Quyển 1 – Chương 15: Một tia hi vọng

Trăng tròn vành vạch, ngọn cỏ hơi hơi lay động, đêm đã rất khuya. Thư phòng Lăng gia mơ hồ truyền ra tiếng người trò chuyện.

Lăng Kình Thiên mặt đầy bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, thở dài nói: "Lăng Thu, lần này con trở lại, không cần phải đi nữa, tình thế hiện giờ của Lăng gia không mấy lạc quan."

Một nam tử trường sam màu xám đứng giữa thư phòng, một thân phong trần, trên mặt có chút ủ rũ, chính giữa lông mày không ức chế được mà mơ hồ toát ra sự cứng cỏi kiên cường.

"Phụ thân, xin thứ cho Mạc Thu bất hiếu, nhưng lần này trở về, mấy ngày sau con sẽ lại rời đi, bởi vì chỉ khi đan điền của con được chữa trị tốt thì con mới có ích được cho Lăng gia." Lăng Mạc Thu mặt lộ ra vẻ trào phúng: "Nếu không con làm sao giúp được Lăng gia, làm sao xứng đáng với sự hi sinh của Đại ca và Tam ca."

Cái người chết kia tại sao lại không phải là hắn?

Những năm gần đây, ngây ngây ngốc ngốc, từ lâu hắn đã cảm thấy bản thân sống không bằng chết.

Người này chính là nhi tử nhỏ nhất của Lăng Kình Thiên - Lăng Mạc Thu.

Mười mấy năm trước, ba huynh đệ Lăng Hạo, Lăng Dực và Lăng Mạc Thu bị một đám người bí ẩn tập kích. Lăng Mặc Thu vì tuổi còn nhỏ năng lực thấp kém nên bị một chiêu của đám người kia phế mất đan điền, hoàn toàn trở thành một phế nhân. Nhưng dưới sự bảo vệ của hai ca ca mình, hắn có thể chạy trốn.

Kết cục của ba nhi tử Lăng Kình Thiên: một chết, một bị thương. Mà nhi tử Lăng lão gia thương yêu nhất trong ba nhi tử - Lăng Hạo, vốn là một thiên tài tuyệt thế, tuổi còn trẻ nhưng đã đạp được đến cảnh giới phong hào Thánh giả, đồng thời cũng chính là phụ thân ruột của Lăng Vô Song, hoàn toàn vô tăm vô tức. Một loạt đả kích kéo đến dồn dập khiến Lăng Kình Thiên vô cùng đau đớn, ngã một trận bệnh nặng đến thập tử nhất sinh. Nếu không phải nghĩ đến Lăng gia không ai chống đỡ, tôn nữ không người yêu thương thì sợ rằng lão gia tử cũng đã sớm nhắm mắt buông tay.

Lăng gia bắt đầu sa sút, tuột dốc không phanh, vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc từ đó cũng lảo đà lảo đảo trong mưa gió, thế lực xung quanh nơi nào cũng nhìn chằm chằm vào Lăng gia như chỉ trực chờ ngày có thể cấu xé.

"Aiiii." Thu lại suy nghĩ của mình, Lăng lão gia vuốt vuốt chòm râu, cúi đầu than nhẹ: "Mạc Thu, huyền lực cũng không phải là tất cả. Con không có huyền lực không có nghĩa là không giúp gì được cho Lăng gia."

Lão chỉ còn lại hai nhi tử, nhưng lão biết rõ Lăng Thương là người có lòng dạ ác độc, khó làm được việc lớn, nên vạn vạn lần không được để Lăng gia rơi vào trong tay Lăng Thương được. Còn Mạc Thu lại biến thành bộ dạng này, lẽ nào ông trời thật sự muốn diệt Lăng gia rồi sao?

Lăng Mạc Thu cười khổ lắc đầu: "Người không có thực lực như con làm sao có thể khiến mọi người ở Lăng gia tâm phục được?"

