Quyển 1 – Chương 67

Mộ Dung Thư buông tay nàng ta ra, trở lại ghế chủ vị ngồi, nhìn lướt qua thần sắc của Mộ Dung Lâm, nàng nâng ly trà lên hớp vài ngụm, sau đó ngẩng đầu, vờ như lơ
đãng nói: “Nhị di nương gần đây khỏe không?”

“Tốt.” Mộ Dung Lâm
còn đang khiếp sợ về lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thư, nên khi nghe nàng
hỏi vậy liền vô ý thức mà trả lời. Nhưng vừa nói ra, càng làm thêm sợ
hãi, liền sửa lại: “Sau khi Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ, Lâm nhi
cùng Nhị di nương cũng không còn liên hệ, lúc này thì Lâm nhu cũng không biết Nhị di nương ra sao. Cũng không có nghe người ta nói đến. Nhị di
nương phạm sai lầm nên mới bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên hạ nhân trong
phủ không ai có tin tức của bà.”

Tốt? Mộ Dung Thư khép hờ mắt,
Nhị di nương đã bị đuổi ra khỏi phủ nhưng vẫn không biết an phận? Sợ lần cái này là do Mộ Dung Lâm nghĩ ra. Bất quá... Lý thị tuy có tâm cơ,
nhưng Nhị di nương chính là niềm vui của Mộ Dung Thu, không phải là bà
ta muốn lợi dụng Mộ Dung Lâm để xoay người lần nữa đi! Tuy nói là bị
đuổi ra khỏi phủ, nhưng ai biết được là bà ta có thật là bị đuổi đi? Bà
ta đã theo Mộ Dung Thu nhiều năm như vậy, chắc là vớt được không ít đi
(vớt tiền của)!Cũng khó trách Mộ Dung Lâm lại nói là bà ta sống tốt!

“Ha ha... Nhị muội cũng không cần lo lắng, nhưng nếu lo lắng, thì cứ phái
người đi tìm, nếu như có tin tức, ngươi và đại ca của ngươi cùng nhau
giúp Nhị di nương. Dù sao thì đó cũng là người sanh các ngươi.” Mộ Dung
Thư cúi đầu cười nói.

“Vương phi chớ nói vậy, tuy Nhị di nương là người sanh ra Lâm nhi và đại ca, nhưng Lâm nhi và đại ca vẫn hiếu thuận với mẫu thân nhất, đại ca nói cả đời này muốn chăm sóc thật tốt cho mẫu thân. Nếu Nhị di nương phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, dĩ nhiên sẽ
không còn quan hệ với Lâm nhi và đại ca.” Mộ Dung vừa nói thì đã phủi
sạch mối quan hệ giữa nàng ta cùng Nhị di nương.

Mộ Dung Thư liếc mắt nhìn Hồng Lăng, Hồng Lăng dĩ nhiên đã hiểu, liền nhìn Mộ Dung Lâm
lắc đầu nói: “Nhị tiểu thư làm sao có thể nói tuyệt tình như vậy chứ?
Nhị di nương tuy đã làm sai, nhưng từ trước đến nay đều đã chăm sóc và
giáo dưỡng rất tốt cho Nhị tiểu thư cùng Đại thiếu gia.”

Mộ Dung
Lâm vừa nghe, âm thầm cắn răng, trách không được Mộ Dung Thư lại đáp ứng cho nàng ở lại, thì ra là đã biết trước nàng sẽ đến nên chờ! Bất quá,
nàng không có giống như Mộ Dung Tuyết, chỉ vì mấy câu nói của Mộ Dung
Thư mà đã không biết đối phó lại như thế nào. Nước mắt tràn mi, trên
khuôn mặt trắng noãn của nàng ta lại đầy nước mắt, quả nhiên là phiên
bản lúc còn trẻ của Nhị di nương, điềm đạm đáng yêu, “Cũng không còn
cách nào khác mà. Dù sao kết quả này là do Nhị di nương tự làm tự chịu,
phụ thân đã hạ lệnh, không cho ta cùng đại ca có quan hệ gì với Nhị di
nương.”

“Đừng nghĩ về mấy chuyện này nữa. Chỉ cần Nhị di nương ở bên ngoài có thể sống tốt là được rồi.” Mộ Dung Thư gật đầu nói.

“Vương phi, người mới vừa từ Trúc viên trở về. Có mệt không? Nô tì giúp người
trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó sẽ an bài phòng cho Nhị tiểu thư.” Hồng
Lăng nói.

Mộ Dung Thư gật đầu, phân phó nói với Hồng Lăng: “Chiếu cố cho tốt, hiếm lắm Nhị muội mới đến một lần. Ở trong vương phủ cũng
không lâu lắm. Hai, ba ngày nữa đã hồi phủ.”

Hai, ba ngày? Thời
gian quá ngắn! Hết ba ngày không biết có thể gặp được Vũ Văn Mặc không
kìa! Thời gian như vậy, càng không thể nghĩ tới Vũ Văn Mặc sẽ nạp nàng
làm thiếp! “Lâm nhi gần đây nhàn rỗi, có thể ở trong vương phủ mấy ngày
để bồi Vương phi thật tốt.”

Mộ Dung Thư đảo mắt nói, “Nếu Nhị
muội ở trong vương phủ quá lâu sẽ khiến bọn hạ nhân đồn đãi, dù sao đây
là phủ Nam Dương Vương không phải phủ Tướng quân. Nếu như liên lụy đến
thanh danh của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự cười khổ! Được rồi, không
cần nói gì nữa, bản Vương phi biết tâm ý của ngươi. Ngươi trở về phòng
nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm tốt, tỷ muội chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Mộ Dung Lâm vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghe được mấy lời của Mộ Dung
Thư, cũng không thể nói thêm cái gì, nếu không sẽ khiến Mộ Dung Thư chán ghét.

Hồng Lăng an bài cho Mộ Dung Lâm một căn phòng cách không
xa Sương phòng của Hiên nhi. Cũng để cho Thu Cúc hầu hạ cho Mộ Dung Lâm. Mộ Dung Lâm đương nhiên biết Thu Cúc là đại nha hoàn, nàng đoán chắc là Mộ Dung Thư cho nàng ta đến giám sát nàng, vì thế luôn hòa nhã với Thu
Cúc.

Sau khi Mộ Dung Thư trở về phòng, liền nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên giường.

