Tô Kiến Thanh há»�i: “Váºy còn khách hàng cá»§a anh?”
Kỳ Chính Hàn Ä‘áp: “Tiếp rồi, từ giá»� trở Ä‘i, thá»�i gian là cá»§a em.”
Má»™t đặc ân lá»›n lao làm sao.
Cô nghÄ© ngợi, bình tÄ©nh chấp nháºn sá»± dàn xếp trước mắt, bèn “ừ” má»™t tiếng.
Hai cảnh quay tiếp theo diá»…n ra rất thuáºn lợi, biểu hiện cá»§a Tô Kiến Thanh cÅ©ng không khiến đạo diá»…n có cÆ¡ há»™i hô “NG” quá ba lần. Chưa đầy má»™t tiếng Ä‘ã xong việc. Cô theo anh vá»� nhà, tắm nước nóng xong vẫn cảm thấy choáng váng, có lẽ cảnh quay dưới mưa hôm nay Ä‘ã ảnh hưởng không nhá»� đến cÆ¡ thể, đến giá»� lồng ngá»±c vẫn còn cảm giác lạnh buốt.
Tô Kiến Thanh mÆ¡ màng nằm nghiêng trên giưá»�ng, Ä‘ôi chân Ä‘au nhức đến mức nhíu mày lại, mà bản thân không há»� nháºn ra Ä‘iá»�u Ä‘ó.
Kỳ Chính Hàn tắm xong bước ra, việc đầu tiên là kéo chăn cá»§a cô lên, kiểm tra vết thương ở đầu gối.
Má»™t mảng bầm tím đến mức chói mắt làm anh không nỡ nhìn thẳng.
Anh tìm Ä‘á lạnh, đặt lên giúp cô chưá»�m.
“Ngày mai còn cảnh quay nào không?”
Cô cố chống lại cÆ¡n buồn ngá»§, miá»…n cưỡng mở mắt: “Vẫn còn.”
“Xin nghỉ Ä‘i, đợi vết thương lành rồi quay tiếp.”
Tô Kiến Thanh tá»� vẻ uể oải: “Nói nghỉ là nghỉ được chắc? Có ai chiá»�u chuá»™ng em Ä‘âu.”
Anh nói rất dứt khoát: “Có anh chiá»�u em này.”
Kỳ Chính Hàn ngồi xuống mép giưá»�ng, tá»± tay giữ túi chưá»�m trên vết thương cá»§a cô, Ä‘ã duy trì tư thế này suốt năm phút.
Cô không nhịn được trêu chá»�c: “Anh chiá»�u em? Anh là cái gì hả?”
Kỳ Chính Hàn nói: “Anh chẳng là cái gì cả, nhưng lá»�i anh nói, không ai dám không nghe, váºy là đủ rồi.”
Bị sá»± ngang ngược cá»§a anh chá»�c cưá»�i, cô nói: “Sắp Ä‘óng máy rồi, em muốn nhanh chóng quay cho xong, sau khi trở vá»� sẽ từ từ dưỡng thương.”
Còn chưa dứt lá»�i, Tô Kiến Thanh Ä‘ã rên rỉ: “Lạnh tháºt Ä‘ó.”
Kỳ Chính Hàn láºp tức lấy túi chưá»�m ra, dùng khăn giấy lau sạch nước lạnh chảy xuống, sau Ä‘ó kéo chăn đắp cho cô: “Tá»™i tình gì phải làm thế.”
Cô phản bác: “Ä�ây là sá»± rèn giÅ©a khi theo nghá»� diá»…n, anh chẳng biết gì cả.”
Anh cưá»�i nhạt: “Ä�úng rồi, anh không biết gì hết. Em cứ làm theo ý cá»§a mình Ä‘i, nhưng có gì không thoải mái thì phải nói vá»›i anh ngay.”
Tô Kiến Thanh im lặng, nhìn bóng dáng báºn rá»™n cá»§a anh khi phải chăm sóc cho cô, bèn nhá»� giá»�ng: “Sao anh lại đối tốt vá»›i em như váºy?”
Anh quay lại giưá»�ng, xoa bóp gương mặt cô: “Tốt vá»›i em thì có gì không Ä‘úng?” Ä�oạn lại há»�i. “Bao giá»� Ä‘óng máy?”
Tô Kiến Thanh: “Khoảng má»™t tháng nữa.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Lúc Ä‘ó anh sẽ dành thá»�i gian để ở bên em.”
Tô Kiến Thanh vốn định từ chối, nhưng chợt nhá»› ra tháng sau có má»™t vở kịch mà cô Ä‘ã mong chá»� từ lâu sẽ bắt đầu lưu diá»…n. Ná»a năm trước khi biết tin này, cô Ä‘ã nghÄ© đến việc cùng anh Ä‘i xem. Coi như thá»�a mãn má»™t tâm nguyện nhá»� cuối cùng cá»§a bản thân, cô nuốt lại lá»�i từ chối.