Hắn sao có thể không hiểu, phụ thân đây chỉ là muốn an ủi hắn mà thôi.

Lăng Kình Thiên thấy khuyên bảo cũng vô dụng, mặt tối sầm lại, quát: "Cứ quyết định thế này, người đã trở về, nhất định không được rời khỏi Lăng gia lần nữa!"

Đan điền bị phế vốn, còn cách nào có thể xoay chuyển, nơi nào có cách chữa trị được nữa? Chỉ là do tính tình Mạc Thu quá quật cường, quyết không chịu chấp nhận mà thôi.

"Ngươi có nghe thấy không?" Thấy Lăng Mạc Thu mím môi không trả lời, Lăng lão gia thật sự nổi giận, Mạc Thu không có lấy một tia huyền lực mà lại muốn bước chân ra ngoài, việc này bảo hắn sao có thể yên tâm được?

Ai ngờ Lăng Mạc Thu tay này nắm chặt cổ tay kia trong tay áo, kiên định nói: "Phụ thân, xin thứ cho hài nhi bất hiếu, chuyện gì cũng có thể nhưng riêng chuyện này, Mạc Thu nhất định sẽ không từ bỏ."

"Vô sỉ!" Lăng Kình Thiên đập bàn đứng dậy, tức giận đến lông mày dựng đứng: "Ngươi..... Ngươi cái đồ...."

"Gia chủ, gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!" Giữa lúc Lăng Kình Thiên đang muốn lên tiếng răn dạy, một hạ nhân đột nhiên lảo đảo xông vào thư phòng, mặt đầy sợ hãi: "Có chuyện lớn rồi, Vô Song tiểu thư hôm nay ở Minh Khê Lâu đả thương, đả thương, đả thương....."

"Cái gì, hôm nay Vô Song lại bị người ta đả thương nữa?" Dẫm lên vết xe đổ quá nhiều nên phản xạ tự nhiên đầu tiên trong đầu Lăng Kình Thiên chính là Lăng Vô Song lại bị bắt nạt. Việc xảy ra lúc này, chẳng khác nào tưới thêm dầu vào lửa, Lăng Kình Thiên lại vỗ bàn đứng dậy lần nữa, sức lực càng thêm vang dội: "Lần này là ai làm, lẽ nào lại như thế, hắn xem Lăng gia ta là nơi không người sao!"

"Không phải, không phải như vậy, không phải như vậy đâu gia chủ!" Người kia thái độ có chút kì lạ, mặt ức đến đỏ chót, mở miệng khó khăn, lắp bắp lời ra lời vào.

"Đến cùng là còn gì nữa?" Lăng Kình Thiên tính tình nóng nảy, vỗ một chưởng lên bàn, vừa nghiêng người liền lập tức gấp gáp đi đến cửa phòng, lo lắng hỏi: "Lẽ nào Vô Song bị trọng thương.... hay nàng bị đánh thành tàn phế?"

Hắn còn tưởng con thỏ chết bầm này đã cải tà quy chính, nhưng mới thành thật trong tiểu viện được mấy ngày đã lại chạy ra ngoài, bây giờ còn chưa biết đã bị người ta bắt nạt cho thành cái dạng gì rồi, thật sự nàng không thể để lão bớt lo lắng được chút nào sao.

Hạ nhân kia nuốt nuốt nước bọt, mặt mũi nhăn nhó: "Không phải, là Vô Song tiểu thư dùng một cước đá tàn chỗ kia của thiếu gia phủ Hộ Quốc Tướng Quân!"

"Hả?" Bước chân đang định bước ra ngoài của Lăng Kình Thiên đột nhiên bị đông cứng lại, lão quay đầu kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì?"

Vô Song không có huyền khí, người khác không bắt nạt nàng là lão đã muốn đốt nhang cảm tạ, nhưng từ khi nào lại đến lượt nàng bắt nạt người khác rồi? Lăng lão gia nhíu chặt mày, bây giờ là tình huống gì, có phải hắn đã bỏ quên chuyện gì không?