“Hiên nhi.” Mộ Dung Thư khẽ gọi. Tuy Hiên nhi không phải do nàng sanh ra,
nhưng Hiên nhi lại hiểu chuyện cũng rất đáng yêu khiến cho nàng thật sự
yêu thích, trong lòng cũng cho bé là con của mình.

Thật ra thì
Hiên nhi rất nhạy cảm. Nhỏ như vậy mà đã phải trải qua nhiều chuyện,
muốn nhất chính là được Mộ Dung Thư yêu thương, cho nên mấy ngày nay rất là nghe lời. Ngoại trừ những lúc rời gian phải đối mặt với vết nước
tiểu trên giường, có chút tức giận. Còn những lúc khác, đứa bé này thật
thông minh cùng ngoan.

Hiên nhi vừa thấy Mộ Dung Thư trở về, lập
tức nhảy xuống giường, lảo đảo chạy tới, nhào vào lòng Mộ Dung Thư, vui
vẻ nói: “Mẫu thân, cuối cùng người đã về, Hiên nhi đợi người rất lâu
rồi. Mẫu thân, người xem, đây là trứng do Hiên nhi luộc. Người mau ăn
đi, Hiên sợ nói lạnh nên đã bưng trong lòng.” Bàn tay nhỏ bé trắng noãn
từ trong lòng lấy ra một quả trứng gà, xem như vật quý hiếm mà đưa cho
Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư vội cầm lấy trừng gà, nghe Hiên nhi nói, trong lòng không tránh cảm thấy ấm áp. “Hiên nhi thật ngoan, mẫu thân
liền ăn.” Tuy buổi trưa ăn không ít, lúc này tuy không ăn nổi nhưng vẫn
phải ăn, nhưng khi nàng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt phượng của Hiên nhi, Mộ Dung Thư liền nhìn lại cái trừng.

Trứng gà luộc, Mộ Dung Thư liền cắn một cái, tinh tế nhai, chưa bao giờ nghĩ là trứng gà luộc
lại ngon như mỹ vị, lập tức xoa đầu Hiên nhi, dịu dàng nói: “Trứng gà
thật ngon. Mẫu thân chưa bao giờ ăn một cái trứng gà nào ngon như vậy.”

“Mẫu thân thích ăn? Sau này Hiên nhi sẽ luộc thật nhiều cho người ăn.” Nụ cười trên mặt Hiên nhi rực rỡ như một đóa hoa.

“Ừ.” Mộ Dung Thư gượng gật đầu.

Hiên nhi từ trong lòng Mộ Dung Thư nhảy xuống, sau đó nhìn về phía cửa chính Mai viên, “Mẫu thân, Hiên nhi nghe nói là có một nữ nhân xấu vừa tới!
Vân Mai tỷ và Thanh Bình tỷ đều nói là nữ nhân đó từng đối xử không tốt
với mẫu thân. Bây giờ sao lại không thấy?”

Mộ Dung Thư sửng sốt,
nhớ tới Mộ Dung Lâm, Vân Mai và Thanh Bình lại nói cái này ở trước mặt
Hiên nhi? Vừa muốn nói lại, đã thấy hai tay nhỏ của Hiên nắm chặt thành
quyền, bộ dạng chính là muốn bảo vệ cho Mộ Dung Thư, “Ai khi dễ mẫu
thân, Hiên nhi liền khi dễ lại!”

Nàng nhịn không được liền bật cười nói: “Con nhỏ đã như vậy.”

Mộ Dung Thư không nghĩ tới là Hiên nhi không chỉ nói như vậy, mà là thật sự làm.

Vốn cho là bé chạy ra ngoài chơi đùa, ai biết nàng chỉ mới nghỉ được hai
khắc thì Thu Cúc lại kinh hoảng chạy tới nói, “Vương phi, tiểu thiếu gia xảy ra chuyện!”

“Chuyện gì?” Mộ Dung Thư cả kinh, có phải là Hiên nhi quá bướng bỉnh, không cẩn thận đụng đầu nên bị thương?

“Tiểu thiếu gia ở trong phòng của Nhị tiểu thư. Nô tỳ vốn ở ngoài phòng canh, sau khi nghe được âm thanh liền chạy vào, vừa vào đã thấy tiểu thiếu
gia ngồi khóc ở dưới đất. Nô tỳ hỏi chuyện gì xảy ra. Nhị tiểu thư liền
nói tiểu thiếu gia đến gặp nàng ta, sau đó tặng trứng gà luộc. Kết quả
là tiểu thiếu gia tự tay làm rớt trứng gà, sau đó khóc.” Thu Cúc nói
ngắn gọn. Dĩ nhiên lúc thấy Hiên nhi khóe mặt đỏ bừng, nàng cũng đau
lòng vô cùng, nàng dỗ thế nào cũng không nín khóc nên đành đến tìm Vương phi để người tự thân đến xem!

Mộ Dung Thư cũng không nghĩ nhiều, liền nóng nảy đi.

Kết quả là vừa vào, liền thấy Hiên nhi đang cầm một cái trừng gà bị bể,
trên mặt còn chưa khô nước mắt, ánh mắt thê thảm nhìn Mộ Dung Thư:
”Ngươi quăng trứng gà của Hiên nhi! Ngươi bồi thường cho Hiên nhi! Ngươi là người xấu, rất rất xấu... Hiên nhi muốn nói cho phụ thân, để cho phụ thân đuổi ngươi ra khỏi phủ!”

Lời này vừa là lên án, chỉ trích
cũng như đã định tội cho người ta, Mộ Dung Thư che trán. Đúng là đứa bé
này nói thì sẽ làm, tốc độ làm cũng không bình thường đi.

Lúc này Mộ Dung Lâm rất là oan uổng, nàng thế nào cũng không biết sao đứa bé
này lại không ngoan cùng quá quắt như vậy! Đúng là con của hạ nhân, lại
theo Liễu Ngọc Nhi bị đuổi ra khỏi phủ! Nhỏ như vậy mà đã có thể làm
nàng chịu thiệt. Sau khi thấy Mộ Dung Thư, nàng đã định nói rõ mọi
chuyện, thế nhưng Hiên nhi lại giành nói trước.

Hiên nhi nghiêng
đầu thì nhìn thấy Mộ Dung Thư, cũng nhanh chóng bổ nhào vào nàng, ôm
chân Mộ Dung Thư mà khóc: “Mẫu thân, nàng ta làm bể trứng gà của Hiên
nhi, vẫn không chịu bồi thường. Nàng thật xấu...”

Mộ Dung Thư yên lặng ôm lấy Hiên nhi, sau đó nói: “Ngươi sao lại chạy tới đây?”