“Dạ.”
Tô Kiến Thanh mệt má»�i nhắm mắt, bên tai là tiếng kêu “grừ grừ” cá»§a Tiểu Thanh ngay bên cạnh. Nó ngang nhiên trèo lên nằm giữa hai ngưá»�i. Kỳ Chính Hàn Ä‘ang gãi cằm cho nó.
“Hồi nhá»� em cÅ©ng thích ngá»§ giữa cha mẹ thế này.” Cô bá»—ng nhiên nhá»› lại rất nhiá»�u chuyện.
“Hồi Ä‘ó nhà em nhá»� lắm, có giưá»�ng riêng nhưng em không dám ngá»§ má»™t mình, thế là ba ngưá»�i chen chúc trên má»™t chiếc giưá»�ng. Nhà chẳng khá giả gì cho cam, giưá»�ng thì cháºt, nhưng đến mùa Ä‘ông lại ấm áp vô cùng. Cha em khi ấy chẳng khác gì má»™t chiếc lò sưởi sống.”
“CÆ¡ mà ngưá»�i ông hÆ¡i máºp, má»™t mình Ä‘ã chiếm ná»a cái giưá»�ng, nên thỉnh thoảng em lại Ä‘á ông xuống đất.” Tô Kiến Thanh nhắm mắt hồi tưởng, trên mặt hiện lên nét cưá»�i nho nhá»�.
Kỳ Chính Hàn cÅ©ng khẽ cưá»�i, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau: “Em Ä‘á nổi ông ấy sao?”
“Ä�ương nhiên là vì cha nhưá»�ng em rồi.”
Cô cháºm rãi mở mắt, Tiểu Thanh Ä‘ã trèo vào lòng cô, liên tục kêu meo meo.
Kỳ Chính Hàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cá»§a Tô Kiến Thanh, còn Tô Kiến Thanh thì vuốt ve bụng mèo con.
Bầu không khí chợt lắng xuống.
“Lần đầu tiên em Ä‘i tàu há»�a là cùng cha mẹ, khi ấy cả nhà Ä‘i xuống miá»�n Nam thăm há»� hàng. Ä�ó là loại tàu xanh cÅ© kỹ ngày xưa, anh chưa từng trải qua Ä‘âu. Trên tàu rất bẩn, có ngưá»�i chÆ¡i bài, có đủ kiểu ngưá»�i.”
“Em và cha mẹ chen chúc trên hai chiếc ghế cứng. Bên cạnh là má»™t bác công nhân từ quê lên thành phố làm việc, giá»� Ä‘ang trên đưá»�ng vá»� nhà. Mẹ em nói chuyện vá»›i bác ấy, biết bác Ä‘ã nhịn Ä‘ói suốt má»™t ngày má»™t Ä‘êm, mà còn mưá»�i tiếng nữa má»›i vá»� đến nÆ¡i. Mẹ bảo lát nữa đến Tinh Thành rồi, tàu sẽ dừng khá lâu, bác có thể xuống mua chút gì Ä‘ó ăn lót dạ. Bác ấy nói thôi, đồ ở ngoài đắt lắm, cố chịu đựng má»™t chút là vá»� đến nhà.”
“Mẹ lấy chai Lebashi [17] cá»§a em đưa cho bác ấy. Em keo kiệt lắm, lại giáºt vá»�. Bác ấy cưá»�i ngượng, nói không sao, không sao Ä‘âu.”
“Anh nói xem, có phải em xấu tính lắm không?”
Giá»�ng cô nhẹ nhàng, má»�m mại như dòng suối nhá»�, cháºm rãi chảy trôi.
Kỳ Chính Hàn không nói chuyện, những ngón tay thon dài vẫn dịu dàng luồn qua từng lá»�n tóc cá»§a cô.
Những chuyện này vốn không phải Ä‘iá»�u cô muốn tâm sá»± vá»›i Kỳ Chính Hàn, nhưng khi lỡ lá»�i nói ra rồi, Tô Kiến Thanh cÅ©ng chẳng báºn tâm anh có thích nghe hay không, cứ thế tiếp tục kể.
Có lẽ, anh cÅ©ng không thá»±c sá»± hiểu vì sao cô lại nói vá»� những ký ức vụn vặt chẳng mấy liên quan. Những chuyện chẳng thể khÆ¡i gợi đồng cảm, những ký ức không thể giao thoa, lại trở thành khoảng cách âm thầm nhưng nguy hiểm nhất giữa há»�.