"Gia chủ, ngươi nghe ta nói, chuyện thật ra là như vậy đó." Hạ nhân kia vội thở vài ngụm khí, mới chậm rãi kể ra gốc ngọn sự tình..

Lúc Lăng Kình Thiên nghe thấy Lăng Vô Song một cước đá bay Lý Minh Huy vốn là huyền giả bậc Huyền cấp năm ra ngoài, mắt đen tỏa sáng rực rỡ, râu mép run lên, nhất thời vỗ tay một cái, quát to: "Đá rất tốt!"

Tươi cười rạng rỡ, vỗ tay tán thưởng, một lời ba chữ, mười phần trung khí.

"Gia chủ!" Tên hạ nhân đầu chảy xuống hắc tuyến, ta nói gia chủ đại nhân ngươi có nghe rõ trọng điểm câu chuyện không? Trọng điểm nha.

Tên hạ nhân câm nín hồi lâu, như không thể chịu được nữa, nhẹ giọng nhắc nhở: "Gia chủ, chuyện kia.... Vô Song tiểu thư một cước đá phế người ta, người ta là thiếu gia phủ Hộ Quốc Tướng Quân đó, là tôn tử mà kiếm thánh Lý Thiên Nhất yêu thương nhất!"

Kiếm thánh Lý Thiên Nhất, dù là Hoàng đế nhìn thấy cũng muốn tôn kính, nhượng hắn ba phần. Lần này lá gan của Vô Song tiểu thư có hơi lớn, không những dám động chân, mà người nào cũng dám đá.

"Phạch" Ai ngờ Lăng Kình Thiên chỉ vung lên tay áo bào, chắp tay sau lưng, còn cả giận nói: "Tôn tử của Lý Thiên Nhất hắn là tôn tử, còn tôn nữ của lão tử thì không phải tôn nữ sao. Tôn tử của hắn có gia gia yêu thương, vậy tôn nữ của lão tử thì không được gia gia nó yêu thương sao!"

Người hầu nghe vậy, mặt mũi đen trầm, mối quan hệ này thật hỗn loạn.

Lăng Kình Thiên hừ hừ hai tiếng, tàn nhẫn vung tay áo bào lên, lui về sau một bước ngồi xuống ghế nệm lớn.

"Người khác sợ Lý Thiên Nhất hắn nhưng lão phu thì không sợ, lão phu liền ngồi ở đây đợi Lý Thiên Nhất hắn đến tìm lão phu lý luận."

Lăng Kình Thiên hắn sống cả đời chưa từng sợ ai, chẳng lẽ lại để tôn nữ hắn phải chịu Lý Minh Huy bắt nạt mà không được trả đũa sao? Đây là cái đạo lí hoang đường gì?

Tên hạ nhân nghe vậy không khỏi sững sờ, hắn dĩ nhiên còn quên chưa nói về sau còn có Thiên Dạ Vân ra tay ngăn lại, đây là chi tiết cực kì quan trọng.

Lăng Mạc Thu khẽ nhíu mày, nhiều năm qua hắn rất ít quan tâm tới Vô Song, đúng là hổ thẹn với Tam ca. Nhưng Vô Song này chẳng phải trời sinh phế vật, không thể hội tụ được huyền khí sao? Không giống hắn bị người ta phế bỏ.

Nghĩ tới đây, Lăng Mạc Thu lại buồn khổ trong lòng, sắc mặt khẽ trầm xuống: "Phụ thân, Mạc Thu lui xuống trước."

"Đi đi, ngươi mới về cũng mệt rồi, gọi hạ nhân sắp xếp các thứ còn lại đi." Lăng lão gia vỗ về chòm râu, có chút bất dĩ trả lời một câu.

Chuyện này không gấp, nếu hắn bị lão bức cho cuống lên, tiểu tử này không biết chừng sẽ âm thầm lén lút rời đi.