“Các tỷ tỷ nói, muội muội của mẫu thân đến, còn là nữ nhân rất xinh đẹp.
Hiên nhi liền chạy tới, muốn tặng cho nàng trứng gà... Nàng thật xấu...
Làm bể trứng của Hiên nhi.” Hiên nhi khóc đến sưng mắt, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào người Mộ Dung Lâm mà khóc lớn.

Còn nhỏ như vậy, mà đã có thể làm như thế thì thật không bình thường!

Sau khi nghe Hiên nhi giải thích xong, Mộ Dung Thư liền nhìn về phía Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Lâm sửng sốt, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Hiên nhi nói: “Đứa bé này nói dối. Vương phi, không phải như vậy đâu.”

Mộ Dung Lâm vừa nói xong, sắc mặt Mộ Dung Thư liền trầm xuống, nàng dĩ
nhiên biết chuyện này là do Hiên nhi làm! Bất quá... bên ngoài còn có
người, Mộ Dung Lâm lại hô to lên như thế, Hiên nhi không phải con ruột
của Vương gia, chắc chắn vì vậy mà người đã bố trí. Cho nên sẽ không để
cho Hiên nhi gánh vác.

“Nhị muội có phải đã quên đây là phủ Nam
Dương Vương? Ở đây cũng không phải là phủ Tướng quân. Hiên nhi là nghĩa
tử của bản Vương phi. Cũng là Nam Dương Vương Đại thiếu gia, Hiên nhi
tặng ngươi trứng gà, ngươi lại dám quăng đi! Xem ra là bản Vương phi tin lầm ngươi! Cho rằng ngươi tự biết thân biết phận. Hôm nay, xem ra ngươi vẫn không biết thay đổi! Bây giờ, phủ Nam Dương Vương không dám chứa
chấp một người cao quý như ngươi! Hồng Lăng, chuẩn bị, tiễn Nhị tiểu thư hồi phủ Tướng quân!” Mộ Dung Thư lạnh lùng nói, ánh mặt băng lãnh, sau
đó phân phó cho Hồng Lăng.

Hồng phản ứng nhanh nhạy, nhìn thấy
tiểu thiếu gia khóc sưng cả mắt, lòng nàng thật sự sinh ra thương yêu,
Nhị tiểu thư này thật không biết điều!

Mộ Dung nghe xong có chút
sửng sốt, trong lòng hối hận, liền biết là đứa bé này đang vu oan cho
nàng, nhưng nói ra, ai sẽ tin tưởng đứa bé ba tuổi chứ? Không được, nàng nhất định phải giải thích rõ ràng, liền vội nói: “Vương phi, Lâm nhi
không có làm như vậy, chỉ là không cẩn thận nên mới đánh rơi cái trứng
gà, tuyệt đối không có quăng đi. Tiểu thiếu gia còn nhỏ, nhất định là
không hiểu chuyện...”

“Câm miệng! Nam Dương Vương Đại thiếu gia lại có thể để ngươi vu tội!” Mộ Dung Thư quát một tiếng.

Thân hình Mộ Dung Lâm khẽ run, dĩ nhiên Mộ Dung Thư hiểu rõ mọi chuyện nên
chắc chắn sẽ không hỏi đến chân tướng, như thế thì làm sao nàng giải
thích! Như vậy xem ra, vừa rồi Mộ Dung Thư chỉ là giả vờ hòa nhã, căn
bản không muốn cho nàng ở lại vương phủ! Mộ Dung Thư thật đúng là ác
tâm. Nhất định là nàng ta nói tên nghiệt chủng này hại nàng.

Ánh mắt nhìn ra cửa, chợt thấy Vũ Văn Mặc, quả nhiên là ông trời chiếu cố cho nàng!

Nàng lập tức chạy tới, quỳ giối trước mặt Vũ Văn Mặc, nước mắt tự rơi như
mưa, giọng nói thê lương, bi bi thảm thảm nói: “Vương gia, người vì Lâm
nhi làm chủ!”

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Vũ
Văn Mặc đã đứng trước cửa, không biết hắn đã đứng bao nhiêu lâu, lại
nghe thấy lời của Mộ Dung Lâm, trong lòng cười nhạt, Mộ Dung Lâm này
diễn xuất thật nhập tâm và xuất sắc đi!

Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn người quỳ gối trước mặt. Mơi mỏi mím chặt thành một đường thẳng, đáy mắt có vài tia chán ghét.

Mộ Dung Lâm vẫn cúi đầu khóc, không nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư không ngừng cười lạnh, nhìn từ trên xuống dưới người Vũ Văn
Mặc, muốn nhìn xem hắn có thể thương hoa tiếc ngọc không.

Hiên
nhi ở trong ngực nàng vẫn còn chảy nước mắt, sau khi nghe thấy lời của
Mộ Dung Lâm, liền xoay đầu nhìn lại, quả nhiên là thấy Vũ Văn Mặc! Liền
cho là mình gây họa! Hai hàng lệ liền tuôn, có chút ủy khuất nhìn Mộ
Dung Thư, đôi mắt phượng câu hồn, khiến cho Mộ Dung Thư ngây người một
chút, sau đó nàng thầm than, nghĩ không ra nàng cũng sẽ bị sắc đẹp mê
hoặc! Bất quá... nhìn thấy sắc mặt của bé, nàng liền biết là bé sợ mình
gây họa, cho nên mới phải lộ ra biểu tình thế này.

“Mẫu thân...” Hiên nhiên ôm cổ nàng, khe khẽ kêu một tiếng, sau đó nhìn về phía Vũ Văn Mặc, thấp giọng kêu: “Phụ thân.”

Vũ Văn Mặc nghe vậy, con ngươi khẽ lóe, nhìn Hiên nhi một chút sau đó lại
đưa mắt về phía người của Mộ Dung Thư, trầm giọng nói: “Vừa rồi có chút
vấn đề, liền tới hỏi.”

Hắn xem như không thấy Mộ Dung Lâm đang quỳ gối trước mặt, chỉ nhìn Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư buông Hiên nhi ra, đứng dậy phúc thân thi lễ với Vũ Văn Mặc: “Thần thiếp gặp qua gia.”

Hiên nhi cũng liền theo quy củ, hành lễ nói: “Hiên nhỉ thỉnh an phụ thân.”

Vũ Văn Mặc gật đầu, “Đứng lên đi.”

“Vâng.” Mộ Dung Thư và Hiên nhi đồng thời đáp.