“Sau này lên đại há»�c, có lần em Ä‘i trượt tuyết ở tỉnh bên cùng Vương Doanh Kiá»�u. Ä�ó là lần thứ hai em Ä‘i tàu xanh. Không phải vì không có tiá»�n Ä‘i tàu cao tốc mà chỉ đơn giản là muốn tiết kiệm thôi. Má»™t bên 50 tệ, má»™t bên 200 tệ, tính toán lại cÅ©ng tiết kiệm được kha khá.”
Cô cứ thế kể chuyện không đầu không Ä‘uôi, rồi như chợt nhá»› ra Ä‘iá»�u gì, mở album trên Ä‘iện thoại.
Há»� từng ghi lại hình ảnh trên chuyến tàu Ä‘ó.
Tô Kiến Thanh ngồi đối diện Vương Doanh Kiá»�u, ngá»§ gục. Dù là trong tư thế ngồi, cô vẫn toát lên vẻ trang nhã, đầu hÆ¡i nghiêng, mái tóc lòa xòa trên gương mặt. Không khó để nghe thấy tiếng cưá»�i khúc khích cá»§a ngưá»�i quay video, cuối cùng cô bị Ä‘ánh thức. Tiếng cưá»�i cá»§a Vương Doanh Kiá»�u rất chói, Tô Kiến Thanh vuốt lại mái tóc, ngÆ¡ ngác nhìn vào ống kính: “Cáºu Ä‘ang quay lén tá»› à?”
“Siêu đẹp luôn, lát nữa gá»i cáºu xem!” Giá»�ng Vương Doanh Kiá»�u vang lên ngoài khung hình.
á»�ng kính lại chuyển hướng ra ngoài cá»a sổ tàu há»�a, nÆ¡i Ä‘ó là vùng hoang dã phương Bắc tiêu Ä‘iá»�u giữa mùa Ä‘ông khắc nghiệt, trong khung hình luôn thấp thoáng má»™t tia nắng má»�ng manh le lói.
Sau Ä‘ó là cảnh ở khu trượt tuyết, Vương Doanh Kiá»�u trá»�i sinh có năng khiếu thể thao, trượt vô cùng thành thạo, còn Tô Kiến Thanh thì hết lần này đến lần khác ngã nhào xuống đất.
Năm ấy, cô mưá»�i tám tuổi.
Tô Kiến Thanh nhìn bản thân dính đầy tuyết trong video, rất lâu không ừ há» gì. Cô im lặng ngắm nghía những thước phim cÅ©, chốc chốc lại nhoẻn miệng cưá»�i.
Khó mà tin được, chỉ sau vài năm, cô Ä‘ã có thể dư dả mua mấy căn nhà ở Yến Thành.
Số pháºn luôn trao tặng những Ä‘iá»�u bất ngá»� như váºy. Danh lợi khiến ngưá»�i ta chìm đắm, con ngưá»�i phải giữ vững bản thân đến mức nào má»›i có thể không bị cuốn vào vòng xoáy cá»§a tham vá»�ng Ä‘ây?
Video dừng lại ở khung hình cuối cùng, Tô Kiến Thanh vẫn ngẩn ngÆ¡ nhìn, không tắt Ä‘i.
Cho đến khi màn hình Ä‘iện thoại tối Ä‘en, Tô Kiến Thanh nhìn thấy hình bóng mình, Ä‘ôi mắt Ä‘ã ầng áºng nước.
“Chính Hàn.” Cô gá»�i, nhưng mãi không nghe thấy anh trả lá»�i.
Anh vẫn chưa ngá»§, nặng ná»� Ä‘áp lại má»™t tiếng: “Ừ.”
Cô há»�i: “Em có thể khóc không?”
Chưa đợi được câu trả lá»�i, nước mắt cô Ä‘ã không kiá»�m chế được rÆ¡i xuống, lăn qua sống mÅ©i, thấm ướt gối. Má»™t giá»�t rồi hai giá»�t, dần dần lan ra, hợp thành má»™t vệt nước mắt loang lổ.
Thoáng sau, Kỳ Chính Hàn cháºm rãi nói: “Ngưá»�i chết như Ä‘èn tắt, tá»™i lá»—i Ä‘á»�u để ngưá»�i sống gánh chịu.”
Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, để mặc anh ôm vào lòng. Cô im lặng gục vào ngá»±c anh, khóc không thành tiếng. Kỳ Chính Hàn có thể cảm nháºn hÆ¡i thở cô pháºp phồng nÆ¡i lồng ngá»±c mình, cảm nháºn những giá»�t nước mắt chảy xuống, hoặc Ä‘ôi khi là khoảng lặng ngắn ngá»§i, để Ä‘oán định cảm xúc cá»§a cô.
Anh nói: “Em có thể viết thư cho cô ấy, mang đến chùa đốt Ä‘i.”
Tháºt kỳ lạ, anh lại giúp cô tìm cách giãi bày ná»—i niá»�m vá»›i ngưá»�i Ä‘ã khuất, còn mang dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»�i từng trải.