Đổ nhiên trong lòng Lăng lão qua xẹt qua một ý tưởng không tên. Ở phương diện chế thuốc, Vô Song rất có thiên phú, kia biết đâu nàng còn có cách cứu được đan điền của lão tứ cũng nên.

"Đúng vậy, sao ta lại quên mất con nhóc kia được chứ." Lăng lão gia vỗ đùi, cười lên hai tiếng, hai mắt sáng rực, càng nghĩ càng thấy có hi vọng, gần đây nhóc con kia cho hắn rất nhiều kịn hỉ, biết đâu được còn có thể....

Lăng lão gia suy nghĩ quá thất thần, còn chưa đợi lão trả lời, Lăng Mạc Thu đẫ gật đầu lui ra, sắc mặt ảm đạm, không nói thêm gì.

Ánh trăng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ yên ả trong suốt, gợn sóng trong trẻo bị gió vuốt ve mà đứng lên chuyển động, hơi thở của cây cỏ bị bao bộc trong gió hồ mát mẻ, dần dần khuyếch tán trong không khí.

Giữa đồng cỏ, Lăng Vô Song ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ, ngưng thần hấp thụ, cảm nhận từng tia khí tức dị dạng, linh khí tróc ra từ đất trời. Linh khí chạy dọc theo kinh mạch cả người, chầm chậm chuyển động, nhưng vừa lưu chuyển được đến đan điền lại giống như đá chìm đáy biển vậy, biến đâu mất dạng.

Hấp thụ vận chuyển thêm mấy lần nữa nhưng cũng không có kết quả, Lăng Vô Song khẽ thở dài, mở mắt ra: "Thân thể này quả đúng là phế vật, đan điền giống như hố đen không đáy vậy, tiến vào bao nhiêu ra bấy nhiêu. Xem ra Chu Xích Quả kia, không tìm không được!"

"Bàn về hai chữ "phế vật", Vô Song không sánh được với Tứ thúc."