Mộ Dung nhìn màn này mà ngốc lăng tại chỗ. Có chút phản ứng, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi là Vũ Văn Mặc suy nghĩ nên không nhìn thấy nàng?
Nếu như nàng mà cứ như vậy trở về phủ Tướng quân, phụ thân nhất định sẽ
trách cứ kìa, mà nàng cũng mất mặt, lần này tới vương phủ thì nàng đã
phí không ít tâm tư. Bất luận thế nào thì cũng thể để cho Mộ Dung Thư
đuổi nàng đi.

Huống hồ đây là một cơ hội tốt, Vũ Văn Mặc đang ở
trước mặt! Nhị di nương đã từng nói, trước mặt nam nhân phải mềm mại
đáng yêu, điềm đạm, khiến họ sinh lòng thương tiếc. Nàng rất tự tin về
vóc người cùng tướng mạo của mình, lúc này trên mặt nàng chảy hai hàng
lệ trong suốt.

Liền cấm khăn gấm lau khoe mắt, thân hình run lên
như cành liễu trong gió, thấp giọng khóc: “Vương gia, đây không phải lỗi của ta. Lúc đó ta không thấy rõ nên mới không thể tiếp lấy quả trứng.
Lúc đó vỏ trứng có chút trơn. Xin Vương gia đừng trách cứ, xin Vương phi đừng trách cứ, xin tiểu thiếu gia đừng trách cứ. Sau này ta nhất định
sẽ chú ý hơn.”

Nghe xong, Hiên nhi liền trừng mắt, bé vốn còn
nhỏ, suy nghĩ không được nhiều lắm, càng không hiểu sao người này vừa
rồi rất cứng rắn, bây giờ lại mềm yếu như cành liễu? Chẳng lẽ người lớn
đều có thể? Tiểu thiếp ai cũng sử dụng chiêu này, nhờ sử dụng chiêu này
mà bọn họ luôn hơn người tốt! Hiên nhi nghĩ như vậy, nhất định là như
vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhìn tới nhìn lui, nữ nhân này càng nhìn
càng đáng ghét, bé vì mẫu thân mà sợ thiên hạ bất công. Hiên nhi cắn cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt phượng câu hồn, khuôn mặt đáng yêu
lại có thêm tia ủy khuất, lảo đảo chạy đến trước mặt Vũ Văn Mặc, sau đó
quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Phụ thân, Hiên nhi không có
sai.” Sau đó, vươn tay chỉ vào Mộ Dung Lâm, giọng nói non nớt lên án:
”Nàng cũng không phải nữ nhân của phụ thân, thế nào lại muốn phụ thân
làm chủ.”

Dứt lời, đẩy Mộ Dung Lâm một cái nói: “Người ném trứng
gà của ta, còn dám cáo trạng với phụ thân, ngươi cùng với di nương ở
vương phủ kia đều như nhau, đáng ghét!”

Mộ Dung Lâm ngừng khóc,
Hiên nhi tuy là dùng sức đẩy nàng, nhưng dù sao thì đứa bé này còn nhỏ,
sức lực cũng không bao nhiêu. Nhưng khi nghe được lời của Hiên nhi, nàng sửng sốt. Đứa bé này quá thông minh?

Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, Hiên nhi mạnh hơn mẫu thân của bé, còn nhỏ tuổi đã tự biết bảo vệ mình cùng người thân.

“Ngươi.” Mộ Dung Lâm tức giận, đứa bé này thật khiến cho người ta chán ghét,
thật muốn phế đi cái miệng của nó. Nàng vừa định chửi thành tiếng, may
mắn là còn có chút lý trí. Ở trước mặt Vũ Văn Mặc thì phải giữ hình
tượng thật hoàn hảo. Quay đầu nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, thấy sắc mặt
thoải mái của nàng ta, bộ dáng đó chính là đang xem trò vui, Mộ Dung Lâm cố gắng áp chế sự tức giận.

Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, tiếng nói nhu hòa, quả nhiên là khiến người ta sinh thương tiếc, “Vương gia...”

Mộ Dung Thư nhíu mày, Mộ Dung Lâm hoàn toàn không có khí chất của tú nữ
khuê phòng, nàng chính là phiên bản của Nhị di nương, xem ra Nhị di
nương đã sớm bồi dưỡng Mộ Dung Lâm thành một tiểu thiếp tư thâm như bà
ta. Bất quá... mỹ nhân cũng không ít, một người lúc nào cũng có quá
nhiều mỹ nhân bao quanh như Vũ Văn Mặc, có thể bị nàng ta hấp dẫn? Nàng
âm thầm đánh giá Vũ Văn Mặc.

Thân hình hắn cao lớn, dung mạo lại
tuấn mỹ còn có khí chất bất phàm. Có thể hắn sẽ thích kiểu như Mộ Dung
Lâm! Nhưng có một điều nàng khẳng định, Mộ Dung Lâm là thừa kế điểm mạnh nhất của Nhị di nương là chuyện trên giường.

Giữa lúc nàng đang
đánh giá Vũ Văn Mặc, thì hắn lại không thèm liếc mắt nhìn đến Mộ Dung
Lâm vẫn đang quỳ gối mà bước qua nàng ta, đi về phía nàng, mở miệng nói: “Xem ra... ngươi cứ giải quyết chuyện này trước đi. Sau đó hãy nói.”

Dứt lời, liền xoay người đi qua từ bên trái Mộ Dung Lâm, đi được mấy bước
lại nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Lâm nói: “Nơi này là phủ Nam
Dương Vương, cũng không phải sân khấu để diễn kịch. Đừng làm cho Vương
phi mất mặt.” Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Hiên nhi nghe vậy, không hiểu mà quay đầu nhìn Mộ Dung Thư, phụ thân sao lại không trách
cứ bé, không đánh chửi bé? Thời gian ở vương phủ trước đây, tên nam nhân kia (Vương Quân Sơn) lại có thể đánh chửi mẫu thân chỉ vì làm cho nữ
nhân kia vui! Nghĩ đến đây, ánh mặt Hiên nhi tối sầm lại. Sau khi đứng
lên, thân thể nhỏ nhắn từ từ đi về phía Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Lâm
như đang ở trong một hồ băng giá rét tháng chạp, nàng thế nào cũng không nghĩ là Vũ Văn Mặc lại coi thường nàng như vậy! Lại có thể cười nhạo
nàng! Hắn xem nàng là một kỹ nữ đê tiện? Chẳng lẽ Mộ Dung Thư ở sau lưng của nàng nói như vậy với hắn? Môi mấp máy, muốn giải thích, nhưng Vũ
Văn Mặc đã đi xa.