Cô ngước Ä‘ôi mắt hoe Ä‘á»� lên nhìn anh, há»�i: “Có ích tháºt không?”
Kỳ Chính Hàn Ä‘áp: “Hồi nhá»� anh cÅ©ng làm váºy. Khi mẹ anh vừa mất, anh còn ngồi bên má»™ bà suốt. Rất ngốc nghếch, nhưng nói ra sẽ thấy dá»… chịu hÆ¡n.”
Tô Kiến Thanh há»�i: “Anh tin vào mấy chuyện quá»· thần ư?”
Kỳ Chính Hàn rút khăn giấy, dịu dàng lau Ä‘ôi mắt sưng Ä‘á»� cá»§a cô, Ä‘iá»�m đạm nói: “Không tin thì chắc là chưa từng trải qua sinh ly tá» biệt. Ai lại không muốn tá»± tìm cho mình má»™t niá»�m tin cÆ¡ chứ?”
Phải, ai lại cam lòng tin rằng thế gian này không còn má»™t cuá»™c trùng phùng nào nữa?
Anh dần gạt Ä‘i ná»—i Ä‘au cÅ©, giúp cô vÆ¡i bá»›t muá»™n phiá»�n.
Tô Kiến Thanh cảm nháºn bàn tay anh đặt lên gương mặt mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngá»§i nào Ä‘ó, cô cÅ©ng nghÄ© rằng dòng máu trong anh vẫn còn ấm nóng. Có lẽ chỉ vì thế gian đối vá»›i anh quá lạnh lùng, nên anh dần quên mất cách yêu sâu Ä‘áºm.
Cô chìm vào giấc ngá»§, mÆ¡ những giấc mÆ¡ tối tăm há»—n độn. Ná»a Ä‘êm, cô liên tục nói má»›, ý thức trở nên mÆ¡ hồ, chỉ cảm giác được mình không còn ở trên giưá»�ng nữa. Xung quanh là tiếng ồn ào không dứt, khoang mÅ©i tràn ngáºp mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
“Có phòng bệnh riêng không?” Ä�ó là giá»�ng nói cá»§a Kỳ Chính Hàn, vừa gần vừa xa, nghe không rõ ràng.
“Thưa anh, xin hãy ra ngoài phòng chá»�. Vợ cá»§a anh chỉ bị sốt thông thưá»�ng, không có gì nghiêm trá»�ng.”
Anh vẫn kiên quyết: “á»� Ä‘ây ồn lắm, tôi cần má»™t phòng riêng.”
Nằm trong lòng anh, Tô Kiến Thanh khẽ níu vạt áo anh, giá»�ng lá»� má»�: “Không sao Ä‘âu. Ä�ừng lãng phí tài nguyên cá»§a bệnh viện.”
Cô không biết sau Ä‘ó anh Ä‘ã thuyết phục bác sÄ© thế nào, nhưng cuối cùng, anh vẫn sắp xếp được má»™t phòng riêng. Nhìn qua là khu vá»±c VIP dành cho khách đặc biệt. Ä�úng là “có tiá»�n có thể sai khiến cả ma quá»·”, câu này quả không sai. Ä�ây là lần đầu tiên trong Ä‘á»�i, chỉ vì bị cảm sốt mà cô được nằm phòng bệnh cao cấp.
…
Sáng sá»›m hôm sau, cô tỉnh dáºy, căn phòng vô cùng yên tÄ©nh.
Kỳ Chính Hàn Ä‘ang tá»±a vào sô pha bên cạnh chợp mắt, nghe thấy tiếng cô cỠđộng, anh láºp tức đứng dáºy, nhanh chóng Ä‘i đến đỡ cô.
Tô Kiến Thanh báºt cưá»�i: “Em chỉ Ä‘i rá»a mặt thôi, anh không cần căng thẳng như váºy.”
Anh nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, cuối cùng cÅ©ng yên tâm khi thấy cô Ä‘ã trở lại nhiệt độ bình thưá»�ng. Thở dài má»™t hÆ¡i, giá»�ng anh má»�m Ä‘i: “Ä�êm qua em sốt cao lắm, suýt nữa Ä‘ã làm anh sợ chết khiếp.”
Kỳ Chính Hàn nhíu mày. Cô lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, nhìn quầng thâm dưới mắt, Ä‘oán rằng tối qua anh cÅ©ng không ngá»§ được bao nhiêu.
Tô Kiến Thanh nắm lấy tay anh, định nói gì Ä‘ó nhưng rồi lại thôi.
Anh há»�i: “Sao váºy? Còn thấy khó chịu ở Ä‘âu không?”
Cô lắc đầu.
Tá»± nhá»§ vá»›i chính mình: Ä�ây là sá»± quan tâm, là lòng tốt, là sá»± dịu dàng, nhưng không phải là yêu.
