rích vá»� má»™t ngưá»�i Ä‘àn ông thành đạt sau khi leo lên đỉnh cao thì ruồng rẫy ngưá»�i vợ Ä‘ã đồng cam cá»™ng khổ để cặp kè vá»›i kẻ thứ ba, rồi lại tìm cách ly hôn chia tài sản sau khi cha mẹ vợ qua Ä‘á»�i, hoàn toàn là má»™t phiên bản khác hẳn so vá»›i những gì Vương Há»· từng kể.
Nghiêm Ngạn Khoát nghe mà Ä‘au cả đầu, giữa chừng phải liên tục uống nước, hai phút trôi qua còn dài hÆ¡n hai tiếng đồng hồ. Anh kết luáºn: “Giám đốc Lương, hẳn anh cÅ©ng biết, vá»›i tiá»�n Ä‘á»� là anh ngoại tình trong hôn nhân, kế hoạch phân chia tài sản ban đầu sẽ rất khó thá»±c hiện.”
“Thế thì tôi thuê cáºu làm gì?” Lương Cảnh Lương cứng mồm.
Nghiêm Ngạn Khoát Ä‘iá»�u chỉnh lại hÆ¡i thở: “Tôi chỉ có thể đảm bảo cố gắng hết sức trong phạm vi pháp luáºt cho phép.”
Cuối cùng, Lương Cảnh Lương vẫn chá»™t dạ, Ä‘ành khai tuốt chuyện mình Ä‘ã nhiá»�u lần vụng trá»™m vá»›i Vương Há»· sau khi kết hôn.
Bàn tay Nghiêm Ngạn Khoát siết chặt Ä‘iện thoại hÆ¡n, anh truy há»�i: “Những mối quan hệ bất chính Ä‘ó, bao nhiêu lần, ở Ä‘âu, thá»�i gian nào?”
“Rốt cuá»™c cáºu đứng vá»� phe nào váºy? Há»�i nhiá»�u thế để làm gì?” Lương Cảnh Lương bá»±c bá»™i muốn cúp máy.
Nghiêm Ngạn Khoát không cho phép chen ngang: “Tôi cần biết mức độ bất lợi cá»§a những bằng chứng Ä‘ó đối vá»›i anh!”
Lương Cảnh Lương im lặng hồi lâu, hắng giá»�ng rồi má»›i nói: “…Chỉ vài lần thôi, Ä‘á»�u ở khách sạn W.”
Nghiêm Ngạn Khoát gặng há»�i: “Chỉ vài lần?”
“CÅ©ng có thể là chục lần.” Lương Cảnh Lương đổi giá»�ng, “Hoặc mấy chục lần, chả nhá»› nữa.”
“Ngoài Vương Há»· ra, còn ai khác không?”
“…Còn.”
“…” Nghiêm Ngạn Khoát hít má»™t hÆ¡i tháºt sâu, “Số lượng, danh tính, và mối quan hệ kéo dài đến khi nào.”
Lương Cảnh Lương nhá»› lại: “Ba bốn ngưá»�i gì Ä‘ó, toàn là chÆ¡i bá»�i qua đưá»�ng, ai mà nhá»› nổi tên há»� là gì? Sau Tết thì không còn qua lại nữa.”
Nghiêm Ngạn Khoát mặt lạnh như tiá»�n: “Nói cách khác, mối quan hệ bất chính vá»›i những ngưá»�i không liên quan đến vụ án Ä‘ã chấm dứt trước khi anh đệ đơn ly hôn.”
Lương Cảnh Lương bất bình: “Chú ý lá»�i nói cá»§a cáºu—”
Nghiêm Ngạn Khoát ngắt lá»�i: “Trả lá»�i tháºt.”
Có lẽ lần đầu gặp phải đối tác cứng rắn đến váºy, Lương Cảnh Lương ngẩn ngưá»�i ra, trong lòng chỉ muốn đổi ngay ngưá»�i này, nhưng nghÄ© đến ngày ra tòa và tình cảnh cá»§a mình, Ä‘ành phải bình tÄ©nh, Ä‘i Ä‘i lại lại trong văn phòng, “Ä�úng! Cho nên tôi cÅ©ng không biết bá»�n há»� lấy bằng chứng này ở Ä‘âu ra! Bá»�n tôi rất cẩn tháºn, không thể nào bị ngưá»�i ngoài chụp được!”
Nghiêm Ngạn Khoát day day trán, dùng hÆ¡i thở sâu để Ä‘è nén cÆ¡n giáºn, “Biết rồi.”
Nghiêm Ngạn Khoát cúp máy, Hoàng Tiêu Tiêu uể oải há»�i: “Luáºt sư Nghiêm, sao anh lại nháºn mấy vụ kiểu này váºy?”
Nghiêm Ngạn Khoát tâm trạng không tốt, lạnh lùng nói: “Có việc thì nói.”
“Theo anh suốt ngày không phải lo chuyện ly hôn thì cÅ©ng là phân chia tài sản, em sắp có ám ảnh vá»›i Ä‘àn ông luôn rồi này!” Hoàng Tiêu Tiêu vừa ca cẩm vừa thu dá»�n tài liệu, “Trước khi kết hôn em nhất định phải Ä‘i công chứng tài sản má»›i được.”
Nghiêm Ngạn Khoát không nói gì, cúi đầu nhìn mục số 5 và 7 trong danh mục bằng chứng, chìm vào suy tư.
Hoàng Tiêu Tiêu gục mặt xuống bàn, rệu rã cất tiếng: “Cháºc, giá»� tên Lương Cảnh Lương này lại ngoại tình trong thá»�i kỳ hôn nhân, thế thì bao nhiêu yêu cầu ban đầu cá»§a mình coi như đổ sông đổ bể hết rồi.”
“Chỉ có thể Ä‘iá»�u chỉnh hướng phản tố thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát mở bản phản tố Ä‘ã soạn sẵn, mạnh tay gạch bá»� Ä‘i rất nhiá»�u, “Chúng ta rà soát lại bằng chứng má»™t lần nữa, xem mắt xích nào có sÆ¡ hở.”
Lần rà soát này lại kéo dài đến táºn Ä‘êm khuya, mí mắt Hoàng Tiêu Tiêu Ä‘ã muốn sụp xuống, vẫn phải cố gượng Ä‘i rá»a mặt rồi quay lại làm việc.
Nghiêm Ngạn Khoát Ä‘ang dá»±a vào ghế, sắc mặt còn tệ hÆ¡n cả hồi chiá»�u.
“Luáºt sư Nghiêm, anh vẫn chưa vá»� ạ?” Hoàng Tiêu Tiêu ngáp má»™t cái rồi bước tá»›i.
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn màn hình, giá»�ng trÄ©u nặng: “Ngày mai anh tính đến khách sạn W má»™t chuyến.”
Hoàng Tiêu Tiêu hiểu ngay, vẻ mặt cÅ©ng trở nên khó xá»: “Ý anh là…”
“Ừm.” Nghiêm Ngạn Khoát tắt máy tính, giá»�ng có chút bá»±c bá»™i, “Không còn gì thì hôm nay vá»� trước Ä‘i.”
Lá»�i tác giả:
Ä�ôi trẻ gặp phải bài toán khó rồi 😦
[1]Phản tố là má»™t quyá»�n cá»§a bị đơn trong vụ án dân sá»±, việc phản tố cá»§a bị đơn là việc bị đơn khởi kiện ngược lại nguyên đơn.