Nàng nhìn Mộ Dung Thư, dù không cam lòng thế nào, nàng cũng phải thỉnh cầu để có thể tiếp tục được ở lại vương phủ!

Nàng dập đầu với Mộ Dung Thư, khóc lóc cầu xin: “Vương phi, Lâm nhi đã biết
sai, ngày sau sẽ không bất kính với Vương phi và tiểu thiếu gia nữa.”

Mộ Dung Thư thở dài, xoay người phất phất tay: “Không cần nói nhiều. Xem
như là bản Vương phi không muốn lưu ngươi, hôm nay Vương gia chưa chắc
tha cho ngươi. Mặc dù ta cũng rất yêu thương ngươi, nhưng chỉ đành để
người tỷ muội xa cách, về sau ta sẽ thường hồi phủ Tướng quân, ngươi
không cần lo lắng.” Nàng vờ như rất bất đắc dĩ nói với Mộ Dung Lâm.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Lâm tái nhợt, lúc này trên mặt đã lộ ra vài phần
cảm xúc thật. Cắn chặt môi, khăn tay trong tay của nàng ta cũng gần như
bị vò nát. Hung hăng liếc nhìn Mộ Dung Thư, sau đó đứng dậy định rời đi.

“Nhị muội, chờ một chút. Bản Vương phi muốn ngươi chuyển lời tới phụ thân,
lần tới nếu muốn bàn tính cái gì, hy vọng có thể bàn trên bàn tiệc.” Mộ
Dung Thư thản nhiên nói.

Sắc mặt Mộ Dung Lâm hết xanh lại chuyển
trắng, Mộ Dung Thư là đang vũ nhục nàng trước mặt mọi người! Đảo mắt
khắp phòng, bọn họ đều đang cúi đầu cười trộm.

Ghê tởm! Nhất định là Mộ Dung Thư đã tính toán trước! Nếu không thì sao Vương gia lại xuất hiện vào lúc này?

Trong lòng tràn đầy căm phẫn, Mộ Dung Lâm chỉ đành xấu hổ rời đi!

Sau khi nàng đi, Hiên nhi ôm lấy Mộ Dung Thư nói: “Mẫu thân, Hiên nhi vì người trút giận!”

Mộ Dung Thư vuốt đầu Hiên nhi, con ngươi khẽ chuyển, ôn nhu nói: “Hiên nhi, chiêu hãm hại này ai dạy con?”

Hiên nhi ngẩng đầu, ngây thơ nói: “Lúc ở vương phủ, mấy di nương kia thường
dùng chiêu này để dối phó với mẫu thân. Tên nam nhân kia thì luôn tin
mấy di nương, sau đó sẽ đánh chửi mẫu thân.”

“Ngoan. Hiên nhi,
nghe mẫu thân nói. Hiên nhi để mẫu thân ra tay cũng không sai. Bất
quá... sai ở chỗ, con không phải một nữ nhân thiếu hiểu biết, con là nam nhân, tương lai sau này sẽ phải tạo dựng sự nghiệp. Cái chiêu hại người này không được dùng lại lần nữa.” Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích.
Nàng không muốn sau khi Ngọc nhi đem Hiên nhi giao cho nàng, lại biến
thành trạch đấu cao thủ, mà là một nam nhân đỉnh thiên lập địa*, có chí
khí!

*: đầu đội trời chân đập... đất

Mộ Dung Thư thấy sắc mặt bé bình tĩnh không né tránh nàng, liền biết là bé đã hiểu rõ, lúc này mới yên tâm gật đầu, cười nói: “Hiên nhi thật
ngoan.”

Sau buổi cơm chiều. Trời cũng chưa tối hẳn, Vũ Văn Mặc liền cầm một tờ giấy đến.

Mộ Dung Thư cầm lấy nhìn một cái, không phải đề số học, cũng không phải là một đề nghiêm túc. Vấn đề là ở chỗ đó. Giống như là trên chiến trường,
nhưng đề rất là kỳ lạ. Đề là quân ta có năm nghìn cung thủ, tên thì có
hai vạn. Quân địch cũng có năm nghìn cung thủ, tên cũng có hai vạn. Vậy
bên nào sẽ thắng?

YD! Hắn bị biến thái? Chuyện này chắc chắn ai
nịnh nọt sẽ nói quân ta thắng. Còn không nịnh nọt sẽ nói cũng có thể
thắng, còn ai muốn chết sẽ nói hai bên ngang tài. Kỳ lạ ở chỗ, đề có
chút không lô-gíc!

Mộ Dung Thư liền cầm bút ghi dưới chỗ trống:
Chờ đến lúc quân ta và quân địch giao chiến mà ngang tài ngang sức, liền cho một đội quân nhỏ ra trận, mà đội quân nhỏ này chỉ cần năm trăm cung thủ, năm nghìn tên liền có thể ngồi hưởng thắng lợi!

Hắn dĩ
nhiên biết chữ, nhưng vẫn không hiểu Mộ Dung Thư viết cái gì, chỉ thấy
sau khi Vũ Văn Mặc đọc câu trả lời của Mộ Dung Thư thì vẫn trầm mặc.

Buổi chiều, Hồng Lăng đi Hiên nhi, Thu Cúc ba người hầu hạ nàng tắm nắng.

Buổi chiều, Mộ Dung Thư thích nó nhất trong ngày, vì nó là lúc hưởng thụ.

“Vừa nãy ăn cơm tối, nghe nói Nhị gia ở bên ngoài làm ăn đã trở về vương
phủ.” Vân Mai vừa xoa bóp lưng cho Mộ Dung Thư vừa nói. (Nhị gia là anh
em của Mặc ca)

“Nhị gia không phải là đã xảy phủ của mình ở Bình thành? Thế nào lại trở về?” Thanh Bình không hiểu hỏi.

Vân Mai lắc đầu, “Ta là nghe mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ nói mới được. Chắc
là làm việc thất bại, cho nên mới phải quay về vương phủ.”

“Tam
gia, Tứ gia, Ngũ gia đều ở ngoại thành quả gia nghiệp của vương phủ,
trong hai năm qua thì sự nghiệp càng ngày càng tốt. Ngoại trừ Nhị gia.
Sợ lần này trở về là định ở trong vương phủ luôn đi.” Thanh Bình suy
đoán nói.