Kỳ Chính Hàn có thể nói nhiá»�u lá»�i ngá»�t ngào hoa mỹ, nhưng anh luôn biết kiểm soát bản thân, giữ Ä‘úng chừng má»±c.
Ví dụ như, anh chưa bao giá»� nói vá»� tương lai.
Anh sẽ không dá»… dàng phá vỡ sá»± dè dặt cá»§a mình, cÅ©ng sẽ kiên trì giữ lấy chút chân thành cuối cùng. Anh không nói yêu, tức là anh thá»±c sá»± không yêu.
Cô không nháºn được hồi Ä‘áp từ những tín hiệu mình gá»i Ä‘i, Ä‘ành phải thu lại trái tim cô độc, trôi dạt cá»§a mình.
Vương Doanh Kiá»�u Ä‘ã dùng chính máu cá»§a mình để vẽ lên con đưá»�ng phía trước cho cô, như lá»�i nhắn nhá»§: Ä�ừng bước tiếp nữa.
Kiến Thanh, đừng Ä‘i nữa. Yêu quá Ä‘áºm sâu sẽ càng thêm khốn khổ.
Giấc má»™ng trở thành nàng Lá»� Lem Ä‘ã đến lúc nên kết thúc rồi.
Nước lạnh vốc vào mặt khiến Tô Kiến Thanh run rẩy ngưá»�i. Cô cẩn tháºn lau Ä‘i những giá»�t nước trên mặt bằng khăn, rá»a xong liá»�n bước ra ngoài, há»�i anh: “Tháng sau Ä‘i xem kịch cùng nhau nhé?”
Kỳ Chính Hàn ngồi bắt chéo chân trên sô pha, chiếc iPad đặt trên đầu gối, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Ä�ược.”
Tô Kiến Thanh đến bên cạnh anh ngồi xuống: “Còn nhá»› lần đầu hẹn hò cá»§a chúng ta cÅ©ng là Ä‘i xem kịch không?”
Kỳ Chính Hàn xoa trán, như Ä‘ang hồi tưởng má»™t hồi ức khó nhá»�c nào Ä‘ó: “Lê Oánh diá»…n ấy, chán đến mức anh suýt ngá»§ gáºt.”
Cô nói: “Ä�úng là chán tháºt, nhưng anh vẫn rất nể mặt, cố gắng xem đến cùng.”
Anh cưá»�i: “Khi ấy má»›i quen nhau, phải giữ phong độ. Bây giá»� thì không được Ä‘âu, gặp vở nào dở quá là anh bá»� vá»� ngay.”
Tô Kiến Thanh cÅ©ng cưá»�i theo: “Anh dá»�a ai chứ.”
Anh tắt thiết bị bên cạnh, kết thúc công việc rồi há»�i vá»›i vẻ quan tâm: “Muốn ăn gì vào buổi sáng?”
Tô Kiến Thanh nghÄ© má»™t lúc: “Cháo hạt kê Ä‘i, em không có cảm giác thèm ăn lắm.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Ä�ể anh Ä‘i mua.”
“Không gá»�i ngưá»�i mua giúp em à?” Cô trêu anh.
Kỳ Chính Hàn Ä‘ùa má»™t câu: “Anh cÅ©ng phải cân nhắc xem, có ai chịu dáºy sá»›m chạy Ä‘i mua đồ ăn sáng cho anh không.”
Tô Kiến Thanh híp mắt cưá»�i: “Tốt quá nhỉ, nhà tư bản cÅ©ng bắt đầu chia sẻ khó khăn vá»›i dân thưá»�ng rồi.”
Anh gõ nhẹ vào trán cô, báºt cưá»�i: “Chỉ giá»�i châm chá»�c anh.”
Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn mang vá»� rất nhiá»�u món ăn sáng, trong Ä‘ó có cả trứng trà mà cô thích nhất.
Anh nói: “Xếp hàng lâu lắm đấy.”
Tô Kiến Thanh kinh ngạc lá»™ rõ trên mặt, thá»±c sá»± không thể tin được.
Nhưng Tô Kiến Thanh chỉ ăn phần lòng trắng trứng, nhanh tay nhét phần lòng Ä‘á»� vào miệng anh. Kỳ Chính Hàn vốn định nói rằng anh cÅ©ng ghét ăn lòng Ä‘á»�. Nhìn thấy nét mặt sâu xa cá»§a anh, cô cưá»�i không ngừng, láºp tức che miệng anh lại.
“Không được nhổ ra!”
…
Không lâu sau, Tô Kiến Thanh đăng má»™t bài trên vòng bạn bè: Hai tấm ảnh, má»™t là ảnh tá»± chụp cá»§a cô, má»™t là ảnh cá»§a Tiểu Thanh. Má»™t ngưá»�i má»™t mèo, ngÅ© quan và thần thái Ä‘á»�u có nét giống nhau. Cô ghi chú bên dưới: [Là con gái ruá»™t đấy nhé!]