Giữa lúc Lăng Vô Song đang đứng dậy phủi đất cỏ trên người xuống, chuẩn bị rời đi thì bên tai phát ra một tiếng giống như đang tự giễu như thế.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Rừng Lạc Nhật
2 Quyển 1 - Chương 2: Nhổ lông trên đầu sư tử
3 Quyển 1 - Chương 3: Ngươi gọi cha cầu mẹ cũng vô dụng
4 Quyển 1 - Chương 4: Giết người đền mạng
5 Quyển 1 - Chương 5: Tức giận đến hộc máu
6 Quyển 1 - Chương 6: Nói chuyện trong thư phòng
7 Quyển 1 - Chương 7: Một cước đá bay
8 Quyển 1 - Chương 8: Đan lục
9 Quyển 1 - Chương 9: Thiên tài
10 Quyển 1 - Chương 10: Tặng đan
11 Quyển 1 - Chương 11: Tuyệt sắc nhân gian
12 Quyển 1 - Chương 12: Gặp con ruồi trên đường đi
13 Quyển 1 - Chương 13: Giữa nơi nào đó
14 Quyển 1 - Chương 14: Cường giả thần bí
15 Quyển 1 - Chương 15: Một tia hi vọng
16 Quyển 1 - Chương 16: Long Xà Lan
17 Quyển 1 - Chương 17: Oan gia ngõ hẹp
18 Quyển 1 - Chương 18: Ám hạ độc thủ
19 Quyển 1 - Chương 19: Ai ác hơn ai?
20 Quyển 1 - Chương 20: Uy quyền của vương giả
21 Quyển 1 - Chương 21: Cuộc chiến của đỉnh cao thần nhân!
22 Quyển 1 - Chương 22: Huyền thú thần bí
23 Quyển 1 - Chương 23: Lừa gạt tiểu thú
24 Quyển 1 - Chương 24: Hỗn Hoả Linh
25 Quyển 1 - Chương 25: Hắc thạch thần bí
26 Quyển 1 - Chương 26: Hỗn Hoả Dực
27 Quyển 1 - Chương 27: Thánh quả không hoa
28 Quyển 1 - Chương 28: Thiên tài nhảy cấp
29 Quyển 1 - Chương 29: Đan Thánh Thiên Dạ Vân
30 Quyển 1 - Chương 30: Học Viện Già Nam
31 Quyển 1 - Chương 31: Gặp lại kẻ thù
32 Quyển 1 - Chương 32: Một tát đánh ngốc
33 Quyển 1 - Chương 33: Ta chính là đánh ngươi
34 Quyển 1 - Chương 34: Làm rõ thân phận
35 Quyển 1 - Chương 35: Thiên Dạ Vân
36 Quyển 1 - Chương 36: Nứt!
37 Quyển 1 - Chương 37: Phong hào thánh giả ra đời
38 Quyển 1 - Chương 38: Yêu Nữ Lý Mị Nhi
39 Quyển 1 - Chương 39: Tức giận hại thân
40 Quyển 1 - Chương 40: Đến đông đủ
41 Quyển 1 - Chương 41: Đấu Sinh Tử
42 Quyển 1 - Chương 42: Đánh Cược Kinh Thế
43 Quyển 1 - Chương 43
44 Quyển 1 - Chương 44
45 Quyển 1 - Chương 45: Ngươi làm mấy chuyện bình thường được không?
46 Quyển 1 - Chương 46: Kiến huyết phong hầu
47 Quyển 1 - Chương 47: Bầy nguyệt lang
48 Quyển 1 - Chương 48: Ta cho ngươi rống!
49 Quyển 1 - Chương 49: Hình người khổng lồ Đại chiến cuồng mãng che trời
50 Quyển 1 - Chương 50: Song Sinh Tịnh Đế Liên!
51 Quyển 1 - Chương 51: Ngàn cân treo sợi tóc
52 Quyển 1 - Chương 52: Đấu sinh tử
53 Quyển 1 - Chương 53: Ta cho ngươi xem! Ai mới là thiên tài? (1)
54 Quyển 1 - Chương 53-2: Ta cho ngươi xem! Ai mới là thiên tài? (2)
55 Quyển 1 - Chương 54: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (1)
56 Quyển 1 - Chương 54-2: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (2)
57 Quyển 1 - Chương 54-3: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (3)
58 Quyển 1 - Chương 55: Chỉ tuân theo lệnh vô song tiểu thư (1)
59 Quyển 1 - Chương 55-2: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (2)
60 Quyển 1 - Chương 55-3: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (3)
61 Quyển 1 - Chương 56-1: Bạo Lực Phiên Sơn Ấn, Một Đám Thổ Phỉ! (1)
62 Quyển 1 - Chương 56-2: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (2)
63 Quyển 1 - Chương 56-3: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (3)
64 Quyển 1 - Chương 57: Tiểu Thư Lăng Gia Là Phế Vật? (1)