Thu Cúc liếc nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thư, thấy nàng
không có hứng thú với việc này, liền nói với Vân Mai và Thanh Bình: “Ở
trước mặt Vương phi, cũng không thể bàn luận về việc của chủ tử khác.”

“Vâng.” Vân Mai và Thanh Bình đồng thời đáp.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại về chuyện Nam Dương Vương - Nhị gia Vũ Văn Khải.

Ba năm trước, Vũ Văn Khải đã đi quản lý sản nghiệp ở Bình thành của vương
phủ. Đáng tiếc, sản nghiệp giao cho hắn, chỉ trong vòng một năm đã gần
như sụp đổ, tiền buôn bán thiếu hụt còn có nợ. Vì thế, Vũ Văn Mặc liền
thu hồi lại sản nghiệp, mà hắn thì ở bên ngoài tự mình xây phủ, sau đó
mở hai cửa hiệu bán tơ lụa và rượu.

Bây giờ trở về, sợ là đã phá sản, ở bên ngoài sống không nổi nữa, mới chạy về vương phủ.

Chỉ là, da mặt của hắn thật dày, lúc đi thì vẻ mặt cũng hùng hồn, giờ trở
về thì cũng như vậy. Hơn nữa hắn là con của lão Vương gia (phụ thân Vũ
Văn Mặc) cùng Tần di nương sinh ra. Tần di nương cũng là một người có
đầu óc. Trước đây, việc Vũ Văn Khải đi Bình thành quản nghiệp là chủ ý
của Tần di nương. Bây giờ lại trở về, chắc không phải chủ ý của Tần di
nương đi.

Lúc này, đây cũng chỉ là một lời đồn đãi, cũng có thể hắn không trở lại. Chỉ là hạ nhân trong phủ đều nói vậy.

Mộ Dung Thư thở dài, phủ Nam Dương Vương thật là không yên tĩnh gì cả!

Hôm sau, có người từ cửa hàng tới, là Tiết chưởng quỹ, sau khi Mộ Dung Thư
biết được thì có chút nghi hoặc. Bây giờ cũng đã qua tháng kiểm tra sổ
sách, Tiết chưởng quỹ sao lại đến? Chắc là có chuyện quan trọng. Vì thế
nàng liền đến nhà kề.

Tiết chưởng quỹ vẻ mặt khổ sở, nói với Mộ
Dung Thư: “Đại thiếu gia lại đến cửa hàng lấy bạc, nô tài đã đáp ứng.
Đại thiếu gia úy hiếp nô tài, nếu nô tài không đưa bạc cho hắn, hắn liền đem chuyện Vương phi bị cướp chặn đồn ra ngoài, đến lúc đó ai mất mặt
sẽ biết! Lúc đó, nô tài cũng không có ý đến gặp Vương phi bẩm bóa ngay.
Xin Vương phi đừng trách cứ.”

“Đại thiếu gia? Cướp chặn?” Mộ Dung Thư bưng ly trà lên, hớp một ngụm, con ngươi liền xuất hiện vài tia
băng lãnh cùng sát khí. Mộ Dung Lâm vừa đi, Mộ Dung Lạp đã ra tay! Cướp
chặn sao? Mộ Dung Thư cười nhạt, sợ là Mộ Dung Thu đã tiết lộ việc này,
để cho Mộ Dung Lạp biết ngày đó nàng bị cướp chặn! Bây giờ lại dùng việc này uy hiếp nàng?