Hai giây sau, cô nháºn được bình luáºn đầu tiên. Là Giang Liá»…m: [Wow wow wow, mèo con Ä‘áng yêu quá!]
Tô Kiến Thanh còn chưa kịp trả lá»�i, tin nhắn riêng cá»§a Giang Liá»…m Ä‘ã báºt ra: [Là mèo cái à?]
Tô Kiến Thanh: [Ä�úng rồi.]
Giang Liá»…m: [Nếu nó sinh con, cáºu có thể bán cho tá»› má»™t bé không?]
Tô Kiến Thanh: [Cáºu định nuôi mèo hả?]
Giang Liá»…m: [Ừ ừ, tá»› muốn nuôi má»™t bé mèo cái.]
Tô Kiến Thanh: [Váºy tá»› tặng cáºu con này luôn, không lấy tiá»�n.]
Giang Liá»…m: [Tháºt sao? Cáºu nói nghiêm túc chứ?]
Tô Kiến Thanh: [Tháºt.]
Hai ngưá»�i hẹn gặp nhau tại nhà Tô Kiến Thanh. Khi Ä‘ó, “Tiêu Dao Tân” Ä‘ã Ä‘óng máy, Ä‘ây là ngày thứ hai cô trở vá»� Yến Thành. Tiểu Thanh được váºn chuyển bằng đưá»�ng hàng không, vì hoảng sợ mà rÆ¡i hai giá»�t nước mắt, Tô Kiến Thanh xót xa, dá»— dành nó rất lâu.
Khi Giang Liá»…m đến, Tô Kiến Thanh Ä‘ã chuẩn bị đầy đủ váºt dụng cho mèo, trao hết cho cô ấy.
“Có báºn gì tối nay không?” Tô Kiến Thanh há»�i.
Giang Liá»…m nói: “Không có.”
“Ä�i uống má»™t chút nhé.”
“CÅ©ng được.” Ä�ã lâu rồi hai ngưá»�i không gặp nhau.
Há»� đến phố quán bar sau trưá»�ng đại há»�c C. Tô Kiến Thanh Ä‘ã rất lâu không quay lại Ä‘ây. Cô không phải ngưá»�i ham thích những trò hưởng lạc, thá»�i đại há»�c có đến quán bar cÅ©ng là do Vương Doanh Kiá»�u kéo Ä‘i. May mà quán xá ở Ä‘ây tương đối yên tÄ©nh, phần lá»›n là sinh viên, không có nhiá»�u ngưá»�i quái gở phức tạp. Các tụ Ä‘iểm ăn chÆ¡i cÅ©ng có loại thuần túy và loại nhÆ¡ nhuốc.
Giang Liá»…m nháºn được thú cưng má»›i, vừa xem video trong Ä‘iện thoại vá»›i vẻ mặt hài lòng, vừa há»�i: “Sao cáºu không nuôi nó nữa?”
Tô Kiến Thanh nhẹ nhàng Ä‘áp: “Tá»› sắp Ä‘i miá»�n Nam rồi. Còn ngưá»�i cha vô trách nhiệm cá»§a nó thì lại chẳng có thá»�i gian chăm sóc.”
Giang Liá»…m tò mò ngước nhìn cô: “Ý cáºu là gì? Cáºu không quay lại Ä‘ây nữa à?”
Cô gáºt đầu: “Không quay lại nữa. Nhà cÅ©ng Ä‘ã bán rồi, dù chưa ở được mấy lần.” Mặc dù lúc mua Ä‘ã từng ngây thÆ¡ nghÄ© đến chuyện thiên trưá»�ng địa cá»u.
Giang Liá»…m nói: “CÅ©ng tốt mà, dù sao cáºu cÅ©ng là ngưá»�i miá»�n Nam. Nhưng nếu không quá túng thiếu, cáºu cÅ©ng Ä‘âu cần thiết phải bán nhà.”
Tô Kiến Thanh nói: “Ä�úng là không cần thiết.”
Cô nhấp má»™t ngụm rượu, giá»�ng Ä‘iá»�m đạm: “Chẳng qua tá»› không muốn để lại chút vương vấn nào ở Ä‘ây nữa.”
Giang Liá»…m nghÄ© má»™t lúc rồi nói, cÅ©ng tốt thôi, cô ấy không há»�i nhiá»�u. Không giống như Tô Kiến Thanh, ngưá»�i nhạy cảm thích Ä‘ào sâu vào những Ä‘iá»�u nhá»� nhặt, Giang Liá»…m không phải tuýp ngưá»�i dá»… dàng nháºn ra những ẩn ý mÆ¡ hồ. Thế nên cô ấy nhanh chóng chuyển Ä‘á»� tài trở lại chuyện nuôi mèo.