65 Quyển 1 - Chương 57-2: Tiểu thư lăng gia là phết vật? (2)
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Rừng Lạc Nhật
2
Quyển 1 - Chương 2: Nhổ lông trên đầu sư tử
3
Quyển 1 - Chương 3: Ngươi gọi cha cầu mẹ cũng vô dụng
4
Quyển 1 - Chương 4: Giết người đền mạng
5
Quyển 1 - Chương 5: Tức giận đến hộc máu
6
Quyển 1 - Chương 6: Nói chuyện trong thư phòng
7
Quyển 1 - Chương 7: Một cước đá bay
8
Quyển 1 - Chương 8: Đan lục
9
Quyển 1 - Chương 9: Thiên tài
10
Quyển 1 - Chương 10: Tặng đan
11
Quyển 1 - Chương 11: Tuyệt sắc nhân gian
12
Quyển 1 - Chương 12: Gặp con ruồi trên đường đi
13
Quyển 1 - Chương 13: Giữa nơi nào đó
14
Quyển 1 - Chương 14: Cường giả thần bí
15
Quyển 1 - Chương 15: Một tia hi vọng
16
Quyển 1 - Chương 16: Long Xà Lan
17
Quyển 1 - Chương 17: Oan gia ngõ hẹp
18
Quyển 1 - Chương 18: Ám hạ độc thủ
19
Quyển 1 - Chương 19: Ai ác hơn ai?
20
Quyển 1 - Chương 20: Uy quyền của vương giả
21
Quyển 1 - Chương 21: Cuộc chiến của đỉnh cao thần nhân!
22
Quyển 1 - Chương 22: Huyền thú thần bí
23
Quyển 1 - Chương 23: Lừa gạt tiểu thú
24
Quyển 1 - Chương 24: Hỗn Hoả Linh
25
Quyển 1 - Chương 25: Hắc thạch thần bí
26
Quyển 1 - Chương 26: Hỗn Hoả Dực
27
Quyển 1 - Chương 27: Thánh quả không hoa
28
Quyển 1 - Chương 28: Thiên tài nhảy cấp
29
Quyển 1 - Chương 29: Đan Thánh Thiên Dạ Vân
30
Quyển 1 - Chương 30: Học Viện Già Nam
31
Quyển 1 - Chương 31: Gặp lại kẻ thù
32
Quyển 1 - Chương 32: Một tát đánh ngốc
33
Quyển 1 - Chương 33: Ta chính là đánh ngươi
34
Quyển 1 - Chương 34: Làm rõ thân phận
35
Quyển 1 - Chương 35: Thiên Dạ Vân
36
Quyển 1 - Chương 36: Nứt!
37
Quyển 1 - Chương 37: Phong hào thánh giả ra đời
38
Quyển 1 - Chương 38: Yêu Nữ Lý Mị Nhi
39
Quyển 1 - Chương 39: Tức giận hại thân
40
Quyển 1 - Chương 40: Đến đông đủ
41
Quyển 1 - Chương 41: Đấu Sinh Tử
42
Quyển 1 - Chương 42: Đánh Cược Kinh Thế
43
Quyển 1 - Chương 43
44
Quyển 1 - Chương 44
45
Quyển 1 - Chương 45: Ngươi làm mấy chuyện bình thường được không?
46
Quyển 1 - Chương 46: Kiến huyết phong hầu
47
Quyển 1 - Chương 47: Bầy nguyệt lang
48
Quyển 1 - Chương 48: Ta cho ngươi rống!
49
Quyển 1 - Chương 49: Hình người khổng lồ Đại chiến cuồng mãng che trời
50
Quyển 1 - Chương 50: Song Sinh Tịnh Đế Liên!
51
Quyển 1 - Chương 51: Ngàn cân treo sợi tóc
52
Quyển 1 - Chương 52: Đấu sinh tử
53
Quyển 1 - Chương 53: Ta cho ngươi xem! Ai mới là thiên tài? (1)
54
Quyển 1 - Chương 53-2: Ta cho ngươi xem! Ai mới là thiên tài? (2)
55
Quyển 1 - Chương 54: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (1)
56
Quyển 1 - Chương 54-2: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (2)
57
Quyển 1 - Chương 54-3: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (3)
58
Quyển 1 - Chương 55: Chỉ tuân theo lệnh vô song tiểu thư (1)
59
Quyển 1 - Chương 55-2: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (2)
60
Quyển 1 - Chương 55-3: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (3)
61
Quyển 1 - Chương 56-1: Bạo Lực Phiên Sơn Ấn, Một Đám Thổ Phỉ! (1)
62
Quyển 1 - Chương 56-2: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (2)
63
Quyển 1 - Chương 56-3: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (3)
64
Quyển 1 - Chương 57: Tiểu Thư Lăng Gia Là Phế Vật? (1)
65
Quyển 1 - Chương 57-2: Tiểu thư lăng gia là phết vật? (2)