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1
2 Quyển 1 - Chương 2
3 Quyển 1 - Chương 3
4 Quyển 1 - Chương 4
5 Quyển 1 - Chương 5
6 Quyển 1 - Chương 6
7 Quyển 1 - Chương 7
8 Quyển 1 - Chương 8
9 Quyển 1 - Chương 9
10 Quyển 1 - Chương 10
11 Quyển 1 - Chương 11
12 Quyển 1 - Chương 12
13 Quyển 1 - Chương 13
14 Quyển 1 - Chương 14
15 Quyển 1 - Chương 15
16 Quyển 1 - Chương 16
17 Quyển 1 - Chương 17
18 Quyển 1 - Chương 18
19 Quyển 1 - Chương 19
20 Quyển 1 - Chương 20
21 Quyển 1 - Chương 21
22 Quyển 1 - Chương 22
23 Quyển 1 - Chương 23
24 Quyển 1 - Chương 24
25 Quyển 1 - Chương 25
26 Quyển 1 - Chương 26
27 Quyển 1 - Chương 27
28 Quyển 1 - Chương 28
29 Quyển 1 - Chương 29
30 Quyển 1 - Chương 30
31 Quyển 1 - Chương 31
32 Quyển 1 - Chương 32
33 Quyển 1 - Chương 33
34 Quyển 1 - Chương 34
35 Quyển 1 - Chương 35
36 Quyển 1 - Chương 36
37 Quyển 1 - Chương 37
38 Quyển 1 - Chương 38
39 Quyển 1 - Chương 39
40 Quyển 1 - Chương 40
41 Quyển 1 - Chương 41
42 Quyển 1 - Chương 42
43 Quyển 1 - Chương 43
44 Quyển 1 - Chương 44
45 Quyển 1 - Chương 45
46 Quyển 1 - Chương 46
47 Quyển 1 - Chương 47
48 Quyển 1 - Chương 48
49 Quyển 1 - Chương 49
50 Quyển 1 - Chương 50
51 Quyển 1 - Chương 51
52 Quyển 1 - Chương 52
53 Quyển 1 - Chương 53
54 Quyển 1 - Chương 54
55 Quyển 1 - Chương 55
56 Quyển 1 - Chương 56
57 Quyển 1 - Chương 57
58 Quyển 1 - Chương 58
59 Quyển 1 - Chương 59
60 Quyển 1 - Chương 60
61 Quyển 1 - Chương 61
62 Quyển 1 - Chương 62
63 Quyển 1 - Chương 63
64 Quyển 1 - Chương 64
65 Quyển 1 - Chương 65
66 Quyển 1 - Chương 66
67 Quyển 1 - Chương 67
68 Quyển 1 - Chương 68
69 Quyển 1 - Chương 69
70 Quyển 1 - Chương 70-1
71 Quyển 1 - Chương 70-2
72 Quyển 1 - Chương 71-1
73 Quyển 1 - Chương 71-2
74 Quyển 1 - Chương 72-1
75 Quyển 1 - Chương 72-2
76 Quyển 1 - Chương 73
77 Quyển 1 - Chương 74
78 Quyển 1 - Chương 75
79 Quyển 1 - Chương 76: Nhà kề
80 Quyển 1 - Chương 77
81 Quyển 1 - Chương 78
82 Quyển 1 - Chương 79
83 Quyển 1 - Chương 80
84 Quyển 1 - Chương 81
85 Quyển 1 - Chương 82
86 Quyển 1 - Chương 83
87 Quyển 1 - Chương 84
88 Quyển 1 - Chương 85
89 Quyển 1 - Chương 86
90 Quyển 1 - Chương 87
91 Quyển 1 - Chương 88
92 Quyển 1 - Chương 89
93 Quyển 1 - Chương 90
94 Quyển 1 - Chương 91
95 Quyển 1 - Chương 92
96 Quyển 1 - Chương 93
97 Quyển 1 - Chương 94
98 Quyển 1 - Chương 95
99 Quyển 1 - Chương 96
100 Quyển 1 - Chương 97
101 Quyển 1 - Chương 98
102 Quyển 1 - Chương 99
103 Quyển 1 - Chương 100
104 Quyển 1 - Chương 101
105 Quyển 1 - Chương 102
106 Quyển 1 - Chương 103
107 Quyển 1 - Chương 104
108 Quyển 1 - Chương 105
109 Quyển 1 - Chương 106
110 Quyển 1 - Chương 107
111 Quyển 1 - Chương 108
112 Quyển 1 - Chương 109
113 Quyển 1 - Chương 110
114 Quyển 1 - Chương 111
115 Quyển 1 - Chương 112
116 Quyển 1 - Chương 113
117 Quyển 1 - Chương 114
118 Quyển 1 - Chương 115
119 Quyển 1 - Chương 116
120 Quyển 1 - Chương 117
121 Quyển 1 - Chương 118
122 Quyển 1 - Chương 119
123 Quyển 1 - Chương 120
124 Quyển 1 - Chương 121-1
125 Quyển 1 - Chương 121-2
126 Quyển 1 - Chương 122
127 Quyển 1 - Chương 123
128 Quyển 1 - Chương 124
129 Quyển 1 - Chương 125
130 Quyển 1 - Chương 126-1
131 Quyển 1 - Chương 126-2
132 Quyển 1 - Chương 127
133 Quyển 1 - Chương 128
134 Quyển 1 - Chương 129
135 Quyển 1 - Chương 130-1
136 Quyển 1 - Chương 130-2
137 Quyển 1 - Chương 131
138 Quyển 1 - Chương 132-1
139 Quyển 1 - Chương 132-2
140 Quyển 1 - Chương 133-1
141 Quyển 1 - Chương 133-2
142 Quyển 1 - Chương 134
143 Quyển 1 - Chương 135-1
144 Quyển 1 - Chương 135-2
145 Quyển 1 - Chương 136
146 Quyển 1 - Chương 137-1
147 Quyển 1 - Chương 137-2
148 Quyển 2 - Chương 1: Bạc đầu chẳng xa nhau
149 Quyển 2 - Chương 2
150 Quyển 2 - Chương 3-1
151 Quyển 2 - Chương 3-2
152 Quyển 2 - Chương 4
153 Quyển 2 - Chương 5-1
154 Quyển 2 - Chương 5-2
155 Quyển 2 - Chương 6
156 Quyển 2 - Chương 7
157 Quyển 2 - Chương 8-1
158 Quyển 2 - Chương 8-2
159 Quyển 2 - Chương 9
160 Quyển 2 - Chương 10
161 Quyển 2 - Chương 11
162 Quyển 2 - Chương 12
163 Quyển 2 - Chương 13-1
164 Quyển 2 - Chương 13-2
165 Quyển 2 - Chương 14
166 Quyển 2 - Chương 15-1
167 Quyển 2 - Chương 15-2
168 Quyển 2 - Chương 16-1
169 Quyển 2 - Chương 16-2
170 Quyển 2 - Chương 17
171 Quyển 2 - Chương 18
172 Quyển 2 - Chương 19
173 Quyển 2 - Chương 20
174 Quyển 2 - Chương 21
175 Quyển 2 - Chương 22
176 Quyển 2 - Chương 23
177 Quyển 2 - Chương 24
178 Quyển 2 - Chương 25
179 Quyển 2 - Chương 26
180 Quyển 2 - Chương 27
181 Quyển 2 - Chương 28
182 Quyển 2 - Chương 29
183 Quyển 2 - Chương 30
184 Quyển 2 - Chương 31
185 Quyển 2 - Chương 32
186 Quyển 2 - Chương 33
187 Quyển 2 - Chương 34
188 Quyển 2 - Chương 35
189 Quyển 2 - Chương 36
190 Quyển 2 - Chương 37
191 Quyển 2 - Chương 38: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (1)
192 Quyển 2 - Chương 39: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (2)
193 Quyển 2 - Chương 40: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (3)
194 Quyển 2 - Chương 41: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (4)
195 Quyển 2 - Chương 42: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (5)
Chapter