“À Ä‘úng rồi, mèo con tên gì váºy?”
Tô Kiến Thanh Ä‘áp: “Không có tên, cáºu đặt Ä‘i.”
Giang Liá»…m nói: “Gá»�i là Tiểu Mãn [18] được không? Tá»› thấy lông cá»§a nó rất má»�m mượt.”
Tô Kiến Thanh mỉm cưá»�i: “Ừ, nghe cÅ©ng có ý nghÄ©a tốt đẹp.”
“Phải Ä‘ó.” Giang Liá»…m gáºt đầu.
Ca sÄ© hát phòng trà lên biểu diá»…n, hai ngưá»�i cùng nhau xem MV trên màn hình lá»›n phía sau. Nét mặt bình tÄ©nh cá»§a Tô Kiến Thanh bá»—ng chốc cứng Ä‘á»�, vì bài hát Ä‘ang phát chính là tác phẩm Vương Doanh Kiá»�u từng quay trước khi mất. Giang Liá»…m cÅ©ng có phần lúng túng, cô ấy biết hai ngưá»�i há»� là bạn thân cá»§a nhau.
“Muốn đổi chá»— không?”
Cô ấy quay lưng lại vá»›i màn hình.
Tô Kiến Thanh lắc đầu.
Giang Liá»…m chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, hồi lâu má»›i nói ra lá»�i an á»§i yếu á»›t: “Kiến Thanh, đừng quá Ä‘au lòng.”
Tô Kiến Thanh cụp mắt, ảm đạm gáºt đầu.
Giang Liá»…m lảng sang chuyện khác: “Ä�úng rồi, có tin tốt này. Tá»› được Ä‘á»� cá» giải thưởng Ä‘ó.”
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên há»�i: “Tháºt sao?”
“Ừ, bá»™ phim thứ hai cá»§a tá»› vẫn là cá»§a đạo diá»…n Lá»™.”
“Tá»› có nghe nói.” Cô gáºt đầu.
Giang Liá»…m Ä‘ã trở thành nàng thÆ¡ má»›i cá»§a Lá»™ Trình An, vừa ký hợp đồng liá»�n có mấy bá»™ phim trong tay. Không ngá»� vinh quang đến nhanh như váºy, Tô Kiến Thanh thá»±c lòng vui mừng thay cô ấy.
“Quá tốt rồi, tá»› biết ngay là cáºu làm được mà.” Cô giÆ¡ ngón tay cái khen ngợi. “Cha mẹ cá»§a cáºu chắc chắn tá»± hào lắm.”
Giang Liá»…m mỉm cưá»�i thẹn thùng: “CÅ©ng Ä‘âu nhiá»�u nhặn gì.”
Giang Liá»…m rất đơn giản. Những toan tính vụn vặt cá»§a cô ấy Ä‘á»�u hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay từ đầu, khi cô ấy vụng vá»� châm thuốc cho Kỳ Chính Hàn, dã tâm Ä‘ã chẳng giấu nổi.
Chính sá»± đơn giản Ä‘ó mang lại cho cô ấy may mắn. Nhá»� váºy mà cô ấy lá»�t vào mắt xanh cá»§a đạo diá»…n tài năng, có thể cháºm rãi vững vàng phát triển sá»± nghiệp, toàn tâm toàn ý theo Ä‘uổi nghệ thuáºt.
Chứ không phải như ai Ä‘ó, sa vào vòng tay má»™t cáºu ấm quyá»�n quý, được táºn hưởng vinh hoa phú quý trong chốc lát, nhưng cÅ©ng từ Ä‘ó phó mặc số pháºn mình cho ngưá»�i khác, ngày mai ra sao cÅ©ng chẳng biết.
Rốt cuá»™c là ai nên ghen tị vá»›i ai Ä‘ây?
Tiệc rượu kết thúc, Tô Kiến Thanh rá»�i quán bar, chia tay Giang Liá»…m.
Cô má»™t mình bước Ä‘i, cúi đầu châm Ä‘iếu thuốc lá mảnh.
Từ cuối con hẻm Ä‘i ra ngoài, Ä‘úng lúc con phố sầm uất nhất, nhân viên cá»§a từng quán thi nhau chào má»�i khách.
Má»™t chú chó Border Collie bị xích trước cá»a quán, lè lưỡi vẫy Ä‘uôi.
Lần đầu gặp nó, rõ ràng Ä‘âu có hiá»�n lành như váºy, còn sá»§a má»™t tiếng lá»›n vá»� phía há»�. Lúc Ä‘ó, Vương Doanh Kiá»�u hoảng hốt lao vào lòng Tô Kiến Thanh. Kiến Thanh vá»— lưng cô trấn an: “Ä�ừng sợ, đừng sợ, chỉ là chó thôi mà.”