Updated 195 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1
2
Quyển 1 - Chương 2
3
Quyển 1 - Chương 3
4
Quyển 1 - Chương 4
5
Quyển 1 - Chương 5
6
Quyển 1 - Chương 6
7
Quyển 1 - Chương 7
8
Quyển 1 - Chương 8
9
Quyển 1 - Chương 9
10
Quyển 1 - Chương 10
11
Quyển 1 - Chương 11
12
Quyển 1 - Chương 12
13
Quyển 1 - Chương 13
14
Quyển 1 - Chương 14
15
Quyển 1 - Chương 15
16
Quyển 1 - Chương 16
17
Quyển 1 - Chương 17
18
Quyển 1 - Chương 18
19
Quyển 1 - Chương 19
20
Quyển 1 - Chương 20
21
Quyển 1 - Chương 21
22
Quyển 1 - Chương 22
23
Quyển 1 - Chương 23
24
Quyển 1 - Chương 24
25
Quyển 1 - Chương 25
26
Quyển 1 - Chương 26
27
Quyển 1 - Chương 27
28
Quyển 1 - Chương 28
29
Quyển 1 - Chương 29
30
Quyển 1 - Chương 30
31
Quyển 1 - Chương 31
32
Quyển 1 - Chương 32
33
Quyển 1 - Chương 33
34
Quyển 1 - Chương 34
35
Quyển 1 - Chương 35
36
Quyển 1 - Chương 36
37
Quyển 1 - Chương 37
38
Quyển 1 - Chương 38
39
Quyển 1 - Chương 39
40
Quyển 1 - Chương 40
41
Quyển 1 - Chương 41
42
Quyển 1 - Chương 42
43
Quyển 1 - Chương 43
44
Quyển 1 - Chương 44
45
Quyển 1 - Chương 45
46
Quyển 1 - Chương 46
47
Quyển 1 - Chương 47
48
Quyển 1 - Chương 48
49
Quyển 1 - Chương 49
50
Quyển 1 - Chương 50
51
Quyển 1 - Chương 51
52
Quyển 1 - Chương 52
53
Quyển 1 - Chương 53
54
Quyển 1 - Chương 54
55
Quyển 1 - Chương 55
56
Quyển 1 - Chương 56
57
Quyển 1 - Chương 57
58
Quyển 1 - Chương 58
59
Quyển 1 - Chương 59
60
Quyển 1 - Chương 60
61
Quyển 1 - Chương 61
62
Quyển 1 - Chương 62
63
Quyển 1 - Chương 63
64
Quyển 1 - Chương 64
65
Quyển 1 - Chương 65
66
Quyển 1 - Chương 66
67
Quyển 1 - Chương 67
68
Quyển 1 - Chương 68
69
Quyển 1 - Chương 69
70
Quyển 1 - Chương 70-1
71
Quyển 1 - Chương 70-2
72
Quyển 1 - Chương 71-1
73
Quyển 1 - Chương 71-2
74
Quyển 1 - Chương 72-1
75
Quyển 1 - Chương 72-2
76
Quyển 1 - Chương 73
77
Quyển 1 - Chương 74
78
Quyển 1 - Chương 75
79
Quyển 1 - Chương 76: Nhà kề
80
Quyển 1 - Chương 77
81
Quyển 1 - Chương 78
82
Quyển 1 - Chương 79
83
Quyển 1 - Chương 80
84
Quyển 1 - Chương 81
85
Quyển 1 - Chương 82
86
Quyển 1 - Chương 83
87
Quyển 1 - Chương 84
88
Quyển 1 - Chương 85
89
Quyển 1 - Chương 86
90
Quyển 1 - Chương 87
91
Quyển 1 - Chương 88
92
Quyển 1 - Chương 89
93
Quyển 1 - Chương 90
94
Quyển 1 - Chương 91
95
Quyển 1 - Chương 92
96
Quyển 1 - Chương 93
97
Quyển 1 - Chương 94
98
Quyển 1 - Chương 95
99
Quyển 1 - Chương 96
100
Quyển 1 - Chương 97
101
Quyển 1 - Chương 98
102
Quyển 1 - Chương 99
103
Quyển 1 - Chương 100
104
Quyển 1 - Chương 101
105
Quyển 1 - Chương 102
106
Quyển 1 - Chương 103
107
Quyển 1 - Chương 104
108
Quyển 1 - Chương 105
109
Quyển 1 - Chương 106
110
Quyển 1 - Chương 107
111
Quyển 1 - Chương 108
112
Quyển 1 - Chương 109
113
Quyển 1 - Chương 110
114
Quyển 1 - Chương 111
115
Quyển 1 - Chương 112
116
Quyển 1 - Chương 113
117
Quyển 1 - Chương 114
118
Quyển 1 - Chương 115
119
Quyển 1 - Chương 116
120
Quyển 1 - Chương 117
121
Quyển 1 - Chương 118
122
Quyển 1 - Chương 119
123
Quyển 1 - Chương 120
124
Quyển 1 - Chương 121-1
125
Quyển 1 - Chương 121-2
126
Quyển 1 - Chương 122
127
Quyển 1 - Chương 123
128
Quyển 1 - Chương 124
129
Quyển 1 - Chương 125
130
Quyển 1 - Chương 126-1
131
Quyển 1 - Chương 126-2
132
Quyển 1 - Chương 127
133
Quyển 1 - Chương 128
134
Quyển 1 - Chương 129
135
Quyển 1 - Chương 130-1
136
Quyển 1 - Chương 130-2
137
Quyển 1 - Chương 131
138
Quyển 1 - Chương 132-1
139
Quyển 1 - Chương 132-2
140
Quyển 1 - Chương 133-1
141
Quyển 1 - Chương 133-2
142
Quyển 1 - Chương 134
143
Quyển 1 - Chương 135-1
144
Quyển 1 - Chương 135-2
145
Quyển 1 - Chương 136
146
Quyển 1 - Chương 137-1
147
Quyển 1 - Chương 137-2
148
Quyển 2 - Chương 1: Bạc đầu chẳng xa nhau
149
Quyển 2 - Chương 2
150
Quyển 2 - Chương 3-1
151
Quyển 2 - Chương 3-2
152
Quyển 2 - Chương 4
153
Quyển 2 - Chương 5-1
154
Quyển 2 - Chương 5-2
155
Quyển 2 - Chương 6
156
Quyển 2 - Chương 7
157
Quyển 2 - Chương 8-1
158
Quyển 2 - Chương 8-2
159
Quyển 2 - Chương 9
160
Quyển 2 - Chương 10
161
Quyển 2 - Chương 11
162
Quyển 2 - Chương 12
163
Quyển 2 - Chương 13-1
164
Quyển 2 - Chương 13-2
165
Quyển 2 - Chương 14
166
Quyển 2 - Chương 15-1
167
Quyển 2 - Chương 15-2
168
Quyển 2 - Chương 16-1
169
Quyển 2 - Chương 16-2
170
Quyển 2 - Chương 17
171
Quyển 2 - Chương 18
172
Quyển 2 - Chương 19
173
Quyển 2 - Chương 20
174
Quyển 2 - Chương 21
175
Quyển 2 - Chương 22
176
Quyển 2 - Chương 23
177
Quyển 2 - Chương 24
178
Quyển 2 - Chương 25
179
Quyển 2 - Chương 26
180
Quyển 2 - Chương 27
181
Quyển 2 - Chương 28
182
Quyển 2 - Chương 29
183
Quyển 2 - Chương 30
184
Quyển 2 - Chương 31
185
Quyển 2 - Chương 32
186
Quyển 2 - Chương 33
187
Quyển 2 - Chương 34
188
Quyển 2 - Chương 35
189
Quyển 2 - Chương 36
190
Quyển 2 - Chương 37
191
Quyển 2 - Chương 38: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (1)
192
Quyển 2 - Chương 39: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (2)
193
Quyển 2 - Chương 40: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (3)
194
Quyển 2 - Chương 41: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (4)
195
Quyển 2 - Chương 42: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (5)