Anh chàng phục vụ cưá»�i bảo: “Nó Ä‘ang Ä‘ùa vá»›i hai cô đấy, không cắn ngưá»�i Ä‘âu.”
Ä�i thêm chút nữa là má»™t quán khác, trước Ä‘ây Vương Doanh Kiá»�u từng than thở vá»›i Tô Kiến Thanh: “Vãi tháºt, ca sÄ© này hát dở quá! Chắc được tuyển vào vì cái mã ngoài thôi. Tá»› thấy mình cÅ©ng có thể lên sân khấu được đấy.”
Tô Kiến Thanh nói: “Nếu cáºu quyết tâm hành nghá»�, má»—i ngày tá»› Ä‘á»�u tặng quà cho cáºu, giúp cáºu nổi tiếng khắp nÆ¡i.”
Vương Doanh Kiá»�u cưá»�i sảng khoái: “Ä�ược Ä‘ó, vốn Ä‘ang lo không có phim Ä‘óng, coi như Ä‘i đưá»�ng vòng vì sá»± nghiệp váºy.”
Cuối hẻm là quán rượu hai ngưá»�i hay đến nhất.
Vương Doanh Kiá»�u bảo rượu ở Ä‘ây nguyên chất hÆ¡n, uống phải rượu giả rất dá»… bị say. Tô Kiến Thanh chẳng phân biệt được, vì tá»u lượng cá»§a cô không tệ, chỉ cần không trá»™n lẫn bia vá»›i rượu ngoại thì dù có uống phải rượu giả cÅ©ng không đến ná»—i gục mất.
Ra đến ngã tư, Tô Kiến Thanh khó nhá»�c hít thở. Nhìn dòng xe cá»™ tấp náºp, dòng ngưá»�i như nước lÅ©.
Cô đứng trên vỉa hè, tá»±a vào cá»™t Ä‘èn đưá»�ng rít má»™t hÆ¡i thuốc.
Vạn sá»± có khởi đầu, ắt có kết thúc.
Ä�ây là lần cuối cùng trong Ä‘á»�i cô bước chân vào con hẻm này. CÅ©ng như cô không còn can đảm ở lại thành phố tràn ngáºp hồi ức này nữa.
Yêu hay không yêu, rốt cuá»™c có ý nghÄ©a gì không? Cô không biết. CÅ©ng chẳng muốn suy nghÄ© thêm.
Tô Kiến Thanh dá»±a vào cá»™t Ä‘èn đưá»�ng hút hết Ä‘iếu thuốc, có gã Ä‘àn ông say rượu đến bắt chuyện, cô chẳng buồn liếc nhìn, thốt ra má»™t chữ “cút” rồi thôi. May mà đối phương không tính gây hấn. Gã cÅ©ng xem như biết Ä‘iá»�u, không dây dưa vô lý.
Ä�iếu thuốc cháy hết, tàn tro cuối cùng rÆ¡i xuống chiếc áo gió màu Ä‘en cá»§a cô. Tô Kiến Thanh không phá»§i Ä‘i, chỉ lặng thinh nhìn nó từng chút, từng chút má»™t bị gió cuốn tan.
Ngưá»�i đến ngưá»�i Ä‘i, trước mắt là ánh Ä‘èn neon lấp lánh, những ngôi nhà sáng Ä‘èn. Sau lưng là khung cảnh phồn hoa truỵ lạc, rượu thịt ê há»�. Ngẩng đầu chỉ thấy bầu trá»�i Ä‘êm trống trải tịch mịch, cao quý nhưng lại cô độc, nó Ä‘ang lặng lẽ dõi xuống nhân gian huyên náo.
Mùa Ä‘ông sắp đến rồi.
Cái lạnh buốt giá thấm vào cÆ¡ thể, Tô Kiến Thanh ngước nhìn vòm trá»�i xám xịt, cảm thấy ná»—i cô đơn chưa từng có.
Chú thích:
[17] “Lebashi” (ä¹�百æ°�) má»™t thương hiệu nước uống nổi tiếng ở Trung Quốc, chuyên vá»� nước khoáng, nước tinh khiết và các loại đồ uống dinh dưỡng.
[18] “Tiểu Mãn” (å°�满) má»™t trong 24 tiết khí, mang ý nghÄ©a “đầy đủ nhưng chưa trá»�n vẹn”.
–
Edit: Chương này nó dài ghê gá»›m. Mà nhắc nhẹ là mình có sá»a lại má»™t Ä‘oạn ở chương 3, nam chính đến chùa nhá»� thầy sư láºp bài vị cầu phúc cho chị dâu, mà mình edit nhầm thành láºp bài vị cho ngưá»�i Ä‘ã mất. 😅